Chí Quái Thư

Chương 394: Tam sư huynh ân oán tình thù

Chương 394: Ân oán tình thù của Tam sư huynh Đi không bao xa, nha môn huyện Tử Vân xuất hiện ngay trước mắt. Bên cạnh là trạm dịch, đang bỏ trống. Lâm Giác cũng không khách khí, trực tiếp cất bước đi vào. Tam sư huynh dắt ngựa theo sau, vừa đi vừa cảm khái: "Mấy năm không gặp, Phù Diêu đã lớn như vậy, ngựa của ta suýt chút nữa bị nó dọa c·h·ế·t, một ngày này ăn hết bao nhiêu đồ vậy." Phù Diêu nhảy qua cửa, quay đầu nhìn hắn. Thấy phía trước hai người đang dừng lại ở cửa ra vào, cùng nhau quay người lại nhìn hắn và con ngựa phía sau, đặc biệt là nhìn tr·ê·n lưng ngựa, dường như đồng thời nhớ ra điều gì đó, mở miệng hỏi: "Sư huynh, mấy năm nay huynh đi đâu vậy?" "Còn nữ t·ử áo đỏ đêm đó đâu? Chính là Hoa công chúa kia! Sao không thấy nàng đi cùng huynh?" Hai người vừa lo lắng, lại vừa tò mò. "Hả?" Tam sư huynh lại có loại dự cảm chẳng lành: "Lão đại lại kể cho các ngươi chuyện này rồi? Ta đã bảo hắn đừng kể cho các ngươi mà?" Vừa dứt lời, thấy hai người hai mặt nhìn nhau. "Sư huynh mau kể đi." "Đúng đó! Sư huynh mau kể đi!" Tiểu sư đệ và tiểu sư muội nhanh nhảu nói, hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Tam sư huynh hiếm khi mặt đỏ lên. "Nói ra thì dài dòng lắm..." "Không vội, cứ từ từ nói." Lâm Giác nói, "Theo đạo hữu Chân Giám cung nói, lần này tuy có hai vị Chân Quân hợp sức hạ giới trừ yêu, nhưng Đông Vương Mẫu rất khó đối phó, không phải chuyện một sớm một chiều, có lẽ chúng ta phải ở đây trông coi rất lâu, có nhiều thời g·i·a·n nghe sư huynh kể. Tốt nhất là kể tỉ mỉ một chút." "Sư huynh nói phải!" "Vậy sao các ngươi không nói trước kinh nghiệm của các ngươi xem sao?" Tam sư huynh khó chịu nói. "Bọn ta thì có kinh nghiệm gì? Huống hồ sư huynh chẳng đã nghe qua rồi sao?" Lâm Giác nói. "Bọn ta muốn nghe Tam sư huynh nói trước." Tiểu sư muội nói, "Nếu không thì bọn ta có thể giơ tay biểu quyết xem ai nói trước, số ít nghe theo đa số." "Hai người các ngươi..." Tam sư huynh liếc nhìn hai người, buộc kỹ ngựa lại rồi đi vào đại sảnh trạm dịch, tìm một cái bàn ngồi xuống, còn lấy bát ra rót rượu từ bầu ra uống. "Đại sư huynh có nói cho các ngươi hay không, trong thư ta viết, con quỷ cái đó thật ra có m·ưu đ·ồ khác?" "Có." "Nói!" Hai người đồng thanh đáp. "Cái thằng mũi trâu này sao chuyện gì cũng nói thế?" Tam sư huynh lầm bầm. "Sư huynh đừng có ngắt lời." "Nói chung là ta từ chỗ đó trốn thoát được rồi còn chọc giận nàng, nên nàng cứ theo ta truy đuổi không tha." Tam sư huynh lắc đầu nói, "Đạo gia ta cũng không phải không làm gì được nàng, chỉ là nghĩ dù sao nàng cũng đã cho chúng ta ngủ nhờ, lại còn ăn ngon uống sướng chiêu đãi, mặc dù có ý lợi dụng chúng ta để giúp nàng thoát khỏi sự kh·ố·n·g chế của Tây Nhạc phủ quân, nhưng cũng không đến nỗi quá đáng, ngược lại là do lời nói của ta, ài, sư đệ sư muội các ngươi cũng biết sư huynh ta từ trước đến nay hào sảng, nghĩ sao nói vậy..." Lâm Giác và Tiểu sư muội không nói gì. Tam sư huynh lại lắc đầu nói: "Đạo gia ta chỉ đành phải trốn nàng." "Sao...sao... " "Chuyện đêm đó là giả, mà sao Tam sư huynh ta lại anh tuấn tiêu sái, uy vũ bất phàm, một thân hiệp khí, bản lĩnh cao siêu, trong quá trình nàng đuổi theo ta, vậy mà dần dần sinh ra tình cảm với ta..." Tiểu sư muội nghe xong thì ngây người, đưa tay gãi đầu: "Thế rồi sao? Sư huynh cùng nàng thành gia rồi sao?" "Thành gia? Ta á? Đạo gia ta trời sinh tính phóng khoáng! Vô câu vô thúc tự do tự tại, sao lại bị tình yêu trói buộc, dính vào cái phiền phức vậy chứ? Như vậy chẳng phải là ảnh hưởng đến việc tiêu d·a·o tự tại của ta sao?" Tam sư huynh rót một chén lớn rượu vào bụng, nói, "Ta đương nhiên không thể đồng ý nàng!" "Hả?" Tiểu sư muội kinh ngạc thốt lên. "Kể tiếp đi." Lâm Giác thì nghiêm túc lắng nghe. "Haizz, sao mà phụ nữ khó dây dưa như vậy, theo đuổi ta không buông, chẳng biết muốn thân thể của ta hay muốn m·ạ·n·g của ta nữa." Tam sư huynh thở dài một hơi, trầm ngâm một lúc rồi mới nói tiếp: "Nàng đuổi theo ta nửa năm, ta trốn nàng nửa năm, thế nhưng một ngày kia nàng lại bảo có thể bỏ qua cho ta, không dây dưa với ta nữa, muốn ta làm gì cũng được, bất quá, ở chỗ hoang nguyên kia, nàng đúng là đã chiêu đãi chúng ta rất tốt, tuy là có ý muốn lợi dụng, nhưng cũng không hề ép buộc, ngược lại là do ta ăn nói không k·i·ê·n·g n·ể, buông lời trêu ghẹo nên nàng mới đuổi theo ta lâu như vậy. Muốn nàng bỏ qua cho ta, ta cần đáp ứng nàng ba điều kiện." "Ba điều kiện đó là gì?" Tiểu sư muội nghe xong liền sửng sốt. "Cái thứ nhất là phải diệt trừ Đà Long Vương, nàng nói Đà Long Vương đã g·i·ế·t vị hôn phu ban đầu của nàng, là Ngụy Thủy Hà Thần." Tam sư huynh nói. "Chẳng lẽ trước kia nàng không có ý định đến Hà Ngụy Thủy sao?" Lâm Giác chen vào nói. "Sao ta lại không biết chứ? Nàng chẳng qua là thấy Đà Long Vương kia có chút bản lĩnh, muốn ta biết khó mà lui thôi." "Ta cũng nghĩ như vậy." "Bất quá ta thấy điều kiện này cũng hợp tình hợp lý, hơn nữa hàng yêu trừ ma vốn là bản phận của người tu đạo chúng ta, lại thêm Đà Long Vương kia không trừ diệt thì sẽ làm loạn, nói không chừng Tây Nhạc phủ quân còn ép nàng tái giá cho yêu quái kia, thế là ta đáp ứng." Tam sư huynh nói, "Có điều đợi khi ta quay lại Hà Ngụy Thủy mới phát hiện, ái chà, con cá sấu kia đã bị hai sư đệ sư muội diệt trừ mất rồi." "Vậy xem như đã xong rồi à?" "Đương nhiên là xong rồi!" "Vậy điều kiện thứ hai đâu?" "Điều kiện thứ hai là, trước đây nàng sống nhờ ở Tây Nhạc, luôn nghe danh thiên hạ có nhiều danh sơn đại xuyên, phong cảnh tuyệt đẹp, muốn đi xem thử một lần nhưng không thể. Đó là chấp niệm của nàng, nếu chưa được thực hiện, cho dù sau này nàng có về lại Tây Nhạc sống nốt quãng đời còn lại, hay lại bị gả cho Thần Linh tinh quái khác thì nàng cũng ch·ế·t không cam lòng, vì vậy nên bảo ta đưa nàng đi ngắm một lượt." Tam sư huynh nói, "Ta thấy điều kiện này nghe cũng hợp tình hợp lý, vả lại Đạo gia ta vốn định lưu lạc thiên hạ, đi khắp núi sông, nhân tiện làm một việc không tính là đặc biệt đáp ứng, cũng không phiền phức gì, liền cũng đáp ứng." "Vậy cho nên mấy năm nay sư huynh đã dẫn nàng đi hết một lượt đại g·i·a·ng nam bắc, Tây Vực Đông Thổ sao?" Tiểu sư muội gãi đầu nói. "Đúng đó." "Nghe kỳ quặc quá...kỳ quặc..." Tiểu sư muội gãi đầu một hồi lâu cũng không nghĩ ra phải miêu tả như thế nào, đành phải nói: "Vui quá ha." "Thảo nào mấy năm nay sư huynh chạy nhiều nơi như vậy, chúng ta còn tưởng sư huynh toàn bị nàng truy s·á·t." Lâm Giác nói, rồi lâm vào trầm tư, "Để ta đoán thử xem, có phải cái điều kiện cuối cùng là đến bây giờ nàng vẫn chưa nghĩ xong nên vẫn chưa nói cho sư huynh không?" "Ừm? Sao ngươi biết?" "Dưới núi ngoài giang hồ, trong quán rượu ở thành thị, chuyện này hiếm khi không được người ta đồn đại hay sao?" Lâm Giác nói. "Cũng đúng. Nữ quỷ đó trước kia đã nghe rất nhiều câu chuyện kỳ diệu ở nhân g·i·a·n, thấy mỹ hảo nên sinh lòng ngưỡng mộ, cho nên thường xuyên bắt chước." Tam sư huynh đau đầu nói. "Cái này không phải rất tốt sao?" Lâm Giác cười nói. "Sư huynh dẫn nàng đi khắp đại g·i·a·ng nam bắc, thời g·i·a·n lâu như vậy, chẳng lẽ không có chút tình cảm nào sao?" Tiểu sư muội hỏi. "Khá lắm cái gì mà tình cảm! Có cái gì mà tình cảm chứ, cô nàng đạo sĩ kia thì hiểu gì chứ?" Tam sư huynh liếc bọn họ, "Đạo gia ta là muốn lưu lạc thiên hạ, tiêu d·a·o giữa t·h·i·ê·n địa!" "Thế nhưng mà, nhưng mà Tam sư huynh huynh mang theo nàng, không phải cũng là đang lưu lạc tiêu d·a·o ở thiên hạ mấy năm nay sao?" Tiểu sư muội phát hiện ra vấn đề liền hỏi thẳng. "Sư muội nói phải, nàng lại có cấm cản huynh tiêu d·a·o đâu, ngược lại còn có thể đi theo huynh cùng nhau tiêu d·a·o." Lâm Giác nói, "Nàng dường như còn có một tòa hành cung, rất nhiều đồ cưới và tôi tớ, sư huynh mang nàng theo, tương đương với mang theo một cung điện cùng rất nhiều tôi tớ, không lo ăn không lo mặc, không lo thiếu rượu, thậm chí khi uống rượu còn có ca cơ vũ nữ hầu hạ nữa, chẳng phải càng tốt hơn sao?" "Cái này..." Tam sư huynh nghe hắn nói thì ngẩn người, cẩn thận suy tư một hồi, mới lên tiếng: "Dù sao thì Đạo gia ta vẫn thích một mình hơn, tuyệt đối sẽ không bị dính vào những cái phiền phức ràng buộc như vậy đâu." Lâm Giác nghe xong thì biết——Vị sư huynh này mồm miệng rất c·ứ·n·g. Vị Hoa công chúa kia dung mạo tư sắc như thế nào, bản lĩnh tâm kế ra sao, tính cách thế nào thì tạm thời không nói, chỉ nói hai người kết bạn đi cùng, đại g·i·a·ng nam bắc, Đông Thổ Tây Vực, đi hết một lượt, thời g·i·a·n mấy năm, sao có thể một chút tình cảm cũng không nảy sinh? Đi cùng nhau vốn không phải là chuyện dễ. Nếu không có tình cảm, ở không hợp nhau, thì trong suốt mấy năm này đã sớm nửa đường chia tay rồi. Huống hồ Lâm Giác nghe được, nào có cái gì mà "Ta cảm thấy điều kiện này cũng hợp tình hợp lý", "Cũng không tính đặc biệt đáp ứng", "nhân tiện làm một việc", "Cũng không phiền phức gì", vị Tam sư huynh này chắc chắn đã có tình cảm với nàng trước khi đáp ứng rồi, nếu không thì vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không đồng ý. Mà ba điều kiện kia, ngao du thiên hạ, chẳng qua là tâm kế cùng t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n của Hoa công chúa mà thôi. Thậm chí rất có thể, việc Tam sư huynh đến đây, biết Đông Vương Mẫu có Đại Âm Dương p·h·á·p, tin tức này cũng là do Hoa công chúa chủ ý, chính là muốn ở trong quá trình cùng chung sống và giúp đỡ lẫn nhau, để hắn thấy rõ được lòng mình. Tiểu sư muội thì vẫn đang gãi đầu vẻ không hiểu. Tiếp đó nàng dường như nghĩ ra điều gì đó, đưa mắt nhìn Tam sư huynh một lượt, lại quay đầu nhìn những hành lý trên lưng ngựa trong viện: "Không đúng, chẳng phải nói nàng đi theo Tam sư huynh đến huyện Tử Vân sao? Không phải còn một điều kiện chưa thực hiện sao? Chắc không phải nàng đang ở bên cạnh Tam sư huynh đấy chứ, chỉ là vì bây giờ là ban ngày nên sư huynh đã cất nàng đi đâu rồi à?" "?Sao ngươi biết?"
Tam sư huynh cảm thấy sư muội này dường như đã trở nên thông minh hơn. Nhưng điều này khiến hắn có chút khó xử. "Bởi vì Tam sư huynh tu luyện Đậu Binh chi pháp, muốn thu thập tàn hồn chấp niệm, chẳng phải Tam sư huynh thường xuyên dùng bình để đựng tàn hồn sao? Tiểu sư huynh chính là đi theo ngươi học đấy. Hơn nữa tiểu sư huynh còn nuôi những con quỷ khác, cũng được chứa trong một cái tiểu pháp ấn, cất giữ ở trên người." " "Sao không gọi ra cho ta xem?" Tiểu sư muội ngẩn người nhìn hắn, lớn gan suy đoán, "Sư huynh, ngươi sợ nàng sao?" " Tam sư huynh bất đắc dĩ, nhưng cũng thoải mái. Đứng dậy từ trên lưng ngựa tháo xuống bọc hành lý, bên trong có một chiếc hộp trang điểm nhỏ, cũng được khảm trai tinh xảo, đem lấy ra đặt lên bàn, tiện tay gõ mấy lần. Hộp trang điểm liền tự động mở ra. Sư huynh muội hai người cùng Hồ Ly Thải Ly thoạt đầu nhìn chằm chằm vào cái hộp trang điểm, bỗng nhiên lại quay người, chỉ thấy không biết từ lúc nào, sau lưng đã đứng một mỹ nữ, một thân hồng y. Nhìn không có bất kỳ điểm nào khác biệt so với lúc trước. Tam sư huynh ở phía sau lên tiếng: "Đây là sư đệ và sư muội của ta, ngươi còn nhớ rõ chứ? Hôm nay vừa hay gặp được bọn họ." "Không cần nói nhiều. Ta chỉ là trốn mặt trời trong hộp thôi, không phải không nghe thấy các ngươi nói chuyện." Nữ tử áo đỏ nhàn nhạt nói, lại xoay người, nhìn về phía Lâm Giác cùng Tiểu sư muội, mỉm cười, thi hành thi lễ, việc đầu tiên là tạ lỗi về chuyện lúc trước: "Lúc trước thiếp thân vội vàng trốn tránh hôn sự, cũng muốn chạy thoát khỏi sự khống chế của phụ thân, vừa vặn gặp được các ngươi, liền có ý định lợi dụng, thật thất lễ, mong hãy tha lỗi." Lâm Giác cũng đứng dậy đáp lễ. Lập tức trong lòng không khỏi có chút cảm xúc. Tuy nói dưới chân núi giang hồ, trong thành tửu lâu, đều đã từng nghe qua những câu chuyện tương tự, nhưng sở dĩ câu chuyện này nổi tiếng, kéo dài không giảm chính là vì sự xảo diệu thú vị, làm người mê đắm trong đó. Những điều Tam sư huynh trải qua mấy năm nay, nếu được viết thành sách, e rằng cũng có thể khiến không ít người truy phủng a? Ngược lại thật sự là ứng với câu "dao hoa nương nương" kia — "Là duyên là phúc, không tai không họa." "Là xảo là diệu, nhất thời khó phân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận