Chí Quái Thư

Chương 280: Mới phi kiếm đã thành!

Chương 280: Mới luyện phi kiếm đã thành! Cẩm Hoa Vương chính là Báo Vương, Lâm Giác đã từng nghe nói qua, còn Đông Vương Mẫu thì ngược lại chỉ là hơi quen tai, chứ không hiểu rõ lắm. Lâm Giác biết Báo Vương kia rất đáng gờm, cũng thường tùy tiện tác oai tác quái ở phía tây bắc Tần Châu, La công sớm đã muốn đi tìm hắn. Nếu triều đình hoặc Quan Tinh cung thật lòng mời Lâm Giác giúp trừ yêu, giống như trước kia Tề Vân Sơn mời bọn họ đối phó thế lực của Thi Hổ Vương, Lâm Giác cũng rất sẵn lòng. Chỉ là chuyện trừ yêu cũng phải tùy sức mình mà làm. Có chuẩn bị thì không gặp họa, không chuẩn bị thì có nguy hiểm. Lâm Giác tuy đã diệt trừ Điện Long Vương, nhưng biết rằng, với đạo hạnh và bản lĩnh năm ngoái của ba người bọn họ, nếu cứ cứng đối cứng thì gần như không thể nào đấu lại Long Vương, bởi vậy mới phải dùng kế. Mà Báo Vương kia còn mạnh hơn cả Điện Long Vương. Lâm Giác dù đến Kinh Thành gần hai tháng, nhưng không phải chỉ để hưởng lạc chơi bời, thậm chí còn không đơn thuần là nghỉ ngơi, mà là có thứ tự giải quyết những việc tồn đọng, và chuẩn bị cho tương lai. Việc trước mắt bao gồm học pháp thuật mới, luyện tập các pháp thuật cơ bản, nâng cao tay nghề, mỗi ngày đều khắc Đậu Binh để tiếp tục mở rộng đội ngũ Đậu Binh của mình, còn có đúc lại binh khí. Việc tương lai thì bao gồm tìm kiếm Ngũ Hành Linh pháp và Đại Âm Dương pháp, thu thập vật liệu Kim Đan. Tất cả đều là để tu vi và năng lực đấu pháp của bản thân được nâng cao. Thế nhưng hôm nay lão đạo kia đột nhiên nhắc tới chuyện này, luôn có cảm giác có chút không có ý tốt, thêm vào đó cảm nhận của hắn về Quan Tinh cung vốn không tốt, giọng điệu của hắn cũng không được khách khí, Lâm Giác tự nhiên sẽ không trả lời hắn tử tế. "Cẩm Hoa Vương... " "Đông Vương Mẫu... " Lâm Giác lẩm bẩm, rồi đi về trạch viện. Những chữ viết trên tường đã không còn, chắc đã bị Phan công lau đi, vị Phan công này dường như có chút bệnh thích sạch sẽ hoặc mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cực kỳ ghét hành vi "hồ" vẽ bậy trong sân, nếu không phải Lâm Giác, có lẽ ông đã nghĩ cách đuổi hết bọn chúng đi hoặc loại bỏ chúng rồi. Đi qua mấy cái cửa tròn, lúc đi ngang qua hồ nhỏ thì vừa vặn thấy Phan công đang ngồi bên hồ, thả câu suy tư. Lâm Giác vốn đang suy nghĩ về chuyện của Báo Vương và Đông Vương Mẫu, liền hỏi ông: "Phan công cũng biết Báo Vương ở phía tây bắc Tần Châu và Đông Vương Mẫu ở phía đông bắc không?" "Đương nhiên biết." Phan công vừa thấy là hắn thì liền ngừng suy tư, thậm chí dừng cả động tác câu cá, đứng dậy thi lễ với hắn rồi đáp: "Tuy Ngụy Thủy hà không chảy qua phía tây bắc Tần Châu, nhưng điểm cuối phía bắc cũng cách địa bàn của Báo Vương không xa, bởi vậy biết, đó là một con yêu quái vô cùng hung tàn, đạo hạnh còn cao hơn cả Long Vương rất nhiều. Có lẽ là giống Đà Long Vương cảm nhận được biến hóa của trời đất, mấy năm gần đây lại càng trở nên hung hăng càn quấy." Dừng lại một chút rồi nói: "Còn Đông Vương Mẫu ở phía đông bắc thì không nổi tiếng bằng Báo Vương, chỉ biết nàng tự xưng là Đông Vương Mẫu trên trời xuống hạ giới, xây rất nhiều thần miếu ở đó, tụ tập giáo đồ, thu hút hương hỏa. Nghe nói người thờ phụng nàng có thể kéo dài tuổi thọ, không bệnh không tai, nếu là tín đồ trung thành nhất còn có thể được nàng ban cho một loại văn thư gọi là 'Trường Sinh Lệnh', đeo trên người thì có thể trường sinh bất lão, vì thế mà hương hỏa rất thịnh." "Trường sinh bất lão?" Lâm Giác ngẩn người, đó chẳng phải là thứ mà mình đang tìm kiếm sao? Chẳng lẽ yêu quái này có phương pháp trường sinh duyên thọ đặc biệt? "Thật sự có thể trường sinh bất lão sao?" "Giáo phái của nàng gọi là Trường Sinh giáo, trong đó có mấy tín đồ, thật sự đã sống từ thời tiền triều thậm chí là từ khi bản triều mới thành lập cho đến bây giờ." Phan công quả quyết nói. "Lại là thật?" Lâm Giác có chút kinh ngạc, "Có biết bản thể của Đông Vương Mẫu này là gì không?" "Không biết, cũng không biết đạo hạnh của nàng bao nhiêu, có bản lĩnh gì, dù sao Điện Long Vương và Báo Vương đều kiêng kỵ nàng, không dám gây xung đột với nàng." Phan công đáp tường tận, "Ngược lại có lời đồn nói vị Đông Vương Mẫu này đã thành chân đắc đạo, là chân chính Yêu Vương." "Thì ra là thế..." Lâm Giác lẩm bẩm, âm thầm suy tư. Bất kể lời đồn là thật hay giả, Đông Vương Mẫu đã thành chân đắc đạo, hay là vẫn còn kém một chút, đều chắc chắn không phải là đối thủ mà mình bây giờ có thể đối phó được. Không biết lão đạo kia có mưu đồ gì đây. Lâm Giác lòng dạ kiên định, không hề bị lão đạo kia ảnh hưởng, vẫn quyết định làm theo kế hoạch ban đầu của mình. Đó mới là lý trí. "Đúng rồi Phan công, lát nữa ta muốn chế tạo lại binh khí, cần đến tôi lửa, không biết xung quanh Kinh Thành chỗ nào có nước suối linh vận nhất, lại thích hợp nhất để tôi lửa?" "Ân nhân hỏi ta xem như hỏi đúng người rồi." Phan công nói, "Xung quanh Kinh Thành, núi non thì không ai qua được Tây Nhạc, sông nước thì không ai qua được Ngụy Thủy. Thiên địa vạn sự vạn vật đều có tinh hoa, kim có kim tinh, có hay không tinh, Ngụy Thủy hà tự nhiên cũng có nước linh tinh hoa của nó. Tuy ta không có quyền hành, nhưng lại thường lui tới trong sông, đối với Ngụy Thủy rất hiểu rõ, ta vì ân công lấy một chút đến là được rồi." "Không có chỗ nào không thích hợp sao?" Lâm Giác hỏi. "Ân nhân cứ yên tâm!" "Vậy xin đa tạ rồi." "Không dám không dám." Phan công lại từ trong giỏ cá lấy ra mấy con cá trích, bẻ cành liễu xiên vào rồi đưa cho hắn. Lâm Giác mang cá trích về, nấu một nồi canh cá trích đậu hũ, lại làm một bàn cá trích đầy ắp, đó chính là bữa tối hôm nay. Sau đó liền thắp đèn đêm viết, thừa dịp đêm nay chép xong đoạn cuối cùng của Ngũ Hành Linh pháp. Sáng hôm sau trời vừa sáng, liền giao cho sư muội. Những ngày đầu năm, trời liên tục trong xanh, Kinh Thành đã có ý ấm lên, người trên đường phố ăn mặc cũng rõ ràng là đơn giản hơn, Lâm Giác và tiểu sư muội vốn là đạo nhân, không sợ lạnh, lúc này tự nhiên chỉ cần mặc một bộ đạo bào mỏng là được rồi, vừa thoải mái dễ chịu vừa nhẹ nhàng khoan khoái. Tiểu sư muội trở về Phong Sơn, Lâm Giác cũng đi cùng nàng, còn mang theo vài hũ dưa chua và rau muối, chỉ để lại La công ở Kinh Thành trông nhà. Trên Phong Sơn cũng thêm mấy phần xanh tươi, cây hạnh mà năm trước Lâm Giác và tiểu sư muội mang về trồng đã nở hoa, phối hợp với lầu các đạo quan trên núi, trông rất đẹp mắt. Hai tượng ngựa đá vẫn đứng ở trước cầu treo dây cáp, ngay ngắn chỉnh tề, vị trí như chưa từng thay đổi, không biết còn tưởng chúng luôn ở đó, nhưng nhìn kỹ thì trên mặt đất lại có những dấu vó ngựa rất sâu. Tiểu sư muội thường cầm bồ đoàn, ngồi xếp bằng dưới cây tùng cổ trước đạo quan để nhắm mắt tu hành. Thải Ly thì nằm trên cành cây tùng cổ, cúi đầu nhìn nàng. Bây giờ nàng đã bắt đầu chuyển tu Ngũ Hành Linh pháp. Lâm Giác sở dĩ cùng nàng trở về cũng là vì không biết nàng có gặp chuyện gì trong quá trình chuyển tu Ngũ Hành Linh pháp hay không, nếu có thì hắn còn kịp bảo vệ. Bây giờ xem ra hắn đã nghĩ nhiều rồi. Một mục đích khác là để đúc lại binh khí. Cho nên trong núi lại thường vang lên tiếng leng keng. Ba thanh trường kiếm và mười hai phi kiếm của Lâm Giác đều dùng linh kim rất đặc thù, rất khó hòa tan, mà kim tinh kia lại càng khó hòa tan hơn, Lâm Giác đành phải dùng lò luyện đan để luyện, lại để cho hồ ly và mình thay phiên dùng nộn linh hỏa để đốt, Tiểu sư muội tu hành xong thì cũng sẽ đến cùng làm. Cũng không thể nói hoàn toàn không làm gì được khối kim tinh này, chỉ có thể dùng thời gian để mài. Hoa hạnh tàn thì hoa đào nở. Trong tiếng leng keng, hoa đào cũng khoe sắc xuân. Sau đó đến lượt hoa lê, lần lượt nở rộ cho đạo nhân trong núi ngắm. Khoảng chừng đến tháng ba. Ngày xuân có một trận mưa, làm mờ núi, ở trước đạo quan tích tụ ra biển mây cuồn cuộn, còn Phong Sơn sớm đã trở nên xanh biếc một màu, đạo quan trước sau đều tràn ngập hơi thở của mùa xuân. Một nữ đạo nhân ngồi xếp bằng dưới bóng cây. Lâm Giác đứng bên bờ biển mây. Biển mây trước mặt bốc lên không ngừng, lại như thác nước trút xuống rồi khuấy động, trong đó lại có hơn mười lưỡi phi kiếm xuyên qua không ngừng. Mười hai lưỡi phi kiếm và ba thanh trường kiếm của Lâm Giác đã được chế tạo lại, vì dùng khuôn đúc là từ phi kiếm và trường kiếm ban đầu, chuôi kiếm và vỏ kiếm cũng dùng nguyên bản, bởi vậy mắt thường cơ hồ không nhận ra có bất kỳ khác biệt nào. Cầm trên tay thì khác. Có thể cảm giác rõ ràng, bây giờ dù là phi kiếm hay trường kiếm, đều nặng hơn trước kia một chút, tính chất cũng tinh mịn hơn. Nhất là khi lớn hơn. Trước kia lúc mới chế tạo ra linh mẫn kim, khi lớn hơn, kỳ thật cũng không khác biệt nhiều so với đao kiếm chất lượng cao trong thế tục, nhưng hôm nay dù có lớn hơn, vẫn là thần binh lợi khí. Đây là khi cầm trên tay. Nếu thả tay ra, hoặc dùng Ngự Vật chi pháp thả ra thì có thể cảm nhận rõ ràng chúng nặng hơn đao kiếm bình thường rất nhiều. Nếu không phải mình học Ngự Vật chi pháp, mà chỉ dựa vào Chú Ngự ban đầu, e là sẽ hơi khó khăn khi thôi động chúng. Lâm Giác nhẹ chỉ tay, mười hai phi kiếm liền xếp thành một chuỗi trong sương mù, giống như một hàng dài, dưới ánh mặt trời lại giống như một sợi dây nhỏ, xuyên qua nhấp nhô, ba thanh trường kiếm thì xoay tròn bay múa phía trên, không ngừng có ánh nắng phản xạ trên lưỡi kiếm, sáng loáng lung linh.
Quả nhiên, sau khi học được Ngự Vật chi pháp, không chỉ lực lượng có chút tăng lên, đồng thời vì đã giảm bớt niệm chú, điều khiển càng dễ dàng, khống chế phi kiếm tự nhiên trở nên càng nhiều, cũng càng linh hoạt hơn. Lâm Giác lại từ trong ngực lấy ra một hạt đậu đỏ. Viên kim tinh kia đã chỉ còn những thứ này, không sai biệt lắm khoảng bảy tám tiền. Đúng lúc này, sau lưng truyền đến thanh âm: "Sư huynh Ngự Vật chi pháp cùng kiếm hoàn mới chế tạo thật hợp." Lâm Giác quay đầu nhìn lại, nàng đã đứng lên từ dưới tùng. "Tu hành xong rồi?" "Tu hành xong rồi, hơn nữa pháp lực Âm Dương trong cơ thể ta đã triệt để chuyển thành pháp lực ngũ hành." Tiểu sư muội thần tình nghiêm túc nói với Lâm Giác, trong mắt không khỏi hiện lên suy tư. Lúc trước Vạn Tân Vinh cho «Ngũ Hành Chú Sơ» nàng cũng đã xem qua, phía trên vô luận là chú giải kỹ càng trình độ, hay là đối với công việc tu hành cụ thể, đều kém xa cuốn sách sư huynh viết tay sau này cho nàng. Không biết sư huynh làm như thế nào, dù sao chỉ làm cho nàng cảm thấy, sư huynh phá lệ lợi hại. Sư huynh lại vì thế mà mất nhiều tâm sức. Cộng thêm mười mấy lưỡi phi kiếm mới chế tạo ra sau khi thêm thượng phẩm kim tinh này, cùng chân chính Ngự Vật chi pháp, trong vô hình tạo cho nàng áp lực rất lớn. Bởi vậy nàng tu hành cũng phá lệ chăm chỉ. Sau khi tu hành, lại cảm thấy nghi hoặc. Chẳng phải nói Linh pháp Ngũ Hành am hiểu đấu pháp sao? Vì sao nàng cảm giác vẫn chưa phải như sư huynh cái này phi kiếm bay đầy trời? "Hiện tại thế nào?" Âm thanh của sư huynh cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. "A, tổn thất một chút đạo hạnh, bất quá ta cảm giác hiện tại ta phóng ra pháp thuật ngũ hành, trong cõi u minh hòa hợp với pháp lực, uy lực cũng không kém trước kia." Tiểu sư muội nói rồi dừng lại một chút, "Đúng rồi, không biết là thiên phú của ta thích hợp với Linh pháp Ngũ Hành hơn hay vì nguyên nhân gì, ta cảm thấy tốc độ tu hành Linh pháp Ngũ Hành muốn nhanh hơn Linh pháp Âm Dương rất nhiều." Lâm Giác tự nhiên hiểu, trong đó có một nguyên nhân trọng yếu, là do chính mình bọn họ tu chính là Tiểu Âm Dương pháp. "Hai môn pháp thuật khác của ngươi chép xong chưa?" "Chép xong rồi." "Tốt lắm. Ngươi đã chuyển tu Linh pháp Ngũ Hành rồi, ta an tâm, tiếp theo một đoạn thời gian ngươi cứ ở trên núi tu hành cho tốt, củng cố đạo hạnh, tranh thủ sớm trở lại đạo hạnh ban đầu." Lâm Giác chỉ đưa tay về phía trước rồi mở ra, từng thanh phi kiếm liền xếp thành hàng tự động bay trở về, ba thanh trường kiếm cũng xoay tròn bay trên không trung, rồi rơi xuống, khi đến trong tay hắn đã biến thành từng hạt đậu nhỏ, "Hai môn pháp thuật này ta giúp ngươi mang về Kinh Thành." "Nha! Tốt!" Tiểu sư muội nói, "Thế nhưng là đào trên núi sắp kết quả rồi, qua một hai tháng nữa sẽ chín." "Đến lúc đó ta sẽ đến hái." "Ta cũng có thể mang xuống cho ngươi." "Để xem đã." Lâm Giác nghĩ nghĩ, rồi nói thêm: "Lúc này, các sư huynh chắc cũng nhận được thư của chúng ta, đồng thời thư trả lời cũng đến kinh thành, ta về Kinh Thành vừa hay có thể giữ lời hứa, rồi mời đạo hữu cò trắng hỗ trợ mang tới, ngươi nhớ kỹ để ý trên trời." "Biết." Lâm Giác cầm hạt đậu trên tay, cúi đầu xem đi xem lại, nhất thời lại có chút không nỡ bỏ vào trong túi, liền bóp trong tay xoa nắn chơi, dạo bước quay trở về đạo quán. Thu dọn hành lý, gọi hồ ly, cưỡi lừa xuống núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận