Chí Quái Thư

Chương 128: Thế đạo tiếc rằng người muốn hiểm

Chương 128: Đời người tiếc thay lòng mang hiểm ác
Lâm Giác nghĩ vậy, trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Tên hòa thượng Tùng Ẩn tự kia đúng là một gã hòa thượng giả, chỉ là một kẻ xâm nhập từ bên ngoài, nhưng người coi miếu Thanh Đế dù sao cũng là người coi miếu đàng hoàng dựa vào thần linh, lẽ nào cũng có thể mưu tài hại mệnh như vậy sao?
Thế là nhìn người coi miếu tiến đến lấy hương, đánh giá hắn, nghĩ nghĩ, bèn đi theo hắn: "Thì ra là vì việc vui này, cho nên mới miễn tiền dừng chân cho chúng ta! Nghe nói mấy ngày trước nơi này có yêu tà gây náo động, có rất nhiều người dân trong thôn đến miếu cầu che chở, không biết người coi miếu có thu tiền của bọn họ không?"
"Đương nhiên là không thu rồi!" Người coi miếu cười ha hả, đưa hương đến, "Bản thân ta vốn không phải người ham của, cũng hiểu đạo lý nặng nhẹ, hơn nữa đêm đó có Thanh Đế báo mộng đến, đặc biệt dặn ta, bảo ta đem những người dân này đều cho vào tránh né yêu tà, ta sao dám làm trái ý Đế Quân nhà ta?"
"Thì ra là thế."
Lâm Giác gật nhẹ đầu, quay đầu cùng tiểu sư muội liếc nhau, thấy trong mắt nàng cũng có nghi hoặc, thế là tiếp tục nói: "Nhưng chúng ta từng nghe nói, muốn thăng thiên thành tiên, hoặc là khổ tu linh pháp, tìm kiếm tạo nghệ của thiên địa, hoặc là tu tâm dưỡng đức, đi theo con đường hương hỏa, không biết ngài lại đi theo con đường nào?"
"Chuyện này không thể nói được!"
"Không nói thì chúng ta cũng đoán được."
"Ồ?"
Người coi miếu ngoài ý muốn nhìn về phía bọn hắn.
"Ngoài ra, còn có một con đường. Đó chính là con đường luyện đan thời Thượng Cổ." Lâm Giác cười nhìn về phía hắn, "Chẳng lẽ là con đường này?"
"Ồ! Sao ngươi biết?"
"Ha ha..."
Lâm Giác nghe xong, đã gần như hiểu rõ.
Người coi miếu này rất có thể cũng giống đám hòa thượng Tùng Ẩn tự, có chút liên quan đến con đường kiếm bạc của Yêu Vương.
Chỉ là giữa bọn họ cũng có chỗ khác biệt.
Những hòa thượng Tùng Ẩn tự kia vốn là bọn tặc nhân, quen làm chuyện phạm pháp, nên dựa vào giả thần giả quỷ và những hành vi hại người để kiếm tiền. Vị người coi miếu này lại đường đường chính chính có quan hệ với thần linh, nên không thể làm những việc đó, nhưng cũng không cần dựa vào những thủ đoạn kia, hành sự bình thường cũng có thể thu được nhiều tiền bạc. Bởi vì Bồ Tát ở Tùng Ẩn tự là giả, nhưng Thanh Đế trong miếu này lại là thật mà. Cũng giống như những con chuột yêu ở Y huyện trong thành, chuyên đi ăn trộm.
Yêu Vương chỉ cần bạc trắng, qua từng tầng lớp mà đến cấp dưới cùng, thì thủ đoạn lại nở rộ trăm hoa.
"Chúng ta không chỉ biết được túc hạ đi theo con đường luyện đan, còn có thể đoán được, đan dược của túc hạ cũng không phải tự luyện được đúng không? Tiền tài của túc hạ e là đều dùng để đổi lấy tiên đan."
"Ngươi, sao ngươi biết?"
Người coi miếu nghe đến đó, đã lộ vẻ kinh hãi.
Lâm Giác chỉ cảm thấy buồn cười.
Từ trước khi lên Y Sơn tu đạo, lúc còn ở huyện Đan Huân, hắn đã nghe nói người coi miếu này tham của, vốn cho rằng chỉ là người phàm ham muốn hưởng thụ vật chất, ai ngờ lại là vì trường sinh thành tiên.
"Haiz."
"Đạo sĩ kia! Thở dài làm gì?"
"Người coi miếu là bị yêu quái lừa gạt rồi!" Lâm Giác lắc đầu, nói với hắn, "Không biết đám yêu quái kia đã lừa bịp người coi miếu như thế nào, nhưng tại hạ cũng hiểu một chút về luyện đan, cũng biết luyện đan, đừng nói nuốt linh đan tiên đan cần phải phối hợp với phương pháp phục dụng chuyên biệt trong luyện đan, cứ nói việc luyện đan thành tiên thôi, thiên hạ này nào có dễ dàng như vậy chứ? Mà người coi miếu mặt đã biến thành màu đen, là dấu hiệu của trúng độc kim thạch, chẳng còn sống được bao lâu nữa."
"Ngươi..."
Người coi miếu trợn tròn mắt, hiển nhiên có chút tức giận, chỉ vào hắn muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn lại, một lúc mới giận dữ nói: "Nói bậy bạ!"
"Người coi miếu có điều không biết, luyện đan thành tiên đã là chuyện sau thời Thượng Cổ, bây giờ đừng nói người bình thường, chính là những tu sĩ Kim Đan đang ẩn tu luyện đan đạo ở thâm sơn cùng cốc, có mấy người thật sự có thể thành tiên?"
"Ngươi hiểu cái gì! Nói lung tung!" Người coi miếu không biết phản bác ra sao, dù sao hắn không tin, đã giận rồi, lại sợ thanh kiếm trong tay hắn, "Ta hảo tâm thu lưu các ngươi, đừng có nói bậy, nếu còn nói nữa, ta sẽ phải đuổi các ngươi ra ngoài! Vừa hay, từ đây vào thành cũng không bao lâu!"
"Túc hạ làm sao khẳng định bản thân có thể thành tiên được chứ?"
"Mấy ngày trước ta được thần linh báo mộng, tối nay sẽ có tiếp dẫn tiên tử đến đón ta thăng thiên!"
"Mấy ngày trước với tối nay?" Lâm Giác cười khẽ, "Có phải còn bắt người coi miếu chuẩn bị tiền bạc của cải gì đó không?"
"Ngươi? Sao ngươi biết?"
"Đi về phía bắc hai ba trăm dặm, có một ngôi chùa tên là Tùng Ẩn tự, tăng nhân trong chùa cũng giống như ngài, bị yêu quái lừa gạt, cam tâm tình nguyện vì yêu quái gom góp tiền bạc. Đám yêu quái này cũng lạ, chỉ cần bạc trắng. Dùng bạc trắng có thể đổi lấy một chút 'Tiên đan' thật ra chỉ là đan dược bình thường. Người thường không tu phương pháp phục dụng, ăn chẳng những không có tác dụng mà còn bị trúng độc kim thạch, nguy hiểm đến tính mạng. Nếu trúng độc, mặt sẽ biến đen, trong màu đen sẽ ẩn ẩn lộ ra chút ánh kim loại."
Lâm Giác nói với hắn: "Lời ta nói có đúng không người coi miếu?"
"Ngươi...ngươi nói là giả... Ta đã thấy những thần tiên kia! Đó là Chân Thần tiên! Ta ăn đan dược vào cũng thấy phiêu phiêu dục tiên mà!"
"Là yêu quái đấy." Lâm Giác lắc đầu nói, "Yêu Vương chiếm cứ gần cả một châu, vụng trộm thu bạc trắng, hóa thành linh đan tăng trưởng đạo hạnh, mấy ngày trước đây động tĩnh ở gần đây chính là thần linh hạ giới trừ yêu, thế lực của Yêu Vương đã bị thần quân tiêu diệt, tro tàn cũng chẳng còn."
"Ngươi."
"Chắc chắn là Yêu Vương chiến bại, yêu quái thủ hạ chuẩn bị bỏ trốn, mà tên nào cũng tham tiền, không biết dùng tiền làm gì, lúc này mới chuẩn bị đến tìm ngươi lần cuối."
Người coi miếu mở to mắt, đưa tay chỉ vào hắn.
Ngón tay đã không ngừng run rẩy.
Chuyện thế này, hoang đường như vậy, sao hắn tin cho được?
Sao hắn có thể tin chứ?
"Đan độc của người coi miếu đã nhập sâu vào cơ thể, bệnh tình nguy kịch rồi." Lâm Giác lại thong dong nói, "Đã nói tối nay có tiếp dẫn tiên tử tới đón người coi miếu, vậy chúng ta cứ ở đây chờ xem có phải thật hay không có tiếp dẫn tiên tử đến."
Dứt lời liền chắp tay với hắn, rồi đi vào trong điện Thanh Đế.
Không biết Thanh Đế có biết người coi miếu nhà mình bị yêu quái mê hoặc hay không, nếu biết tại sao lại không khuyên can, bất quá chỉ bằng việc ngài nguyện ý báo mộng cho người coi miếu, để người coi miếu tiếp nhận dân chúng đến tị nạn, lại nguyện ý khi có tà vật thật sự giáng xuống thần linh che chở dân chúng, Lâm Giác cũng nguyện ý dâng lên nén hương này.
Thắp hương xong, thấy người coi miếu còn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt vẫn còn kinh hãi, Lâm Giác chỉ nhắc nhở một câu "Đêm nay cẩn thận một chút" rồi đi vào thiền điện bên cạnh.
Đi thẳng đến sát tường, đặt trường kiếm xuống rồi tựa lưng vào tường ngồi.
Tiểu sư muội đứng ở phía trước nhìn hắn một chút, cũng đi theo đến, đặt trường kiếm xuống rồi từ từ trượt xuống dựa vào tường.
Lâm Giác cảm thấy mệt mỏi, duỗi thẳng chân.
Nàng nhìn, cũng duỗi thẳng chân.
Còn hồ ly thì lăn lộn ở bên cạnh.
"Sư huynh, Thanh Đế này thật sự sẽ hiển linh sao?" Tiểu sư muội không khỏi nghi ngờ nói.
"Chắc là thật sẽ hiển linh. Nơi đây từ trước đến nay đã có lời đồn Thanh Đế linh nghiệm, hơn nữa ta còn từng thấy có người cầu được bùa Thanh Đế ở đây, xác nhận là bút tích thật của thần tiên."
"Vậy còn người coi miếu này..."
"Lòng người phức tạp, có lẽ là bị mê hoặc rồi." Lâm Giác dừng lại một chút, "Nghe đồn người coi miếu này hồi trẻ rất nghèo khổ, có một ngày lưu lạc nơi hoang dã, bị dầm mưa ướt sũng, bỗng nhiên ở trong bùn đất gặp được tượng thần Thanh Đế không biết bị chôn dưới đất bao nhiêu năm, vì cảm thấy số phận tượng thần giống mình nên đã đào lên rửa sạch, cung phụng. Vừa hay Thanh Đế cũng đã nhiều năm không có hương khói, có thể hỗ sinh thương tiếc, Thanh Đế liền truyền cho hắn một đạo thần chú và một vài phương pháp vẽ bùa, để hắn làm người coi miếu của mình. Sau này nghe nói hắn sinh ra tính tham tiền, không ngờ lại là vì nguyên nhân này."
Sư muội nghe, cũng gật gật đầu.
Lập tức vừa cùng hắn nhỏ giọng trò chuyện về chuyện người coi miếu và Thanh Đế này, tạm coi như nghe truyện, vừa vươn tay ra, đấm chân của mình, phần thịt đùi dưới quần bị đánh vào lắc lư lắc lư.
Lâm Giác thì vuốt ve đầu hồ ly chơi đùa.
Ở trong miếu này nghỉ lại, chắc là không có cơm ăn, nhưng hai người cũng mang theo chút lương khô, vừa uống nước vừa ăn, lại cho hồ ly ăn nữa.
Dần dà trời cũng tối.
Chính điện thắp đèn trường minh, thiền điện thì không có, nhưng Lâm Giác đã học được thuật Thất sư huynh dùng để thắp đèn, trong miếu lại có dầu đèn, bèn thắp một ngọn đèn.
Nam nữ dù sao cũng khác biệt, hai sư huynh muội cách nhau hơn một thước, tiểu hồ ly thấy thế liền cảm thấy đó là chỗ để cho mình, nên chui vào đó nằm, vừa đúng lúc.
Đêm đến trời trở lạnh, Lâm Giác liền lấy tấm vải đỏ trên bàn thờ ở bên cạnh ra đắp, nghĩ thần linh cũng sẽ không trách tội chuyện này. Cái không gian kín đáo này, làm hồ ly càng thích hơn, núp ở bên trong hưởng thụ vô cùng, lại vừa có thể luyện tập khả năng hàn khí mới học được.
Dần dần đêm đã khuya, hai người cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngủ rồi lại tỉnh, không biết đã đến lúc nào.
"Sư huynh, sao thấy có chút lạnh?"
"Ta cũng cảm thấy vậy."
"Là âm khí?"
"Không giống."
"Vậy là chuyện gì xảy ra?"
"Chắc là chưa đóng cửa sổ."
Lúc Lâm Giác đang nói nhỏ thì chợt thấy một trận gió thổi tới ngoài cửa sổ, đèn đuốc lập tức lay động, tượng thần và bóng của màn che đều lắc lư không thôi, sáng tối chập chờn. Ngoài cửa sổ bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình to lớn. "Anh?" Đầu của con Hồ Ly lập tức thò ra. Hai người cũng đều nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, tay nắm chặt trường kiếm. "Xùy ~~" Trường kiếm chậm rãi ra khỏi vỏ. Ánh đèn rất nhanh đứng vững, một lần nữa trở nên sáng tỏ, tất cả bóng trong điện đều an định lại. Trên tường cũng không còn bóng của hai tên đạo nhân. Cửa sổ không đóng, bên ngoài tối đen, nhìn kỹ lại có thể thấy trời đầy sao cùng một dải ngân hà, óng ánh vô cùng. Bỗng nhiên ở giữa, một đôi mắt xuất hiện ngoài cửa sổ. Đôi mắt này tựa như chuông đồng, màu vàng óng, phảng phất như mắt sư hổ, chiếu ánh nến vào quan sát trong phòng. Chỉ thấy trong thiền điện này, dù có đèn đuốc, nhưng chỉ có một con Bạch Hồ trấn định ngồi phía bên phải trong phòng, đang cúi đầu nhấc vuốt, liếm xong móng vuốt lại dùng vuốt xoa mặt, tựa hồ hoàn toàn không phát hiện ra nó. Đôi mắt tựa chuông đồng kia lại dời sang phía trái, đảo qua tượng thần trên đài trung ương, rồi đến chỗ góc khuất nhất bên trái. Vẫn không phát hiện bất cứ ai. Chủ nhân ánh mắt khom người xuống, vừa thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên quay phắt đầu, nhìn chằm chằm vào cái bát đèn không dầu mà vẫn đang cháy, lại điên cuồng hít ngửi bằng cái mũi. Lấy lại tinh thần, chỉ thấy con hồ ly đang nhìn mình, lại không lên tiếng. Ngay trong chớp mắt đó — "Xoát!" Hai thanh trường kiếm vậy mà đồng thời từ phía dưới cửa sổ ló ra, là thế kiếm nghiêng từ bên trên, mũi kiếm chớp mắt đã ở trước mặt. Lúc này trốn tránh đã không kịp. "Ngao! !" Một tiếng kêu đau đớn lớn. Bóng dáng ngoài cửa sổ lập tức đứng thẳng người, vậy mà cao không kém tường viện là bao, lại đông đông đông lùi lại mấy bước, tay phải cầm cây cương xoa lớn tùy ý vạch nát đá xanh, tay trái thì ôm lấy mặt trên. Hai thanh kiếm, một thanh đâm trúng chỗ dưới mắt của nó một chút, một thanh vừa vặn đâm trúng mắt, làm nó đau đớn vô cùng. Mượn một con mắt còn lại, tập trung nhìn vào, hai đạo sĩ nhảy ra từ trong cửa sổ, phía sau còn có một con Bạch Hồ nhẹ nhàng nhảy ra, sau khi rơi xuống đất vẫn vừa liếm láp móng vuốt, vừa lặng lẽ nhìn hắn chằm chằm. Lại có hai viên đậu bị ném ra, còn một hạt đậu thì bị ném ngược lên mái nhà. "Đậu lạc phong khởi, binh mã hiển thân!" Hai tiếng vang nặng nề, lại có tiếng ngói trên nóc nhà bị giẫm nát, trên mặt đất lập tức có thêm hai người mặc giáp cầm đao cầm khiên, trên nóc nhà thì thêm một cung thủ cũng mặc giáp trụ. Lâm Giác và hai người kia đốt lửa xem xét. Yêu quái này cao gần trượng, thể to như trâu, vòng eo như cái vạc nước, bình thường mập mạp, mặt xanh nanh vàng, tay cầm cương xoa lớn, giống như một dạ xoa quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận