Chí Quái Thư

Chương 330: Lâm chân nhân dự tiệc

Chương 330: Lâm chân nhân dự tiệc Phan công nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía Lâm Giác.
Lâm Giác thì lộ vẻ suy tư.
Bên cạnh Ngô lệnh sử cũng vậy, mấy tên thái giám cũng thế, đều lặng lẽ đánh giá bọn họ, trong mắt vừa có kính sợ, lại có hiếu kỳ, cũng theo ánh mắt của Phan công, dần dần dồn ánh mắt về phía Lâm Giác.
Mà khi thấy hắn dường như đang do dự, tên thái giám đi đầu lập tức bổ sung:
"Bệ hạ đoán chân nhân có lẽ thích thanh tịnh, không thích yến hội ồn ào, đặc biệt bảo chúng ta nói rõ, nếu chân nhân đi dự tiệc, nhất định không có chuyện gì khác rườm rà."
"Chỉ là bệ hạ tuy ở trong cung, cũng đã sớm từng nghe danh tiếng của mấy vị chân nhân Thiên Sư, trong lòng ngưỡng mộ đã lâu, rất muốn được gặp mặt một lần. Đồng thời lúc này các nước Tây Vực cũng có một ít kỳ nhân thuật sĩ đến, bệ hạ còn lệnh thái tử tại Tụ Tiên phủ tìm rất nhiều kỳ nhân dị sĩ am hiểu hí thuật, sau yến tiệc sẽ biểu diễn, có lẽ sẽ rất đặc sắc, không biết chân nhân có hứng thú không, tóm lại muốn mời chân nhân cùng nhau xem một chút."
"Không có cách nào, hiện nay thiên hạ càng ngày càng hỗn loạn, nam bắc đều không yên bình, uy thế của hoàng quyền đang từng bước xuống dốc, ngược lại những Thiên Sư như Phàn Thiên Sư, Nam Thiên Sư uy tín trong dân gian càng ngày càng cao.
Cứ kéo dài tình hình như vậy, tuy nói các cao nhân Thiên Sư như Phàn Thiên Sư, Nam Thiên Sư còn lâu mới có thể so với hoàng quyền, nhưng đã không còn là thời thịnh thế mà Hoàng Đế có thể tùy tiện triệu đến gọi đi, ít nhất cũng phải như bây giờ, dùng chữ mời, cân nhắc chu đáo, lại khách khí hỏi ý nguyện."
"Ừm..."
Lâm Giác lại tiếp tục suy tư.
Đây chính là biện pháp tốt "Sẽ tự động nảy ra" mà Phàn Thiên Sư nói sao?
Kỳ nhân thuật sĩ các nước Tây Vực?
Kỳ nhân dị sĩ và biểu diễn hí thuật ở Tụ Tiên phủ?
Mời mình cùng xem?
Không biết Hoàng Đế là nể mặt triều đình Trung Nguyên, không muốn mất mặt trước mặt các thuật sĩ Tây Vực nên mời mình đến tọa trấn, hay là vẫn còn bất mãn chuyện lần trước, có ý đồ khác.
Lâm Giác suy nghĩ một chút rồi đáp: "Ta sẽ đi."
Mấy thái giám nghe vậy, đều lộ vẻ khác nhau.
Trong lòng những người thân cận, giữ gìn hoàng quyền, thì cảm thấy đạo nhân này tuy đã nhận lời, nhưng trong thiên hạ này, dù là ai được Hoàng Đế mời, chẳng phải đều kinh sợ nói mấy lời cảm kích bái tạ sao? E rằng ngay cả đại tướng phương bắc đã rõ ràng giương cờ tạo phản, hay hậu nhân Việt Vương đang mưu phản ở phương nam cũng sẽ như vậy. Nếu là thời thịnh thế, thần tiên cũng phải khách khí với đế vương.
Nhất thời họ chỉ cảm thấy đạo nhân xem thường hoàng quyền, lại thấy bi thương.
Trong cung thường nghe chuyện thần tiên, hướng tới tu đạo pháp thuật, thái giám vốn nhờ đó mà thấy Lâm chân nhân trong truyền thuyết quả nhiên khí độ bất phàm, xứng đáng là thần tiên.
Kỳ thật Lâm Giác chỉ thấy Hoàng Đế vô đức mà thôi.
Nếu Hoàng Đế có đức, một lão nhân tuổi cao như vậy, ai sẽ bất kính với hắn chứ?
Cùng lúc đó, Phan công cũng lên tiếng: "Nếu Lâm chân nhân đã đồng ý đến, ta cũng tự sẽ ra mặt, chỉ mong bệ hạ, quý phi, thái tử điện hạ cùng các vị ngoại tân đừng ghét bỏ ta thân mình dơ bẩn."
"Đa tạ chân nhân, đa tạ Phan công." Thái giám dẫn đầu cúi đầu xuống, dù trong lòng giận dữ bi thương, nhưng thái độ của Phan công làm cho hắn không dám mạo phạm vị Lâm chân nhân này, đành cung kính nói, "Trong hai ngày này sẽ có quan Lễ bộ đến báo cho và cùng hai vị bàn bạc lễ nghi khi đó, đến sáng ba ngày sau, trong cung sẽ tự nhiên có thái giám đến mời."
"Biết."
"Nhà ta còn phải đi mời Phàn Thiên Sư, xin phép đi trước."
"Đi thong thả."
Mấy thái giám lúc này mới tiếp tục đi vào trong, Ngô lệnh sử thì cười ha hả chắp tay với bọn họ, cũng đi theo vào.
Mặt hồ trước mặt Lâm Giác nổi lên từng vòng sóng gợn.
Thế là hắn kéo cần câu một cái, theo dây câu kéo lên, bỗng có một vệt ngân bạch nhảy lên mặt nước, vững vàng rơi vào tay hắn.
Lâm Giác cho nó vào giỏ, liếc mắt nhìn, cá trong đó tuy chỉ có mấy con, lớn nhỏ không đều, nhưng cũng đủ cho bản thân, hồ ly và La công ăn một bữa.
"Ta cáo từ trước."
"Ân nhân đi thong thả."
Lâm Giác xách giỏ, trở về nhà.
Nhìn thời gian còn sớm, liền đổ cá vào vại nước nuôi, rồi đi vào tĩnh thất ngồi xuống, trải giấy, cầm bút viết.
Quyển "Đại Âm Dương Pháp" này viết rất chậm, ngoài việc nó thật sự huyền diệu phức tạp ra, còn bởi vì nó không thể sai sót, nên rất nhiều điểm trọng yếu phải viết thật rõ ràng, mà Lâm Giác vừa viết vừa phải suy nghĩ, trong lúc suy nghĩ cũng coi như một dạng tăng lên của bản thân.
Dù mất nhiều thời gian như vậy, hắn cũng đã viết gần được một nửa.
Và có một điểm rất kỳ lạ là khi viết cuốn « Âm Dương chú pháp » này, giấy hắn dùng là loại giấy mà hồi đầu năm khi cứu người phụ nhân họ Huy đã tặng, mực cũng là Huy thương tặng, giấy là giấy bình thường, mực cũng là mực bình thường, nhưng viết đến bây giờ lại tựa như có kỳ dị, mỗi tờ giấy đều trở nên cứng cáp hơn rất nhiều.
Lúc tách ra thì còn tốt, nhưng một khi chồng lên nhau, dường như sự huyền diệu còn nặng nề hơn.
Lúc này mới viết gần một nửa.
Lâm Giác tiếp tục viết.
Đợi đến khi thời gian gần hết, liền dừng bút, thổi khô giấy rồi cất kỹ, lại đi nấu cơm.
Tối nay sẽ ăn cá tự tay câu được.
Sau bữa ăn thì đả tọa tu hành, tế luyện Đậu Binh, tỉnh dậy rồi lại luyện tập một phen pháp thuật, đó là cuộc sống của người tu đạo -- nói bận rộn thì cũng không có nhiều việc, thời gian đều do mình sắp xếp, nhưng nói nhàn hạ thì không đúng, vì mỗi ngày đều có rất nhiều việc để làm.
Sáng ngày hôm sau, người của Lễ bộ đã đến.
Lần này không phải Ngô lệnh sử, mà là một vị lệnh sử của Lễ bộ ti, người chuyên quản lý lễ nghi trong Lễ bộ.
Vị lệnh sử này kể cho bọn họ nghe về lễ nghi tiến cung, những việc cần chú ý trong yến tiệc, đây là những quy tắc cơ bản, nhưng ông ta cũng rất khách khí, và rất tôn trọng bọn họ, thường xuyên dùng giọng điệu thương lượng.
Và cũng thật sự có vài việc cần bàn bạc.
Như bọn họ trên bàn có kiêng kỵ gì không, muốn dẫn theo ai, muốn ngồi cạnh ai,... thì đều phải hỏi trước, để người của Lễ bộ phối hợp.
Trong nháy mắt, ba ngày trôi qua.
Sáng sớm ngày đó, đã có thái giám đến mời.
Thái giám mang cho ba người bọn họ mỗi người một bộ đạo bào, đều lấy màu vàng làm chủ đạo, viền đen, phía sau có Âm Dương Đồ, trước ngực có hoa văn mây lành, trông rất có khí phái.
Nhưng Lâm Giác cầm lên xem, cảm thấy rất không quen, khó mà tưởng tượng mình mặc vào sẽ ra sao, nên từ chối, vẫn mặc bộ đạo bào xám trắng này.
Phàn Thiên Sư cũng đưa ra lựa chọn giống hắn, thậm chí bộ đạo bào mặc còn cũ hơn của hắn.
Còn Phan công thì vẫn mặc áo vải.
Dưới sự dẫn đường của thái giám, ba người cùng nhau đi, ngồi xe ngựa tiến cung.
Soát người là điều không thể tránh khỏi, nhưng cấm quân biết họ là khách quý, cũng biết họ đều là "chân nhân" và "thiên sư" không cần mang đao kiếm cũng có thể hàng yêu trừ ma, nên chỉ làm qua loa cho xong.
Khi ba người sóng vai đứng, thì đã vào cung.
Thái giám ở phía trước cung kính hành lễ: "Mời đi."
Ba người liếc nhau, rồi bước đi.
Lâm Giác vừa đi vừa nhìn.
Đây là một quảng trường rộng lớn và khí phái, khắp nơi đều là cột đá và đèn đá, ngay cả gạch lát sàn cũng khắc hoa văn, đâu đâu cũng có cấm quân đứng gác.
Hôm nay hoàng cung cũng đặc biệt náo nhiệt.
Ngoài bọn họ, phía trước còn có những người khác đang đi.
Lâm Giác thấy những quan viên mặc áo đỏ tía, thấy các tướng quân mặc áo choàng, thấy người dị vực với trang phục khác nhau, cũng thấy những đạo nhân giống mình.
Đi qua quảng trường, lên mấy tầng cầu thang, khi đến gần đại điện trong cung thành thì đã nghe thấy tiếng ồn ào.
"Ba vị thiên sư chân nhân thân phận tôn quý, lại thêm việc ba vị không thích khách sáo rườm rà, nên đến trễ nhất." Thái giám đi trước không ngoảnh đầu lại mà nói, âm lượng vừa đủ để họ nghe thấy, "Vì vậy sau khi ba vị nhập tọa, yến tiệc sẽ bắt đầu ngay."
"Như vậy tốt nhất."
"Đa tạ."
Ba người đáp lại, theo hắn về phía trước.
Sau khi đăng ký họ tên với lính gác cổng, thái giám đưa ba người vào đại điện, ở phía sau bên trái tìm ba cái bàn lớn đặt án, mời họ ngồi xuống.
Trong đám văn thần võ tướng mặc quan bào áo choàng cùng đám sứ giả ngoại bang đeo vàng đeo bạc, ba người mặc đạo bào bình thường và áo vải thật sự dễ thấy, một người trẻ tuổi, một người tiên phong đạo cốt, một người giống nông dân trung niên bình thường, vừa vào đại điện đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Lâm Giác nghe thấy vô số tiếng xì xào bàn tán.
"Kia là Phàn Thiên Sư?"
"Chính là Phàn Thiên Sư, ta đã từng gặp Phàn Thiên Sư một lần."
"Thật sự là Phàn Thiên Sư..."
"Hai người bên cạnh kia thì sao?"
"Người mặc áo vải là Phan công, nghe nói trước đây ông ta là Hà Bá Ngụy Thủy hà, không biết có thật không, dù sao sau khi có ông ta, lũ lụt hai bờ Ngụy Thủy hà giảm đi rất nhiều, đường thủy vận tải cũng thông suốt hơn." "Còn một người nữa? Chắc là Lâm chân nhân đang nổi tiếng ở Kinh Thành bây giờ?"
"Còn có thể là ai?"
"Gương mặt thật của Lâm chân nhân không dễ thấy à."
"Phan công cũng không thường gặp đâu."
Lâm Giác thấy có người đi về phía mình.
Phàn thiên sư tự nhiên cũng nhìn thấy, nghĩ đến Lâm Giác không có tham gia qua loại yến hội này, còn Phan công thì thường ở trong Ngụy Thủy hà, liền nghiêng đầu nói với bọn hắn: "Bây giờ quan lại quyền quý ở Kinh Thành đều thích kết giao với tăng đạo, để luyện đan phục đan, ham học 'pháp thuật', cái thói quen này là từ trên xuống dưới, nguồn gốc phần lớn là từ những văn võ trọng thần trong điện. Nếu bọn họ đến làm lễ, hai vị không muốn tiếp xúc thì cứ chọn cách đáp lễ qua loa là được. Bọn họ cũng sẽ không vì thế mà tức giận, ngược lại còn thấy ngươi, ài, không nhắc tới cũng được. Dù sao nếu thân cận với bọn họ quá, sau khi yến tiệc tàn, trong vòng ba ngày, bọn họ nhất định sẽ tới cửa quấy rầy." Lâm Giác và Phan công đều gật đầu. Thấy một quan viên mặc tử y đi tới, người này đầu tiên nhìn Phàn thiên sư: "Phàn thiên sư cũng tới sao, ha ha, thật là quý khách, bản quan xin ra mắt." Phàn thiên sư lạnh nhạt mỉm cười, gật đầu đáp lại: "Trần công không cần khách khí." Quan viên liền quay sang nhìn Lâm Giác. Vừa định mở miệng, không ngờ vị Lâm chân nhân này đang ngồi xếp bằng lại trực tiếp nhắm mắt. "Cái này..." Quan viên đành phải thu mắt lại, nhìn về phía Phan công: "Vị này chắc hẳn là Phan công?" Sau khi nhắm mắt, thanh âm lại càng thêm rõ ràng. Lâm Giác nghe được Phan công cứng nhắc trả lời, ở chung với Phan công lâu, hắn lại quên mất, trước khi bản thân nhận ra Phan công, thì vị này Phan công vốn nổi tiếng là người có tính khí không tốt. Lại nghe thấy những quan viên khác bên cạnh khách khí và ngưỡng mộ. Ngày càng nhiều văn võ đến. Sau khi gạt bỏ những âm thanh ở gần, thì những âm thanh từ xa cũng có thể nghe rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận