Chí Quái Thư

Chương 254: Đến Kinh Thành

Chương 254: Đến Kinh Thành Khi đến thảo nguyên thì nơi đây đã biến thành một vùng màu vàng rực rỡ.
Mấy người tìm một chỗ tốt – chính là một gốc cây cổ thụ cành lá sum suê, dưới gốc cây lá vàng rụng đầy, trải thành một tấm thảm tự nhiên, mấy người dọn lá rụng sang một bên, lộ ra một khoảng đất trống, rồi nhóm lửa ngay tại chỗ.
Mặc dù không có nồi niêu xoong chảo, gia vị nhưng cũng không thiếu, bên cạnh còn có một con sông nhỏ, lấy nước cũng rất tiện lợi.
Gà mua được từ người nhà nông, xoa gia vị, trong bụng nhét một nắm hành dại, dùng lá cây lớn bọc lại, tiện tay vặt cỏ dại buộc lên, sau đó dùng bùn nhão đắp thành cục tròn, ném vào lửa đốt.
Hồ ly không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào đó, nó cảm thấy cục bùn tròn tròn trong lửa giống như một quả trứng.
Những chiếc bánh trứng còn lại thì được đặt bên rìa đống lửa để nướng.
Lúc này, tiểu sư muội mới lấy ra những thứ có được từ trên người Cầm Sơn Tổ Tổ, cẩn thận xem xét.
Có một cái bình nhỏ màu trắng có những đường vân vàng, trông rất đẹp mắt tinh xảo.
Có mấy món đồ trang sức làm bằng hoàng kim, mang phong cách dị vực.
Còn có pháp ấn trên người Lâm Giác.
"Sư huynh, đây là cái gì?"
Tiểu sư muội đưa chiếc bình cho Lâm Giác xem.
"Chờ một chút."
Lâm Giác đi ra bờ sông rửa tay, lau khô vào người, sau đó mới ngồi trở lại bên cạnh đống lửa, tiếp nhận chiếc bình nhỏ.
Sờ vào chiếc bình thấy mát lạnh, lắc nhẹ bên trong phát ra tiếng động, phía trên có nắp đậy, có phong ấn đơn giản.
Không biết phong ấn này phải giải thế nào, nhưng đạo nhân có một thân man lực.
Một tay nắm bình, một tay bóp nắp bình, dùng sức một hồi.
"Ba ~"
Một luồng linh lực tinh hoa phát ra, biến thành một mùi hương mê người.
"Thiên địa tinh hoa..."
Lâm Giác là người luyện đan, tự nhiên nhận ra được.
Đồng thời, hắn còn cảm thấy, chiếc bình này dường như đang từ từ hấp thụ thiên địa linh khí xung quanh, tụ lại bên trong bình, ngưng tụ thành tinh hoa.
Đây là một việc không cần người đến điều khiển.
"Có chút thú vị."
Mặc dù bây giờ bản thân Lâm Giác cũng có thể hái thiên địa linh khí ngưng tụ thành tinh hoa, nhưng đây là công phu khổ luyện hái pháp, phải luyện đến đại thành mới được, hơn nữa khi hái cũng phải hao tổn tâm thần và tinh lực. Chiếc bình này lại có thể tự mình hái thiên địa linh lực, ngưng tụ thành tinh hoa.
Tuy nói tốc độ chậm hơn một chút, nhưng lại không cần quan tâm tới nó.
Có chút giống như chiếc bình trong tay Sơn Quân ở Lang Đầu sơn năm xưa, chiếc bình đó cũng có thể tự động thu thập Âm Dương linh khí, ngưng thành nhật nguyệt tinh hoa.
Đáng tiếc cả hai người đều tu luyện Âm Dương linh pháp, thứ này tuy hữu dụng nhưng rốt cuộc vẫn không phù hợp như cái bình trong tay Sơn Quân Lang Đầu sơn.
Đối với Lâm Giác mà nói thì nó hoàn toàn vô dụng.
Chính Lâm Giác đã biết hái pháp rồi, còn nhanh hơn nó nữa.
"Thứ này có thể tự hấp thu thiên địa linh khí, tụ lại bên trong bình, ngưng thành tinh hoa, có lẽ đây chính là một trong những thủ đoạn quan trọng để Cầm Sơn Tổ Tổ thu hút tín đồ."
"Tự hấp thu?"
Tiểu sư muội cũng lập tức nhận thấy sự quý giá của nó.
"Đúng vậy, là một món đồ tốt khó có được." Lâm Giác nói, rồi dừng một chút, "Bất quá sư muội tu luyện Âm Dương linh pháp, thiên địa tinh hoa tuy có ích, nhưng rốt cuộc cũng hơi lãng phí, hơn nữa sư muội có ta rồi, ta tự khắc sẽ vì sư muội hái linh khí chiết xuất tinh hoa, luyện chế đan dược, ngươi mà lấy nó, cũng chẳng khác gì dùng linh dịch để tưới cây, so ra, nó vẫn thích hợp với La công hơn."
"Ừm?"
La Tăng xoay đầu lại.
"La công đừng coi thường cái bình này, Cầm Sơn Tổ Tổ rất có thể chính là dựa vào cái bình này để ngưng tụ thiên địa tinh hoa, ban cho tín đồ, mới có thể tụ tập được nhiều tín đồ trung thành đến vậy. La công không phát hiện sao, những thị vệ mặc đồ vàng dưới tay nàng phần lớn thân thủ đều không tồi, thể phách cũng rất cường kiện."
"Phát hiện."
"Nguyên nhân có thể là ở chỗ này. Hơn nữa cái bình này hiếm có, không cần dùng pháp lực cũng có thể sử dụng được, còn có thể nuôi dưỡng thiên địa tinh hoa."
Lâm Giác ngừng lại một chút: "Tuy người bình thường uống thiên địa tinh hoa sẽ lãng phí rất nhiều, tác dụng cũng hạn chế, nhưng La công luyện võ lâu năm, võ nghệ lại tinh thâm, nếu có cái bình này, lúc rảnh rỗi lấy một giọt tinh hoa pha vào rượu hoặc nước để uống, có thể giúp La công hồi phục nhanh hơn sau khi luyện võ, làm dịu những vết thương cũ, nói lớn ra, La công dùng võ nhập đạo còn kém một chút, mà chút thiếu sót này, có lẽ lại nằm ở đây."
"Lại có diệu dụng như vậy sao?"
La Tăng có vẻ hứng thú.
"Đương nhiên, vạn vật trên thế gian đều sinh ra từ thiên địa, thiên địa linh khí đối với thứ gì cũng đều có ích, dù là dùng để tưới hoa, tưới cây cũng có lợi, chỉ là xem mỗi người có thể hấp thụ bao nhiêu thôi." Lâm Giác nói, "Huống chi La công bây giờ đã tích đủ thổ nạp dẫn đường, có dưỡng khí chi pháp rồi."
"Vậy người bình thường cũng có thể dùng được sao?"
"Thiên địa linh khí so với Âm Dương Ngũ Hành linh khí càng ôn hòa trung dung, ăn nhiều cũng không gây hại gì, nhiều nhất là không có tác dụng mà thôi."
"Ừm..."
La Tăng gật đầu suy tư.
Tiểu sư muội ở bên cạnh nghe, không nói nhiều, chỉ là lại cầm những món đồ trang sức lên, hỏi Lâm Giác: "Những thứ này là vàng à?"
"Là vàng nguyên chất, hơn nữa còn rất tinh khiết." Lâm Giác cầm lên xem, đã biết, lập tức nói với bọn họ, "Ta chỉ cần Trần Ngưu Phù, cái bình này và những đồ trang sức bằng vàng này, xem ngươi và La công muốn loại nào."
"Ta muốn vàng là được!"
Tiểu sư muội liền trực tiếp thu hồi những món đồ trang sức.
"Vậy La mỗ liền lấy chiếc bình này." La Tăng không do dự nữa, "Đa tạ Liễu đạo trưởng đã thành toàn."
Hắn biết, hai vị đạo trưởng trước mắt tuy nói vẫn chưa hoàn toàn không thích vàng bạc tiền tài, nhưng so sánh ra thì pháp khí vẫn hữu dụng và đáng quý hơn với họ, nếu Lâm Giác đã nguyện ý bỏ qua pháp khí mà nhắc nhở sư muội chọn hoàng kim, thì chứng tỏ, thứ này thật sự phù hợp với mình hơn.
Không lẽ nào hắn lại hố bản thân mình?
"Đa tạ La công đã thành toàn!"
Tiểu sư muội cũng nói cảm ơn.
"Gâu?"
Hồ ly bên cạnh nghiêng đầu nghiêm túc nhìn bọn họ.
"Nha!"
Tiểu sư muội lấy ra một chiếc vòng tay hoàng kim từ trong đống đồ trang sức, đưa cho hồ ly, trịnh trọng nói với nó: "Cái này coi như là phần của ngươi!"
"Ừm~"
Lúc này hồ ly mới hài lòng, ngậm chiếc vòng tay về chơi.
Ngọn lửa bập bùng cháy, cục đất nặn trong đó đã sớm trở nên cứng ngắc.
La Tăng mân mê chiếc bình nhỏ trong chốc lát, đổ một giọt vào túi nước, lắc nhẹ mấy lần, uống thử một ngụm nhỏ.
"Có cảm giác gì?"
Lâm Giác cười hỏi.
"Có chút thần thanh khí sảng, ngoài ra thì tạm thời chưa có cảm giác khác, nhưng mà cũng có chỗ tốt rõ ràng." La Tăng nhìn vào túi nước, "Ban đầu nước này chứa ở trong túi, để lâu thì có mùi vị, từ khi cho một giọt nước trong bình này vào, không ngờ lại không còn mùi lạ mà còn biến thành hương thơm."
"Ha ha, La công nhớ kỹ không nên tham lam, mỗi ngày chỉ một giọt là đủ, nhiều sẽ lãng phí."
"Vẫn là đi theo các ngươi những đạo sĩ này tốt. Nếu là ta một mình, đừng nói có thể tiêu diệt được cái mụ đàn bà đó hay không, cho dù tiêu diệt được, ta cũng không thể có được đồ tốt như vậy, dù là có trông thấy cũng tiện tay ném đi mất."
"Ha ha..."
La Tăng uống hết mấy ngụm nước, lại lau chùi thanh đao của mình.
Thanh đao này của hắn đời đời truyền lại, sớm đã mang theo sát khí, nhưng mà vẫn là dùng để chém yêu trừ ma trên tay hắn nhiều nhất, dần dần sinh ra thần dị, đồng hành cùng Lâm Giác đến nay, lại càng chém yêu trừ ma không biết bao nhiêu, lúc trước hắn còn tính toán qua, bây giờ, nếu muốn tính thì phải về nhớ lại cho thật kĩ mới tính được.
Sự thần dị trên đao tự nhiên ngày càng dày đặc hơn.
Bây giờ, thanh đao này không chỉ chém sắt như chém bùn mà còn ẩn ẩn như có linh tính, phàm là khi hắn triệu gọi, đao này lại sẽ run nhè nhẹ, vù vù không ngừng, giống như muốn bay tới vậy.
Bảo vật trên thế gian phần lớn đều như vậy.
Có thứ sinh ra đã là bảo vật, có thứ là hậu thiên trải qua chuyện gì, hoặc là do ai đó sử dụng mà từ phàm vật trở thành bảo vật.
Võ nhân một thân chính khí, lại dùng thanh đao này không ngừng chém yêu vương trừ Thần Linh, việc đao này có được thần dị cũng không có gì lạ.
Gà ăn mày chờ quá lâu, Phù Diêu trước kia còn nằm bò ở đây nhìn, lát sau, liền cảm thấy chán, lại chạy đến bên cạnh cùng Thải Ly chơi đùa, chơi mệt rồi thì nó lại chạy sang bên cạnh đào hang chơi.
Giống như đang đào hang, lại giống như đang luyện thổ độn.
Dù sao thì nó đều đào bới đất lên, chui xuống dưới lòng đất.
Lâm Giác ngồi cạnh đống lửa, liếc mắt nhìn qua, mới biết được pháp thuật mà nó có được từ chuột yêu chính là thổ độn. Điều này cũng không có gì ngoài ý muốn – con hồ ly này thích đào hang như vậy, có lẽ pháp thuật nào đối với nó cũng không bằng môn thổ độn này.
Bất quá, mặc dù hồ ly học được pháp thuật, nhưng nó vẫn phải luyện tập, giống như trước đây nó mới học bích thuật, cũng đã cả ngày đi trên tàng cây, trên tường, mới luyện cho thành thục.
Chỉ là nó không thường cố tình luyện tập pháp thuật mà chỉ là lúc giải trí thôi mà đã luyện được không ít rồi.
Một lúc sau, đống lửa tắt.
Mọi người lấy cục đất nặn đã bị nướng đến khô nứt ra, xúm lại gần, chỉ thấy tiểu sư muội bấm ngón tay, nhẹ nhàng bắn ra một cái.
Bộp một tiếng!
Lớp đất bên ngoài lập tức vỡ ra, tản trên mặt đất, đẩy ra lá sen bên trong, đầu tiên là một mùi thơm thanh mát hỗn hợp của lá sen và mùi thơm béo ngậy của thịt gà, hơi nóng bốc lên, thịt gà bên trong thì mềm mại như sắp tan chảy.
Mọi người sớm đã nuốt nước miếng.
...
Hồ ly một đường vẫn đào hang.
Lại đi thêm mấy ngày nữa, đoàn người đến biên quan.
Đưa độ điệp ra, trình bày thân phận, chỉ nói La Tăng là người hộ đạo của bọn họ, liền được vào quan.
La công lại dẫn bọn họ đến cổ chiến trường.
Đêm trăng thượng huyền, mảnh trăng tàn còn chưa tan hết, ba người chậm rãi bước đi, bốn phía tiếng quỷ khóc sói tru, bầy hồn múa loạn, ngay cả ngựa cũng kinh hãi, mấy người lại mặt không đổi sắc. Đáng tiếc tàn hồn chấp niệm ở nơi này tuy nhiều, nhưng có một số đã vì thời gian quá lâu mà trở nên ngơ ngơ ngác ngác, sớm đã quên lý do bản thân không muốn rời đi, một số khác dù tỉnh táo hơn chút, cũng không cam chịu rời đi, nhưng căn bản không hợp với lý niệm của Lâm Giác, cuối cùng, chỉ có rải rác mấy vị hữu tâm trảm yêu trừ ma, giúp đỡ chính nghĩa, nguyện ý đi theo tương trợ Lâm Giác. Ngược lại, ở chiến trường của đại quân vương triều nhân gian với đại yêu biên cương, lại có hơn mười vị hảo hán tương trợ. Lại đi Lũng Châu, đưa về thi cốt hảo hán. Trước đây trên đường thu thập đám tàn hồn lúc này tán đi mấy vị, cũng lưu lại tám vị nguyện ý tương trợ Lâm Giác, cùng với số hảo hán đưa đến từ chiến trường biên giới, tổng cộng hai mươi tám vị. Lâm Giác khống chế rất tốt ---- số linh mộc có được từ chỗ Đà Long Vương của bản thân cũng không sai biệt lắm vừa đủ để điêu khắc hơn hai mươi vị Đậu Binh. Cũng không cần quá chính xác, không sai biệt lắm là được. Dù sao việc đao khắc ở trong tay mình, nếu như tàn hồn thiếu một hai vị, lúc điêu khắc liền có thể nhẹ nhàng tùy ý một chút, tùy tiện thôi, nếu tàn hồn nhiều một hai vị, liền thiết kế tỉ mỉ, quy hoạch cho tốt là được. Thậm chí còn tiện đường đi một chuyến huyện Ngọc Bích, ở lại nhà La công mấy ngày, ăn vài bữa cơm ngon. Trần Ngưu dẫn đường, một đường hướng đông nam đi. Cưỡi ngựa cuối cùng vẫn là nhanh hơn so với đi bộ hoặc là cưỡi lừa, sáu ngàn dặm đường, khi mấy người một lần nữa đến gần Kinh Thành thì mùa thu mới vừa kết thúc. Ba người bản lĩnh lại tiến bộ không biết bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận