Chí Quái Thư

Chương 140: Tiểu thương tiểu kiếm

Chương 140: Tiểu thương tiểu kiếm “Đây chính là Thần Linh sao?” Lâm Giác trông thấy Lưu Thái thân thể quay lưng về phía hắn từ từ ngã quỵ xuống dưới, rồi nằm ở trên mặt đất, cho đến khi xiêu xuống ngã lệch, toàn bộ thân thể bắt đầu chậm rãi biến mất.
Cùng lúc đó, t·h·i·ê·n địa chật hẹp này cũng biến mất theo.
"Cũng chỉ có thế này mà thôi..."
Lâm Giác biết Lưu Thái Hầu này chỉ là một tiểu thần, hơn nữa còn là một Tà Thần. Bất quá, bản thân ứng lời mời của hắn, lại đến đây cùng hắn tranh đấu, thật ra là chủ động đi vào bẫy rập của hắn, Lưu Thái đã chiếm tiện nghi.
Ở đây bản thân trước đây một mực không dùng đến p·h·áp t·h·u·ậ·t, ngay cả chú ngự cùng Phụ Kiếm Chú cũng không dùng đến, càng không có Đậu Binh cùng phi tiêu, chẳng khác nào tự trói tay chân lại để cùng hắn đ·á·n·h nhau.
Nếu đổi lại vào ban ngày, bản thân chủ động tìm đến hắn, muốn trừ khử hắn chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều so với hiện tại.
Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, Lưu Thái cũng coi như có chút bản lĩnh, dù sao khi còn s·ố·n·g cũng là quân sĩ võ nhân. Bản thân thì có một thân bản lĩnh, lại có một khát khao tranh đấu. Đổi lại là Địa Thần xã thần bình thường, tỷ như những kẻ vì đức hạnh xuất chúng hoặc làm chuyện tốt mà được bách tính tạc tượng lập miếu kính trọng làm Thần Linh, cho dù là chính thần, e rằng cũng không bằng hắn.
Lúc này, càng cảm thấy lời sư phụ nói đúng.
Thần Linh đáng kính nể, thực sự là nhờ đức hạnh.
Điểm này kỳ thực cũng giống người thôi.
Không bao lâu, t·h·i·ê·n địa này hoàn toàn biến mất, Lâm Giác tự nhiên mất đi mọi thứ trước mắt, không khỏi nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra lần nữa, đã ở trên lầu nhà Thư gia.
Bản thân vẫn nằm trên giường dài, trong n·g·ự·c ôm trường k·i·ế·m của mình. Hồ ly núp ở một bên khác của giường dài, sát bên chân mình cuộn tròn thành một cục lông trắng dày, cũng vừa mới mơ hồ mở mắt ra.
"Anh ~"
Sau khi tỉnh lại, hồ ly rõ ràng cảm thấy kỳ quái, không biết chuyện vừa xảy ra có phải chỉ là một giấc mơ không. Nó liền đứng lên, r·u·n rẩy thân thể hất đầu một cái, sau đó nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn.
Lâm Giác thì ngay lập tức s·ờ vào trong n·g·ự·c.
Năm mai Đậu Binh vẫn còn.
Phi tiêu cũng ở trên người.
Thậm chí, bình nhỏ chứa đan dược cũng ở đó.
Lập tức thở phào một hơi.
Rồi lại thấy hồ ly nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về một bên.
Lâm Giác thuận theo ánh mắt của nó nhìn theo, đồng thời giơ tay lên. Ngọn lửa lập tức bùng lên trên đầu ngón tay, chỉ cách một tấc, chiếu sáng cả căn phòng.
Chỉ thấy Thư Thừa Chí đang đứng bên cạnh mình, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc run rẩy nhìn mình.
Sau đó, lại chỉ xuống mặt đất ở bên cạnh.
Lâm Giác còn đang định hỏi hắn thì xoay ánh mắt nhìn xuống theo. Liền thấy ánh lửa chiếu xuống, ở nơi Thư Thừa Chí chỉ, trên mặt đất rơi một cây thương ngắn ước chừng dài hai thước, lớn cỡ chiếc đũa, cùng với một cây tiểu k·i·ế·m dài một thước.
Lâm Giác đứng dậy bước qua nhặt lấy tiểu thương, tiểu k·i·ế·m.
"Cái kích thước này..."
Liên tưởng đến lời nhị thúc Thư đã nói hôm qua, cái tượng thần Lưu Thái Hầu dùng hơn hai trăm năm trước cũng chỉ cao có hai thước. Liền biết, đây chắc chắn là cây trường thương và trường k·i·ế·m được trang bị trên tượng thần kia.
Dù sao cũng đã mấy chục năm ngập tràn khói hương, sau lại có hơn một trăm năm liên tục được cúng tế, trường thương trường k·i·ế·m này chắc chắn có linh tính.
Có thể luyện thành binh khí của Đậu Binh.
Ngay lúc này, bên cạnh lại có tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng chân bước trên sàn nhà gỗ vang lên, cùng với ánh nến di chuyển, những cái bóng kéo dài, thẳng đến khi cửa phòng bị đẩy ra.
"Kẹt kẹt..."
Người đi vào là nhị thúc Thư vừa mới khoác thêm áo, và bên cạnh là một phụ nhân vẻ mặt hốt hoảng.
"Sao vậy?"
"Sao vậy?"
Lâm Giác nhìn bọn họ, còn bọn họ cũng nhìn Lâm Giác và Thư Thừa Chí, cả hai bên đồng thời hỏi câu giống nhau.
"Lâm, Lâm nhị ca, vừa nãy, vừa nãy huynh nói mê sảng, ta ta đứng dậy xem, thấy huynh cứ r·u·n lên, như như là đang gặp ác mộng." Thư Thừa Chí run rẩy nói: "Về sau huynh lại nói thêm vài câu chuyện kỳ lạ, ta liền không nhịn được kêu cha mẹ, huynh thì, huynh thì tỉnh."
Nói đến đây dừng một chút, chỉ vào đồ trong tay hắn: “Rồi rồi sau đó, thì có cái này, hai thứ này không biết từ đâu rớt xuống, rơi ở dưới đất."
"Thì ra là như vậy..." Lâm Giác nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng chuyện gì chứ.
Ngược lại nhị thúc Thư cùng phụ nhân càng thêm căng thẳng, vội vàng nhìn về phía Lâm Giác, rồi lại nhìn về phía tiểu thương, tiểu k·i·ế·m trong tay hắn. Tự nhiên nhận ra đây là đồ vật trên tượng thần Lưu Thái Hầu trước đây, lập tức k·i·n·h h·ã·i.
"Không cần sợ."
Lâm Giác ung dung đi qua, nhóm lửa trên nến trong phòng. Hai ngọn nến tỏa sáng khắp cả căn phòng: “Vừa rồi, cái Lưu Thái Hầu kia đến trong mộng tìm ta, cùng ta đ·á·n·h nhau, đã bị ta đ·á·n·h c·hế·t, đây là binh khí của hắn."
Nói xong dừng lại một chút: “Còn việc hắn trong hiện thực còn s·ố·n·g hay không thì đợi đến khi trời sáng, các vị hãy đi vào thung lũng núi đến miếu của hắn xem thử là sẽ biết. Ta đã dùng bó đuốc đốt hắn một vòng, rồi dùng k·i·ế·m đ·â·m xuyên n·g·ự·c hắn từ sau lưng. Nếu như tượng thần của hắn cũng bị tổn thương tương tự, hoặc là vỡ vụn, tức là đã bị ta tiêu diệt, về sau sẽ không còn loại chuyện này xảy ra nữa.” “Thật chứ?” Hai người trung niên nghe vậy, lập tức vô cùng k·í·c·h đ·ộ·n·g.
Thư Thừa Chí cũng mở to mắt.
Vốn dĩ không dám tin, nhưng nhìn sắc mặt Lâm Giác lại không giống giả vờ. Nhất là tiểu thương, tiểu k·i·ế·m rỗng tuếch rơi trên mặt đất, là không thể l·ừ·a được người.
"Nhìn một cái sẽ biết."
"Nếu thật là như vậy thì quả thực là đại ân!" Nhị thúc Thư nói: "Ngươi muốn gì, chúng ta đều bằng lòng cho ngươi!"
"Nhị thúc Thư nói đùa, mọi người đều là người đồng hương. Lúc trước ở trong thôn, nhà ta không ít lần được mọi người chiếu cố, ta làm như vậy cũng là chuyện nên làm, đâu đáng gì phải nói cảm tạ." Lâm Giác nói, "Chỉ mong sau này đại bá đại nương cùng các huynh đường của nhà ta vẫn sống trong thôn, vẫn giữ được mối quan hệ hòa thuận, láng giềng tốt đẹp là tốt rồi."
“Đây là đương nhiên. Đây là đương nhiên.” "Về phòng nghỉ ngơi đi."
"Thật không có chuyện gì chứ?"
"Cho dù có việc gì, cũng có ta ở đây."
“Tốt, tốt, tốt…” Hai vợ chồng lúc này mới bưng nến quay về phòng.
Lâm Giác cũng nhìn về phía Thư Thừa Chí.
Nếu mình cũng mang họ Thư thì người này trên dưới cũng xem như là tộc đệ của mình. Có lòng muốn khuyên bảo hắn vài câu, để cho hắn về sau tránh loại sự tình này, nhưng mà ngẫm nghĩ kỹ lại thì hắn cũng đâu có làm sai chuyện gì. Các lão phu t·ử ở trong thôn, trong thư viện vẫn luôn giáo dục đệ tử Thư gia về mặt đạo đức rất tốt, không có vấn đề gì.
Vì thế đành nói một câu: "Nghỉ ngơi thật tốt đi, chuyện này không trách ngươi, sau này cúng bái thần linh thì chọn Thần Linh có đức hạnh mà bái, cũng không cần phải lo nghĩ quá nặng."
Sau đó, Thư Thừa Chí vẫn còn không yên lòng mà hỏi hắn thêm vài câu. Dù có hơi dài dòng, Lâm Giác vẫn hiểu đó là tâm lý người bình thường nên cố gắng kiên nhẫn cùng hắn giải thích, cuối cùng để hắn trở lại trên giường của mình.
Lâm Giác cũng lại nằm xuống trên giường dài.
Trong lòng nghĩ đến những việc vừa trải qua rốt cuộc là mộng cảnh hay là ảo giác, có mấy phần thật mấy phần giả.
Tóm lại trên người có vài chỗ bầm tím.
Không biết từ lúc nào, lại ngủ th·i·ế·p đi.
Lại không ngờ, vậy mà lại có Thần Linh báo mộng.
Lần này không giống Lưu Thái Hầu vừa nãy, là dùng lời nói kêu gọi từng bước một để mình đi vào, cũng không giống như lần ở miếu Thần Quân ở Y huyện, không biết bất giác liền tiến vào huyễn mộng.
Vị thần này không giảo quyệt g·i·a·n xảo như Lưu Thái Hầu, cũng không có bản lĩnh cao cường như Ý Ly thần quân, chỉ có thể báo mộng đến Lâm Giác. Bản thân Lâm Giác lại có chút đạo hạnh, trái ngược với kiểu “gõ cửa”.
Lâm Giác cảm thấy có một âm thanh văng vẳng, nên cẩn t·h·ậ·n từng chút một thả lỏng mình.
Trước mắt lập tức xuất hiện hình tượng.
Bản thân đang đứng trước cổng Tam Cô Miếu.
Tường miếu màu đỏ thắm, trên đỉnh viết ba chữ "Hiển Tế Miếu", phía dưới là câu đối:
"Thiên thu tế tự bảo đảm tứ phương mưa thuận gió hòa; Muôn đời kính ngưỡng hộ Cửu Châu quốc thái dân an."
“Lâm Giác.” Trong miếu có người gọi hắn, là một giọng nữ.
Xuyên qua cửa miếu có thể nhìn thấy hồ nước bên trong. Lâm Giác nhíu mày đi vào.
Tam Cô Miếu đại khái giống với hình dung trong ấn tượng của hắn, chỉ là quang ảnh hơi quá sáng, lại có chút mờ ảo, tiến vào sân nhỏ có thể nhìn thấy ba vị nữ thần đứng trên thần đài trong đại điện.
Các nàng lúc này sinh động như thật, mà những tượng thần khác trong miếu đều không thấy.
“Lâm Giác.” Người gọi hắn là Đại Cô trong Tam Cô.
"Gặp qua Tam Cô nương nương." Lâm Giác tiến vào đại điện liền thi lễ, "Đa tạ Tam Cô nương nương đã đưa tiễn trước đây, lại đa tạ ba vị nương nương bảo hộ bách tính Thư thôn."
"Mau đi!"
Lời này là tiểu cô nói.
“Hả? Vì sao?” Lâm Giác đứng dậy, không hiểu hỏi: "Không phải cái Lưu Thái Hầu đã bị ta tiêu diệt rồi sao?"
"Nếu ngươi không đi, e là sẽ gặp bất lợi."
“Vì sao?” “Thôi vậy, đây là mộng cảnh, nói thêm vài câu cũng chỉ trong nháy mắt, thôi thì để ta nói thêm vài lời với hắn vậy." Nhị cô mở lời nói: "Nếu không nói rõ, dù hắn có đi thì cũng không được quả quyết."
Lâm Giác nhíu mày, liền nghiêm túc lắng nghe.
“Cái Lưu Thái Hầu kia là bị ngươi tiêu diệt, nhưng thật ra chúng ta sớm đã phát hiện ra chuyện này không đúng."
Tiểu cô tiếp lời: "Từ mùa đông năm ngoái bắt đầu, ở ngoài thôn đã có yêu quỷ có ý định quấy nhiễu thôn dân Thư thôn của chúng ta, chỉ là chưa tìm được thời cơ thích hợp, thứ hai những thôn dân này thường xuyên cúng bái chúng ta. Cho nên chỉ cần không chủ động tiếp xúc với yêu quỷ thì chúng ta đều có thể che chở bọn họ. Cho đến lần này, Thư gia tử đệ Thừa Chí đi học ở bên ngoài, ít cúng bái chúng ta, lại chủ động có liên hệ với cái Lưu Thái Hầu kia nên bị hắn thừa cơ chui vào. Mà hắn lại có hương hỏa thần thông, chúng ta cũng khó mà đối phó."
Nghe có vẻ như là đang giải thích vì sao các nàng không thể bảo vệ Thư Thừa Chí, lại tựa hồ muốn mượn miệng của mình để báo cho dân làng, để dân làng biết được việc các nàng làm, đồng thời khéo léo để dân làng thành tâm cúng bái hơn. Lâm Giác tuy nghĩ như vậy, nhưng cũng cảm thấy không có gì. Thần linh xác thực cần sự phù hộ ở con người. Thần linh cũng xác thực cần hương khói. Đây đều là chuyện đương nhiên. Tam Cô nương nương có thể phù hộ Thư thôn, khiến cho trước đây Yêu Vương quấy phá, Thư thôn đều không bị ảnh hưởng, đã là bậc mẫu mực Địa Thần năm nay. Còn về việc không có thường xuyên đến cúng bái, các nàng là cố ý không che chở, hay là xác thực không che chở được, bây giờ không cần thiết phải truy đến cùng. Mà lúc này hiển nhiên có chuyện quan trọng hơn. "Chúng ta đã sớm cảm thấy không ổn, có chút nghi ngờ, vẫn luôn cảm thấy bọn chúng đang mưu đồ gì, một mực không biết." Tiểu cô nói. "Hiện tại cũng không biết. Nhưng giờ phút này, đã có yêu quái xuất hiện bên ngoài cửa thôn." Nhị cô nói. "Nghĩ lại cái Lưu Thái Hầu kia, hắn bởi vì đánh trận dũng cảm, tác chiến giỏi mà thành thần, nhưng lại vì lúc còn trẻ phẩm hạnh không đoan chính, hay làm càn trên phố, nên không thể được phong thần chính thức. Ban đầu còn tốt, dù sao làm thần, có nhiều người đến bái hắn như vậy, cũng làm một chút chuyện thần linh nên làm. Sau một thời gian, hương khói dần tàn lụi, tâm liền lại bất chính, ở trên đời càng lâu, lại càng sợ chết sợ tiêu vong, lần này có lẽ cũng là gặp phải những yêu quái kia mê hoặc và lợi dụng." Lâm Giác nghe xong, lập tức cau mày: "Yêu quái gì?" Có lẽ là cùng Lưu Thái Hầu có quan hệ, đến báo thù cho hắn. "Nhưng có thể càng có thể chính là đến tìm ngươi." "Tóm lại đi mau, nếu thuận lợi trở về Y Sơn, thì không có gì, rồi gọi thêm sư trưởng đến đối phó nó cũng không muộn." Ba vị nữ thần mỗi người nói một câu. "Yêu quái này so với Lưu Thái Hầu lợi hại hơn nhiều, mặc kệ là đến vì Lưu Thái Hầu báo thù, hay là chính là tới tìm ngươi, ngươi cũng không đối phó được." Đại cô lại nói, "Chúng ta có thể ngăn nó lại, nhưng nó có lẽ đang ở ngoài thôn chờ ngươi, chờ ngươi xong việc đi ra khỏi thôn, sợ rằng sẽ bị tập kích. Chi bằng chúng ta trước mê hoặc nó, để nó cho rằng ngươi còn ở trong thôn, ngươi thì thừa lúc ban đêm, leo núi rời đi." "Cái này..." "Mau quyết định đi." Tam Cô đều nhìn hắn, đại cô thần sắc ôn nhu, phất tay xua tan mộng cảnh, nhị cô cười nói hắn có đạo hạnh, tiểu cô thì lo lắng thúc hắn rời đi, mộng cảnh lúc này chậm rãi biến mất. Lâm Giác lập tức tỉnh dậy. Lúc này Thư Thừa Chí còn chưa ngủ, hồ ly cũng chưa ngủ. Quả nhiên chỉ là một cái chớp mắt. Lâm Giác trong lòng lập tức suy nghĩ ngàn vạn. Đây là yêu quái gì? Lại có ý đồ gì? Chẳng lẽ lại là một cái giống như La Sát Điểu mang thù yêu? Hay là dứt khoát chính là La Sát Điểu kia giở trò quỷ? "Thừa Chí." "Sao vậy Lâm nhị ca?" "Không có gì, hỏi ngươi một vấn đề." Lâm Giác vốn định hỏi thẳng, nhưng nghe giọng hắn lo lắng, liền hạ giọng nhẹ nhàng chút, "Trước đây vì đối phó với Lưu Thái Hầu kia, trừ lão phu tử ra, cha mẹ ngươi đều mời mấy thầy pháp, bà đồng đến sao?" "Mời hai bà đồng, mời người coi miếu Tam Cô, mời một thầy pháp, còn có một hòa thượng." "Bọn họ ra sao rồi?" "Chưa sao cả." "Không có cùng Lưu Thái Hầu tranh đấu sao?" "Hai bà đồng thì không, chỉ là không có tác dụng. Người coi miếu Tam Cô cũng không có, chỉ nói Tam Cô không đối phó được hắn, thầy pháp và hòa thượng thì có giao đấu với Lưu Thái Hầu một chút, theo ta thấy, theo ta thấy, thầy pháp kia giả vờ thôi, Lưu Thái Hầu hai ba câu dọa hắn chạy mất, chỉ có hòa thượng kia, đấu thắng Lưu Thái Hầu, nhưng cũng không bị thương." "Vậy lão phu tử thì sao?" "Cũng không sao." "Vậy à." "Sao thế?" "Không có gì." Lâm Giác suy nghĩ nhanh chóng. Những bà đồng, thầy pháp kia dù đến trừ tà, nhưng nhất định không giống bản thân, vừa đến đã phá nát tượng thần của hắn. Còn mình thì thực sự có đạo hạnh thực có pháp thuật, việc mình đến đây gây uy hiếp tự nhiên cao hơn, việc Lưu Thái Hầu không quá làm khó những bà đồng, thầy pháp kia, mà lại cùng mình vừa lên liền sinh tử giao đấu cũng là bình thường. Bởi vì mình thực sự muốn trừ hắn, hơn nữa thực sự có thể trừ hắn. Duy nhất ngoại lệ là lão phu tử. Lão phu tử cũng đập phá tượng thần miếu thờ của hắn, mà cho đến bây giờ vẫn bình an vô sự, phảng phất Lưu Thái Hầu hoàn toàn không đi tìm hắn. Ban đầu việc này cũng không phải là hoàn toàn không thể giải thích được – ví dụ rất nhiều yêu quỷ đều e ngại người có đức hạnh, có thể là do những người đức cao vọng trọng sau khi chết có thể thành thần, coi như không thành thần, sau khi chết xuống âm ty cáo trạng cũng lợi hại hơn người thường. Cũng có thể là những yêu quỷ này vốn tôn trọng hoặc yêu thích người có đức hạnh, cái trước được xây dựng trên cơ sở những yêu quỷ này bản thân cũng có nhất định đức hạnh, giống như một số đạo tặc có chút phẩm hạnh, dù lạc lối nhưng vẫn giảng đạo lý, kính trọng những người có thể giữ vững bản tâm, những người làm thầy lại vốn dĩ khiến người ta kính trọng. Cái sau có thể là yêu quỷ cảm nhận được "Khí", phàm là những yêu quỷ có thể nhìn thấy ngũ khí, có vẻ cũng thân cận với người ngũ khí thuần khiết hơn. Lâm Giác không hỏi nguyên nhân của Lưu Thái Hầu. Hiện tại hỏi cũng đã muộn, cũng không có ý nghĩa gì. Lâm Giác suy nghĩ kỹ lại, vẫn quyết định tin phán đoán của Tam Cô. Coi như Tam Cô phán đoán sai lầm, nhiều nhất cũng chỉ là làm cho mình sớm rời khỏi thôn hai ba canh giờ mà thôi. "Thừa Chí, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, nên phải nhanh chóng rời đi, ngày mai các ngươi cứ nói lại với cha mẹ ngươi, nói ta thực sự có việc, không kịp từ biệt." Lâm Giác nói với hắn, cầm kiếm đứng dậy, "Ngươi nhớ kỹ một việc." "Chuyện gì?" "Sau này dù có lại ra ngoài học, một năm mới được về một lần, mỗi lần về, đều phải đến bái Tam Cô trước." "Nhớ rồi." Thư Thừa Chí liên tục gật đầu, thực ra chuyện này cũng không cần dặn dò. Lâm Giác thần sắc thong dong, động tác lại gọn gàng. Rất nhanh đã thu dọn xong hành lý, liếc mắt ra hiệu với hồ ly, liền đẩy cửa bước ra, trèo qua lan can, nhảy xuống lầu từ trên cao. Hồ ly đi theo hắn, nhẹ nhàng linh hoạt tiếp đất. Chỉ là nó không khỏi có chút nghi hoặc - giống như từng mơ thấy qua một cảnh này. Sau đó là ra ngoài đánh nhau với người à? Thế là nó đi đầu loạng choạng bước chạy đến cạnh cửa, xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài. Người kia ở đâu? Lần này phải choảng nhau với hắn một trận thật đã!
Bạn cần đăng nhập để bình luận