Chí Quái Thư

Chương 170: Sư đệ ngươi không phải cũng là sao? (cảm tạ "sj hunter" đại lão minh chủ)

Chương 170: Sư đệ ngươi không phải cũng là sao? (cảm tạ "sj hunter" đại lão minh chủ)
Miếu sơn thần chủ điện.
So với Tam Cô Miếu cùng Thanh Đế miếu, căn chủ điện này mười phần trống trải, không có lụa đỏ dải lụa màu, không có bồ đoàn bàn, chỉ có một thần đài một cái lư hương, phía trên lại chỉ có một tôn tượng Sơn Thần.
Sơn Thần được tạo nên là một người lưng hùm vai gấu, mặt mày chính trực trung niên, mặc quan bào, sau lưng khoác áo choàng, cũng phù hợp với hình dung Thần Linh của người đầu năm nay.
Tứ sư huynh thắp ba nén hương, cắm vào lư hương, rồi hành lễ.
"Bần đạo hữu lễ."
Trong miếu có gió thổi tới, là Sơn Thần đáp lại.
Tứ sư huynh dù ở đây làm người coi miếu, nhưng thật ra càng giống đến đây thanh tu, hắn quản lý miếu thờ này, cùng mối quan hệ giữa Thần Linh và người coi miếu trong các miếu thần bình thường dưới núi có chút khác biệt.
Điểm này có chút giống "mối quan hệ giữa Lục sư huynh và Kê Tiên nhà hắn" với "mối quan hệ giữa người phù Kê bình thường dưới núi với Kê Tiên".
Tứ sư huynh có đạo hạnh, thậm chí chưa chắc đã yếu hơn vị Sơn Thần mới sinh này, mà người coi miếu ở đa số miếu thờ dưới núi chỉ là người bình thường, cần phải thành tâm phụng dưỡng Thần Linh, mới có thể được Thần Linh hiển linh, người coi miếu cần phải dựa vào Thần Linh để kiếm tiền hương hỏa, từ đó mà sinh sống.
Còn Tứ sư huynh thì có tư bản ngang hàng với Sơn Thần.
Với hắn, Sơn Thần cho hắn một nơi thích hợp an thân và tu hành, có thể để hắn an tâm tu luyện. Về phần Sơn Thần, Tứ sư huynh thay nó quản lý miếu thờ, còn có thể thay nó xuống núi trừ yêu, tuyên dương thanh danh, không nghi ngờ gì sẽ mang đến cho nó nhiều hương hỏa hơn, cũng cổ vũ đạo hạnh của nó.
Song phương giúp đỡ lẫn nhau, đều có lợi.
Cũng có thể một ngày nào đó phát hiện không hợp nhau, hoặc có chí hướng khác thì sẽ nhất phách lưỡng tán.
"Sau này còn mời chiếu cố nhiều hơn."
Tứ sư huynh biểu lộ sự thành ý và kính ý rất đủ.
"Hô..."
Gió núi thổi lên khiến áo choàng trên tượng thần lay động.
Tứ sư huynh cười, lúc này mới đi ra ngoài.
Đi qua sân nhỏ, ra đến cổng lớn, ngoài mấy gốc cây che khuất tầm nhìn, mọi thứ một mảnh khoáng đạt.
Đúng vào giờ cơm tối, gió núi thanh mát, khói bếp từ thôn làng dưới núi phiêu lên thành một dải dài, như một dải lụa mỏng, tĩnh lặng không tan, ngôi miếu nhỏ trên sườn núi này cũng có khói bếp bốc lên.
Bên ngoài thì lại náo nhiệt hẳn lên——
Mấy sư huynh đệ thế mà đã thật sự dời từ trên núi xuống một tảng đá lớn, để Tiểu sư muội dùng làm bàn đá ghế đá, lúc này đang bàn luận về vị trí thích hợp để đặt.
Tam sư huynh lại đào được một cây Tùng nhỏ từ nơi nào đó trên núi, chưa đến eo người, trồng ở một bên cạnh bàn đá, Nhị sư huynh đang dùng linh đan hóa thành linh thủy, chậm rãi tưới lên trên.
Một đám sói báo nằm ở bên cạnh ngủ yên.
Trên bàn mấy cành cây khô lại nở hoa.
Ngôi miếu vốn còn trống trải hoang vắng trước hôm nay, lúc này lại có mấy phần an nhàn thanh thản.
Cùng lúc đó, Tiểu sư muội bưng cơm đi tới.
Một nồi gà rừng nướng, một chậu cơm khô nấu bằng cải muối chua cùng thịt muối, còn có mấy bình canh trứng gà bánh thịt cho mỗi người đựng trong bình gốm nhỏ, rất đỗi bình thường, bất quá ở nơi rừng núi đã bôn ba mấy ngày này, chỉ mỗi nhiệt khí bốc lên thôi cũng đủ khiến người vừa lòng.
Mấy bát thức ăn được đặt trên bàn đá, rất không câu nệ, mọi người cũng đều ngồi trên chiếc ghế đá vừa được hoàn thiện.
Bóng đêm dần buông xuống, cuối chân trời xa vẫn còn dư quang.
Mọi người vừa ăn cơm vừa tận hưởng gió núi cùng ánh sáng.
"Đợi sau này cây tùng này lớn lên, Vân Báo của Tứ sư đệ cũng có thể ngủ trên cành cây giống như ở Phù Khâu phong vậy."
"Chim ưng quạ đen cũng có thể nghỉ ngơi trên tán cây."
"Tứ sư huynh, chờ bọn ta đi rồi, nếu một mình ngươi thấy nấu cơm phiền phức, có thể dùng một bình gốm thả gạo thêm nước, rồi dùng bình gốm khác đựng thịt và rau nêm nếm, một nồi có thể vừa nấu cơm, vừa có đồ ăn với một bát canh." Lâm Giác cũng nói, "Ngày mai ta sẽ dạy ngươi làm thế nào, hương vị có được hay không thì khó nói, dù sao cũng đỡ việc."
Ngay lúc các sư huynh đệ đang ăn cơm trò chuyện thì có một làn gió mát thoang thoảng thổi tới, trong gió dường như ẩn chứa lời nói.
"A?"
Dường như Sơn Thần đang nhắc nhở.
Tứ sư huynh dừng đũa, nhìn xuống núi.
Thấy có người đang cầm đèn lồng, xách bó đuốc chưa đốt, lưng mang gùi, hướng lên núi đi, dần dần đến gần miếu sơn thần.
Là con cháu nhà Nghiêm.
Ban ngày đã đưa chăn đệm, nồi bát các thứ đến, giờ lại còn mang thêm đồ đến, đợi khi bọn họ đặt gùi xuống, có thể thấy bên trong toàn là đồ mặn như thịt muối, cá muối.
"A...! Làm phiền các chân nhân dùng bữa!"
"Không sao." Tứ sư huynh nói, "Sao thiện tín lại đến muộn thế này?"
"Đa tạ chân nhân, đứa bé tỉnh rồi."
Trưởng tử nhà Nghiêm ôm đứa bé trai, vừa cảm ơn vừa nói: "Đều là vì đứa con nhà ta sau khi tỉnh lại, nói mấy điều kỳ lạ, chúng ta không chắc chắn được, phụ thân nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy không nên chậm trễ, đúng lúc cũng phải lên núi để cảm tạ chân nhân lần nữa, thế là bảo ta mang theo đứa bé đến cảm ơn chân nhân và tiện thể xin chỉ giáo."
"Thế nào?"
"Để tự nó nói đi."
Trưởng tử nhà Nghiêm đặt đứa bé trai trong lòng xuống.
Đứa bé đứng ngay dưới chân, thân thể còn yếu, nhưng vẻ mặt thì lại giống người trưởng thành, cau mày, có chút lo lắng: "Các ngươi lại đưa ta đến tìm chân nhân sao?"
"Chúng ta là đạo nhân Y Sơn, tại hạ Hồ Mạnh Tân." Tứ sư huynh làm lễ đạo, không hề khinh thường vì nó còn nhỏ.
"Nhanh hướng Trung Nguyên đi! Báo cho bọn họ, có ôn dịch sắp đến!"
"Hả?"
Lời này vừa thốt ra, mọi người trong núi đều kinh hãi.
"Nói sao?"
"Ta thần du gặp phải dịch quỷ, những dịch quỷ đó nói muốn hướng Trung Nguyên, phát tán ôn dịch!"
Nghe xong, mọi người nhìn nhau.
"Nói rõ hơn chút xem nào."
"Ai, có lẽ các ngươi đã nghe qua chuyện của ta rồi, vốn dĩ ta không hiểu vì sao lại giáng sinh vào nhà này, cũng không biết vì sao sau đó thường xuyên thần du, nhưng các ngươi không biết, ta biết mình không thể quay lại, nhà này đối đãi với ta không tệ, ta cũng chấp nhận việc này. Hai năm nay, chuyện kiếp trước của ta vẫn luôn dần quên đi, ta sớm đã nghĩ thông, sau này làm cháu nội nhà này cũng không tệ, cho nên thần du chưa từng đi xa!"
Trưởng tử nhà Nghiêm đứng ở bên cạnh, lộ vẻ bất đắc dĩ, con của ông ta thì cứ như người lớn lo lắng kể tường tận, cái việc luân thường thất lý này thật là khó tưởng tượng được tâm trạng của họ.
"Lần này sở dĩ muốn đi xa, chính là bởi vì khi ta thần du, gặp hai tên dịch quỷ. Lúc đó ta trốn trong cây, đầu tiên cũng không biết bọn chúng là dịch quỷ, chỉ cho rằng giống như những con quỷ khác trong núi, đúng lúc đó ta có chút buồn ngủ, ngay trong cây ngủ nghỉ dưỡng thần, nghe bọn chúng nói chuyện."
Nghe mới biết, bọn chúng là hai tên dịch quỷ, không biết vâng mệnh ai, muốn đi theo hướng tây bắc tiến vào Trung Nguyên, đến mấy huyện để truyền bá ôn dịch, trong đó có quê hương cũ của ta.
"Sao ta có thể không gấp?"
"Vì vậy mới muốn quay lại quê cũ, báo cho người hoặc quỷ thần biết, dù sao cũng muốn nói cho họ biết!"
"Nhưng không ngờ nửa đường bị 'Người' phát hiện, chúng khám phá thân phận của ta, nói muốn giết ta, trong tình thế cấp bách, ta mới trốn vào khu rừng yêu quái hỗn loạn kia."
"Bây giờ ta không đi được nữa, mời mấy vị đạo trưởng thay ta đến đó! Báo cho quan phủ Thần Linh biết!"
Các đạo nhân nghe vậy, chỉ biết nhìn nhau.
Người lúc suy yếu hoảng loạn thường hay ảo giác, hồn lìa khỏi xác đương nhiên dễ bị hoảng hốt, có huyễn tượng gì cũng là bình thường, lời người này nói ngược lại chưa chắc đều là thật.
Nhưng Nhị sư huynh cân nhắc một chút, cảm thấy không thể chủ quan, liền đáp: "Nếu thật sự có chuyện này thì quan trọng đấy, dù là thật hay giả, chúng ta cũng nên nhanh chóng đến đó xem sao. Đã vậy, ngươi nói cho chúng ta biết địa danh, sáng mai chúng ta liền xuất phát."
"Khác thì ta không nhớ được, chỉ nhớ rõ Tình Xuyên huyện, Thúy Vi huyện, Lưu Vân huyện, nhà ta trước kia ở Tình Xuyên huyện, Thúy Vi và Lưu Vân ta cũng từng qua, vì vậy nhớ rõ. Nhưng trong lời bọn chúng nói, tổng cộng sẽ đi sáu huyện để truyền ôn dịch."
"Lưu Vân huyện..."
Mấy đạo nhân vốn định đi về hướng tây bắc, mà mấy huyện đó nằm trên đường, trong sáu gian đạo quán miếu thờ, có một gian ở ngay Lưu Vân huyện, cũng tiện đường.
"Vậy bần đạo đáp ứng ngươi, sáng mai sẽ xuất phát!"
"Đa tạ đạo trưởng!"
"Không cần khách khí, chỉ là từ lúc ngươi lạc đường, bây giờ đã qua nửa tháng, chúng ta cũng không biết còn có thể đuổi kịp hay không, nếu đuổi kịp được, nhất định diệt trừ dịch quỷ!"
Nhị sư huynh nói, nhìn Tứ sư huynh, Tứ sư huynh cũng gật đầu tiếc nuối với hắn.
Lần này tiện đường thì đúng là tiện đường, nhưng trước đó mọi người vẫn định ở lại miếu sơn thần này cùng Tứ sư huynh thêm vài ngày, phong cảnh ở đây không tệ, vừa hay có thể nghỉ ngơi vài ngày, rồi giúp hắn quy hoạch lại miếu thờ cho tốt, thỏa sức tưởng tượng ngôi miếu này và cuộc sống sau này của Tứ sư huynh sẽ như thế nào, cũng xem như một niềm vui, bây giờ xem ra đành phải vội vàng lên đường.
"Xin hãy kể lại những gì ngươi đã thấy, dịch quỷ có hình dạng ra sao, đã nói những gì, kể lại cho cẩn thận."
"Tự nhiên tự nhiên!"
Đứa trẻ liền kể lại sự tình một lượt.
Đám người nghe xong cũng rất thật lòng. Càng nghe càng cảm thấy không giống lời nói dối. "Chúng ta sẽ ghi nhớ. Túc hạ cứ yên tâm trở về đi. Chuyện của túc hạ, không biết là chỗ nào xảy ra sai sót, bất quá nhập gia tùy tục, từ xưa đến nay, những người khác thường như thế, chỉ cần có thể tránh được c·hết yểu, thường thường đều có thể có chút thành tựu. Đã Nghiêm gia đối đãi ngươi không tệ, thuận tiện thì làm t·ử tôn nhà Nghiêm gia đi." Nhị sư huynh nói, "Ngọn núi này có Sơn Thần linh thiêng, sư đệ nhà ta cũng có bản sự, ngày thường rảnh rỗi, có thể lên núi nhiều hơn.""Ghi nhớ rồi." Người nhà họ Nghiêm lúc này mới đi xuống núi. Mọi người nhìn nhau, ngồi xuống tiếp tục ăn cơm. Chân trời rực rỡ ánh hào quang ảo mộng, tiếng bát đũa leng keng vang trên bàn. Sắc trời tối, liền thắp đèn lên. Ăn xong bữa tối trên mây này, Tiểu sư muội vội vàng lên núi chuyển đá đến, mượn ánh đèn chuẩn bị thừa dịp lúc ban đêm làm cho Tứ sư huynh mấy cái tủ đựng đồ, vạc nước, chum gạo. Lâm Giác thì đi rửa chén, Tứ sư huynh cũng cùng hắn làm. Không nén được có chút suy nghĩ. Qua hôm nay, lại t·h·iếu mất một người. Tứ sư huynh ở ngay bên cạnh hắn, dường như cảm nhận được suy nghĩ của hắn, không khỏi nói: "Đưa tiễn đến cuối cùng, sợ là chỉ còn lại sư đệ ngươi và Tam sư huynh thôi.""Đúng vậy a.""Sư đệ chắc phải đưa tiễn rất nhiều lần nhỉ.""Rồi cũng đến lúc phải chia tay và rồi cũng có người cuối cùng rời đi thôi." Lâm Giác cười nói, "Yên tâm đi Tứ sư huynh, ta dù không tiêu sái như Tam sư huynh, nhưng cũng không cảm thấy có gì.""Tam sư huynh của ngươi là kẻ vô tâm.""Vẫn có một chút chứ.""Ha ha." Tứ sư huynh cười rồi lại nói, "Đợi đến khi sư đệ ổn định lại rồi, nhất định phải gửi tin đến, nói rõ cho chúng ta biết địa điểm, chỉ cần không xa lắm, ta có thể mời Ưng huynh giúp chúng ta truyền tin.""Đương nhiên." Lâm Giác gật đầu đồng ý. Hai người liền không nói gì nữa, chuyên tâm rửa bát đũa. Một lát sau, Lâm Giác vẫn không nhịn được hỏi: "Sư huynh, chuyện con cháu nhà Nghiêm gia như vậy, t·h·iên hạ thật sự rất nhiều sao?""Không coi là nhiều, nếu không cũng sẽ không bị xem là chuyện lạ hiếm thấy ghi vào huyện chí và các sách ghi chuyện kỳ lạ. Nhưng cũng không ít, ít nhất trong sách đã ghi lại không ít." Tứ sư huynh đáp, rồi quay đầu nhìn hắn, giống như biết vì sao hắn hỏi vậy, mỉm cười, "Cái này cũng được gọi là túc tuệ.""Túc tuệ.""Đúng vậy a, túc tuệ." Tứ sư huynh nói vậy, vừa cười nói, "Sư đệ chẳng phải cũng vậy sao?""Dạ?"Lâm Giác lúc này sững sờ. Suy nghĩ một chút, cũng không phủ nhận, mà hỏi: "Sư huynh làm sao biết được?" Lâm Giác cho rằng hắn sẽ nói mình so với những người cùng tuổi thì trưởng thành hơn, hoặc là mình biết hiểu nhiều sự tình hơn so với thân phận ban đầu nên biết, nhưng lại không phải, chỉ nghe hắn lắc đầu cười nói:"Bởi vì trong lòng sư đệ còn có nỗi lo khác."Lâm Giác liền im lặng. Là vì —— Tứ sư huynh tu tập thuật tụ thú điều khiển chim, có thể thông qua vẻ mặt, tư thái của phi cầm tẩu thú, ánh mắt dao động để biết được ý nghĩ nội tâm của chúng, nhất định là một người rất tinh ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận