Chí Quái Thư

Chương 406: Lâm chân nhân là thuốc an thần

Chương 406: Lâm chân nhân là 'thuốc an thần'
"Vèo vèo vèo..."
Mười hai lưỡi phi kiếm, ba thanh trường kiếm, đồng loạt bay về phía trước, lại riêng phần mình tản ra, hóa thành từng đạo lưu quang, qua lại trên bầu trời, phảng phất đã không cần người điều khiển.
Bên cạnh Lâm Giác vẫn còn tiếng xé gió, đao kiếm, mảnh giáp từ bên trái bên phải hắn bay qua, đồng dạng bay qua tường thành, bay về phía trước, bắn về phía những con chim yêu kia.
Sau lưng truyền đến một loạt âm thanh chú ngữ trầm thấp gấp rút, có thể phân biệt được một già một trẻ. Nhìn lại, là Đào đạo trưởng cùng đệ tử của hắn.
Đào đạo trưởng dùng phi đao, là mảnh giáp trên thân Long đao tướng quân dưới trướng Báo Vương năm ngoái, cùng với tiểu kiếm mà Lâm Giác tặng trước đây, đều vô cùng sắc bén, còn những phi đao trước kia dùng thì ông đã truyền cho đệ tử. Lúc này ông đã mang cả đệ tử đến.
Nhất thời trên trời tên bay tới tấp, phi kiếm xuyên qua, đao gió xoáy toàn, đập vào mặt, đều là đông đảo chim yêu.
"Phập phập phập."
Không ngừng có chim yêu bị phi kiếm bắn trúng.
Chỉ thấy từng đạo kiếm quang xuyên qua, khi rút ra thì kéo theo từng sợi máu, phi kiếm thừa thế không giảm, vết máu trên kiếm nhanh chóng bị gạt bỏ, kiếm quang trên không trung vạch ra từng đường vòng cung ưu mỹ, lại tiếp tục nhanh như chớp tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Có chim yêu chỉ bị một kiếm đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, rơi xuống, có chim yêu thì da dày thịt béo đạo hạnh cao, vẫn lao xuống đánh, liền có phi kiếm không ngừng bắn thủng nó. Cũng có chim yêu bị tên bắn trúng mà rơi xuống.
"Tiểu kiếm đi tìm những chim yêu hình người, trường kiếm xoáy cắt, đi tìm những mãnh cầm hóa thành nguyên hình kia!"
Phi kiếm nhanh chóng điều chỉnh chiến lược.
Trường kiếm thì lập tức xoay tròn, trên không trung phảng phất nhiều ra ba cái khay bạc, xoay tròn cắt về phía những mãnh cầm che kín bầu trời.
Nhưng yêu quái thực tế quá nhiều, dù vậy, vẫn không ngừng có chim yêu nhào lên trên tường thành.
Những chim yêu này gây tổn thương cho người, còn lớn hơn nhiều so với những độc trùng cùng đàn chim lớn lúc trước. Chỉ thấy chim có sức mạnh vừa đáp xuống, liền vồ lấy tướng sĩ thủ thành ném xuống tường thành; lại có nhân thân chim yêu mượn thế trên không trung giương cung bắn tên về phía dưới; còn có chim yêu dọc theo tường thành lao xuống mà đi, trong miệng có con thì phun ra hoàng thủy, có con thì phun khói đen, bạch khí, có con phun lửa, mỗi con có thủ đoạn riêng.
Vì những yêu quái này phần lớn không phải tiểu yêu, đạo hạnh cũng không thấp nên trên tường thành tổn thất nhanh chóng xuất hiện.
Lại nghe Vạn Tân Vinh lên tiếng:
"Chư vị chớ sợ! Những thứ này chẳng qua chỉ là chim sẻ thành tinh, cũng giống như chim sẻ bình thường, thân thể yếu ớt xương cốt giòn, chỉ cần các vị nắm chặt kiếm trong tay nghênh chiến, liền sẽ thấy chúng không hơn gì cái này!"
Nói xong ông hơi khựng lại, lại nói thêm một câu:
"Thiên hạ nào có ai lại sợ chim sẻ chứ? Huống chi những khói đen, bạch khí kia đều là tà pháp, các ngươi càng yếu bóng vía thì tác dụng của nó lại càng lớn, càng không sợ dũng khí và huyết khí càng mạnh, thêm nữa chúng ta nhiều người tập trung ở đây, mấy thứ này liền vô dụng, như một đống rắm thối!"
Vạn Tân Vinh nghiễm nhiên gánh vác nhiệm vụ cổ vũ sĩ khí, giọng của ông cũng lớn, rất nhiều tướng sĩ sau khi nghe lời nói đều hướng ông nhìn lại.
Chỉ thấy ông đứng trên tường thành, giơ cao đèn lồng, giống như ngọn đèn sáng, mà trong cuồng phong, chiếc đèn lồng kiểu cung đình kia không ngừng tuôn ra các đốm lửa, tựa như tinh hà từ trên trời rơi xuống mặt đất.
Các đốm lửa mượn cuồng phong và độ cao của tường thành, đã bay về phía những con chim yêu đang từ xa bay tới, rồi lại trút xuống lũ yêu quái đang đến gần bên dưới.
Mấy con chim yêu chú ý đến ông thì thét lên một tiếng, lập tức đổi hướng tấn công ông.
Vạn Tân Vinh phản ứng cũng nhanh, liếc mắt thấy được, lập tức quay người, hít một hơi thật sâu, há miệng phun về phía chim yêu trên trời.
"Hô..."
Đốm lửa lại một lần nữa bùng lên dữ dội.
Mấy điểu nhân có cánh và lông vũ, đại bàng và đốm lửa va chạm trực tiếp, thân thể lập tức phát ra tiếng xèo, tản ra một đám khói trắng, như thể bị hấp chín.
"Gét!"
Mấy con chim yêu đều kêu thảm thiết không thôi.
Nhưng chúng lại không dễ đối phó như mấy chim sẻ, chim ưng, độc trùng bình thường trước kia—— Cho dù toàn thân bị đốt ra đầy những lỗ thủng, phát ra mùi thịt cháy và mùi khét lẹt, đau đớn tột cùng, chúng cũng không chết ngay, mà vì đau đớn lại càng thêm hung ác, nghiến răng nghiến lợi lao về phía Vạn Tân Vinh.
Nhưng chưa từng ngờ, trên không có tiếng xé gió.
Mấy đạo ngân tuyến kiếm quang liên tiếp chợt lóe lên!
"Phập phập phập..."
Hai con chim yêu trực tiếp bị mấy phi kiếm xuyên thủng, rơi vào trong thành, sau đó nghe tiếng mái nhà bị đè nát.
Một con sơn ưng bị trường kiếm xoay tròn cắt đứt cánh, mất cân bằng, cắm đầu xuống, đập vào tường thành, máu tươi văng khắp nơi, lông vũ bay loạn.
Một con cự chuẩn bị tam sư huynh kiếm quang cắt thành hai nửa, lúc ngã xuống ruột dạ dày bị phanh ra.
Con cuối cùng cũng bị liên tiếp mấy phi đao bắn trúng, lại có một thanh tiểu kiếm lao tới, vừa vặn găm trúng tim nó. Mà chim yêu này mang theo mảnh giáp phi đao, lại cắm cả tiểu kiếm, sau khi ngã xuống vẫn còn hoạt động trên tường thành một đoạn rồi trượt đến dưới chân Vạn Tân Vinh.
"Ực!"
Vạn Tân Vinh nuốt nước bọt, lập tức quay đầu nhìn về phía Lâm chân nhân, thấy Lâm chân nhân cũng vừa nhìn ông.
"Tiếp tục."
Chưa kịp nói lời cảm tạ, chỉ nghe Lâm chân nhân nói như vậy, rồi không nhìn ông nữa.
Bên cạnh Đào đạo trưởng cũng bắt đầu niệm chú, thúc giục mảnh giáp phi đao và tiểu kiếm trên thân chim yêu, làm cho chúng rung động rồi rút ra, tiếp tục bay về phía trên trời.
Trong hỗn chiến, không ai rảnh quan tâm chuyện khác.
Cùng lúc đó, đại quân yêu quái cũng đã tới dưới thành.
Sáu tên Thạch cự nhân trước đó bước nhanh về phía trước, hoàn toàn không nhìn đến những yêu binh yêu tướng kia, trong mắt chỉ có lũ yêu quái to lớn, còn những kẻ bị chúng dẫm chết nửa đường, coi như là số xui.
Thân thể Thạch cự nhân nặng nề, cũng không nhanh nhẹn, nhưng sức đầu rất lớn, xông tới cùng một chỗ, liền càng chạy càng nhanh.
Chỉ thấy một Hắc Hùng cao hai, ba trượng nằm sấp chạy như điên, nghe phía trước có tiếng nổ thì nó đứng lên, đụng vào Thạch cự nhân đang chạy tới.
"Ầm ầm!"
Không phân biệt được là tiếng sấm trên trời hay tiếng va chạm trên mặt đất, dù sao chân trời xa đang có tia điện xẹt qua.
Bị va chạm như vậy, chỉ là đá văng ra thôi đã khiến những yêu binh bên cạnh bị hất ngã.
Lại gặp một Thạch cự nhân bước nhanh về phía trước, mang theo uy thế không thể ngăn cản, lao về phía con cự xà đang di chuyển như Giao Long.
Còn một thanh ngưu to lớn đi lại như người, ban đầu hơi lanh lẹ, lách qua một Thạch cự nhân, nhưng khi nó phân tâm nhìn lại thì liền bị Thạch cự nhân thứ hai lao tới đâm mạnh, thân hình cao ba trượng trực tiếp ngã xuống đất, tại chỗ đè chết mấy yêu binh, rồi lết trên đất để lại lớp bùn dày mới dừng lại.
Cũng có Thạch cự nhân đụng vào nhau, lần lượt vung quyền.
Trong một cái chớp mắt, phía dưới liền là cảnh tượng va chạm giao tranh long trời lở đất, rất nhiều kỳ nhân dị sĩ trên tường thành đều bị trấn trụ.
Nhưng Thạch cự nhân dù dũng mãnh, dù sao chỉ có sáu tên, trong lũ yêu quái phía dưới, những yêu quái hình thể to lớn không chỉ có thế, vẫn có yêu quái đi đến bên dưới chân tường thành.
Vạn Tân Vinh trông thấy một gốc cây lớn có mọc ra ngũ quan đang đi tới, nhưng còn chưa đến gần tường thành thì liền thấy Lâm chân nhân há miệng phun một cái ở trên đầu thành.
Đó là một trận gió đông.
"Kít..."
Ngũ quan trên người thụ yêu bắt đầu vặn vẹo, trong miệng phát ra âm thanh chua xót chói tai, như tiếng cái bàn ọp ẹp lay động kêu vọng, lại muốn chói tai hơn rất nhiều.
Cây khô rõ ràng chỉ có một ít lá cây, lúc này lại nở hoa. Các loại hoa khiến cho cây khô này trở nên vô cùng xinh đẹp, nhưng không làm nó sinh sôi nảy nở, mà ngược lại làm cho nó kêu rên ngã xuống trong những màu sắc rực rỡ — và cái cây này thực tế quá lớn, khi ngã xuống đất cũng làm bụi bay mù mịt, đè ngã rất nhiều yêu binh.
Lại có mãnh hổ nhảy lên, bức tường thành cao bốn trượng phảng phất như mặt đất bằng đối với nó, nó trực tiếp nhảy lên tường thành, hình thể to lớn cùng mặt mũi dữ tợn tạo nên cảm giác áp bức cực lớn cho các tướng sĩ.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, trên không liền có bóng trắng lóe lên.
Ngũ Vĩ Bạch Hồ bất ngờ va chạm làm nó ngã xuống, lúc va chạm còn có ngọn lửa vàng lấp lóe.
Lại có khói đen bay tới đầu tường, tụ lại thành thân hình yêu quái, nhưng sư muội bên cạnh Lâm chân nhân vung tay lên, một Hỏa Long bừng bừng lao ra, đốt cho nó thành tro bụi.
Còn có mãng xà to bằng cái vạc nước trườn lên tường thành, nhưng sư huynh của Lâm chân nhân vung đại kiếm trong tay lên liền có kiếm quang đánh bay nó xuống.
Còn có yêu quái đi dọc theo tường thành, có yêu quái mượn những chỗ lồi lõm trên tường thành để nhảy vọt, thậm chí, có những kẻ bị lũ yêu quái có sức mạnh ném thẳng lên tường thành, vừa mới lên đã mở cuộc tàn sát.
Lúc này "thiên binh" mà Lâm chân nhân cùng sư huynh của ông triệu hồi ra là những người phản ứng nhanh nhất, lúc các tướng sĩ thủ thành còn đang sợ hãi, họ đã đến giao chiến rồi.
Đao thương kiếm kích đâm vào thân yêu quái, móng vuốt răng nanh xé rách khôi giáp Đậu Binh.
Vạn Tân Vinh thấy một màn này, trong lòng lại sôi trào ý chí:
"Tham gia quân ngũ! Lấy dũng khí ra! Đều là mấy con dê, trâu, ngựa, ai chưa từng ăn qua sao? Chẳng qua nó lớn hơn, thay đổi hình dáng mà thôi! Huống chi Lâm chân nhân ở đây, còn gì phải sợ?"
"Nâng đao lên mà giết đi!"
Đông đảo tướng sĩ lại nhao nhao quay đầu ——
Liền thấy Ngũ Vĩ Bạch Hồ bên cạnh Lâm chân nhân phun lửa kim diễm, đối mặt với đông đảo yêu quái không hề tỏ ra sợ hãi, vì ông hộ đạo.
Còn Lâm chân nhân thì một ngụm gió đông, yêu quái lớn ở dưới chân tường thành đã ngã xuống, chỉ bằng một ngón tay, khói đen đặc trong lũ yêu quái ngưng tụ thành ác quỷ liền bị ông bắt tới, rồi trực tiếp hồn phi phách tán, và khi một đàn chim yêu lớn tấn công ông, ông chỉ tay, liền có hơn mười đạo kiếm quang lao thẳng lên trời, va chạm với đàn chim kia, máu tươi lúc này vung xuống một vùng trời, xác chim yêu nhao nhao rơi xuống, các loại lông vũ bay lả tả đầy trời, ngay cả những yêu quái hóa thành bóng ma cũng bị ông nhẹ nhàng bắt ra.
Chân nhân như vậy, ai nói không phải thần tiên?
Tướng sĩ thủ thành không khỏi cảm thấy an tâm.
Lúc này mới cảm thấy người dẫn đèn kia nói có lý
Chẳng qua chỉ là mấy con dê, trâu, ngựa thôi, ai mà chưa từng ăn? Bây giờ Lâm chân nhân ở đây, còn gì mà phải sợ?
Lúc này Lâm chân nhân chính là tấm bùa hộ mệnh của bọn họ.
"Giết a!"
Trên tường thành cũng lâm vào cuộc chém giết thảm thiết.
Trời nhá nhem tối, mây đen ập xuống, cuồng phong gào thét, sấm sét vang dội, không biết sử sách sau này có ghi lại không, nơi đây đang diễn ra một cuộc đại chiến giữa người và yêu.
Không chỉ riêng ở nơi này ——
Lâm Giác nhìn về phía bắc, nơi hướng Mặc Độc Sơn, mây đen ở phía đó đen kịt như mực, mưa lớn như trút, điện quang không ngừng lóe, có thể đoán được hai vị Chân Quân cùng Đông Vương Mẫu đã bắt đầu giao chiến.
Lần này hai vị Chân Quân Hộ Thánh và Bảo Thánh cũng khá thức thời, lúc Đông Vương Mẫu phái người dưới trướng đi quấy rối nhân gian thì đã quyết đoán xuống giới, mở cuộc càn quét, chứ không chờ đợi nữa.
Nhưng điều làm Lâm Giác cau mày là, trong cuộc đấu pháp, đồng tiền trong ngực đã không biết lúc nào biến mất.
Đó là một đồng tiền Thi Thanh Phù Pháp.
Đây là tuyệt chiêu của Thất sư huynh.
Thanh phù mẹ con tình thâm, gắn bó không rời, thế nhân thường dùng chất lỏng thanh phù mẹ con, bôi một phần vào đồng tiền, khi xài thì đồng tiền sẽ tự động bay trở về. Đạo nghệ của Thất sư huynh ở đây rất sâu, khoảng cách từ đây tới huyện Kế Quang chỉ hơn trăm dặm, bởi vậy hai người sớm đã hẹn trước, nếu như đồng tiền bị người ta lấy đi thì có nghĩa là huyện Kế Quang cũng bị tấn công.
Đông Vương Mẫu quả thật có toan tính quá lớn!
Vốn dĩ bọn họ trấn giữ ở bốn phía Mặc Độc Sơn, ngoài việc giữ vững địa phận bốn huyện, bảo vệ bách tính, và cung cấp hương hỏa cho Thần Linh chinh chiến yêu quái thì còn vây hãm thuộc hạ của Đông Vương Mẫu. Nhưng Đông Vương Mẫu có tự tin lớn hơn những gì đa số mọi người nghĩ, lại thật sự điều quân cùng lúc đánh vào bốn huyện, muốn nuốt trọn bốn huyện, đoạn tuyệt hương hỏa Thần Linh ở nơi đây, và biến bách tính thành chất dinh dưỡng.
Không biết tình hình ba huyện còn lại thế nào.
Sắc mặt Lâm Giác cứng lại:
"Yêu quái quá nhiều, mấy vị hảo hán xin mời trở về, hộ pháp cho ta!"
Vừa nói xong, mười hai tên Đậu Binh giáp sĩ sớm nhất liền thu hồi binh khí, từ bỏ mục tiêu, đi về: có kẻ tay cầm trường mâu đứng hai bên hắn, có kẻ giơ khiên tròn bao quanh bên cạnh hắn, có kẻ cầm cung tên nhắm về đàn chim yêu trên trời, có kẻ cầm đao kiếm nhìn chằm chằm xuống dưới tường thành, hộ đạo cho ông.
Lâm Giác bắt đầu niệm chú.
Theo âm thanh chú ngữ, gió giữa trời đất lại bắt đầu có biến hóa, dần từ nam lên bắc gào thét, lại bắt đầu xoáy tròn.
Một đống lông vũ trên tường thành bỗng dưng xoáy lên.
Trên bầu trời xa cũng có lông vũ, khi bay xuống giữa đường thì bị gió cuốn lên, bắt đầu vẽ nên những đường vòng cung rồi cũng xoáy lên thành vòng.
Đạo nhân không ngừng niệm chú.
Trong quá trình này, không ngừng có yêu quái leo lên tường thành, cùng Đậu Binh giáp sĩ giao chiến ác liệt, không ngừng có chim yêu lao xuống chỗ ông, hoặc là bị phi kiếm đâm xuyên, hoặc là bị cung tiễn bắn rơi xuống, dù có yêu quái dùng các loại biện pháp xông tới gần cũng đều bị Đậu Binh thậm chí là hồ ly ngăn lại.
Nếu có pháp thuật thì Đậu Binh sẽ lợi dụng tự thân để ngăn cản.
Sau một lúc, bên dưới tường thành, đã tụ lại một cơn cuồng phong xoáy tròn, cơn gió này phía trên thì to, phía dưới thì nhỏ, giống sừng dê lộn ngược, lại giống như vòi rồng.
Vòi rồng dọc theo tường thành bắt đầu gào thét tứ ngược.
Không biết bao nhiêu cỏ dại bị nhổ tận gốc, đá vụn bay tán loạn, cũng không biết bao nhiêu yêu quái bị gió cuốn lên trời, kể cả khôi giáp và binh khí của chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận