Chí Quái Thư

Chương 134: Cái này bạc thơm quá!

"Cầm lấy đi."
Lâm Giác về đến phòng, đưa một khối bạc trắng cho Thực Ngân Quỷ.
"Đa tạ chân nhân."
Thực Ngân Quỷ không biết đã bao lâu chưa được ăn, thêm vào bị thương, sớm đã đói đến hung ác, đưa tay ra nhận lấy bạc trắng, đã chảy nước miếng, tiếp nhận bạc trắng, lập tức đưa lên mũi khẽ ngửi.
"Tê! Thơm quá! !"
Thực Ngân Quỷ lập tức lộ ra vẻ kinh hãi, lại có chút muốn khóc vì cảm động, liên tục nói: "Thơm quá thơm quá! Rất lâu rồi ta chưa được ăn bạc trắng thơm như vậy!"
Lâm Giác cau mày nhìn chằm chằm vào nó.
Tiểu hồ ly cũng ngồi xổm trên mặt đất, giống người đứng thẳng, rướn cổ lên, ngửa đầu, một mặt tò mò nhìn chằm chằm vào nó.
Hiển nhiên vô luận là người hay là hồ, đều không ngửi ra bạc có mùi thơm thối gì, chẳng phải đều giống nhau cả sao? Cùng lắm thì khi mới lấy từ trên người ra thì dính chút mùi người.
Bất quá biết được rất nhiều yêu quỷ đều có sự kỳ dị, mà thế gian huyền pháp từ xưa đến nay đều rất kỳ diệu, rất nhiều kỳ dị là người tu đạo dù tu hành thế nào cũng khó nắm giữ được, Lâm Giác liền không kinh ngạc. Ngược lại là hồ ly nhìn nó ăn ngon, nhịn không được liếm mấy lần miệng, cũng có ý muốn thử một chút.
Một khối bạc trắng nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ hai lượng, nó cứ ngửi tới ngửi lui, liếm tới liếm lui, bỏ vào miệng nhai kỹ nuốt chậm, lúc này mới nuốt vào bụng.
"Ừng ực..."
Thực Ngân Quỷ trông mong nhìn hắn.
"Ngươi một tháng cần ăn bao nhiêu bạc trắng?" Lâm Giác không khỏi hỏi.
"Bình thường, một tháng nhất định phải ăn mười lượng bạc thì mới có thể duy trì sinh tồn, một viên nội đan, nhưng nhiều nhất, nhiều nhất không vượt quá trăm lượng, mười viên nội đan." Thực Ngân Quỷ nói mà không khỏi lộ vẻ nghĩ mà sợ, giống như hồi tưởng lại khoảng thời gian bị Yêu Vương giam cầm, vội vàng bổ sung, "Nếu một tháng ăn vượt quá trăm lượng bạc, ta sẽ bị bể bụng, phun ra linh đan sẽ bị tạp chất, nuốt sẽ không có tác dụng gì."
"Một tháng mười lượng..."
Lâm Giác nhịn không được giật giật khóe miệng.
Đừng nói đến mức hạn trăm lượng một tháng, mà ngay cả mức tối thiểu mười lượng một tháng thôi thì gánh nặng kinh tế cho đạo quan của bọn họ cũng không nhỏ.
Phải biết các sư huynh đệ trong quan xuống núi trừ yêu, xưa nay không chủ động đề cập đến thù lao tiền bạc, mọi người nguyện ý cho bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, người giàu thì cho nhiều, người nghèo thì cho ít, nếu thực sự quá nghèo, người ta cho một túi gạo, lúa mạch do các hộ dân trong thôn gom góp lại, cũng không thể chê ít.
Lấy đâu ra nhiều tiền bạc như vậy để cung cấp cho nó?
Đừng nói Thực Ngân Quỷ này rất kén ăn, nguồn gốc bạc không làm ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng đan dược, coi như không có điểm đó đi nữa, với tính cách của đạo nhân Phù Khâu Quan thì cũng không thể vì vậy mà đi trắng trợn vơ vét của cải được.
Nhưng nghĩ lại, thì lại nghĩ, có lẽ đó là nguyên nhân khối bạc trắng này khi ở trong miệng nó lại mỹ vị như vậy.
Mấy ngày sau.
Bánh lê của các thôn Lê Cống mang đến cuối cùng cũng không ăn hết, dù có cúng Sơn Thần, đưa cho khách hành hương, cũng vẫn không hết, ngược lại trong đạo quan lại có thêm hai con gà mái, một ít thịt muối và vải vóc, đều là khách hành hương đến núi cúng lễ, nói lời cảm tạ mà mang tới, cũng có người mang theo chút tiền bạc.
Tiểu sư muội đã bắt đầu bận rộn.
Việc nấu thu mứt lê, vô luận là Nhị sư huynh hay Ngũ sư huynh đều am hiểu hơn, liền không cần Lâm Giác phải dạy.
Lúc này Vân Hạc đạo nhân đang ngả người trên ghế, ngồi trên bậc thềm bên ngoài đại điện, nhìn ra phía trước, bên cạnh hắn chỉ có Lâm Giác đang ngồi, tỉ mỉ dùng dao khắc gỗ để điêu khắc đầu gỗ.
Trên mặt đất sớm đã vương vãi một lớp hoa gỗ.
"Hô..."
Tiểu sư muội đang nhóm lò lửa.
Trên lò là một cái nồi lớn, nàng dùng lửa lớn, đem lê đã xay nát thành nước lê nấu sôi, nhân lúc đó, thuận tiện đem vỏ lê và đầu hạt lê đã cắt đi cho lợn ăn.
Quay về thuận tiện rửa tay, lấy ghế nhỏ ngồi xuống, nghiêm túc ngồi trước lò lửa, làm tốt chuẩn bị lâu dài.
"Sư muội ngươi đó, một ngày không tìm gì đó để làm, thật giống như cả người khó chịu vậy." Vân Hạc đạo nhân quay đầu nói với Lâm Giác.
"Rất tốt."
"Mấy người tất nhiên cảm thấy vậy rồi! Việc gì cũng để nàng làm!"
"Nào có chuyện đó? Sư phụ sao lại nói xấu ta?" Lâm Giác nghiêm túc nhìn chằm chằm tượng gỗ trong tay, đầu cũng không hề ngẩng lên, động tác tay cũng không ngừng lại, "Rõ ràng con còn lên núi tìm Băng Phấn quả về, là để chờ nàng nấu xong mứt lê thu thì có thể dùng tới, để nàng cảm thấy mình có đất dụng võ, có thể nói là dụng tâm lương khổ rồi."
"Con lúc nào cũng có thể làm ra thứ gì đó mới mẻ."
"Chỉ là ở trên núi quá rảnh."
Lâm Giác thổi một hơi, thổi bay vụn gỗ, lại nâng tượng gỗ lên xem xét.
Có chút uy phong và cao lớn.
"Hô..."
Hồ ly bên cạnh học hắn thổi hơi.
Chỉ là hơi phun ra lại rất lạnh.
Dần dần đến buổi chiều, đạo nhân lại tụ tập ở trong sân.
Trên núi có thể làm đồ ăn vặt rất nhiều, chỉ riêng làm băng phấn, thì mùa xuân có lá Ban Cưu, có thể làm đậu phụ Ban Cưu xanh biếc, đến mùa hè có sơn trà núi, có thể làm băng phấn sơn trà núi màu hạt lựu, đến mùa thu này lại có Băng Phấn quả, có thể làm băng phấn trong suốt. Lúc này tuy là cuối thu, mọi người vẫn giống như mùa xuân và mùa hạ năm nay, mỗi người một bát băng phấn ăn, bên trong thêm chút hoa quế, hạt lê, mận bắc, nho khô và sợi táo, chua chua ngọt ngọt, mát lạnh tê cả người.
Không ngờ ngoài cửa lại có tiếng gõ.
"Thùng thùng."
"Ta đi xem!"
Tiểu sư muội lập tức chạy ra.
Rất nhanh liền đưa khách vào.
Vừa đưa những vị thiện tín đến tạ ơn xong, không ngờ các đạo hữu Tề Vân Sơn lại tới.
Vẫn là ba vị đó: đạo trưởng Giang Ngưng, đạo trưởng Thanh Huyền cùng sư đệ Mã. Ba người theo Tiểu sư muội tiến vào, thấy đám đạo nhân tất cả đều cầm bát ăn, không khỏi nghi hoặc, liên tiếp hai lần, cả hai lần đều gặp đạo nhân Phù Khâu quan đang ăn cái gì, chẳng lẽ bọn họ mỗi ngày không cúng thần, mà đem thời gian cúng thần để nghiên cứu làm thế nào thỏa mãn dục vọng ăn uống sao? Đây là cái thứ thần tiên gì vậy?
"Đạo hữu từ bi."
Ba người hành lễ với họ.
"Đạo hữu chớ khách khí, mau tới làm một bát." Tam sư huynh có cách tiếp đãi của riêng mình.
"Đa tạ, đa tạ." Đạo trưởng Thanh Huyền đứng phía trước, duy trì tư thế hành lễ, chờ các đạo hữu Phù Khâu phong mang đồ ăn ra cho mình, bản thân từ chối thêm hai lần, đồng thời nói: "Lần này một là để cảm tạ các đạo hữu Y Sơn đã xuống núi trừ yêu, bảo vệ sinh linh khỏi bị đồ thán, hai là Thần Quân diệt yêu đã kết thúc, tất cả đã xong, chúng tôi đến đây bẩm báo kết quả cho các đạo hữu."
"Không cần đa tạ." Đại sư huynh thật thà.
"Ngồi xuống nói chuyện đi." Nhị sư huynh cũng rất hiếu khách.
"Vừa ăn vừa nói chuyện." Tam sư huynh nhiệt tình nhất.
Đạo trưởng Thanh Huyền không tiện từ chối, trước tiên nhận lấy một chén, đưa cho đạo trưởng Giang Ngưng, nhận chén thứ hai, lại đưa cho sư đệ ở phía sau, đến chén thứ ba mới đặt vào trong tay mình.
Cúi đầu thưởng thức, chợt cảm thấy kinh ngạc.
Năm nay vào những ngày xuân, những đạo hữu Phù Khâu quan này ăn cơm và đồ ăn vặt đã để lại trong anh ấn tượng sâu sắc, lúc này rốt cục lại được nếm lại! Món quà vặt giải khát này hơi giống món đậu phụ Ban Cưu nửa năm trước, nhưng cũng không hề giống nhau. Trừ tính chất vốn khác nhau ra thì điểm khác biệt lớn nhất đó chính là lần này dường như trong quan đã có sự chuẩn bị từ trước, quả khô và đồ ăn kèm trong chén so với lần trước đã phong phú hơn rất nhiều, các loại mùi vị hòa lẫn vào nhau, chua chua ngọt ngọt, ăn lại càng thoải mái.
"Cái này gọi là gì?" Đạo trưởng Thanh Huyền hỏi.
"Băng phấn tự chế." Lâm Giác đáp.
"Ta nấu mứt lê!" Tiểu sư muội cũng nói.
"Thật là các đạo hữu Phù Khâu quan mới có nhàn tình nhã trí." Đạo trưởng Thanh Huyền lắc đầu cảm thán nói, "Mấy ngày nay chúng tôi đều bận sắp chết, cũng may là tranh thủ được đến Y Sơn bẩm báo cho các đạo hữu một tiếng, coi như trong lúc bận rộn cũng tranh thủ được nửa điểm thư thái."
"Nghỉ ngơi một chút cũng tốt."
Lâm Giác đại khái cũng biết họ đang bận việc gì.
Lúc này nơi đây mặc dù đã yên ổn, Yêu Vương cùng với thế lực phần lớn đã bị thanh trừ, còn thừa lại chút yêu quái hoặc tiểu yêu quái ở biên giới hoặc là đã bỏ chạy, hoặc là đã bị thiên binh giết chết, nhưng dù sao cũng mới trải qua một trận đại kiếp, bách tính thương vong không biết bao nhiêu, người sống cần ổn định cuộc sống, linh hồn người chết cũng cần phải được trấn an. Các đạo nhân Phù Lục phái, không kể là Tề Vân Sơn, Minh Trù Sơn, hoặc là bất cứ ngôi miếu nhỏ nào ở một ngọn núi không tên nào khác, đều sắp xuống núi làm pháp sự. Đây cũng là một trong những trách nhiệm của bọn họ.
Bất quá cũng đã qua nhiều ngày như vậy rồi, chắc cũng lo liệu xong xuôi rồi.
"Vậy còn việc Thần Quân trừ yêu thế nào rồi?"
"Nha!"
Đạo trưởng Thanh Huyền lúc này mới nghiêm mặt, nói với bọn họ:
"Chắc là các đạo hữu cũng đã nghe qua ——"
Ba vị Thần Quân mặc dù mang thế sét đánh lôi đình xuống giới trừ yêu, đánh cho Yêu Vương không hề có sức hoàn thủ, thế nhưng mà, ai ngờ được Yêu Vương kia vậy mà đã sớm chuẩn bị trước, hết sức ương ngạnh.
"Yêu Vương đó trước đó đã chôn rất nhiều tử khí đặc biệt ở bốn góc khuất, nếu nó tu hành thuận lợi, khi loạn thế đến thì những tử khí này sẽ bị nó phóng ra, khiến cho yêu tà phát triển mạnh, làm tăng thêm quân đội cho yêu quốc của nó. Lần này thì nó đã sớm thả ra ngoài rồi, dùng quỷ kế như vậy để buộc các Thần Quân phải đưa ra lựa chọn giữa tính mạng của nó với người dân ở bốn phương."
Đạo nhân Phù Khâu phong hiển nhiên đã sớm suy đoán ra, chỉ là khi được đạo trưởng Thanh Huyền chứng thực thì vẫn không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Thời gian thái bình đã quá dài, dài hơn cả cuộc đời một người, loại chuyện này, cho dù là đạo nhân có đạo hạnh biết pháp thuật, khi nghe thấy vẫn cảm thấy như là đang nghe một câu chuyện thần thoại vậy.
Thần Quân phẫn nộ nhưng cũng bất đắc dĩ, tính mạng của bách tính dù sao không thể không đoái hoài, đành phải liều hết toàn lực, thần thông pháp bảo tung ra, tiêu diệt Yêu Vương. Tuy nói đánh cho Yêu Vương kia cơ hồ thần hồn đều tan, đạo hạnh vỡ nát, nhưng cuối cùng nó cũng tìm được một chút hy vọng sống, chạy trốn ra ngoài."Thanh Huyền đạo trưởng cũng có chút bất đắc dĩ nói: "Không biết nó đi đâu, không biết nó có thể sống sót hay không, nhưng dù thế nào, trong thời gian ngắn nó chắc chắn không thể gây sóng gió lại, cho dù lần sau có tái khởi sóng gió, e cũng không phải ở chỗ chúng ta." Các sư huynh nghe xong cũng đều thấy tiếc. Lâm Giác thì đứng bên cạnh suy tư. Xem ra những gì vị "tiền bối phản bác" dưới chân núi nói không sai biệt lắm. Nhưng nếu Thanh Huyền đạo trưởng nói là thật, vậy thì con Hổ Vương đó dù có thể sống, mà không có Thực Ngân Quỷ, hắn muốn khôi phục đạo hạnh cũng không dễ dàng như vậy a? Lâm Giác dù sao chưa từng "đắc chân đắc đạo" bao giờ, cũng không phải yêu, không biết Yêu Vương có bản lĩnh gì, cũng không dám khẳng định. Thanh Huyền đạo trưởng tiếp tục giảng chi tiết. Hắn không nhắc đến Thực Ngân Quỷ, xác nhận là không tìm thấy, thần linh cùng đạo nhân cũng không tiện nói, Phù Khâu quan cũng không ai hỏi. Nghe đến đây tựa hồ tạm thời ổn định. Chỉ là Lâm Giác không khỏi nhìn sư phụ, lại nhìn sang bàn ăn với vạt áo cổ tùng không được thu dọn bên cạnh, nhớ tới chuyện giúp đỡ loạn lạc ngày đó. Một nửa là nhân gian, một nửa là đan a."Lần này chúng ta đến đây, ngoài báo cáo chuyện này, còn có ý muốn từ biệt." Thanh Huyền đạo trưởng nói, rồi nhìn trước Tam sư huynh, Lâm Giác cùng Tiểu sư muội, sau đó mới nhìn Vân Hạc đạo nhân."Từ biệt?" Tam sư huynh hỏi."Đúng vậy, từ biệt." Thanh Huyền đạo trưởng gật đầu, vô cùng trịnh trọng nói, "thiên hạ hôm nay đang có loạn, Thần Quân báo mộng ban chỉ, nói có tín đồ thờ phụng Đế Quân ở kinh thành trù tính xây đạo quán, sắp hoàn thành, đầu xuân năm sau chúng ta sẽ khởi hành tiến về kinh thành, ở đạo quán mới xây đó tu hành." Các sư huynh đệ nghe xong, đều hai mặt nhìn nhau. Dù không phải là đạo nhân Phù Lục phái, nhưng đều là đạo nhân có đạo hạnh biết pháp thuật, tự nhiên hiểu được ý tứ trong đó. Kinh thành xưa nay là nơi thờ phụng Thiên Ông. Ngược lại có chút đạo quán miếu thờ Tử Hư Đế Quân và Thanh Hoa Đế Quân, nhưng cũng là do hai vị này có quan hệ mật thiết với Thiên Ông - ngay cả ở Thiên Ông điện của Phù Khâu quan, hai vị này cũng đứng bên trái bên phải Thiên Ông, còn về Ngọc Giám Đế Quân và Diệu Minh Đế Quân, một vị ở phương nam, một vị ở phương tây, hương hỏa không ở kinh thành. Ngược lại là mấy năm gần đây, Huy Châu là một nơi thương mại phồn vinh, thương nhân Huy thường xuyên đến kinh thành buôn bán, không ít người kiếm được tiền liền mua nhà ở kinh thành hoặc ở lại tạm thời, nếu có thờ phụng Ngọc Giám Đế Quân thì có lẽ sẽ mang tượng thần bài của Ngọc Giám Đế Quân, bày ở trong nhà thờ cúng. Đạo nhân Tề Vân sơn ở kinh thành tu hành, còn điều động cả thân truyền đến đó tu hành, đây là ý gì? Lâm Giác ban đầu trong lòng cũng có chút suy tư, suy tư chuyện thần linh tranh giành hương hỏa đạo trường thiên hạ đại sự, nhưng rồi nghe được Thanh Huyền đạo trưởng trịnh trọng nói:"Bởi vì cùng mấy vị đệ tử quý quan có không ít duyên phận, từng giao hảo một chút, lại nhận được sự giúp đỡ của quý quan khi xuống núi, được nhiều chiếu cố. Duyên phận này cuối cùng không dễ dàng gì, nơi đây cách kinh thành núi cao sông dài, nghĩ đến sau này chỉ sợ không dễ gặp nhau, nên đặc biệt đến đây từ biệt." Lâm Giác suy tư bèn ngừng, không khỏi ngồi thẳng người lên một chút. Rõ ràng gặp gỡ ở chung cũng không tính là lâu, nhưng lời Thanh Huyền đạo trưởng nói lại cho người ta cảm giác, rằng chuyện này dường như quan trọng hơn tranh chấp giữa các thần linh. Đó là cách người thời nay coi trọng duyên phận và tình nghĩa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận