Chí Quái Thư

Chương 341: Tiểu sư muội: Tại sao lại là tảng đá?

"Gà gáy chó sủa phía dưới tường viện bên ngoài cũng có tiếng động truyền đến."
"Hoa..."
Một đám vũ dũng dẫn đầu nhảy qua tường viện, dáng người nhẹ nhàng, động tác mạnh mẽ, cứ như chỉ là vượt qua một cái gờ nhỏ bình thường, rơi xuống đất không một tiếng động.
Thế nhưng vừa đặt chân xuống đất, bọn chúng liền bắt gặp trong sân dường như có một bóng người, nhìn không rõ lắm.
Chỉ mơ hồ thấy được hắn vóc dáng cao lớn, một tay cầm một cây trường thương, bên hông tựa hồ đeo thêm một thanh trường đao kiểu Đại Khương, đầu thương lóe lên thứ ánh sáng đỏ sẫm cực kỳ mờ ảo, như mặt trời mọc buổi ban đầu, còn trường đao thì lại toát ra một luồng sát khí khiến người ta kinh hãi.
"Võ nhân?"
Đám dũng sĩ Đại Túc đông đảo liếc nhau, trong mắt không hề có một chút e ngại nào.
Nửa tháng trước, tại thao trường dạy võ Kinh Thành, toàn bộ Kinh Thành Đại Khương, võ nhân giang hồ cùng người trong quân, hộ vệ tinh nhuệ và tướng quân dũng mãnh đều đã xuất trận, cũng chỉ đánh được với chúng một trận ngang tay, bây giờ lại chỉ có một người, sao có thể là đối thủ của mười mấy người chúng?
Đám người nhanh chóng liếc mắt nhìn quanh trong sân.
Sân nhỏ không lớn, có mấy gian phòng, một cái lầu các, chỉ có một gian phòng ánh sáng nhạt nhòa.
Chính là gian phòng kia!
Đám người nhìn nhau, liền chia làm hai ngả.
Hai dũng sĩ cầm loan đao và búa sắt đi trước một trái một phải, nhanh chóng xông về phía võ nhân cầm thương mang đao trong sân, những người còn lại chạy dọc theo mái hiên, lao về phía gian phòng ánh đèn leo lét kia.
Trời quá tối, chỉ có những tiếng bước chân hỗn loạn.
Mười mấy tên dũng sĩ dưới mái hiên còn chưa chạy được mấy bước, người dẫn đầu bỗng dưng dừng lại, khựng chân, rồi nhanh chóng nghiêng đầu sang một bên.
"Xoát!"
Một điểm hàn quang xé rách màn đêm, cứ như một lưỡi kéo sắc bén dễ dàng cắt rách mảnh vải đen, trong hàn quang còn ánh lên một chút màu đỏ sẫm, tựa như máu, lại tựa như tia nắng ban mai đầu tiên xé tan màn đêm, chỉ trong chớp mắt đã áp sát ngực hắn, đâm vào vách tường bên cạnh.
Cũng không biết đầu thương bạc này có bao nhiêu sắc bén, cũng không rõ người này có bao nhiêu lực đạo, vậy mà dễ dàng đâm vào tường đá.
Cũng may phản ứng kịp!
Người phía trước nhất trong lòng nhất thời kinh hãi.
Trời tối như mực, tiếng bước chân hỗn loạn, thực sự có khả năng không nhận ra được, rồi bị một thương này đâm cho thủng người.
Tiếp đó hắn không kìm được quay đầu, theo hướng của trường thương, nhìn về phía tên võ nhân Đại Khương trong sân.
Những dũng sĩ phía sau cũng phản ứng tương đối nhanh, đang chạy nhanh bỗng khựng lại không hề chen chúc, ngay lập tức nhận ra có gì đó không ổn, lập tức đồng loạt quay đầu nhìn vào trong sân.
Kia là bầu trời sao đầy ánh sáng.
Tất cả dũng sĩ Đại Túc đều thấy được cảnh tượng khiến họ chấn động.
Hai dũng sĩ hàng đầu Đại Túc, một người cầm chùy cốt sắt thuần giáng vào đầu người kia, một người khác vung loan đao chém vào chân người kia, phối hợp ăn ý, động tác mau lẹ, mà người ở giữa do lúc trước tung thương nên bây giờ mới rút đao.
Nhưng không ngờ, kẻ rút đao sau lại ra tay trước.
"Xùy!"
Chỉ nghe thấy tiếng thân đao ma sát với vỏ đao, mà không nhìn rõ động tác, đợi khi nghe thấy âm thanh, thì thanh trường đao đã ra khỏi vỏ.
Trong nháy mắt, trường đao trong tay võ nhân liền chém một vòng, ánh đao sáng rực, tựa như toàn bộ ánh sao trên trời đều tụ tập ở đây, trong đêm tối vẽ ra một vòng tròn nghiêng. Hai bên trên dưới của vòng tròn này chính là đầu của hai dũng sĩ đang cầm búa và loan đao.
Phụt một tiếng!
Hai nửa đầu người rơi xuống, máu tươi bắn tung tóe.
Không trung vẫn còn vang tiếng ô ô.
"Keng koong"
Một vật kim loại xoay tròn rơi xuống mái hiên, nện trên mặt đất rồi lại nảy lên, vừa vặn lăn đến chân của mười mấy tên dũng sĩ Đại Túc.
Cúi đầu nhìn, chính là một nửa chiếc búa.
Bọn họ đều là dũng sĩ hàng đầu Đại Túc, xương cốt cũng không giống với mấy người dũng sĩ trong quân thường dùng loại gỗ gắn đầu sắt, mà là được đúc bằng sắt nguyên chất, thế mà lại bị một đao chém lìa đầu, mà vết thương lại nhẵn mịn cứ như người nông dân quen thuộc dùng liềm bén nhất cắt rạ vậy.
Một đám dũng sĩ Đại Túc nhất thời ngẩn người.
Không phải vì sợ, mà vì bọn chúng nay đã gần đạt tới đỉnh phong vũ dũng, từng người đều là cao thủ ngàn dặm mới tìm được, thậm chí còn nhận được sức mạnh từ những nơi khác ngoài khổ luyện, mới được như bây giờ, mà võ nhân trước mắt lại vượt quá sự tưởng tượng của chúng.
Huống chi chúng vừa mới giao đấu với dũng sĩ Đại Khương ở Kinh Thành, sao có thể có cao thủ lợi hại như vậy ở Kinh Thành này chứ?
Nghĩ như vậy cũng chỉ là trong chớp mắt.
Giống như võ nhân chém hai người bằng một đao, cũng là trong nháy mắt. Ngay sau đó, võ nhân kia đã vác đao lên, chỉ vừa bước một bước, đã như bức tường di chuyển mà đến.
Một vệt hàn quang đối diện chém tới.
Một người vội vàng giơ đao lên đỡ.
Nhưng không ngờ, thanh đao kia của võ nhân căn bản không hề chạm vào hắn, mà là từ thân đao đổ xuống ánh đao trắng như tuyết, do trời quá tối và vì quá kinh ngạc hoảng sợ, nên hắn đã hiểu nhầm thành thân đao.
Vốn cho rằng luồng đao quang sáng như trăng như tuyết này chỉ thoáng qua người mình một chút, theo kinh nghiệm chém giết dày dặn, chớp mắt tiếp theo có lẽ sẽ có một thanh trường đao hoặc chém vào hông hoặc đâm vào bụng mình, nhưng không ngờ lưỡi đao trên tay lại truyền đến cảm giác rung động cực mạnh, rung động đến mức tay hắn cũng run lên.
Là đao ư?
Không đúng! Là đao quang!
Đao quang này lại có thực chất! Chém vào loan đao trong tay mình, còn làm loan đao bị rách một mảng!
Thậm chí còn không ngờ tới, đao quang bị loan đao cản lại thì rẽ ra làm đôi, mà vẫn cứ lao vào người.
"Phụt!"
Trên người dũng sĩ Đại Túc lập tức xuất hiện thêm hai vết máu, một vết bên mặt, một vết ở bụng, chỉ có ngực là may mắn thoát nạn, nhưng hai vết thương kia cũng đủ để chấm dứt sinh mệnh của hắn.
Một đao! Chỉ một đao này!
Một đao vừa qua, một người đổ xuống.
Võ nhân vẫn không ngừng lại, cứ thế mà xông lên, chỉ thấy trong đêm lại lóe lên hàn quang, một người nhanh chóng xoay người tránh né, nhưng hàn quang kia chuyển hướng, như bóng với hình, khi đánh trúng thì lập tức có máu bắn ra.
Lại một đao, lại một người nữa.
Đám người sợ mất mật, cả niềm tin cũng sụp đổ.
Nghe nói dù là ở Đại Túc hay Đại Khương, người tu pháp thuật phần lớn đều không giỏi cận chiến, không giỏi đối phó với đao kiếm bất ngờ, vì vậy sẽ có người hộ đạo hoặc thị vệ võ nhân đi theo, lẽ nào tên "Võ nhân" này chính là người hộ đạo của đạo sĩ trẻ tuổi kia?
Nhưng võ nhân này, nếu ở Đại Túc, chắc chắn sẽ không bị coi là người, mà bị xem như Thần Linh để thờ phụng.
Đạo nhân kia chẳng lẽ thực sự là thần tiên?
Trong lúc suy nghĩ, sống chết đã đến trước mắt.
Võ nhân vung đao trong đêm tối tĩnh mịch mang lại cảm giác áp bức không gì sánh nổi, không ai biết ai sẽ mất mạng tiếp theo, và trong lúc võ nhân vung đao, hắn còn rút ra trường thương từ trên tường.
"Chỉ còn chờ pháp sư thôi!"
"Tránh hắn trước!"
Đám người kêu la, giọng đã lạc đi.
May mà đám pháp sư phía sau cũng không chậm hơn chúng bao nhiêu, cũng chỉ là vài hơi thở thôi, chỉ có điều không ai ngờ tới, chỉ vài hơi này, bọn chúng đã hao tổn mấy dũng sĩ hàng đầu.
Chỉ thấy trên tường viện phía sau, lần lượt xuất hiện những bóng người.
Có người nhảy xuống, có người thì dừng lại ở trên tường.
Một pháp sư niệm chú, ngón tay liên tục bắn ra.
Xoát xoát xoát!
Từng đốm lửa nhỏ xuất hiện trong không trung, bay về phía sân, vẽ lên một đường vòng cung rồi biến mất khi rơi xuống.
Chỉ là để soi sáng.
Nhưng vệt lửa cong queo kia trên không trung liên tục xuất hiện mấy lần, mỗi khi xuất hiện, hoặc là chiếu sáng lên hình ảnh võ nhân Đại Khương kia chém rụng đầu dũng sĩ Đại Túc, hoặc là chiếu sáng lên một chiến trường Tu La đáng sợ.
Tựa hồ chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, phe mình đã tổn thất nặng nề.
Các pháp sư Đại Túc lập tức sửng sốt.
Và lúc này không ngừng có các pháp sư khác nhảy vào trong sân.
"Thác Nhi Hồn!"
Có người gọi tên vị pháp sư đang đứng bóng dáng ở phía xa.
Đám pháp sư Đại Túc nhìn nhau, cùng nhìn về gian phòng duy nhất có ánh đèn trong sân.
"Két két"
Cửa phòng bị đẩy ra, ánh đèn tràn xuống.
Đạo nhân trẻ tuổi quen thuộc đứng ở cửa, một bóng người in sau lưng hắn, còn bên cạnh hắn, có một bóng dáng Bạch Hồ đi tới, mỗi bước đi đều lớn thêm một chút.
Lúc đầu tưởng rằng do hiệu ứng ánh sáng, nhưng khi năm cái đuôi của Bạch Hồ dần dần hiện lên phía sau, nó cũng từ ngoài cửa bước ra, và dần dần trở thành con Ngũ Vĩ Bạch Hồ quen thuộc với đám người.
"Thác Nhi Hồn là đến ăn cắp Yến Noãn Hương của ngươi! Bây giờ bị ngươi bắt lại rồi, chúng ta nguyện ý bồi thường tiền của và chịu phạt, chỉ cần ngươi tha cho hắn một mạng!" Có người biết tiếng Trung Nguyên hét lên, "Chúng ta nhiều người như vậy đến chỉ vì sau khi hắn bị bắt lại thì không bị giết chết!"
"Loại chuyện hoang đường này ở Trung Nguyên không thông đâu." Đạo nhân cũng bước ra cửa, chậm rãi nói:" Chư vị nửa đêm đến chơi, là cảm thấy ngày ấy ta thắng các ngươi, chỉ là do xa luân chiến ư? Cảm thấy nếu các ngươi cùng xông lên, lại còn có võ nhân trợ giúp, thì bần đạo lợi hại mấy cũng phải bỏ mạng ở đây sao?"
"Ngươi đã sớm có chuẩn bị?"
"Chư vị chẳng lẽ đã quên, chẳng phải các ngươi sở dĩ ngày càng thông minh cường đại, là do học tập từ Trung Nguyên sao?" Lâm Giác nói, "Chỉ là không ngờ các ngươi hôm nay lại đến đây, chẳng phải nói sứ đoàn các ngươi phải ở Kinh Thành đợi đủ một tháng mới trở về sao? Sao lại đã muốn đi rồi?". .Các đại pháp sư Đại Túc nhao nhao nhìn nhau, không nói thêm gì nữa. Lập tức vẫn chia binh làm hai đường, ba tên pháp sư đi vào trong sân, đến giúp các dũng sĩ Đại Túc đối phó võ nhân đáng sợ kia, số còn lại thì men theo mái hiên đi về phía Lâm Giác. Có người lấy ra pháp khí, có người thấp giọng niệm chú. Mà lúc này, Tiểu sư muội vẫn trốn ở sau cửa phòng, một tay cầm vỏ kiếm, một tay cầm kiếm, nín thở, qua khe cửa nhìn ra ngoài, cũng im lặng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, hết sức kiên nhẫn. Dù không biến thành tảng đá, nhưng đã tu luyện Hóa Thạch pháp đến cảnh giới cao thâm, cả người đã hòa làm một với đại địa, không hề tiết lộ chút khí tức nào. Một con Thải Ly ngồi ngay ngắn bên chân nàng, giơ vuốt lên liếm láp. Tiểu sư muội chậm rãi nâng thanh trường kiếm trong tay lên, đưa tới ngang tầm mắt mình. Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Bỗng nhiên, Thải Ly ngừng liếm láp, ngược lại đưa vuốt lên sát ống quần nàng, lặng lẽ ngửi một hơi, rồi cào nhẹ một cái. Tiểu sư muội đột nhiên dùng sức! "Xùy!" Trường kiếm xuyên qua khe cửa, trong nháy mắt đâm ra. Một đại pháp sư Đại Túc đi đầu trực tiếp bị kiếm đâm xuyên qua đầu từ bên trái sang bên phải. Trường kiếm lập tức rụt về. Rầm một tiếng! Cửa phòng mở tung! Một đạo liệt diễm bùng nổ, khiến các pháp sư ngoài cửa phải nhao nhao lui lại, Tiểu sư muội thì từ trong đó xông ra. "Còn có mai phục?" "Thật là đạo sĩ giảo hoạt!" Các đại pháp sư Đại Túc kinh hãi, nháo nhào cả lên. "Là một nữ?" "Để ta!" Một đại hán lập tức xông ra, chạy lấy đà lao tới Tiểu sư muội. Khi còn ở giữa đường, hắn đã nhảy vọt lên, hóa thành một khối đá lớn rắn chắc, bề mặt nhẵn bóng như gương, có thể phản chiếu ánh sao, trực tiếp đập về phía Tiểu sư muội. Tiểu sư muội sắc mặt trở nên lạnh lùng, hơi nhún chân, liền nhẹ nhàng phi thân ra sau, vừa vặn né được. Mà đại hán kia lúc bay ra còn chọn hướng và góc độ, không đập trúng Tiểu sư muội, sau khi rơi xuống đất, lại lăn về phía La công. Mặt đất nhất thời ầm ầm một tiếng! La công cũng nâng thương lách người tránh đi. Tảng đá lớn lăn đến mép sân mới dừng lại, vừa dừng lại lại đổi hướng, lại lăn về phía Tiểu sư muội. "Ta cũng lên!" Lại một pháp sư tiến lên! Các đại pháp sư Đại Túc thấy vậy, đều yên tâm. Nơi đây tuy không phải địa bàn Mục Lan Thác trong núi, ở đây hắn không có cự lực vô tận, nhưng sau khi biến thành tảng đá, thân thể hắn cứng rắn vô cùng, ngoại trừ lần ở Đại Khương trong cung bị người kia dùng pháp thuật mở ra, thì hầu như chưa bao giờ thấy ai có thể phá vỡ được phòng ngự của hắn. Lại thêm Tháp Khoa Khắc am hiểu thuật mê hoặc, chắc chắn đủ để đối phó nữ đạo nhân có vẻ ngoài còn trẻ và non nớt này. Bọn họ chỉ cần đối phó "Lâm chân nhân" là đủ. Không ngờ vừa đi được một bước, chợt nghe một tiếng vang giòn. "Ba!" Đám người đang đi lướt nhìn qua, chợt kinh hãi. Chỉ thấy nữ đạo nhân kia đang từ trên tảng đá lớn do Mục Lan Thác biến thành thu tay về, và ngay sau đó, tảng đá lớn xuất hiện từng vết rạn nứt, tảng đá còn chưa kịp biến trở lại thành người, đã vỡ thành từng mảnh vụn. Soạt một tiếng! Đá vụn rơi đầy sân! Trong viên đá lại chảy ra máu tươi nồng đặc. Chỉ vỗ một chưởng, Mục Lan Thác liền chết!? Đám người dừng chân, tất cả đều ngẩn ngơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận