Chí Quái Thư

Chương 199: Vấn tính kinh sơ kiến, xưng danh ức cựu dung

Chương 199: Lần đầu hỏi về căn tính, nhắc lại tên xưa dáng hình
Trời dần nhá nhem tối.
Trong bếp sau thoảng đưa mùi thịt.
"Thật sự là kỳ diệu."
Lâm Giác nghe xong câu chuyện này, vẫn còn điều khác muốn hỏi.
Vừa vặn đồ ăn vẫn chưa bưng lên, thấy trong khách sạn lúc này cũng không có khách khác, liền hỏi tiếp:
"Nghe nói chuyện thần tiên kỳ lạ ở đây cũng không ít, ngoài chuyện này ra, còn có động phủ Dao Hoa nương nương, không biết có thật không?"
Tiểu sư muội chống khuỷu tay lên bàn, chống cằm.
Hồ ly cũng quay đầu nhìn chằm chằm người phục vụ.
"Đương nhiên là có chuyện đó rồi! Đạo trưởng đừng thấy chỗ chúng ta vắng vẻ, là một vùng quê nhỏ, nhưng chuyện này không phải là hiếm! Dao Hoa nương nương trong động kia chính là thần tiên đường đường chính chính!"
"Nói thế nào?"
"Gần hai mươi năm nay, không biết bao nhiêu quan lại quyền quý, văn nhân và cả những người hiếu kỳ, không tin quỷ thần, mộ danh tìm đến nơi này, đến bái phỏng động phủ Dao Hoa, ai nấy cũng đều sợ hãi than phục mà trở về, chắc hẳn đạo trưởng cũng nghe chuyện này từ miệng một số người đó chứ?"
"Cũng gần như vậy."
"Đạo trưởng nếu muốn đi tìm hiểu thì chớ mang lòng bất kính, đó là thần tiên thật đó." Người phục vụ mặt mày rạng rỡ, "Nếu đạo trưởng có điều nghi hoặc, muốn hỏi gì thì cũng có thể đến đó hỏi thử."
"Hỏi thế nào?"
"Nghe người ta nói lại, chỉ cần chuẩn bị chút hương nến cùng lễ vật, cả giấy bút nữa, đến trước động vào giữa trưa hoặc nửa đêm. Mà mọi người đều hay đi vào giữa trưa. Thắp hương nến lên, bày lễ vật ra, rồi viết điều muốn hỏi vào giấy trắng, dù là bí mật thiên hạ, chuyện mơ hồ hay chuyện tương lai, hoặc việc trong lòng, chỉ cần có lòng thành thì sẽ có gió thổi giấy vào trong động, tự nhiên có lời giải đáp."
"Con nghe nói có một số vị quý nhân còn chưa tới nơi, thì Dao Hoa nương nương đã biết họ đến, còn chưa viết chữ, thì Dao Hoa nương nương đã biết họ muốn hỏi điều gì rồi."
"Nói chung những ai đã nhận được lời đáp của Dao Hoa nương nương đều nói rằng câu trả lời của nàng cực kỳ chính xác."
Lời của người phục vụ có chút khác với những gì vị văn nhân ở quán trà bên đường nói trước đây, nhưng nhìn chung cũng khá tương đồng.
Lâm Giác cúi đầu nhìn hồ ly nhà mình.
Hồ ly cũng nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt ánh lên vẻ nghi hoặc, không hiểu hắn nhìn nó làm gì.
Lâm Giác không khỏi suy tư.
Vị ở trong động này, xem ra cũng có chút giống một kẻ chưa được phong thần tiên nhưng lại có thể tác oai tác quái.
Đương nhiên, không được phong thần thì không thể gọi là Kê Tiên, mà phải nói là yêu quái có bản lĩnh của Kê Tiên thì đúng hơn.
Nhưng cũng có thể thật sự là Dao Hoa nương nương.
Trước khi đi, chưa thể nói chính xác được.
Vừa vặn cũng nên hỏi Tam sư huynh.
Dựa vào những gì hắn biết về Kê Tiên, chuyện xảy ra ở ngay gần như thế này, Kê Tiên chắc hẳn là rõ ràng nhất, đoán số cũng chuẩn xác nhất.
"Chỗ đó đi như thế nào?"
"Từ cửa thành phía bắc đi ra khỏi thành, một đường đi về hướng bắc, ban đầu sẽ là một con quan đạo, sau đó phải đi đường nhỏ. Dù là đường nhỏ nhưng có rất nhiều người đi, nghe nói ven đường đều có treo vải đỏ để dễ tìm."
"Đa tạ."
"Cảm ơn cái gì chứ, có thể trò chuyện cùng đạo trưởng cũng là phúc phần của tiểu nhân, chứ quan lại quyền quý mà nói chuyện với đạo trưởng còn phải tốn tiền đó."
"Ha ha..."
Lâm Giác vừa định nói mình không phải là thầy bói, trò chuyện với mình không cần phải trả tiền, nhưng nghĩ lại, năm nay các quan lại quyền quý thực sự thích nói chuyện với tăng đạo, vừa là trộm chút thời gian rảnh rỗi, thứ hai là vì trong lòng những người làm quan chín phần mười đều kìm nén vài chuyện, không có ai để tâm sự, hoặc có một số điều muốn tìm người thương lượng, nhờ người giải đáp thắc mắc, mà lại không có người tin tưởng nên mới tìm đến tăng đạo là người ngoài cuộc.
Sau khi nói chuyện xong, bao giờ họ cũng muốn đưa chút tiền, vừa để tỏ lòng vừa để giúp tăng đạo sinh sống.
Tăng đạo thường cũng sẽ không từ chối.
Vậy nên Lâm Giác chỉ cười chứ không nói gì.
Người phục vụ rảnh rỗi sinh chán, lại kể cho bọn hắn nghe những gì y nghe được về người khác đi tìm "Dao Hoa nương nương".
Ví như có người giàu có trong thành, đến tuổi già mới có con, mà đứa bé lại bị bệnh nặng, lo lắng muốn đi hỏi cách cầu thuốc chữa, lại được "Dao Hoa nương nương" cho hay đứa con này không phải của hắn, mà là của quản gia, rằng nhà quản gia có không ít người có bệnh này, phải biết cách chữa trị.
Bây giờ việc này vẫn còn là đề tài bàn tán của cả thành.
Lại có quan nhân ở Tần Châu, tinh thần sa sút uể oải, ngẫu nhiên đến đây được "Dao Hoa nương nương" chỉ điểm, tìm được lối ra, giờ đã ở kinh thành và nắm giữ chức quan lớn.
Hay trong thành có một vụ kỳ án… Nhiều chuyện lạ như vậy, nếu đặt ở nơi khác, đều là chuyện có thể được truyền tụng đi rất xa, biết đâu sẽ còn lưu truyền đến mấy chục hay mấy trăm năm. Nếu có người ghi thành sách, có lẽ nghìn năm cũng không tan biến.
Lâm Giác vừa nghe vừa suy tư, một lúc sau mới lên tiếng:
"Thực không dám giấu diếm, trước đây tại hạ từng nghe về 'Dao Hoa nương nương' ở Huy Châu, nghe nói nàng là thần tiên vô cùng lợi hại, gần như sánh ngang với Ngũ Đại Đế Quân, vậy thì người trong động kia thực sự là Dao Hoa nương nương sao?"
"Đều do mọi người gọi vậy thôi..." Người phục vụ vừa nói dứt câu, từ bếp sau đã vọng ra tiếng gọi, y liền cười nói rồi lui vào bếp.
Hai món ăn được dọn lên ngay sau đó.
Đều không phải là món ăn chơi.
Món thịt hầm trong chậu khá tạp, nhưng số lượng không hề ít, có chân giò, thịt lợn, thịt gà, vỏ trứng... các thứ, thêm cả mộc nhĩ nấm hương và nhiều đồ ăn khác, đầy ụ trong một chiếc bát lớn, được hầm lửa lớn, nước dùng đặc sệt gần như trắng đục, mùi thịt xộc vào mũi.
Gà hồ lô thì nguyên một con, trước được luộc sau đó hầm, rồi lại chiên giòn, da gà vàng ươm, giòn rụm, bên trong mềm thơm và mọng nước.
Còn có một thùng cơm lớn được đựng trong thùng gỗ, khói bốc nghi ngút.
Chỉ cần một món cũng đủ để một gia đình bình thường khó có đủ tiền chi trả, bình thường hai người cũng không thể ăn hết được.
Cũng may hai người bọn họ có đến bốn miệng ăn.
Lâm Giác lấy từ trong rương sách ra hai cái bát, đưa một cái cho sư muội, hai người đặt riêng trên ghế đẩu, để cho hồ ly và Thải Ly ăn.
Sau đó, hắn gắp nửa bát thịt hầm, chọn toàn thịt cho hồ ly nhà mình, lại xoa đầu nó, dặn nó cẩn thận bỏng.
Tiểu sư muội thì cầm chân gà hồ lô, không sợ nóng, dùng sức xé một cái, vì da gà giòn rụm, nên nghe soạt một tiếng, lộ ra phần thịt trắng nõn bên trong và nước thịt, sợ nước thịt bị lãng phí, nàng nhanh tay gắp để vào bát Thải Ly, cũng học sư huynh, dặn nó cẩn thận nóng.
Người phục vụ đứng bên thấy cảnh đó thì vui vẻ.
Hai người lúc này mới cầm đũa lên, ăn một cách ngon lành.
Tuy tiền bạc mang theo trên người bây giờ không nhiều lắm, nhưng cũng không tiếc chút tiền ăn bữa này, hỏi người ta nhiều lời như vậy rồi, mua hai món ngon coi như cũng phải phép.
Tiền đã bỏ ra thì phải ăn uống cho thật thỏa thích mới đúng.
Còn chuyện sau đó tính sau.
Món ăn béo ngậy kèm theo nước dùng, chan với cơm hạt tơi, dùng đũa xới nhẹ một cái đã có thể nuốt trọn một miếng lớn, hai người đều cắm cúi ăn, không ai nói lời nào.
Đang ăn thì có người thừa lúc trời tối bước vào khách sạn. Tiểu sư muội vốn có giác quan nhạy bén, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy một người là võ nhân giang hồ, eo đeo trường đao, mặc đồ đen, để râu lơ phơ, khuôn mặt có vẻ hơi tang thương.
Có lẽ vì cùng là người luyện võ lại dành nhiều tâm sức vào kiếm thuật, nên khi nàng thấy người này, chợt có một cảm giác—Người này bản lĩnh rất cao, cực kỳ nguy hiểm.
Có lẽ là loại người mà các sư huynh đã từng kể, loại người có thể hạ sát cao nhân tu đạo chỉ trong ba bước và trước cả khi người ta kịp phản ứng.
Đây không phải trực giác như là một sự tiên đoán mà là, do thấy dáng đi, tay vung, ánh mắt kiên nghị thong dong của hắn, thậm chí cả vạt áo phấp phới trong gió, sát khí trên vỏ đao và vết v·a c·hạ cùng nhiều chi tiết nhỏ nhặt khác, kết hợp trong đầu cùng kinh nghiệm đã giúp nàng có được một phán đoán ngay lập tức và rất logic dù trong một tình huống hết sức mơ hồ.
Bình thường thì chỉ như vậy thôi.
Chỉ là nàng không nhận ra võ nhân này, mà nơi này lại ở ngay trong thành, và võ nhân này cũng chưa lại gần bọn họ, nên nàng không hề sờ đến kiếm mà chỉ tiếp tục ăn cơm.
Nhưng Lâm Giác đã nhận ra sự khác thường của nàng.
Nhìn lại, cũng thấy võ nhân kia.
Thấy hắn, lông mày hắn hơi nhíu lại.
Rồi trong mắt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.
"Sư huynh! Sao vậy?"
Tiểu sư muội vừa hỏi vừa đưa tay mò đến kiếm.
Hồ ly và Thải Ly cũng đều ngẩng đầu từ trong bát cơm lên, nhìn thẳng về phía võ nhân kia.
Võ nhân kia thì ngồi xuống ở phía bên kia đại đường.
Hiển nhiên hắn cũng nhận ra hai đạo nhân ngồi bên này và ánh mắt của họ, quay đầu nhìn lướt qua, khi ánh mắt dừng trên thanh trường kiếm trong tay của Bạch Hồ và Tiểu sư muội thì hơi khựng lại, sau đó thu mắt về.
"Ầm!"
Đao đặt lên bàn.
"Người phục vụ! Cho một chậu thịt dê! Tiện thể hỏi luôn, nghe nói ở đây có Dao Hoa nương nương, động phủ của nàng đi đường nào?"
"Được rồi! Chậu thịt dê!" Người phục vụ lớn tiếng đáp trong bếp, cười nói, "Vị khách quan kia cũng đến hỏi Dao Hoa nương nương sao..."
Chưa để y nói hết, Lâm Giác đã đứng lên.
Tiểu sư muội cũng đứng dậy theo.
Hồ ly cũng đồng thời rời khỏi bát cơm.
"Không cần khẩn trương, ta biết hắn." Lâm Giác trấn an hai người trước, rồi lập tức tiến lên hai bước, thấy võ nhân kia cũng đang nhìn mình thì liền thi lễ với hắn và nói, "Xin hỏi có phải túc hạ là người họ La, tên Tăng không?"
"Ừm? Đạo trưởng quý tính?"
"Không dám, ta không phải họ Lâm." "Lâm?" Võ nhân vẫn nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn, chỉ cảm thấy là lần đầu gặp mặt, ánh mắt lại không ngừng hướng phía sau hắn, nhìn Tiểu sư muội cùng con hồ ly dưới chân. "Ngươi quên ta rồi sao?" Lâm Giác cười, "Ta tên Lâm Giác, năm năm trước, bên ngoài Đan Huân thành, có một bầy quái khỉ, lúc đó chúng ta đã gặp nhau." "Ừm?" Võ nhân giang hồ ánh mắt khựng lại, quan sát kỹ lưỡng hắn vài lần, lúc này mới nhớ ra: "Ngươi là thư sinh khi đó sao?" "Chính là ta." "Ngươi." Võ nhân giang hồ lại quan sát hắn từ trên xuống dưới một chút: "Ngươi đúng là tìm được nơi tu đạo rồi!" "Đúng vậy." Lâm Giác cũng đánh giá hắn. Lại không khỏi nghi hoặc mà thở dài. Năm đó lần đầu gặp nhau bên ngoài Đan Huân thành, người hắn nhìn thấy là một thanh niên nam tử, xem chừng hơn hai mươi tuổi, rất hăng hái, thân mang võ nghệ và khí phách khiến hắn có ấn tượng sâu sắc, đến mức về sau mỗi khi nhìn thấy một võ nhân hoặc là võ nghệ của bản thân mỗi khi tinh tiến hơn một chút, liền không nhịn được nhớ tới người này, đồng thời so sánh mình với hắn khi đó. Xem như nhớ mãi không quên. Không ngờ hôm nay lại gặp. Thiên hạ rộng lớn như vậy, thật sự là không dễ dàng. Lại không ngờ hôm nay gặp lại, người võ nhân thanh niên kia đã khiến hắn suýt không nhận ra được. Năm năm thời gian trôi qua, người đó lúc trước khoảng hơn hai mươi tuổi, bây giờ hẳn đã gần ba mươi. Chỉ là người dưới núi đầu năm nay vốn trông có vẻ già, lại còn thích để râu, vị nam tử này trông đã hơn ba mươi tuổi. Thêm vào đó đôi mắt đầy tang thương, lại càng lộ vẻ già dặn. Lâm Giác nhớ kỹ lúc trước khi chia tay, mình đã nói muốn đi tìm tiên vấn đạo, hắn thì nói phải đi tòng quân, dựa vào một thân võ nghệ xông pha thiên hạ, lập nên sự nghiệp, lúc đó khi hắn nói những lời này, chính mình đã vô cùng bội phục khí khái của hắn, vì gia tộc hắn mà xông pha, tranh đoạt lợi ích. Bây giờ vẫn còn nhớ rõ vẻ tiêu sái và khí phách khi đó. Nhưng sau đó hắn đã trải qua những gì? Nghĩ thoáng, lại thấy bình thường. Năm năm cũng không ngắn. Chưa nói người khác, bản thân cũng đâu còn là cái thiếu niên thư sinh chỉ có đảm khí ngày nào. Có lẽ hắn cũng sẽ phải kinh ngạc vì sự thay đổi của ta đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận