Chí Quái Thư

Chương 188: Thanh Miêu Thần

Chương 188: Thanh Miêu Thần
Lâm Giác nghe nói qua Cứu Đói Hoàn, Cứu Đói Đan tổng cộng có ba loại. Một loại là dùng cây du da, rễ cỏ tranh cùng bùn trắng nghiền nát xoa thành Cứu Đói Hoàn, nghe nói ăn có thể giữ cho bảy ngày không đói bụng. Điều này cũng có thể là đúng sự thật, bởi vì bạch nê thứ này gần như không tiêu hóa được, cũng không thải ra được, trong vòng bảy ngày có thể x·á·c thực không đói bụng, nhưng bảy ngày sau đó thì có thể trực tiếp c·hết. Một loại khác cũng dùng cây du da, rễ cỏ tranh, lại thêm táo đỏ gạo nếp các loại đồ ăn, đun sôi phơi khô nghiền nát, rồi xoa thành viên lớn cỡ trứng chim bồ câu, có thể cất giữ mấy năm. Lúc gặp nạn đói, ăn một viên có thể coi như một bữa cơm, nhưng cần phải mua sắm dự trữ từ khi vật tư dư dả, không phải nơi nào cũng có công thức này. Một loại nữa chính là đan dược do Nhị sư huynh luyện. Loại Cứu Đói Đan này nguyên liệu rất linh hoạt, chủ yếu dùng đồ vật lót dạ khi đói, lại thêm một chút linh vận, dựa vào đan dược để no bụng, nhờ linh vận duy trì tính m·ạ·n·g. Bình thường ăn một viên một ngày không đói bụng, nếu linh vận đầy đủ, thì gọi là Tích Cốc đan, ăn một viên có thể giữ được đến bảy ngày.
Có linh vận. Viên Cứu Đói Đan của Nhị sư huynh tuy ăn giống như đá, khó nuốt, nhưng bên trong lại rất đường đường chính chính. Nửa viên Cứu Đói Đan vào bụng, người phụ nữ thở nặng dần lên, sinh cơ cũng đang khôi phục. Một lát sau, Tiểu sư muội đỡ nàng ngồi dậy tr·ê·n ghế đẩu.
"Các ngươi..." Người phụ nữ có vẻ đã có thể nói, nhìn bọn họ.
"Chúng ta từ Huy Châu tới, đi ngang qua nơi đây là đạo nhân, vốn định vào xin uống miếng nước, vừa vặn gặp chuyện." Nhị sư huynh mở miệng nói, rồi nhíu chặt mày lại, hắn cũng nhìn thấy lão nhân đã c·hết đói bên trong, "Trước khi đến chúng ta đã nghe nói bên này đang có tiểu n·ạn đ·ói, nhiều người không có cơm ăn, đến đây rồi thì thấy nơi này cũng không khô cằn, cũng không có sâu bệnh, chẳng lẽ là năm nay mùa hè xảy ra nạn h·ạn h·án thủy tai?"
Người phụ nữ nhìn họ, vẫn còn rất yếu, chỉ lắc đầu.
"Không phải nạn h·ạn h·án, cũng không phải nạn l·ũ l·ụt?" Nhị sư huynh không hiểu, "Chẳng lẽ thuế má nơi đây nặng nề khắc nghiệt quá?"
Người phụ nữ dừng lại một chút, rồi lại lắc đầu.
"Vậy là cái gì?"
"Thần..."
Thần tiên? "Sao lại như vậy?"
"Là vị thần tiên nào?"
"Thanh... Miêu... Thần..." Giọng người phụ nữ rất nặng, khó nhọc phun ra mấy chữ.
"Thanh Miêu Thần?"
Mọi người giật mình, đều nhìn nhau. Trong thư sư thúc gửi cho sư phụ có nói, hương hỏa Thanh Miêu Thần ở huyện Minh Hà rất thịnh, vẫn chưa bị hắn tiêu diệt, mà là chạy mất, đối ngoại thì nói là bị hắn xua đuổi, lẽ nào ở đây chính là cùng một vị? Là nó chạy tr·ố·n đến nơi này rồi? Lâm Giác cảm thấy rất có thể. Trước khi bọn họ ở huyện Minh Hà, đã từng hỏi thăm về vị Tà Thần này. Nghe nói nó là một loại tinh quái, hình dáng như chiếc túi, đi lại thì lộn nhào, thường xuất hiện vào ban đêm. Nó có tóc dài và không đả thương người, n·g·ư·ợ·c lại còn giúp người xua đuổi quỷ quái ở ruộng đồng, che chở, thậm chí thúc mạ non lớn nhanh. Ban đầu nó xuất hiện ở huyện Minh Hà, nông dân từng rất sợ hãi, nhưng sau thời g·i·a·n dài thì đúc tượng xây miếu thờ làm Thần Linh. Theo Lâm Giác phỏng đoán, vị Thanh Miêu Thần này trước kia có lẽ vô ý giúp người, chỉ là có khả năng ấy, vừa hay bị người phát hiện, rồi được đúc tượng xây miếu.
Nhưng hương hỏa như vậy, những tinh quái khuyết t·h·iếu lý trí, đạo đức thật sự rất khó giữ vững được. Kẻ đức không đủ thường hay muốn nhiều. . . . Thanh Miêu Thần liền dần dần sa đọa.
Lâm Giác chưa từng nghe thấy tinh quái Tà Thần này ở nơi khác, chắc hẳn là không có nhiều con như vậy.
Mọi người muốn hỏi lại người phụ nữ, thấy nàng quá yếu, đành thôi. Ở đây hẳn là có miếu thần của nó, hỏi người khác, hoặc tự đi xem sẽ rõ. Dù sao, nếu đúng là Thanh Miêu Thần gây loạn thì nhất định là vì bị thiếu cung phụng tế lễ mà sinh ra.
Nhị sư huynh lấy ra tầm mười viên Cứu Đói Đan.
"Ta có chút Cứu Đói Đan, bình thường ăn một viên, có thể đảm bảo một ngày không đói, cũng có thể đáp ứng đủ nhu cầu sinh hoạt của người bình thường. Nếu một ngày chỉ ăn nửa viên, thì tuy sẽ đói nhưng sẽ không c·hết đói, dù có yếu cũng không đến nỗi đi lại không được, xin tặng lại cho t·h·iện tín." Nhị sư huynh nói, "Tiết kiệm mà ăn, mong có thể vượt qua cửa ải khó khăn này."
"Người trong nhà đã ra đi rồi, khi t·h·iện tín quay lại thì chọn một chỗ phía sau, đào hố chôn đi."
Mọi người cùng nhau đi ra ngoài.
Đến một gia đình khác, lần này có người lên tiếng. Vẫn là một người đàn ông gầy trơ xương, nhưng tình trạng khá hơn người phụ nữ kia, ít nhất còn nói chuyện bình thường được. Anh ta đầu tiên là chỉ rõ vị trí giếng nước trong thôn cho mọi người, thấy mấy người cho anh ta mấy viên Cứu Đói Đan, ăn xong cảm thấy có thể ch·ố·n·g đói, anh ta bắt đầu giải đáp những nghi vấn của họ: "Trước kia người ở đây không cúng bái thần nào, Thanh Miêu Thần đến chỗ chúng tôi là mấy năm trước."
"Ban đầu ông ta đối xử với chúng tôi rất tốt, không những giúp chúng tôi xua đuổi quỷ quái trong đất, còn có thể đảm bảo hoa màu không bị chim muông ăn, tác dụng hơn cả mấy thần tiên Phật Tổ, nên chúng tôi đúc tượng lập miếu, thường xuyên tế bái."
"Nhưng chỉ mới sang năm thứ hai, ông ta đã đòi chúng tôi gấp bội tế lễ cúng phụng, chúng tôi không cho thì đe dọa làm mạ non đ·ứ·t rễ, ban đầu chúng tôi vẫn c·ắ·n răng chấp nhận, nhưng sao chịu được? Đều héo rũ."
"Đến năm nay, sau đầu xuân mọi người gieo lương thực, vừa lên đến đầu gối thì chỉ trong một đêm đều...""Có nghĩ lại cũng không kịp rồi."
"Có tiền còn tốt, còn mua được cái ăn, mà không có thì chỉ có c·hết đói."
Người đàn ông thở dài, đầy bất đắc dĩ.
"Nguyên lai là như vậy."
Nhị sư huynh nhíu mày suy tư, rồi lại hỏi: "Quan phủ không phát cháo phát thóc sao?"
"À, mỗi ngày trong thành đều phát một bát cháo, loãng hơn cả nước. Nếu ở trong thành, thì cũng sống qua được bằng bát cháo này, nhưng chúng tôi ở xa thành, nếu vào thành lĩnh cháo thì lại c·hết đói dọc đường."
Mấy đạo nhân suy nghĩ một chút thì đại khái cũng hiểu. Nơi này cũng không phải do t·hiên t·ai gây ra, mà là do yêu quái Tà Thần gây nên, phạm vi ảnh hưởng cũng không lớn, không tính là n·ạn đ·ói. Tối thiểu thì nơi khác vẫn bình thường, trên quan đạo cũng có thương khách qua lại, nếu gia đình nào có tích góp thì tự nhiên mua được lương thực, nếu là nhà giàu có thì chắc chắn không ảnh hưởng gì đến chuyện ăn chơi.
Dù sao thì Thanh Miêu Thần này chỉ làm loạn một lần, phá hỏng một mùa lương thực, các loại đồ ăn khác, gia súc cũng không bị ảnh hưởng, chỉ là khiến cho người dân ở đây phải đứng trước nguy cơ c·hết đói.
Chỉ khổ cho dân đen thôn dã. Thuế má thì hà khắc, bóc lột thì nặng nề, rất nhiều người dân đứng trước ranh giới c·hết đói chỉ cách một bước. Tính kỹ lại thì thời gian Thanh Miêu Thần tới nơi này và thời gian Thanh Miêu Thần ở huyện Minh Hà bị xua đuổi gần như trùng khớp nhau. Xem ra đúng là cùng một con. Lúc đầu Thất sư huynh ở lại huyện Minh Hà, Tiểu sư muội còn lo lắng Thanh Miêu Thần sẽ quay lại tìm hắn, trút hết thù hận của nó và sư phụ lên người Thất sư huynh, không ngờ lại có thể gặp nó ở đây.
Mấy đạo nhân nhìn nhau. Chưa kể trong thời loạn thế, diệt trừ yêu ma là việc phải làm của người tu đạo, chỉ vì để Thất sư huynh dẹp hết tai họa ngầm cũng đã rất đáng để bọn họ ra tay."Gần đây có miếu t·ử của Thanh Miêu Thần không?" Ngay cả Nhị sư huynh vốn không thích tranh đấu cũng phải mở miệng hỏi.
"Phía trước mười dặm, ven đường có một g·i·a·n.""Đa tạ t·h·iện tín. . . .""Xin hỏi một câu, miếu t·ử của Thanh Miêu Thần này chỉ ở huyện Lang Phong này thôi, hay các huyện xung quanh đều có?" Tam sư huynh có chút kinh nghiệm, lại hỏi thêm một câu. Anh ta liền lắc đầu không biết, ""Không chỉ có ở huyện Lang Phong, mấy huyện lân cận cũng có, có mấy huyện thì tiểu nhân không đi xa như vậy.""Đa tạ, đa tạ.""Đa tạ tiên nhân..."
Người đàn ông ăn nguyên một viên Cứu Đói Đan, không biết là thứ gì, nhưng trong lúc nói chuyện anh đã cảm thấy bụng mình ấm lên, lúc này lại cảm thấy khí lực trên người dần hồi phục. Người đàn ông không khỏi thấy thần kỳ – những người này chẳng phải thần tiên hạ phàm sao?
Mấy người thì đều đi ra ngoài.
Các gia đình ở gần đây hầu như đều gặp n·ạn đ·ói.
Mấy người đi đến từng nhà tìm hiểu tình hình, tùy theo tình huống và số lượng người mà để lại Cứu Đói Đan, ít thì vài viên, nhiều thì hơn mười viên.
Khi xuống núi Nhị sư huynh mang theo rất nhiều Cứu Đói Đan, chủ yếu vì thứ này ở chỗ hắn không đáng giá, tối thiểu luyện chế không phức tạp, một mẻ có thể ra nhiều viên, lại không cần nguyên liệu quý hiếm gì, trước kia ở tr·ê·n núi, hắn luyện không ít, vì khi đó còn rất hữu dụng.
Sau này có Tiểu sư đệ thì thứ này vô dụng nữa.
Thứ này có thể giữ được mấy năm, và nó đã được cất mấy năm rồi, lần xuống núi này, hắn không muốn lãng phí nên mang hơn một nửa, đại khái tầm một hai trăm viên, gần một nửa còn lại để cho Đại sư huynh. Mấy ngày trước nghe tin phía trước có n·ạn đ·ói, nghĩ nguyên liệu nấu ăn có thể khó tìm, còn định phát huy chút tác dụng, ai ngờ chưa ăn được bao nhiêu đã phát đi gần một nửa.
Cũng may thứ này vẫn luyện được.
Mọi người rời khỏi đây, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa thảo luận.
"Nơi này đã là ranh giới giữa Trung Châu và Tần Châu rồi sao? Đạo trường Thiên Ông, lại có thể dung túng yêu quái hoành hành làm khổ dân lành đến mức này." Nhị sư huynh thở dài."Hơn phân nửa tâm tư của bọn họ đã sớm không đặt ở nơi này nữa rồi." Tam sư huynh nói, "Huống hồ dân chúng nơi đây vốn không tin Thần Linh, bây giờ lại xuất hiện một tên Thanh Miêu Thần làm loạn, chẳng phải vừa vặn để bọn họ tìm về tín ngưỡng sao?""Vẫn là nên nói về chuyện làm sao trừ khử cái tên Thanh Miêu Thần này đi." Lâm Giác nói."Loại Tà Thần này..." Tam sư huynh thầm nghĩ khó, "Nếu không phải chính thần thiện trừ yêu xuất thủ, đạo nhân chúng ta rất khó khu trừ.""Vì sao?" Tiểu sư muội không hiểu hỏi."Ngươi đừng thấy các ngươi ở Thúy Vi huyện trừ khử Thúy Vi thành hoàng, tên Thanh Miêu Thần này dù không có hương hỏa thịnh như Thúy Vi thành hoàng, thần lực cũng không mạnh bằng Thúy Vi thành hoàng, có thể nó không bị Thần đạo hương hỏa khuôn sáo hạn chế như chính thần, cũng không giống Thúy Vi thành hoàng, bị hạn chế trong thành."Tam sư huynh giải thích cho bọn họ:"Có thể nó lại hút hương hỏa, rất có thể có thần thông của Thần đạo hương hỏa, có thể nhanh chóng di chuyển giữa các tượng thần. Ngày đó chúng ta có thể dễ dàng diệt trừ Thúy Vi thành hoàng là vì hắn là Thành Hoàng, chỉ có một miếu Thành Hoàng và tượng thần trong thành, biệt thự cũng ở ngay miếu Thành Hoàng, hơn nữa hắn lại là người chết thành thần, không có chỗ nào có thể đi, không có chỗ nào có thể trốn, lại còn hoảng hốt cực độ, có thiên thời địa lợi giúp sức, đương nhiên một chiêu liền tiêu diệt."Tiểu sư muội nghe xong thì đã hiểu phần nào.Lâm Giác thì từng quen biết một Tà Thần khác là "Lưu Thái Hầu", đương nhiên sớm đã hiểu rõ.So với Thúy Vi thành hoàng, Thanh Miêu Thần tự do hơn, có nhiều nơi để đi và trốn hơn. Đồng thời, vì trước đây nó vốn là tinh quái, cho nên sau khi tượng thần bị phá hủy, nó vẫn có thể có pháp lực, đi nơi khác gây rối."Cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp."Tam sư huynh dắt ngựa đi, vừa suy nghĩ vừa nói."Biện pháp gì?""Cởi đạo bào ra, phá hủy một bức tượng thần của nó, rồi canh giữ ở miếu thờ. Nếu nó cảm thấy chột dạ và cẩn thận, ắt sẽ báo mộng cho người khác, để người ta đến xem xét tu sửa, lúc đó thì ta sẽ giả làm người bình thường, hết sức ngăn cản. Có lẽ Thanh Miêu Thần sẽ không kìm nén được, lấy chân thân đến xem xét." Tam sư huynh mắt hơi híp lại, vừa đi vừa nói:"Bởi vì tượng thần bị phá hủy, nó không thể dựa vào đó để rời đi, hơn nữa vì nó đến bằng chân thân, nắm lấy cơ hội, là có thể một lần chém giết."“Sư huynh thông minh quá!”"Ha ha! Sư phụ đã từng làm vậy để diệt trừ yêu quái rồi!"“Thì ra là thế...”"Bất quá ta không thích hợp! Trên người ta có sát khí, mà ta lại lớn lên quá anh tuấn uy vũ, giống như là võ nhân, nhìn vào là biết không bình thường rồi, dù ta không có pháp lực, thì chỉ Tà Thần thôi cũng sẽ bị ta hù sợ!" Tam sư huynh liếc mắt nhìn bọn họ, "Hai ngươi thì ngược lại rất hợp, vừa hay có thể giả làm huynh muội mồ côi cha mẹ chết đói, đến tìm Thanh Miêu Thần đòi lại công bằng."Lâm Giác và Tiểu sư muội không khỏi nhìn nhau.Muốn phản bác hắn, nhưng hắn lại đưa ra một chủ ý có thể làm, nghĩ rằng cũng khó khăn mới có một lần, liền cứ kệ cho hắn da mặt dày một lần.Còn về bọn họ...Cha mẹ chết đói thì chẳng giống.Hai người da dẻ trắng trẻo, xem là biết ăn ngon mặc đẹp, đâu có giống người từng chịu đói khổ?Cũng là nghĩ Tam sư huynh hiếm khi đưa ra được một ý kiến hay, Lâm Giác liền không phản bác hắn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận