Chí Quái Thư

Chương 338: Mở ra thư thoải mái

"Lâm chân nhân! Chúng ta theo địa chỉ Lâm chân nhân cho, mang thư đến nhà Thư thôn và nhà Uông ở Hoành thôn, đây là thư hồi âm của họ cho Lâm chân nhân!" Người đàn ông trung niên ăn mặc khá giả nói, cung kính đưa hai phong thư cho Lâm Giác, rồi quay người lấy mấy món đồ từ tay người bên cạnh, "Không có gì đáng giá, chỉ là chút bút mực giấy nghiên ở quê, với lại mấy gói trà lá thôi."
Ngoài người đàn ông trung niên này, còn có một đám thiếu niên đứng phía sau trên đường, im lặng nhìn Lâm Giác, trong mắt vừa có vẻ kinh sợ, vừa có sự hiếu kỳ, lại mang theo chút thân thiết và kính trọng.
Sự thân thiết xác nhận bọn họ cùng mình đều đến từ Huy Châu.
Đầu năm nay là vậy đấy—Ra khỏi một thôn, người trong thôn liền trở nên thân thiết, ra khỏi một huyện, người cùng huyện cũng thân thiết, đến một nơi lớn như Kinh Thành, hễ là đồng hương, tự nhiên thêm gần gũi mấy phần. Nếu ở quan trường, điều này đã có thể là cơ sở để nương tựa hoặc nâng đỡ lẫn nhau.
Về phần sự kính trọng. . .
Lâm Giác chỉ có thể đoán, có lẽ người đàn ông trung niên này đã khoác lác về bản thân một phen trước mặt đám thiếu niên này.
Lâm Giác đưa hai tay ra, nhận lấy thư và quà.
"Đa tạ Nghiêm công."
"Chân nhân vẫn còn nhớ tên họ của tiểu nhân!" Thương nhân không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn cảm động.
"Đương nhiên nhớ." Lâm Giác nói, "Từ xa đến đây, thật vất vả rồi, mời vào nhà uống chén trà."
"Không dám, không dám! Tiểu nhân thân đầy bụi đường chưa rửa sạch, không dám làm bẩn phủ đệ của Lâm chân nhân và Phàn Thiên sư! Huống chi chân nhân đã có ân với tiểu nhân, thay chân nhân đưa thư vốn là vinh hạnh của tiểu nhân, đưa thư đến nhà Uông và nhà bá lớn của chân nhân xong, tiểu nhân cũng đã được họ chiêu đãi một phen, sao dám vào nhà nữa?"
"Mời vào trong."
Đưa thư là một việc vất vả, đường xa núi dã còn xa cả năm tháng, một lá thư nhà thật đáng giá vạn vàng, người khác ngàn dặm xa xôi mang thư đến, không mời vào nhà chiêu đãi, nói lời cảm tạ thì không phải là lễ nghĩa của thời này.
Huống chi Lâm Giác nhìn ra được, vị phú thương này từ chối cũng chỉ là khách sáo thôi.
Bởi vậy, Lâm Giác đón bọn họ vào nhà, trong tiết trời giá lạnh này, nấu cho họ một ấm trà nóng, còn lấy hai giọt linh dịch từ bình của La công, để họ thư giãn mệt mỏi và xua tan cái lạnh.
Bôn ba mấy ngàn dặm, làm sao không mệt mỏi cho được?
Chỉ là, đến được phủ đệ của chân nhân, sự hưng phấn tự nhiên vượt lên trên mệt mỏi, thêm một chén trà xanh vào miệng, chẳng hiểu sao, chỉ cảm thấy có dòng nước ấm dâng lên khắp người, đôi chân nặng trịch lập tức trở nên nhẹ nhàng, các ngón tay ngón chân có chút lạnh cóng cũng lập tức ấm áp, khôi phục sự linh hoạt, thoải mái khiến người ta muốn thở dài.
"A~~" Người đàn ông trung niên cảm thán một tiếng.
Mặt mày đám thiếu niên bên cạnh cũng đỏ bừng, khẽ nhìn nhau, khó giấu được sự ngạc nhiên trong lòng.
Chỉ riêng chuyện tự mình gặp yêu quỷ trên đường đi đã là một chuyện lạ trong lòng đám thiếu niên lần đầu ra ngoài, còn chuyện một vị chân nhân mà chỉ cần nghe danh đã có thể dọa lũ yêu quỷ đem đồ lấy trộm trả lại, trong viện nuôi hồ ly trắng, còn uống một chén trà là thấy ấm áp thoải mái, đều giống như những câu chuyện thần tiên mà mấy ông lão trong làng hay kể.
Chỉ là, hôm nay bọn họ lại được vào trong câu chuyện đó.
"Bác trai và bác gái của ta thân thể thế nào?" Lâm Giác ân cần hỏi Nghiêm Huy thương.
"Nhìn đều tốt ạ, sắc mặt hai người đều rất hồng hào, lúc tiểu nhân đi thì họ đang cất nhà mới, vị đường huynh của Lâm chân nhân còn có thêm một bé trai bụ bẫm nữa." Huy thương nói, "Lúc tiểu nhân đi, họ còn bảo tiểu nhân gửi lời cho Lâm chân nhân, nói nếu Lâm chân nhân hỏi chuyện nhà, sẽ để tiểu nhân kể hết cho chân nhân nghe."
"Vậy Nghiêm công đây không có tô vẽ gì chứ?"
"Đương nhiên không ạ! Tiểu nhân đâu dám?"
"Đường huynh của ta lấy vợ rồi. . ."
Lâm Giác lúc này lộ vẻ cảm khái, trong mắt nhớ đến hình ảnh một chàng trai gánh giỏ măng, cùng mình đi chợ phiên mua đồ.
Trong nháy mắt đã trôi qua lâu như vậy.
Bản thân đã có danh tiếng ở Kinh Thành, còn hắn cũng đã vợ con rồi.
"Lấy một cô gái ở nhà Uông Hoành thôn." Huy thương nhận thấy vẻ cảm khái của hắn, nhỏ giọng trả lời.
"Ừm. . ."
Lâm Giác biết đại khái những chuyện này đều có trong thư cả rồi, liền không hỏi nhiều, ngược lại hỏi: "Bây giờ Huy Châu thế nào rồi?"
"Huy Châu coi như thái bình. Trước kia thiên hạ thái bình nhất là Tần Châu và Huy Châu, hiện tại Tần Châu không được thái bình như thế nữa, ngược lại Huy Châu là nơi thái bình nhất." Huy thương cung kính đáp, nhưng đến đây, hắn dừng một chút, liếc nhìn đám thiếu niên bên cạnh, hạ giọng, "Chỉ là có tin đồn nói tri châu Huy Châu cấu kết với hậu duệ Việt Vương, đang chiêu binh mãi mã."
"Vậy Uông lão tiên sinh ở Hoành thôn thì sao?"
" . ." Huy thương có chút bất ngờ, chuyện lớn như vậy mà Lâm chân nhân không hề tỏ ra ngạc nhiên, cũng không truy hỏi một câu. Nghĩ một hồi mới phát giác ra sự ngu ngốc của mình, chuyện như này, bản thân nghe còn thấy kinh ngạc, nhưng những chuyện đại sự thiên hạ như thế sao có thể giấu giếm được những nhân vật thần tiên như Lâm chân nhân được?
Liền vội vàng đáp: "Uông lão tiên sinh tuổi đã cao, nhưng đời ông làm rất nhiều việc tốt, giờ chính là lúc hưởng phúc báo, không có gì phiền muộn, con cháu đều hiếu thuận, nên sắc mặt ông cũng rất tốt. Lúc tiểu nhân đưa thư thì ông ấy vẫn cứ hỏi tiểu nhân rất nhiều chuyện liên quan đến Lâm chân nhân."
Lâm Giác cùng họ hàn huyên không ít, cho đến khi bên ngoài trời ngày càng tối, lại mời bọn họ ra quán rượu bên ngoài ăn bữa cơm, lúc này mới khách khí tiễn bọn họ về.
Sau đó hắn trở lại trong viện.
Đồ lễ mà Huy thương tặng hắn đặt lên bàn, nhưng hai phong thư thì không nỡ, vẫn cứ cẩn thận giữ trong người, lúc này lấy ra, đã nóng hầm hập.
"Đây là cái gì?"
Hồ ly bước chân xiêu vẹo bám sát lấy hắn, tuỳ ý nhận thấy được sự vui vẻ trong lòng hắn, thế là liên tục nghiêng mắt nhìn lên thư trong tay hắn, muốn biết thứ gì khiến người vui vẻ như vậy.
"Thư!"
"Lần trước kiểu như vậy sao?"
"Chơi có vui không?"
"Cái gì cơ?"
"Chơi có vui không? Vật này ấy!"
"Rất quý giá."
"So với trứng chim yến còn quý giá hơn sao?"
"Không so sánh được."
"Ô..."
"Giúp ta đốt đèn!"
"Anh!"
Trong viện, dưới tán cây, một ngọn đèn hoa sen thắp sáng trên bàn đá.
Lâm Giác ngồi cạnh bàn mở thư ra.
"Hoa..."
Lá thư đầu tiên mở ra là thư của bá gửi cho hắn.
"Gửi cháu Lâm Giác. . ."
Tuy là viết như vậy, nhưng bác cũng không biết chữ, đường huynh thì viết rất tệ, rất hiển nhiên đây là do bác nhờ người khác viết hộ.
Không phải vị khách thương họ Nghiêm kia, thì cũng là tử đệ họ Thư trong thôn.
Trong thư nói thân thể của bác đã khỏe lại, nói như trước đây, không biết là thật hay giả, bác không chịu ngồi yên, cũng không quen không làm lụng, cuối cùng vẫn là muốn làm ruộng, bạc mà Lâm Giác nhờ người mang về bọn họ đã nhận được rồi, nói trong nhà không thiếu tiền, bảo Lâm Giác đừng nhờ người mang tiền về nữa.
Lâm gia vốn ở ngoài bìa Thư thôn, phía sau không có ai, người họ Thư chủ động nhường chỗ, cho bọn họ ở phía sau dựng thêm hai gian nhà mới.
Đường huynh lấy vợ, là con gái nhà Uông Hoành Thôn, rất biết cách thu vén chuyện nhà.
Người Hoành Thôn rất giỏi kinh doanh, nhờ sự giúp đỡ của nàng, đường huynh cũng làm chút buôn bán nhỏ, nhưng năm ngoái thiên hạ không yên ổn, vận may cũng không tốt, nên chưa kiếm chác gì.
Mùa xuân năm nay, đường huynh đã có con trai.
Uông lão tiên sinh đức cao vọng trọng đích thân đặt tên, gọi là Lâm Bình, ý muốn bình an, bằng phẳng.
Trong thư giọng điệu không cố định, mà là vừa đi vừa về biến hóa, khiến Lâm Giác có thể tưởng tượng đến một người ngồi trước bàn cầm bút viết, bác và bác gái đứng sau lưng người đó, người thì nói một câu, người thì góp một lời, hình ảnh sống động, mà trong thư thỉnh thoảng còn có mấy vệt mực bị xóa lem, trông như có lỗi chữ, nhưng lâu hơn chút thì lại khiến Lâm Giác liên tưởng đến việc bác trai bác gái tranh cãi nhau, người nói câu này nên nói, người thì cảm thấy không nên.
Chính vì những chi tiết này mà lá thư trở nên sống động hơn.
Lâm Giác lúc thì cảm thán, lúc thì lại mỉm cười.
Lại đọc đến thư mà Uông lão tiên sinh ở Hoành Thôn gửi, tuy không cảm khái như thư nhà, nhưng nó như cuộc trò chuyện ngắn với một người quen lớn tuổi, khiến lòng người thư thái.
Lâm Giác khoảng thời gian trước được Đại Âm Dương pháp, tâm trạng luôn rất tốt, hôm qua lại được Yến Noãn Hương, cũng là một chuyện vui, hôm nay lại nhận được thư nhà, không nghi ngờ gì nữa cũng là chuyện khiến người ta cao hứng, có thể nói là niềm vui nhân đôi.
Tâm tình thoải mái, vui vẻ khôn tả, hẳn là khoảnh khắc vui sướng nhất đời hắn cho đến nay.
Trong cõi u minh hình như có ai đó cảm nhận được.
Lâm Giác chợt khựng lại, đột nhiên quay đầu.
Chỉ thấy dưới ánh đèn, trên bàn đá tròn, một con hồ ly trắng nhỏ bằng con mèo con ngồi ngay ngắn trên bàn, lúc thì tò mò nhìn lá thư trong tay hắn, lúc lại hiếu kỳ nhìn hắn, giống như một đứa trẻ con thấy người lớn được đồ tốt vậy - nếu mình được vui vẻ chạm vào nó thì có lẽ nó đã sớm không nhịn được mà vươn móng vuốt đến giật lấy.
"Khuyên quân thoải mái."
"Ừm? A ha ha. . ."
Phù Diêu sững sờ một chút, cả người hồ ly lập tức ngã ngửa về sau, bụng ngửa lên trời, nằm rung rẩy trên bàn đá, trong miệng phát ra tiếng cười như trẻ con, khó phân biệt được là người hay là hồ ly.
Tiếng cười tiếp tục hồi lâu, không biết nó hài lòng hay không, dù sao cười đến một nửa, nó sẽ dùng hai móng vuốt nhỏ bưng lấy bụng, run rẩy lại lăn lộn. Ít nhất nhìn xem là vui vẻ. Vui vẻ xong, bắt đầu đuổi theo Lâm Giác cắn. . . Vui vẻ không chỉ người nhận thư, còn có người đưa thư. "Gặp được Lâm chân nhân, các ngươi lần này hài lòng chưa? Còn được Lâm chân nhân mời dùng bữa cơm, Kinh Thành bao nhiêu quan lại quyền quý cũng không có vinh hạnh đặc biệt này, về sau ra ngoài khoác lác cũng đủ." Nghiêm Huy Thương vừa đi về chỗ ở vừa hướng thiếu niên bên cạnh cười nói. "Hài lòng hài lòng! Đa tạ Nhị thúc!" các thiếu niên đều mừng muốn chết, "Bất quá thần tiên cho chúng ta uống trà là loại trà gì? Sao vừa uống vào, đã cảm thấy thư thái như vậy?" "Thần tiên cho trà còn có thể là loại trà gì? Đương nhiên là tiên trà! Đầu năm nay không yên ổn, cũng đừng tùy tiện nói ra ngoài!" Nghiêm Huy Thương nói, "Ta cho các ngươi hay, không chừng uống một ly trà, đều có thể sống thêm mấy năm nữa!" "Lợi hại như vậy?" "Trà thần tiên uống ngon như vậy, vậy chúng ta còn cho thần tiên đưa trà làm gì?" "Tâm ý là được! Bình thường cúng bái tổ tiên, bày những món cá chiên xù, thịt chiên kia, chẳng lẽ là thần tiên thiếu chút thịt mỡ đó sao? Huống chi đây là trà quê nhà." "Thần tiên sao lại còn có thân thích?" "Ai nói thần tiên không có thân thích? Thần tiên thành tiên trước, đều ở nhân gian, đều là phàm nhân, Thiên Ông gia gia còn có hậu nhân đấy!" Nghiêm Huy Thương nói, dừng lại một cái, lại nhìn quanh một vòng bốn phía, "Huống chi đầu năm nay càng ngày càng không yên ổn, yêu tinh quỷ quái càng ngày càng nhiều, ta thấy đó, Lâm chân nhân dạng thần tiên này, nhất định là thật thần tiên thác sinh xuống phàm, chuyên đến để hàng yêu trừ ma." "Nha. ." Một đám thiếu niên trong lòng kinh ngạc lại cảm thán. Những sự việc này, chắc phải nhớ cả đời. Cũng không biết có thể về sau truyền được bao nhiêu năm. Nhưng ai lại có thể ngờ được, chân nhân lúc này đang bị hồ ly mình nuôi đuổi theo cắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận