Chí Quái Thư

Chương 206: Thải Ly cùng Sơn Áp Đỉnh

Núi hoang thảo nguyên, nơi cỏ úa chính là lối đi. Hai đạo sĩ dắt lừa đi giữa đồng, một con lừa đeo lục lạc trên cổ, tiếng kêu thanh thúy vang xa trong buổi sớm mai. Phía sau họ là bốn thần quan theo bước. Bọn họ lúc này chẳng hề cố ý giấu diếm tung tích, đám đạo sĩ như Lâm Giác và Tiểu sư muội đều thấy rõ. Tuy không phải chính thần, nhưng cũng xem là thần lại, tức binh tướng dưới trướng Thần Linh. Bọn họ không có miếu thờ riêng, có lẽ tượng thần cũng không, hoặc chỉ đặt trong miếu thờ thần khác, triều đình nhân gian hay cung điện cửu thiên đều không ghi tên họ, hương hỏa cũng do chính thần phân phát. Dù sao họ không phải tà ma yêu quái hay âm hồn dã quỷ, nên ban ngày có thể ra ngoài, không sợ ánh nắng dương khí, cũng không sợ đạo sĩ hay các chính thần khác.
Lâm Giác nghĩ ngợi, quay đầu hỏi thần quan áo đỏ: “Xin hỏi tôn xưng của túc hạ?”
“Khi còn sống họ Trương.”
“Trương thần quan.” Lâm Giác lúc này cũng khá khách khí: “Nghe nói sừng rắn phơi khô thành hút độc thạch, hong khô lại thành kịch độc thạch. Trương thần quan kiến thức rộng rãi, vừa rồi đã nói cách dùng hút độc thạch, nhưng tại hạ muốn hỏi thêm về loại kịch độc thạch này là sao?”
Trương thần quan liếc hắn một cái, nhịn không được nói: “Ta nói cho đạo trưởng, đạo trưởng sẽ không dùng nó hại người, hại ta mang thêm nhân quả chứ?”
“Tuyệt đối không!”
“Nhìn ngươi cũng không giống người như vậy.” Trương thần quan nghĩ đến bản lĩnh của hắn, lại còn phải nhờ hắn dẫn đường, bèn dịu giọng, mở miệng nói, “Sừng rắn quả thật có đạo lý hong khô thì thành kịch độc thạch.”
“Mong được chỉ giáo.”
“Thứ nhất, sừng con giác xà ở vùng đất này ngũ hành thuộc thổ, lại có độc tính, cái sừng này mọc từ cơ thể nó, vốn có linh độc, là một loại thổ độc. Phơi khô thì có thể biến mất.” Trương thần quan vừa đi vừa nói, “Thứ hai, hút độc thạch có thể hút độc, giấu trong đá, hút loại độc nào sẽ mang độc đó. Hút nhiều độc tính càng lớn. Những độc này chỉ hòa tan được trong nước. Nhưng cần biết Thổ khắc Thủy, nếu ban đầu là thổ độc, thì không thể tan trong nước, chỉ có thể dùng ánh sáng mặt trời để trừ khử.”
“Đạo lý quả thật rất sâu sắc.”
“Đạo trưởng hiểu là tốt rồi.” Thần quan áo đỏ vẫn không giấu được vẻ ngạo khí, “Đạo trưởng dù đạo hạnh tinh thâm, học nhiều pháp thuật, nhưng cần biết, người tu đạo chưa thành tiên, bản lĩnh cao mấy cũng chỉ sống được trăm năm. Thế gian rộng lớn, việc đời nhiều, trăm năm ngắn ngủi, lại thấy được bao nhiêu chuyện?”
“Có lý.” Lâm Giác cười, không tranh cãi. Quả thật là đạo lý này. Mà lại, hắn vừa mới hỏi, coi như làm người này nửa khắc "Sư", cứ để hắn thấy bản thân lợi hại một chút thì sao.
Phía trước, con hồ ly đột nhiên rẽ hướng, nhảy vào đồng cỏ khô. Nhìn kỹ lại, mới thấy giữa có một lối mòn. Thì ra con đường họ vừa đi cỏ dại um tùm, khó phân biệt, thực chất cũng là một con đường lớn.
Chẳng bao xa, hồ ly vượt qua một gò đất, dừng bước, quay lại nhìn mọi người rồi lại nhìn phía trước.
“Chính là chỗ này.” Lâm Giác nói.
Trêи núi dưới núi cỏ dại mọc um tùm như tơ, cao khoảng đầu gối người, lại hay có ba mao, nhưng thung lũng giữa núi lại có một khoảng đất trống phẳng lặng, không thấy cỏ dại hay ba mao, chỉ có một cây lựu.
“Đêm đó, bọn ta gặp Hoa công chúa ở đây, nàng đã dùng quả lựu trêи cây và nhiều món ngon đãi bọn ta.”
Ba thần quan võ quan sát bốn phía.
Thần quan áo đỏ thì tiến đến cây lựu, ngước nhìn cây, thì thầm: “Công chúa ở trêи núi cũng thích lựu đá.”
“Nếu đã dẫn các ngươi đến đây, hai sư huynh muội ta xin cáo từ.”
“Đạo trưởng thật không muốn cùng chúng ta về Tây Nhạc? Thế nhân không bạc đãi người đưa tin, phủ quân nhà ta lại càng như thế, nhất định sẽ hậu tạ.”
“Tại hạ chỉ là kẻ đưa tin, tình cờ gặp lại, đi theo các vị về Tây Nhạc cũng chẳng có tác dụng. Chỉ có thể rước phiền phức vào mình mà thôi.” Lâm Giác hiểu rõ tâm tư của họ, “Huống hồ, tại hạ còn muốn đến Dương gia thôn ở Nhuận Trạch huyện, gặp La công hội hợp, có đi thì cũng phải chờ ta đến kinh thành rồi tính.”
“Haiz...” Thần quan áo đỏ bất đắc dĩ, đành thở dài. Thấy đã không thể uy hiếp Lâm Giác, lại không làm gì được hắn, thái độ của y thật sự tốt hơn nhiều.
“Thần quan làm sao thế? Nghe nói Thần Linh Ngũ Nhạc thông thánh, yêu thương chúng sinh, các ngươi đã hết lòng, cứ bẩm báo chi tiết, lẽ nào phủ quân lại làm khó các ngươi? Huống hồ, chẳng phải Hoa công chúa nói sẽ về thăm phủ quân Tây Nhạc sao?” Lâm Giác có ý thăm dò chút thông tin.
“Đạo trưởng biết gì chứ?” Thần quan áo đỏ không kìm được thở dài, “Dưới chân Tây Nhạc hết hạn hán rồi đến lũ lụt, Ngụy Thủy Hà Thần kia chẳng có tác dụng gì, năm nào cũng có vô số bách tính đến dâng hương cầu nguyện, thậm chí còn có kẻ quá khích mắng chửi Thần Linh, phủ quân nhà ta sớm đã đau đầu. Công chúa tuy là nghĩa nữ, lại là người thông tuệ và tài giỏi nhất trong số con gái của phủ quân, nếu gả cho Ngụy Thủy Hà Thần, ít nhất cũng có thể bảo đảm dòng sông dưới chân Tây Nhạc được êm đềm, thậm chí có thể…”
Thần quan áo đỏ chưa nói hết câu, đã ngậm miệng lại.
“Nhưng chẳng phải Ngụy Thủy Hà Thần đã bị Đà Long Vương g·i·ế·t rồi sao?”
“Dù không gả cho Ngụy Thủy Hà Thần, thì phụ mẫu chi mệnh, lời mối lái, Hoa công chúa gả cho ai chẳng phải phủ quân định đoạt sao?”
“...” Lâm Giác lắc đầu. Không biết đêm đó Hoa công chúa rời đi có liên quan gì đến việc đám người này tới đây không.
“Việc như vậy tại hạ không thể can thiệp, hữu duyên tái ngộ, nếu có lỡ lời, mong chớ để bụng.” Lâm Giác nói, chắp tay: “Cáo từ.”
Nói xong không ngoảnh lại, xoay người rời đi. Tiểu sư muội học theo, cũng chắp tay rồi xoay người.
Gió thổi cỏ dại, tựa sóng gợn. Cuối thu trời trong gió mát, đất trời rộng lớn, trong mắt mấy vị thần quan, hai người, hai con lừa và tiếng lục lạc xa dần. Chỉ còn họ nhìn nhau. Một con hồ ly chạy trước, một con Thải Ly ở sau đuổi theo. Tiểu sư muội sắc mặt nghiêm túc, vừa đi vừa nghĩ về sự huyền diệu của pháp thuật.
“Sơn Áp Đỉnh...” “Tiểu thạch đầu áp đỉnh...”
Nàng âm thầm vận pháp lực, chỉ tay về phía trước. Thải Ly đang vui vẻ chạy, như một con báo nhỏ, đột nhiên thấy trên người nặng thêm một chút. Trọng lượng ấy thật nhẹ, có lẽ chưa đến một lượng, nếu đặt trên người thường, chắc chắn không cảm nhận được, nhưng thân thể mèo vốn nhỏ và rất nhạy cảm, nên sự xuất hiện đột ngột của trọng lượng khiến nó khẽ hạ người xuống.
Vừa tiếp tục đi vừa không ngừng ngoái đầu nhìn lưng, nhưng chẳng thấy gì. Đôi mắt Thải Ly không khỏi lộ vẻ nghi hoặc. Tiểu sư muội lặng lẽ thu tay về, hai mắt nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm đi đường.
“Meo ô?”
Thải Ly dừng lại, rũ rũ người, rồi khom người dùng chân sau gãi hết chỗ này đến chỗ khác, xem có gì giấu trên người không, nhưng vẫn không thấy gì. Nhìn Tiểu sư muội, lại nhìn con hồ ly dừng lại phía trước chờ mình, nó đành tiếp tục chạy theo.
“Sư huynh.” Tiểu sư muội lúc này mới dám dùng mắt liếc Thải Ly, rồi điềm nhiên nói với sư huynh bên cạnh: “Hình như muội đã học được pháp thuật kia rồi.”
“Đã thấy.” Giọng sư huynh bình thản truyền đến.
“A?” Tiểu sư muội giật mình, sư huynh quả nhiên thông minh. Nàng lập tức thấy may mắn, còn tốt bên cạnh là sư huynh, nếu là sư phụ hoặc đại sư huynh, chắc đã bị giáo huấn một trận.
“Sư huynh, muội thấy huynh hỏi về 'dao Hoa nương nương' trong tờ giấy kia, nàng nói chờ Kim Tinh ở chỗ Đà Long Vương, huynh muốn đến tìm Đà Long Vương trao đổi hay là sao?”
“Đến lúc đó rồi tính.”
“Đà Long Vương kia không phải là yêu quái tốt lành gì.” Tiểu sư muội liếc nhìn hắn, “Nếu như vì dân trừ hại, sư huynh không cần đợi đến khi đưa muội đến kinh thành xong mới quay lại tìm nó, chuyện này nên làm sớm chứ không nên chậm trễ, vả lại muội cũng lợi hại lắm, có thể giúp đỡ sư huynh.”
“Nhìn kỹ đã rồi nói.”
“Nha.” Tiểu sư muội im lặng. Dư quang liếc thấy phía trước Thải Ly dường như đã thích ứng với trọng lượng vừa thêm vào người, nàng nghĩ ngợi rồi lại vung tay, thu hồi pháp thuật.
“!” Thải Ly lập tức bật nhảy tại chỗ, cảnh giác nhìn xung quanh.
Tiểu sư muội thần sắc như thường, nắm dây cương lừa, đi ngang qua, thấy Thải Ly không ổn, còn nghi ngờ nhìn mình. Thải Ly gãi gãi đầu, thử thăm dò đi theo sau.
Cứ thế đã mấy chục dặm. Thải Ly vừa đi vừa nhìn xung quanh. Tiểu sư muội vừa đi vừa trò chuyện cùng Lâm Giác, hỏi về những bí quyết của pháp thuật. Hai người một hỏi một đáp, vừa bàn về tu hành pháp thuật, vừa nói chuyện vu vơ, thêm vào đó là phong cảnh trêи đường và những điều mới lạ, quãng đường hai ngày không gió không mưa, thời tiết đẹp, thoáng cái đã đi hết. Hồ ly dẫn đầu nhảy vào Dương gia thôn.
Hai đạo nhân cùng con lừa và mèo con sau đó đi đến. Đã thấy cáo vươn cổ lên, trái xem phải xem, lại cẩn thận ngửi hương vị trong không khí, mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng lục lạc sau lưng gần hơn, mới cất bước đi tiếp về phía trước. Hai người đi theo nó, đi thẳng vào giữa thôn. Nơi này kiến trúc thôn xóm có kiểu dáng khác biệt rõ rệt so với Huy Châu, không còn là tường trắng ngói đen, nhưng vẫn gần sông nước mà ở, nhà cửa chủ yếu là sân nhỏ xây bằng gạch đá xanh và gạch đất, đa số nhà có sân vườn cũng không nhỏ, cổng còn có điêu khắc đá, có treo biển hiệu cửa, cho thấy thôn này giàu có và nổi bật. Quả nhiên là có nhiều người tài giỏi. Lâm Giác lại nhạy bén phát hiện, mỗi nhà ở đây đều có xây cổng rất cao, bên trong cổng còn khảm tấm ván gỗ cao cỡ nửa người, tấm ván gỗ hướng ra ngoài nghiêng. Đây là ý phòng ngừa cương thi. Bởi vì thế gian rất nhiều cương thi là người chết hóa thành, dù không cứng nhắc, nhưng đã hành động bất tiện, mọi người tin rằng tấm ván gỗ cao và nghiêng ra ngoài có thể ngăn cản nó vào nhà. Có lẽ là có ích, nếu không đã không truyền nhiều năm như vậy. Đồng thời các nhà đều đóng kín cửa. Cả làng hoàn toàn im ắng. Tiếng vó lừa giẫm lên gạch đá, cộng thêm tiếng lục lạc, ở trong thôn yên tĩnh nghe rất rõ, nhưng không một ai ra xem. "Không một ai sao?" "Không vội." Cho đến khi cáo dẫn họ vào giữa làng. Mấy nhà trong sân lớn truyền đến tiếng người ồn ào. Cáo dừng lại trước một sân nhà lớn nhất trong đó, quay đầu nhìn Lâm Giác, liền đi lên theo cổng, nhấc chân lên, gõ vào vòng cửa. "Kẽo kẹt..." Vòng cửa lập tức phát ra tiếng kêu. Âm thanh bên trong vì thế mà im bặt. Lâm Giác không nói gì, bước ra phía trước, theo nó đặt tay lên vòng cửa, gõ nhịp nhàng. "Cộc cộc cộc..." Cáo tuy thông minh, biết gõ cửa, cũng biết vòng cửa này dùng để gõ, nhưng móng vuốt của nó không tiện, gõ vào vòng cửa phát ra âm thanh lộn xộn, lúc này ngược lại có thể khiến người trong nhà sợ hãi. Lâm Giác gõ cửa thì không như vậy. Rất nhanh nghe tiếng bên trong truyền ra: "Đừng sợ, là hai vị đạo trưởng cùng La mỗ đi lấy xà giác đã đến rồi, mau mở cửa." Lúc này trong nhà mới truyền đến một tràng tiếng bước chân. Một tiếng kẽo kẹt, cửa lớn mở ra. Người mở cửa là một gia đinh trẻ tuổi, trên mặt có chút cảnh giác cùng lo lắng, thấy đúng là người, lúc này mới yên tâm hơn. Mà sau lưng hắn, trong sân trong phòng đều phủ rơm, nằm không ít người, đang phơi nắng, ở giữa phơi mấy cái gầu xúc xà giác đã được cắt thành khối vuông nhỏ. Có người mắt lõm sâu ngồi trong sân, cũng có người đi lại trong sân, chăm sóc người khác, hoặc là lật mặt sừng xà. Trong sân tràn ngập một mùi hôi. La Tăng chống trường đao, áo nhuốm máu đen, có chút trầm mặc ngồi ở chỗ vắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận