Chí Quái Thư

Chương 175: Công đức chi khí

Lâm Giác dẫn theo kiếm chạy nhanh mấy bước, mặc dù không có bao nhiêu kỹ xảo, thế nhưng tốc độ và lực lượng đều rất mạnh, hắn tại một mặt tường đầy bánh phở rơi vãi mượn lực đạp mấy cước, đưa tay lộn một cái, liền lên nóc nhà. Đứng dưới ánh trăng, nhìn quanh bốn phía, có thể thấy những mái ngói san sát kéo dài vô tận. Trong lúc hoảng hốt lại thấy từng vị Thần Linh thân ảnh chạy khắp trong thành, có người giống như hắn lên nóc nhà, có người thì đứng gác trên tường thành, có người chạy trong ngõ phố, giống như là đang tìm kiếm cái gì. Tóm lại là bắt đầu hành động. Cứ như đang điều tra yêu quỷ trong thành, hiển nhiên Thần Linh như thế này càng am hiểu. Bất quá, đường phố lại dần trở nên hỗn loạn——Không biết ai mở đầu, ngày càng nhiều người mở cửa phòng ra, cõng người bệnh, không để ý lệnh cấm đi lại ban đêm, vội vã đến y quán. Thầy thuốc trong thành cũng khoác áo đi khám đêm. Nếu Lâm Giác lúc này lại trở về khách sạn, tất nhiên không cần lo lắng bị người tuần tra ban đêm phát hiện, trị tội vi phạm lệnh cấm đi lại ban đêm, nhưng nếu thật sự có yêu quỷ, e là đã có yêu quỷ trà trộn vào rồi. Chỉ là nhìn thấy cảnh này, Lâm Giác đã nhận ra, khả năng Thần Linh trong thành tìm ra Dịch quỷ đã rất thấp. Thấy chuyện gã chạy bàn nôn ra trứng côn trùng, có thể thấy gã chắc chắn không phải tối nay mới nhiễm ôn dịch, trừ khi con Dịch quỷ kia có thể nhét côn trùng cùng trứng trùng vào bụng gã, nếu không trứng trùng nở cũng cần thời gian chứ? Mà như vậy, làm sao giải thích việc hơn nửa thành Thúy Vi nhiều người như vậy đều mắc bệnh trong cùng một đêm? Nghĩ đến thì cho dù là Dịch quỷ truyền ôn dịch, cũng phải có thời gian truyền bá, ẩn núp và phát tác chứ? Bất quá Lâm Giác vẫn giữ chút khả năng, chưa có về khách sạn, mà ngồi trên nóc nhà này, ôm kiếm trong ngực, tay luôn bóp chặt một viên Thần Hành Đan. Ngay tại chỗ này, nhìn Thần Linh trong thành bôn ba, nhìn dòng người đi lại trên phố, nôn mửa kêu khóc, một tòa thành trì vốn yên tĩnh dần trở nên náo loạn, gần như chỉ trong vòng một đêm, lòng người đã hoảng sợ. Chân trời dần xuất hiện một vầng mặt trời đỏ. Thần Linh không ngừng tìm kiếm, phí công vô ích. Thúy Vi thành trở thành một thành dịch. Núi xanh và sương sớm phân giới mờ ảo, tựa như một bức tranh thủy mặc, một con đường núi trong đó tùy ý uốn lượn, mấy đạo nhân đã lên đường. “Huynh đài, cách Trung Châu còn bao xa?” “Trung Châu? Còn vài trăm dặm nữa!” “Phía đó có ôn dịch không?” “Đạo trưởng sao lại hỏi vậy? Chúng ta cùng nhau đi, đâu thấy có ôn dịch gì?” “Tùy tiện hỏi thôi.” Đạo nhân buổi sớm đi ngang qua hành thương, trò chuyện vài câu. Tiểu sư muội tay cầm đồ ăn nắm gặm, im lặng lại buồn bực chán ngán đi trên đường. ;Đây là mua từ một quán trà ven đường, chính là bột thô xay từ lương thực, thêm rau dại gói thành nắm rồi hấp chín, nhai trong miệng trơ, nuốt xuống cổ họng, nhai nát thì cứ như nhét một mồm toàn vỏ trấu. Nên khi ăn không thể thở mạnh quá, dễ bị bột trào ra, hút khí vào lại dễ bị nghẹn, đành phải mỗi ăn một miếng lại uống một ngụm nước. Cám thêm nước, lại càng kỳ quái. Chỉ là buồn bực chán ngán không chỉ bởi vì đồ ăn nắm khó ăn này, mà còn bởi sư huynh đi trước mặt, không ai cùng nàng nói chuyện. Nhắc tới cũng rất kỳ lạ—— Bản thân sư huynh ở bên cạnh thì cũng không phải mỗi thời mỗi khắc đều nói chuyện với nàng, phần lớn thời gian vẫn là nàng một mình đẩy xe cành cây cắm đầu đi, thế nhưng sư huynh vừa đi, còn mỗi nàng phía sau, đến cả xe cành cây đẩy cũng chẳng hứng thú, mới đi mấy chục dặm, đã vì gặp phải ổ gà lồi đá đụng vào bụng mấy lần, đành phải nhịn đau mà vứt nó đi. Không chỉ có nàng, Thải Ly cũng vậy. Tiểu sư muội nhìn lên xe ba gác. Thấy Thải Ly lười biếng nằm trên một cái bao, như đã quen một mình, chỉ là thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhìn vào trong rừng bị sương mù che giấu hoặc đường phía trước. Tiểu sư muội liền cũng ngẩng đầu nhìn phía trước. Vừa hay cái nhìn này, nàng gặp một bóng trắng thon dài ưu nhã từ gió thổi tới, như một Thần Linh cổ xưa, lại giống tinh linh trong núi, xuyên qua màn sương, đến trước mặt một đoàn người. Vẫn nhẹ nhàng linh hoạt đáp xuống, khom người dồn lực. Chỉ là hồ ly không nhịn được há to miệng, một tràng thổ khí: "A~ a~" Tựa hồ mệt mỏi lắm. Đồng thời lông trên mình nó cũng ướt đẫm sương, rũ người một cái, giọt nước văng khắp nơi. Tiểu sư muội không khỏi có chút ngây người. Bởi vì từ lúc con hồ ly sư huynh này lớn đến giờ, vẫn là dáng vẻ tinh lực vô hạn, bất luận là leo núi hay lội nước, chạy thế nào nhảy thế nào, nó một mực nhẹ nhàng như gió, đến mức nàng vẫn cho là Phù Diêu không biết mệt. Đây là lần đầu tiên thấy nó mệt thành như này. Các đạo nhân trong núi lập tức dừng lại, nhìn nhau, đều đã biết kết quả, nhưng trong lòng vẫn có chút may mắn. "Sao rồi?" "Sư đệ có để ngươi mang tin?" "Thư đâu?" Hồ ly nghe bọn họ hỏi thăm, chậm rãi lại, liền ngẩng đầu lên, mở miệng nói: "Ôn! Dịch!" "Ôn dịch? Ở đâu?" "Thúy! Vi!" "Thúy Vi huyện? Có khẩn cấp không?" "Khẩn cấp?" Hồ ly dừng lại, cảm thấy bản thân chạy một đêm, giờ không chỉ thở không ra hơi, đầu cũng trống rỗng, nghiêm túc nghĩ lại mới mở miệng, "Mau đến đó!" "Có bao nhiêu người phát bệnh?" "Nôn côn trùng!" "Triệu chứng là nôn côn trùng? Có người chết không?" "Hệ trọng!" "Có bắt được Dịch quỷ chưa?" "Ở tại khách sạn!" Đám đạo nhân lại lần nữa đối diện. "Còn mấy trăm dặm đường, nhiều người như vậy, làm sao có thể toàn bộ lập tức chạy tới, đành phải để Ngũ sư đệ đi trước." Nhị sư huynh mở miệng trước. "Ngũ sư huynh ăn mấy viên Thần Hành Đan chỉ sợ không nổi, vẫn là cưỡi ngựa đi." Tam sư huynh tháo ngựa kéo xe, cột yên vào, "Chờ đến hai trăm dặm nữa, cho ngựa ăn một viên Thần Hành Đan, đến thành rồi cho nó ăn ngon một chút." "Được!" Không lâu sau, Ngũ sư huynh đã vác hành lý, cưỡi ngựa nhanh chóng xuyên qua màn sương mù dày đặc phía trước. Đám người đành để lừa kéo xe, lại tăng tốc bước chân. Hồ ly đã nằm trên xe ba gác, trợn mắt bất động, phảng phất sinh không còn gì luyến tiếc, Thải Ly đứng bên cạnh, cố gắng liếm lông cho nó. "Phù Diêu, ăn chút gì đi." Tiểu sư muội đưa đồ ăn nắm đến trước mặt nó. Hồ ly liền lại bò dậy, bắt đầu ăn cơm. "Ngươi bao giờ lên đường?" "Đêm." "Đêm rất muộn?" "Trăng." "Một đêm chạy mấy trăm dặm? Khó trách mệt như vậy! Ăn xong thì ở trên xe nghỉ ngơi chút!" "Chút." Hồ ly thuận miệng trả lời, tiếp tục cúi đầu ăn ngấu nghiến. Hai cái đồ ăn nắm cũng chẳng thấy mùi vị gì, rất nhanh liền vào bụng, ăn no rồi nó không chút do dự, nhảy ngay xuống xe ba gác, rồi quay đầu nhìn đám đạo nhân, như là đang từ biệt bọn họ. "Ngươi.." Đám người vừa định nói gì đó, nó đã đi rồi. Không thấy dưới chân dùng chút lực nào, liền lập tức nhảy ra xa mấy trượng, tựa tinh linh, mấy lần liền biến mất vào sâu trong sương mù. Hoàng hôn buông xuống, Thúy Vi như đã thành địa ngục. Lúc này trong thành toàn người nhiễm bệnh. Đầu choáng, mất hết sức lực, nôn mửa, lập tức đau quặn bụng không thôi, người hôm qua còn khỏe mạnh, một đêm một ngày đã nằm liệt giường, hầu như không thể đi lại. Cả thành đều là ai oán, buồn tang. Đây là điều Thần Linh trong thành có thể mắt thấy. "Sao rồi?" Bên trong biệt thự, Thành Hoàng lo lắng như lửa đốt. Dù sao đã làm Thần Linh hơn trăm năm, kiến thức vẫn có. Ôn dịch thế này, không chỉ trước giờ chưa từng nghe, mà chỉ xét nó hung hãn thế kia lại trong thời gian ngắn lan rộng đến vậy, thì đã biết tuyệt không phải tự nhiên lây lan, nhất định có yếu tố do người tạo thành. Nếu là chuyện người làm, thì nên do người tới quản, hắn làm thành hoàng có thể báo mộng đưa kế, từ bên cạnh hiệp trợ mới có công đức, cái gì cũng không làm thì cũng không tính là có lỗi, nhưng nếu thật sự có Dịch quỷ, hắn thành hoàng này sẽ khó thoát tội. Thậm chí nếu không có chuyện vị đạo nhân kia thì còn có thể châm chước được, thất trách còn ở trong hạn độ, dù sao ngay cả kinh thành Thành Hoàng cũng không dám đảm bảo trong thành không có yêu quỷ, thậm chí mọi người đều biết, kinh thành giấu yêu quỷ giống như sự phồn hoa của kinh thành, thuộc loại đệ nhất thiên hạ. Thành Hoàng chỉ có thể cố tránh yêu quỷ trong thành là mối họa, lại chặn những yêu quỷ cùng hung cực ác, tà khí tử khí sát khí từ xa đã nghe được. Nhưng người ta đã đến nhắc nhở ngươi, ngươi lại chẳng để ý, còn đi uống rượu, thế thì đã lớn chuyện rồi. Việc này nếu không xong, dân chết càng nhiều, thần quan trông coi cửa thành chắc chắn là chủ trách, đặc biệt hai vị thần quan cửa Nam sẽ phải chịu tội nặng nhất, e là khó thoát khỏi kết cục tan thành mây khói. Bản thân sợ là cũng sẽ bị trên trời cách chức, muốn bị giáng xuống trần. Nghe thì có vẻ oai hơn nhiều so với bọn họ, nhưng thực tế có tốt hơn được bao nhiêu đâu?
Bản thân ta lại không phải những kẻ đắc đạo phi thăng sau thời thượng cổ, thành tiên thành thần chân nhân. Những đại thần kia khi từ bỏ quan phục, vứt bỏ chức vị cùng hương hỏa, tối thiểu vẫn có một thân đạo hạnh để dựa vào, có thể chống chọi được tuổi tác. Còn ta vốn là người đã c·hết một lần, nếu không có thần chức cùng hương hỏa thì cũng chỉ là một con quỷ mà thôi, khoảng cách hôi phi yên diệt còn bao lâu nữa?"Báo Thành Hoàng! Không tìm được Dịch quỷ!" "Một đêm một ngày rồi! Vẫn chưa tìm thấy?" "Sợ là nó đã không còn ở trong thành rồi!" "Cái này..." Thành Hoàng giận dữ phất tay áo. "Làm sao bây giờ?" Thành Hoàng lo lắng xoay quanh, lại hỏi phụ quan bên cạnh, "Gọi ngươi báo mộng mời cái vị 'thần tìm long' đến, đã mời được hắn chưa?" "Bẩm Thành Hoàng, 'thần tìm long' đó không ở Thúy Vi chúng ta, không thuộc quyền quản hạt của thần lực chúng ta, hạ quan đành phải nhờ hồng nhạn mang mộng đến, nhưng hồng nhạn đến nhà hắn cũng không tìm thấy người." "P·h·ế vật! Dân chúng cúng bái hương hỏa để các ngươi làm gì?" "Cái này..." Phụ quan không nói được gì. Thành Hoàng đi đi lại lại vài vòng, lại nhìn về phía hai vị thần quan, một người béo, một người gầy đứng ở cổng. Hai người này trong lòng hắn đã là người c·hết. Thế nhưng bọn họ lại dường như có điều muốn nói. Thành Hoàng nhíu mày, lên tiếng hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi có cách?" Hai thần quan sớm đã mặt mày trắng bệch, nghe được lời này của hắn thì như vớ được cọc, vội vàng nói: "Thành Hoàng! Chúng ta thật sự có chuyện muốn nói!" "Lúc nào rồi mà còn không mau nói thẳng!" "Dạ..." Hai người vừa nói vừa liếc nhìn nhau. "Việc muốn bẩm báo với Thành Hoàng là, đạo sĩ kia có gì đó quái lạ!" Thần quan béo mở miệng trước, "Thành Hoàng nghĩ xem, vì sao dịch bệnh này không đến sớm không đến muộn mà lại xảy ra ngay khi đạo sĩ kia vừa tới? Hơn nữa lại bắt đầu từ nơi đạo sĩ đó ở trước nhất!" "Không sai!" Thần quan gầy vội tiếp lời, "Tối qua hắn đi một vòng trong thành, vừa đi hết thì ôn dịch liền lan tràn!" "Hửm?" Thành Hoàng lập tức ngẩn người, quay phắt người lại nhìn chằm chằm hai người. "Thành Hoàng minh giám, mấy ngày nay chúng ta ngày đêm trực ở cửa thành, chưa từng bỏ sót một yêu tinh quỷ quái nào đi vào. Chỉ duy nhất một con là hồ ly đi theo đạo nhân kia, nó là một con yêu hồ. Mà từ đêm qua con yêu hồ kia đã không thấy bóng dáng nữa rồi." "Đúng vậy, không phải chúng ta nói xấu đạo sĩ kia, chỉ là sự tình thực sự có chút kỳ lạ. Huống chi hắn một đạo nhân Y Sơn ở Huy Châu, lại chạy đến huyện Thúy Vi của chúng ta, cũng không hợp lẽ thường, về tình về lý Thành Hoàng cũng nên cho quan võ bắt hắn lại thẩm tra cho rõ, như vậy mới là tận chức tận trách, đối với dân chúng cũng có thể ăn nói được." Thần quan gầy nói, "Coi như, coi như chuyện này không liên quan đến hắn, có thể, có thể cũng sẽ khuyên được hắn, đừng có lên trên tố giác chúng ta tắc trách." "..." Thành Hoàng chắp tay sau lưng, lần lượt nhìn từng người bọn họ. Làm sao hắn không hiểu được tâm tư của bọn họ? Hai vị thần quan này lúc này cũng gấp gáp giống hắn thôi. Chỉ là điều này cũng xem như một cách. Thành Hoàng suy nghĩ một lát, quay sang chỗ khác, nhìn phụ quan. Phụ quan cũng đoán được ý của hắn, có ý muốn khuyên nhưng lại không dám cãi, chỉ đành bất lực nói: "Lời hai vị thần quan nói cũng hợp tình hợp lý, đạo nhân kia tu linh p·h·áp, đã bước vào con đường tu hành, trong tình thế cấp bách thì cũng có thể xem là người không phàm tục, chỉ là p·h·áp đạo của đạo sĩ, có lẽ là có bản sự thật." "Chỉ là mời hắn đến hỏi cho rõ mà thôi, cứ cho hắn chút lợi lộc trước đi. Một đạo sĩ phái linh p·h·áp mà thôi, có lẽ tối qua hắn làm thế cũng là vì muốn mấy thứ đó của chúng ta thôi." Thành Hoàng đã quyết định, lập tức cho gọi quan võ đến đây. Trời còn tờ mờ sáng, hai quan võ và bốn tốt dịch của miếu Thành Hoàng đã đến cửa khách sạn, xem như đã huy động toàn bộ quan võ tốt dịch của miếu. Nhưng lúc này, cửa khách sạn sớm đã xếp hàng dài. Từ xa đã thấy, trong hành lang khách sạn này truyền ra một luồng khí khiến bọn họ phải kinh sợ. Còn chưa đi đến gần đã bắt đầu rụt rè.
Bạn cần đăng nhập để bình luận