Chí Quái Thư

Chương 332: Ngũ Vấn Hạ cùng Minh Hành Tử

Chương 332: Ngũ Vấn Hạ và Minh Hành Tử "Năm Cảnh Bình thứ hai, mùa đông, sinh nhật Hoàng đế, đại yến quần thần và khách quý bốn phương, vạn quốc sứ thần đến chầu mừng, các nước dâng trân bảo để chúc thọ."
Yến tiệc bắt đầu, các ca cơ vũ nữ biểu diễn Thế Ninh Vũ, khi múa đến gần sứ thần Đại Túc, vị sứ thần kia bỗng hốt hoảng, làm chén của vũ nữ rơi xuống đất. Thái tử ra lệnh vũ nữ lui, triệu dị nhân kỳ sĩ từ Tụ Tiên Phủ đến hiến diễn tiên thuật trước sân, mong thể hiện quốc phong tiên khí mờ mịt, ẩn sĩ xuất hiện lớp lớp.
Ở một góc khuất trong đại điện, có một viên quan trẻ tuổi đang cầm bút viết.
Sau khi ngừng bút, chàng lại ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía trong điện.
Chỉ thấy một người mặc đạo bào hạc vũ đi đến, đó là một người trung niên cao gầy, toàn thân trông giống như hạc, trong tay cầm một cây bút.
"Bệ hạ, nương nương, điện hạ, cùng các vị văn võ, sứ thần ngoại bang, còn có Lâm chân nhân, Phàn thiên sư, bần đạo là Ngũ Vấn Hạ, tu đạo tại Vân Châu, học được một chút pháp thuật."
Đạo nhân hạc vũ tiến lên, trước tiên hướng các vị trong điện hành lễ.
Lại còn đặc biệt nhắc đến Lâm Giác và Phàn thiên sư.
"Ngũ Vấn Hạ..."
Viên quan trẻ tuổi lẩm bẩm suy tư, rồi không nhịn được mà nhìn theo ánh mắt của người nọ, hướng về phía Lâm chân nhân và Phàn thiên sư ở đằng kia.
Đa phần mọi người trong điện đều như vậy.
Lập tức nghe vị Ngũ Vấn Hạ này nói tiếp: "Hôm nay là đại thọ của bệ hạ, lẽ ra phải chúc bệ hạ phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn. Thế nhưng Đông Hải cách nơi này những hai ngàn sáu trăm dặm, còn Nam Sơn tuy gần hơn, nhưng hôm nay trong điện làm sao có thể thấy được? Vừa vặn, bần đạo có học được một chút tài vẽ, lẽ ra hôm nay nơi này có hàng yêu trừ ma chân nhân, thiên sư tại, bần đạo không nên múa rìu qua mắt thợ, nhưng đã nhận lời mời của điện hạ, bần đạo xin dùng tường điện làm vải, vẽ cho bệ hạ một bức tranh Thọ tỷ Nam Sơn phúc sánh Đông Hải."
Các văn võ trong triều nghe vậy đều biết không đơn giản, chỉ có một số sứ thần tiểu quốc kiến thức hạn hẹp, lại không hiểu nhiều về văn hóa Trung Nguyên, thật cho là muốn vẽ tranh.
Dù sao đi nữa, trong mắt mọi người đều lộ vẻ chờ mong, chăm chú nhìn về phía đó.
Viên quan trẻ tuổi vẫn nghiêm túc ghi chép.
Chỉ thấy Ngũ Vấn Hạ đi đến bên tường, đợi người bên cạnh đưa cho mực, ông nhấc bút chấm mực, cây bút lông to như cái chổi trong tay ông tùy ý vẽ lên tường, nhanh mà trôi chảy, chỉ vài nét đơn giản, liền vẽ ra một tòa núi đá cao vút tận mây xanh, rồi ông dùng tay chấm mực, nhấn một cái lên tường, điểm thêm một con chim đang bay trong núi, ngọn núi đá liền trở nên có thêm mấy phần linh tính.
Tất cả chỉ diễn ra trong mấy nhịp thở, mà bức họa lại vô cùng có thần vận.
Ngũ Vấn Hạ không dừng lại, mà lại đi sang bức tường khác, dùng phương pháp tương tự, vẽ đi vẽ lại vài lượt, liền vẽ lên tường một vùng biển lớn sóng cuộn trào.
Rồi ông lại lấy tay chấm mực, bôi lên những con sóng lớn vài lần, biển cả liền có bọt nước, lại điểm thêm mấy lần, trên mặt biển có chim bay và cá nhảy lên.
Cũng chỉ trong mấy nhịp thở.
Thời gian ngắn như vậy mà vẽ được hai bức tranh như thế, mấy sứ thần tiểu quốc thấy vậy đều kinh ngạc than phục, nhưng khi vừa định cất tiếng khen hay thì thấy phần lớn mọi người đều không hề nhúc nhích, liền lại im lặng ngồi xuống.
Ngũ Vấn Hạ thu bút, quay đầu cười với mọi người.
Một đồ đệ đưa cho ông một chén nhỏ thuốc màu.
Đó là thuốc màu vàng.
Ngũ Vấn Hạ bưng chén lên rồi một hơi uống cạn.
Một đồ đệ khác lại bưng một chén thuốc màu xanh tới, Ngũ Vấn Hạ cũng bưng lên, uống hết vào miệng.
Cứ thế liên tục vài lần, ông đã uống mấy chén thuốc màu khác nhau, ngửa đầu như đang súc miệng, để các màu hòa vào nhau trong miệng, rồi bất thình lình phun một cái về phía ngọn Nam Sơn trên tường.
"Phụt!" Thuốc màu đều phun ra.
Ban đầu còn không thấy có gì, nhưng khi thuốc màu chậm rãi trượt xuống, tự nhiên tô vẽ cho ngọn núi đá cao lớn trên tường, đá màu thổ hoàng, rừng cây màu xanh lục, chợt có vài chấm đỏ, hẳn là màu lá đỏ trên núi vào mùa thu đông, tất cả các màu sắc đều vô cùng hài hòa.
Mọi người trong điện nhất thời giật mình.
Ngay cả viên quan trẻ tuổi đang phụ trách ghi chép cũng trợn tròn mắt, cây bút cũng dừng lại một chút, sau khi kịp phản ứng, mới vội vàng cúi đầu viết ghi chép.
Mà Ngũ Vấn Hạ bắt chước như vậy, lại uống thuốc màu rồi phun về phía bức tường bên kia, mặt biển trước đó chỉ phác họa bằng vài nét bút, liền trở nên có màu sắc, sống động như thật.
Biển xanh biếc, trời xanh ngắt, rõ ràng cùng một ngụm phun ra thuốc màu, nhưng màu xanh lại không hề giống nhau, điều kỳ diệu là, ở chỗ biển và trời giao nhau có hơi nước mờ mịt, tạo thành một vòng xám trắng chuyển dần, còn bọt nước thì lại không dính một chút thuốc màu nào nên vẫn trắng tinh.
"Oa..."
Đông đảo văn võ và sứ thần đứng dậy, lớn tiếng khen ngợi không ngớt.
"Thật giỏi!"
"Thật là pháp thuật cao siêu!" Ngay cả Lâm Giác cũng có chút kinh ngạc thán phục.
Thậm chí con hồ ly nhỏ xíu trên bàn cũng ngừng ăn, ngược lại chạy lên vai Lâm Giác, rướn cổ, mắt không chớp nhìn về phía đó.
Thế nhưng liếc qua, thấy thái tử đang mỉm cười, còn Ngũ Vấn Hạ thì không có ý định tạ ơn.
"Ha ha! Các vị quá khen!" Ngũ Vấn Hạ cười nói với bọn họ, "Nếu chỉ có thế, dù có thể khiến cho các vị trọng thần văn võ cùng các vị sứ giả nước ngoài cảm thấy kinh ngạc và thích thú, thì sao xứng đáng với đại thọ của bệ hạ hôm nay và thịnh tình mời của điện hạ chứ?"
Mọi người nghe vậy đều sững sờ.
Liền thấy Ngũ Vấn Hạ xoay người lại, lưng hướng về phía hai bức tranh, giang hai cánh tay, mang vẻ mặt cao thâm khó lường, trong miệng lẩm bẩm.
Có một cơn gió thổi vào điện, làm xiêm y và tóc ông bay lên, từng chiếc lông vũ trên áo hạc cũng theo gió tung bay, nhất thời làm ông trông tựa như thần tiên.
Trong điện dần dần trở nên yên tĩnh, hoàn toàn tĩnh lặng.
Bỗng nhiên, không biết từ đâu truyền đến một tiếng hạc kêu.
Có vẻ như có như không, giống như cách rất xa.
Nhưng ngay sau đó lại có tiếng thứ hai.
"Lệ."
Tiếng này đã gần hơn rất nhiều, rõ ràng hơn rất nhiều.
Mọi người nhìn theo âm thanh, thấy con chim bay mà Ngũ Vấn Hạ đã dùng móng tay khắc lên ngọn "Nam Sơn" kia bỗng bắt đầu chuyển động, đang chậm rãi bay về phía họ.
Mà nhìn kỹ lại mới phát hiện ra, cả ngọn núi dù lớn, cũng có vẻ hơi rung lên một chút.
Là gió đang lay động rừng cây.
Trong lúc nhất thời, cái này không còn giống như một bức họa nữa, mà tựa như thật sự biến thành một ngọn núi, đây cũng không còn là một bức tường, mà là một khung cửa sổ nhìn ra phía ngọn núi xa.
Mọi người nhất thời trợn tròn mắt, kinh thán không thôi, nín thở.
Ngay khi mọi người đang dồn hết ánh mắt vào ngọn "Nam Sơn" kia, bỗng nghe thấy một tiếng sóng biển.
Mọi người dời mắt, liền thấy bức tường kia, nơi vùng biển chẳng biết từ lúc nào đã sóng lớn cuộn trào, từng đợt sóng đánh chồng lên nhau.
"À~" Tiếng hải âu vang lên.
Có con cá màu trắng bạc nhảy lên khỏi mặt nước.
Vị sứ thần Tây Vực đứng gần bức tường đã ngây người ra, ngửa đầu đến mỏi cổ cũng không nỡ cúi xuống, chỉ ngơ ngác nhìn một màn này.
Bỗng BỘP một tiếng!
Sóng lớn ập tới! Một đám bọt nước đột nhiên từ trong tường bắn ra!
Vị sứ thần kia không kịp chuẩn bị đột ngột bị nước tạt vào người, cả người ướt sũng.
Mà bọt nước văng xuống mặt đất, bắn tung tóe xung quanh, làm ướt không ít các sứ thần khác, cái cảm giác mát lạnh không ngừng nói cho họ biết, nước này là thật.
Thậm chí liếm môi một cái, cảm thấy vị mặn chát đắng ngắt.
" !" Các sứ thần kinh hãi, nhao nhao đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Mà sóng biển vẫn liên tục ập tới, nước không ngừng từ trên tường trào ra, chỉ một lúc đã tạo thành một lớp mỏng dưới mặt đất đại điện.
Dù người đứng xa, cũng bị ướt giày.
Lâm Giác cúi đầu, hồ ly trên vai cũng cúi đầu.
Lâm Giác xoay người đưa tay ra, nhúng tay vào nước, cảm giác lạnh buốt kia không lừa được ai.
Chỉ là một chút cảm giác kinh hãi trong lòng mách bảo hắn, đây là pháp thuật.
"Vẽ tranh thành xuyên..."
Lâm Giác tự lẩm bẩm, nhớ lại từ ngữ này.
Tay đưa lên, ngón tay vẫn còn ướt át, hắn đưa tay về phía vai mình.
Hồ ly xích lại gần hít hà, liền dời mắt đi chỗ khác.
Cùng lúc đó, viên quan trẻ tuổi phụ trách ghi chép cũng ngây người nhìn chằm chằm mặt biển đang không ngừng sóng to gió lớn kia, nước biển cũng không ngừng trào ra từ tường, bị chấn kinh đến cực độ, rồi khi hoàn hồn lại, cũng giống như Lâm Giác, trước tiên dùng tay chạm vào chỗ bọt nước bắn tới, làm ướt một chút trang giấy, ngay sau đó cúi người, sờ vào nước biển dưới chân.
Nhưng còn chưa ngồi thẳng lên, thì lại nghe một tiếng hạc kêu to rõ.
"Lệ!!"
Thanh âm này như đang ở ngay bên tai.
Ngay sau đó là tiếng gió vỗ cánh, rõ ràng đến chói tai.
"Phốc..."
Một con hạc tiên to lớn từ trong ngọn "Nam Sơn" bay ra, bay ngay qua đầu các văn võ đại thần.
"... Sứ thần khiếp đảm, sợ nước biển tràn đê, đều bỏ tiệc mà đứng dậy, không để ý đến lễ nghi. Trong chốc lát nghe tiếng hạc kêu inh tai, tiên hạc từ trong bức họa ở Nam Sơn bay ra, bay lượn trên điện, cánh quạt gió, cả điện đều cảm nhận được. Các quan cúi mình quay người, chỉ có Phàn thiên sư và Lâm chân nhân là không sợ hãi."
Viên quan trẻ tuổi mang vẻ mặt chấn kinh, tay bút viết nhanh.
"Tốt, tốt! Tiên sư pháp thuật trẫm cùng các vị ái khanh sứ thần đã thấy được, mời tiên sư dừng tay đi! Nếu không đại điện này sẽ bị nước che mất!"
Hoàng đế phía trên liên tục phất tay bảo dừng.
Ngũ Vấn Hạ nhìn khắp bốn phía, đối với biểu hiện của mọi người vô cùng hài lòng, nở nụ cười, trước hướng Hoàng đế hành lễ, rồi lại hướng về tất cả mọi người trong điện hành lễ.
"Mấy trò pháp thuật nhỏ nhặt, không đáng nhắc đến, chỉ mong bệ hạ phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn." Ngũ Vấn Hạ nói như vậy, rồi vung tay lên. Trong biển rộng, sóng lớn dần dần ngừng lại, tiên hạc cũng bay ra khỏi đại điện, không biết bay về hướng nào, mà trong đại điện nước biển cũng rút đi hơn phân nửa, chỉ còn lại một lớp mỏng manh. Trong đại điện lúc này mới dần dần khôi phục sự yên tĩnh, những vị sứ thần kia cũng kinh ngạc đến vẫn còn chưa hoàn hồn, ngồi trở về vị trí cũ. "Tiên sư quá khiêm nhường! Đây quả là tiên thuật!" "Bệ hạ vui vẻ là được rồi." "Người đâu! Trọng thưởng!" Lão Hoàng đế hô lớn, "Hãy cho tiên sư thượng tọa, dâng lên thịt rượu!" Đại điện lại một lần nữa khôi phục náo nhiệt, mọi người đều thảo luận với vẻ kinh ngạc thán phục, mà ánh mắt bọn họ nhìn về phía Ngũ Vấn Hạ, tựa như đang nhìn thần tiên vậy. Lâm Giác thì cúi đầu xuống, cẩn thận xem xét. Nước biển đã rút đi một chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn rút hết, nghĩ đến cảnh nước biển trước đây tràn ngập trong điện cũng có thật có giả. Trong đó, có thể xác nhận có một vài kỳ nhân dị sĩ đã vắt óc tìm mưu kế mà người khác không biết được sự xảo diệu trong thiết kế, đi nghiên cứu kỹ bây giờ cũng không có nhiều ý nghĩa, trong lòng đã kinh diễm qua thì ý nghĩa của nó cũng thế thôi. Lúc này Lâm Giác chỉ nghĩ —— Nếu là Thất sư huynh ở đây, chắc chắn sẽ rất cao hứng. Ngũ Vấn Hạ được người hầu dẫn tới chỗ ngồi mới, cách mấy người Lâm Giác không xa, hắn nghiêng người sang, hướng phía Phàn Thiên Sư cùng Lâm Giác hành lễ thăm hỏi, Lâm Giác hai người cũng đáp lễ lại. Tiếp đó lại có một đạo nhân mập lùn tiến vào, tên là Minh Hành Tử. "Ngũ Vấn Hạ là thần tiên, bần đạo không bằng hắn, bất quá bần đạo cũng có một chút pháp thuật, nguyện ý ở đây biểu diễn, làm cho mọi người vui vẻ." Đạo nhân mập lùn nói một tràng, nhìn bốn phía, lắc đầu nói, "Đáng tiếc hôm nay đang là giữa trưa, pháp thuật này của bần đạo không tiện thi triển, nếu là ban đêm thì tốt rồi." "Ồ?" Hoàng Đế hơi nghi hoặc một chút. Tất cả mọi người cũng đều hồi hộp chờ đợi. Chỉ có thái tử mỉm cười... Minh Hành Tử liền thỉnh cầu đóng cửa đại điện lại. Hoàng Đế cho người làm theo. Minh Hành Tử vung ống tay áo lên, sắc trời bên ngoài liền tối sầm lại, giống như là đã đến buổi tối, phía trên đại điện cũng tối đen. Minh Hành Tử nói: Đã bây giờ là ban đêm, vậy phải có trăng sáng mới đúng. Thế là một vầng trăng sáng xuất hiện trên đỉnh đầu, to như chiếc mâm ngọc, ánh trăng trong sáng, chiếu xuống khiến chỗ này đều như phủ đầy sương. Minh Hành Tử lại giả vờ kinh ngạc nói: Ta quên mất, hôm nay là đầu tháng, không có trăng sáng, phải có khắp trời sao mới đúng. Thế là trên đỉnh điện lại xuất hiện khắp trời đầy sao, lấp lánh, chói lọi. Minh Hành Tử nịnh nọt nói, hiện tại ở trên đại điện đang có quốc gia chúng ta là thái dương, đêm tối như vậy đã qua, liền nên có mặt trời mọc. Thế là bên ngoài cửa sổ như hiện ra một vầng mặt trời đỏ, từ từ nhô lên, ngoài cửa sổ sắc trời cũng dần dần sáng lên. Hoàng Đế vô cùng vui mừng, hậu đãi Minh Hành Tử, cả triều văn võ cùng các sứ thần nước ngoài cũng đều khiếp sợ, đều nói đây là pháp thuật chỉ có thần tiên mới có. Một quan văn trẻ tuổi múa bút viết thành văn. Hôm nay tất cả những chuyện diễn ra trong điện đều chắc chắn sẽ được truyền cho hậu thế, không thể qua loa được. Sau khi viết xong, hắn đảo mắt một vòng, thấy Lâm chân nhân đang cùng Phàn Thiên Sư, Phan công cúi đầu khẽ bàn luận, còn các sứ thần ngoại bang thì đều một mặt kinh sợ, duy chỉ có sứ thần Đại Túc là ngồi ngay ngắn bất động, lộ vẻ khinh thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận