Chí Quái Thư

Chương 15: Lầu các mặc sức tưởng tượng

Một nồi cháo loãng đặt trên bếp lửa nhỏ vẫn còn bốc hơi nóng, trong đêm núi tỏa ra hương thơm quyến rũ. Lâm Giác rất thiếu kinh nghiệm tá túc ở thế giới này, nên nhìn nhiều hơn nói, sau khi đặt sách xuống, liền đi theo mọi người lấy bát, xếp hàng chờ nhận cháo. Người múc cháo vẫn là vị tăng dẫn đường kia, tay cầm một chiếc bầu nhỏ cán dài, mỗi lần chỉ múc nửa bầu, vừa vặn một bát. Một vị tăng trẻ tuổi hơn đứng bên cạnh, sau khi múc cháo xong, sẽ thêm vài miếng củ cải muối chua và một miếng đậu phụ vào chén cho mọi người, tất cả nhanh chóng chìm trong cháo.
"Đa tạ sư phụ." Mỗi vị khách đi đường đều nói một tiếng. Đến lượt Lâm Giác, chàng đưa bát đến trước nồi. Vị tăng mỉm cười, lại thả bầu xuống tận đáy, từ từ vớt lên, múc được những hạt kê khác biệt rõ rệt so với cháo loãng trước đó. "Đa tạ sư phụ!" Lâm Giác không khỏi ngẩn người, vội nói lời cảm ơn. "A Di Đà Phật..." Vị tăng một tay chắp lễ, cười hiền hậu. Vẫn là vài miếng củ cải muối chua, một miếng đậu phụ, đặt trên cháo. Lâm Giác tiếp tục nói cám ơn, bưng bát ra ngoài. Thấy mọi người ngồi trên thềm đá dưới mái hiên, chàng cũng đến ngồi cạnh. Có người nhường chỗ cho chàng, chàng liền ngồi xuống.
Đa số khách đi đường đều mang theo lương khô, trong tráp sách của Lâm Giác còn có mấy quả trứng gà luộc và bánh bột, tam cô tặng trái cây cũng còn mấy quả. Nhưng chưa kịp lấy ra, một thương nhân đã vội đưa thịt khô và bánh, ân cần mời chàng ăn thử. "Đa tạ, đa tạ..." "Đây là chúng ta cảm ơn tiểu lang quân mới đúng." "Khách khí, khách khí, ta cũng có làm gì đâu, chỉ là kết bạn đi chung đường thôi... Trong chùa này chúng ta ăn chay được chứ?" "Không sao đâu, từ trước đến nay đều vậy, vả lại chúng ta ngồi bên ngoài." Có người đáp. "Chúng ta đâu phải tăng nhân, không cần ăn chay, trong lòng không bất kính với Phật Tổ là được rồi. Với lại ngày nào cũng đi đường, không có thịt sao được." Một người khác tiếp lời. "Ra là vậy." Lâm Giác cũng không nhiều lời, cúi đầu ăn.
Lúc này là đầu hạ, trăng tròn ngày mười sáu, sau cơn mưa, trên đỉnh đầu là vầng trăng sáng vằng vặc, chiếu rọi tầng mây mờ và một dải ánh sáng cầu vồng. Nhiệt độ không khí rất mát mẻ, trong sân vang lên tiếng ăn cơm, khiến cho Lâm Giác đã đi đường suốt hôm qua và hôm nay cảm thấy lòng bình yên. Củ cải muối, đậu phụ, cháo trắng, tuy thanh đạm nhưng so với lương khô trên đường thì ngon và thoải mái hơn nhiều. Chàng thấy có chút hưởng thụ. Ngoài ăn uống, bầu không khí cũng khá tốt. Mọi người từng gặp yêu quái, đi đêm đến nơi an toàn, dù trước đó không quen biết, lúc này như thân thiết hơn, thuận miệng trò chuyện, thường có người chia sẻ đồ ăn cho Lâm Giác. "Lúc này một con lừa phải hơn mười xâu tiền rồi?" "Đâu chỉ, đó là giá năm ngoái rồi, đầu năm nay đã tăng lên hơn hai mươi xâu!" "Sao vậy?" "Phía tây vận chuyển quân lương, thiếu lừa ngựa thôi!"
Đúng lúc này, người đàn ông dáng người thấp bé, để râu ba chòm kia đi tới, nhìn quanh tìm kiếm. Có người chỉ hướng, hắn liền nhìn theo và thấy Lâm Giác. Hóa ra là đến tạ ơn. "Ân nhân! Thật làm phiền ngươi, mới bảo vệ được mấy con gia súc ăn cơm của nhà ta, chút lòng thành, mong ngươi nhất định nhận lấy, coi như tiền đi đường!" Hắn đưa ra một xâu tiền đồng. Mọi người xung quanh nhìn thoáng qua, liền biết chắc khoảng vài trăm đồng, đều biết Lâm Giác cùng kết bạn đi đường, mặc dù không dị nghị việc trả lại lừa, nhưng cũng hy vọng chàng được nhận chút tạ lễ, liền có người nói đùa: "Con lừa đáng bao nhiêu, cái này đáng bao nhiêu?" "Nhân huynh đây quá tiết kiệm tiền." Nghe vậy, người đàn ông có vẻ xấu hổ.
Lâm Giác không nói thêm, cũng không từ chối, mỉm cười nhận lấy xâu tiền và nói lời cảm ơn. Xem như có chút lợi lộc. Thật sự là đúng ý chàng - Lâm Giác bây giờ thiếu nhất là tiền đi đường. Mọi người liền nhao nhao yêu cầu kể lại chuyện tìm lừa, chuyện trấn áp yêu quái. Lâm Giác không thể từ chối nên cũng thành thật kể lại. Không bao lâu, vị tăng lúc nãy ra mở cửa lại tới, chắp tay trước ngực, miệng niệm phật hiệu, rồi nói: "Tối nay có quá nhiều thí chủ tới tá túc, tính ra vài người cũng không đủ một giường, mong các vị thí chủ thông cảm, ở tạm một đêm. Thật là tiếp đón không chu đáo." "Không sao đâu, có chỗ ngủ là được rồi!" "Tốt xấu cũng che được mưa gió." "Ngày cũng không lạnh, ngủ đâu mà chả ngủ, làm phiền sư phụ." Mọi người vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra chút tiền đồng, người mười mấy, người hai ba chục đồng đưa cho vị sư phụ kia. "Tiền dầu vừng..." Mọi người đều gọi như vậy. Lâm Giác nhìn qua, đại khái hiểu được – đây vừa là chùa miếu, cũng là một lữ điếm. Không thể ở trọ không trả tiền, chỉ là cách nói khác đi, dùng "tiền dầu vừng" nghe dễ chịu hơn.
Lâm Giác vội lấy xâu tiền mà người đàn ông dáng thấp bé kia đưa, gỡ ra, lấy tùy tiện mấy đồng đưa. Vị tăng vẫn cười tươi nhận lấy, cảm ơn rồi nói với chàng: "Bần tăng thấy thí chủ là người đọc sách, tuổi còn trẻ, e rằng không quen ở chung với những người chạy chợ lâu năm này. May mắn, trong viện có một gian lầu các bỏ trống đã lâu, nếu thí chủ dám đến ở, bần tăng sẽ đi quét dọn cho thí chủ." Vị tăng vừa nói xong, đã có thương nhân chen vào: "Sư phụ! Có lầu các, sao không cho chúng tôi ở, chỉ cho vị tiểu lang quân này ở?" "A Di Đà Phật." Tăng nhân vẫn niệm phật hiệu, nho nhã lễ độ: "Thí chủ không biết, lầu các phía sau viện không phải người đức hạnh xuất chúng và người đọc sách thì không được vào." "Vị sư phụ này, sao lại xem thường người khác vậy?" Tăng nhân cười không nói, tiếp tục cúi đầu nhìn Lâm Giác. "Vì sao lại không dám?" Lâm Giác vốn cũng không quen ở cùng người lạ, nhất là ở chung với đám đông xa lạ, thêm việc đang muốn tìm nơi đọc sách, nên đáp ứng, "Chỉ là lầu các chắc đã bám bụi lâu rồi, nếu vì ta mà mở ra, tự nhiên không nên để sư phụ quét dọn. Cho ta một cái chổi là được." "Thí chủ quả là người hiểu chuyện." Tăng lữ chắp tay trước ngực, hành lễ với chàng. Lâm Giác vội đứng dậy đáp lễ.
Ánh trăng càng sáng hơn, mọi người ăn cơm xong, lũ lượt về phòng. Lâm Giác được vị tăng dẫn tới trước lầu các. Sau lưng đeo tráp sách, trên tay cầm chổi và chổi lông gà. "Đa tạ." Lâm Giác cảm ơn xong, nhận đèn dầu rồi đi vào lầu các. Dưới ánh đèn, tầng một lầu các một bên chất đống tạp vật, một bên là cầu thang lên lầu. Quả thật có một lớp bụi dày, giăng đầy mạng nhện, trông như đã lâu không ai đến. Lâm Giác ở trong lầu các. Nhưng người ta có lòng tốt cho mình ở nhờ, sao lại có thể chỉ dọn chỗ mình ngủ? Vì vậy Lâm Giác quyết định bỏ tráp sách xuống, bắt đầu quét từ dưới lên. Bụi bay mù mịt, đèn dầu hắt bóng loang lổ. Lên tới tầng hai, Lâm Giác đặt đèn dầu ở chỗ cao rồi quay người nhìn lại, liền sững sờ - phía dưới còn đầy bụi bặm, mạng nhện giăng khắp nơi, có quét ra cũng mất mấy đồng, còn trên này thì lại sạch sẽ, không dính chút bụi trần, bày biện chỉnh tề. Trên tường và sàn nhà có không ít tranh vẽ, đa số là trúc, hà, tùng, liễu. Thậm chí có cả thơ từ.
"Lâm Giác liếc nhìn một lượt, không hiểu nguyên do. Là có vị tăng nào lén đến đây nghỉ ngơi giải trí sao? Hay là trong miếu lại có quỷ quái?" Lâm Giác không rõ, tạm thời xuống dưới mang tráp sách lên, sau đó cẩn thận xem xét tầng trên. Trên tầng hai không có nhiều đồ đạc, chỉ có một chiếc giường dài, dài khoảng hai người, kê sát hai vách tường, có thể chứa được người ngủ chung. Giữa giường đặt một bàn trà. Dựa tường bày một giá sách gỗ, trên giá sách trống trải, chỉ có vài quyển kinh Phật thông thường, có một quyển còn có vết tích đã lật xem, không những vừa mở ra là có thể lật đến đúng trang đó mà còn có một chiếc lá trúc làm thẻ kẹp sách. Còn có chút tạp vật khác, đã bị ai đó dọn dẹp hết, chất chồng ở trên cùng của giá sách, nơi khuất mắt. Khỏi phải nói, tất cả đều sạch sẽ, thanh tịnh. "Đến đâu hay đến đó vậy."
Lâm Giác từ trong rương sách lấy ra mấy quyển sách, đặt lên bàn gỗ ở giữa trường kỷ, lại lấy ra dao nhỏ, dùng hai bộ y phục làm gối đầu chăn mền, bày ở gần mép trường kỷ. Thậm chí hắn còn cố ý so thử. Trường kỷ rộng chừng hai ba thước, một người nằm chắc chắn không có vấn đề, bản thân thiết kế của nó vốn cũng có chức năng để ngủ, nếu mình nằm ở một đầu kỷ, chân vừa vặn có thể đặt trên mặt gỗ, đầu kia còn có thể nằm thêm một người nữa —— Thời nay rất nhiều văn nhân tiếp khách, thường ở thư phòng hoặc lầu các trò chuyện đêm khuya, ban đêm không muốn về, chính là ngủ như vậy ở trên trường kỷ, hai bên chân vừa vặn có thể đụng vào nhau, một lát sau, lại trở thành hình ảnh đặc trưng dùng để hình dung việc chiêu đãi bạn tốt nói chuyện thâu đêm rồi cùng nhau ngủ. Chỉ là xoay người không được tiện lợi lắm. Bất quá cũng không thể bắt bẻ, dù sao so với ở phía dưới chen chúc một gian phòng, có thể còn phải ngủ trên mặt đất hoặc là dựa tường ngồi ngủ thì tốt hơn nhiều. Thế là Lâm Giác mang đèn dầu qua, cũng đặt ở trên bàn gỗ, trước đảo mắt nhìn quanh căn phòng một lượt, tùy ý lật xem mấy quyển sách, trong lúc đó kẹp lấy xem lướt qua cuốn cổ thư không có chữ. Quả nhiên vẫn chưa hề xuất hiện một trang mới. Lâm Giác rơi vào trầm tư. Xem ra đúng là ——Cái loại cảm giác kỳ quái của mình, chính là do cuốn cổ thư không có chữ này khác thường mà ra, nó đã xuất hiện dấu hiệu trang sách ghi chép p·h·áp t·h·u·ậ·t. Còn về tối nay. . .Lâm Giác hồi tưởng lại hai lần trước của mình. Một lần là do yêu quái phun khói bị mình hút vào, một lần là do ngọn lửa của lão giả bén đến tóc mình, còn có một lần là mình rõ ràng nhìn thấy quá trình lão giả hấp thu thôn nạp hỏa khí, chẳng lẽ cần thân thể mình tiếp xúc đến một loại p·h·áp t·h·u·ậ·t nào đó, hoặc là mình nhìn thấy đại khái vận chuyển của p·h·áp t·h·u·ậ·t, mới có thể gây ra phản ứng của cổ thư sao? Các ví dụ thực tế quá ít, khó mà x·á·c định được. Lâm Giác ngồi tại chỗ suy tư." . ." Thật ra cũng chỉ là nghĩ vu vơ, không có ý nghĩa gì. Lâm Giác lắc đầu, dứt bỏ suy nghĩ, dứt khoát từ trong rương sách lấy ra tiền, cẩn thận kiểm kê. Đời sau đi ra ngoài cầu học, trưởng bối tất phải chuẩn bị tiền lộ phí. Đại nương vốn định đem hai mươi lượng bạc mà Lâm Giác nhận được từ Uông gia ở thôn ngang dọc tất cả đều cho hắn mang đi, thế nhưng Đại bá mới bệnh khỏi, trong nhà cũng cần tiền xoay vòng, Lâm Giác tự nhiên không thể nhận, xô đẩy tranh chấp một hồi lâu, mới cuối cùng nhận lấy số bạc khoảng năm lượng của đại nương nhét cho, cộng thêm hơn hai trăm văn tiền. Nhưng hắn lại lặng lẽ đem số bạc kia bỏ trở lại. Vì vậy mà thực tế chỉ mang hơn hai trăm văn tiền. Thế đạo này giàu nghèo chênh lệch rất lớn, dù chỉ ở trong thôn, cũng có nhà giàu hiển hách như Hoành thôn Uông gia, còn có gia đình bình thường như Lâm gia đến thuốc thang chữa bệnh cũng không đủ khả năng. Nói riêng đến tiền bạc, đa số dân chúng quanh năm suốt tháng cũng k·i·ế·m không được mấy đồng, đương nhiên cũng không dùng đến mấy đồng, nhưng khi ngươi đi ra ngoài, lúc thật sự cần dùng tiền, tiền bạc lại lộ ra quá đỗi thiếu thốn. Lâm Giác nghĩ thầm, nếu tình hình thực tế không ổn, bản thân sẽ đi vào trong thành biểu diễn phun lửa chi p·h·áp, ít nhiều cũng kiếm được chút lộ phí, thêm vào lúc này đầu hè, quả mọng trong núi dần dần chín, tốn thêm chút công tìm k·i·ế·m, dù là sơn cùng thủy tận cũng không quá dễ dàng bị đói, khổ chút thì khổ chút. Trong nhà nhiều thêm chút tiền, Đại bá sẽ bớt đi chút áp lực, đường huynh cũng có thể sớm ngày cưới được vợ có cuộc s·ố·n·g của riêng mình. Là mình n·ợ bọn họ, không phải bọn họ n·ợ mình. Bởi vậy Lâm Giác một đường đi đều rất tiết kiệm. Trừ các chi phí, vừa vặn còn hai trăm văn, tối nay được vị trung niên dáng người lùn kia trả lễ, cho tiền dầu vừng tá túc, còn dư bốn trăm ba mươi lăm văn, tổng cộng là sáu trăm ba mươi lăm văn tiền. Đêm khuya đếm tiền đầy phòng. . . Lại là tiếng thở dài đầy phòng. . .Lâm Giác cẩn thận chia chúng thành bảy phần, dùng bảy sợi dây thừng xâu lại, mỗi đầu một trăm văn, còn một đầu ba mươi lăm văn, cho tiện sử dụng. Không thể không nói, tiền thời nay rất nặng, cầm ở trong tay thật đúng là có cảm giác chân thực. Cho dù chỉ là mấy trăm văn. Còn về con la tối nay nhận được, Lâm Giác tuyệt đối không có nghĩ đến chuyện dắt ra chợ bán —— C·h·ó cũng biết phải t·r·ả, hắn há lại không bằng c·h·ó? “Ai. . .” Thiếu niên thư sinh cất kỹ tiền. Ngoài cửa sổ chính là đèn đuốc chùa chiền, dưới ánh trăng là rừng núi, giống như dải ngọc uốn lượn đường lớn, có gió từ rừng trúc thổi tới, mang theo sự thanh mát. Dần dần, đèn đuốc chùa chiền cũng tối đi. Chim chóc đều không kêu, ngoài tiếng gió côn trùng kêu vang, liền ngay cả một chút tạp âm cũng không nghe thấy. Là một đêm hè quen thuộc. Không biết từ lúc nào Lâm Giác đã nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây chính là thế giới này—— Nếu không có ánh trăng, nơi này nhất định là đen kịt một màu. Cũng không có bao nhiêu chuyện thú vị có thể chơi. Lâm Giác dần dần nằm xuống, có lẽ là do hôm nay nửa đường gặp yêu, quá k·í·ch t·h·í·ch, hắn lại không buồn ngủ chút nào, đành phải mở to mắt tùy ý suy nghĩ miên man. Nếu là ở trước kia, hắn phần nhiều sẽ th·í·ch loại hoàn cảnh như vậy, thậm chí có khi còn chuyên môn rời khỏi nơi mình ở để đi tìm môi trường như vậy, đến khi thật sự đến nơi này rồi, một hồi sau, tự nhiên liền hiểu, trong trí nhớ, cái thế giới phồn hoa mộng ảo kia mới là kết quả của sự tiến bộ. Mùa đông lạnh cóng đến tay chân buốt giá, mùa hè đầy rẫy muỗi mòng, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, sinh một trận bệnh ngay cả hoàng t·ử hoàng tôn cũng có thể c·h·ết, mọi thứ đều không tiện lợi, loại cuộc sống này không có bao nhiêu người chịu đựng nổi. Cũng may nơi này còn có yêu tinh quỷ quái, tu hành p·h·áp t·h·u·ậ·t, còn có vô số chuyện lạ việc hay. Đây là những chuyện hiếm có may mắn. Nghe Phật giáo nói, vũ trụ có thuyết p·h·áp thế giới đại t·h·i·ê·n, không biết bản thân đến chỗ này rốt cuộc là nơi nào? Không biết bản thân khi nào có thể chạm đến. Đã có thể đến đây, có phải có thể trở về hay không? Trong truyền thuyết thường kể đến tiên đạo trường sinh, nếu cho thế giới này thời g·i·a·n hàng trăm, hàng ngàn năm, không biết rồi sẽ biến thành cái dạng gì. So với việc thi công danh, những thứ này mới là mục tiêu lúc này mà hắn muốn theo đuổi tìm kiếm. Trong đầu Lâm Giác có vô vàn tưởng tượng bay bổng. Bất tri bất giác ngủ th·i·ế·p đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận