Chí Quái Thư

Chương 378: Phù Khâu phong lại một đại trọng yếu tiến bộ

Chương 378: Phù Khâu phong lại một bước tiến bộ lớn
Một người một bát băng lạc, ngồi ở ven đường vừa ăn vừa nhấm nháp. Thỉnh thoảng có người đi qua, thấy đạo nhân cùng Bạch Hồ, đã đi tới rồi lại lùi lại, nhìn thêm vài cái hoặc dứt khoát dừng lại, ngạc nhiên nhỏ giọng bàn tán với người đi cùng.
"Không giống với món trước kia nhỉ." Tiểu sư muội vừa nhấm nháp vừa nhìn những người xung quanh, rồi nói.
"Mấy món quà vặt này không theo quy tắc nào, nhà nào làm cũng khác, ăn ngon là được."
"Ăn ngon. Mùa hè ăn càng ngon." Tiểu sư muội dùng muỗng trúc múc một thìa băng lạc, "Nhưng không hiểu sao, ta vẫn thấy ở Y huyện ăn ngon hơn."
"Kỷ niệm cũng là một loại hương vị đó."
"Đúng là đã nhiều năm chưa ăn rồi!"
"Ở Kinh Thành từ đông sang hè năm nào cũng có bán, ngươi muốn ăn có thể xuống núi mua."
"Ta ở trên núi làm ruộng, nào có nhiều tiền vậy?" Tiểu sư muội tùy ý nói, giọng điệu không giống Đại sư huynh, nhưng sở thích lại rất giống, "Có chút tiền cũng phải để dành, nhỡ sau này không có thu nhập thì còn có cái để dùng."
"Hiện tại chỗ của ngươi có khách hành hương không?"
"Có chứ, lúc nào mà không có. Trước kia mùa xuân với mùa thu thì nhiều, đều là mấy người đọc sách lên núi ngắm cảnh, thấy đạo quan liền vào thắp hương, còn cho tiền hương khói." Tiểu sư muội vừa ăn vừa nói, "Người dưới núi biết đạo quán trên núi mở lại, ngày lễ ngày tết hay ngày sinh thần tiên đều tới cúng bái. Bọn họ không trả tiền, hương nến cũng tự mang, nhưng đồ cúng thì lại không mang về, đợi họ về ta liền lấy ra ăn, chia cho Tiểu Hoa một nửa."
Nói một hồi nàng lại ăn một miếng, hoặc lấy đầu muỗng trúc bên kia đút cho Thải Ly bên cạnh một miếng, rồi lại nói tiếp:
"Về sau dưới núi có chỗ bị quỷ quấy, có người trúng tà, chỗ khác lại có yêu quái hoành hành, ta đi giúp họ trừ yêu diệt quỷ, người lên núi lại càng đông, cũng có thêm tiền."
"Sư muội danh tiếng dưới chân núi vang xa rồi...."
"Nổi tiếng cũng không phải chuyện tốt." Tiểu sư muội nói, "Hai tháng nay toàn có đám trẻ con lên núi chơi, chúng nó muốn đuổi gà của ta, còn đòi dâng hương, dùng hương cỏ ta làm, mà lại không chịu trả tiền hương khói."
"Ha ha..." Nghe nàng kể chuyện trên núi cũng thấy thú vị. Tiểu sư muội này thế mà thành quan chủ. Mà cuộc sống của nàng với thân phận quan chủ cũng rất tốt, xem chừng còn rất có ý vị trong sự bình dị.
Tiểu sư muội vô tư, hỏi tiếp: "Sư huynh có dùng p·h·áp t·h·u·ậ·t chơi với con nít không?"
Lâm Giác đang chia băng lạc cho Phù Diêu, nghe vậy thì quay đầu nhìn nàng, hồ ly cũng nhìn sang, rồi lại cùng nhìn nhau.
"Vậy ngươi hỏi đúng người rồi." Dù hồ ly đang nhìn chằm chằm, Lâm Giác vẫn nói. Từ Xạ Công t·h·u·ậ·t đến Định Thân t·h·u·ậ·t, Sơn Áp Đỉnh rồi Hóa Long Hí đều có thể dùng trêu con nít, trong đó không ít hồ ly đã từng trải nghiệm qua.
Chợ sáng càng thêm náo nhiệt, người trên đường cũng càng lúc càng đông. Số người nhìn hai đạo nhân cũng ngày một nhiều.
"Đạo trưởng và Bạch Hồ? Chẳng lẽ là Lâm chân nhân?"
"Đúng đó!"
"Vì sao Lâm chân nhân Hồ Tiên không dưng cắn hắn một cái?"
"Ai mà biết được!"
"Người bên cạnh Lâm chân nhân là ai?"
"Hình như là sư muội của Lâm chân nhân, tóm lại chắc cũng là một vị Nguyên Quân thần tiên."
"Đây là bán cái gì? Băng lạc? Ngay cả Lâm chân nhân cũng đến ăn, vậy ta, Lưu mỗ đây, phải đi nếm một bàn xem sao!"
Tiểu sư muội nghe những lời này, mắt đảo tròn, ngấm ngầm đánh giá họ, rồi lại lén quan s·á·t sư huynh của mình. Cho đến khi ăn hết băng lạc trong đĩa, đứng dậy muốn đi trả tiền, đã thấy chủ quán xua tay từ chối nhận tiền, người bên cạnh lại lên tiếng, nói nguyện trả thay cho Lâm chân nhân, làm nàng thấy có chút khó xử.
"Chúng ta mua gì đây?"
"Mua chút hương liệu đi." Tuy nói giao thương ở Huy Châu cũng rất phát triển, Y huyện cũng phồn hoa, nhưng Kinh Thành vẫn có nhiều thứ mà Y huyện không mua được, ví như Tây thị ở Kinh Thành có thương nhân người Hồ đến từ các nơi xa xôi cùng hương liệu.
Tiểu sư muội nghe đến hương liệu thì mắt sáng lên. Cũng bởi vì nàng biết, sư huynh mua hương liệu không phải để xông hương.
Nhưng y như lúc nãy, Lâm Giác đến đâu, cũng có người nhận ra hắn, dù không nhận ra hắn cũng sẽ nhận ra Phù Diêu bên cạnh, hoặc là nghe người khác nói, ngay lập tức có chủ quán kinh ngạc kinh hãi từ chối nhận tiền, có người xin chữ phù, có người muốn trả tiền thay, chỉ cầu một cái t·h·iện duyên. Đó là phong tục ở Kinh Thành hiện tại.
Tiểu sư muội k·i·nh hãi nói với hắn: "Sư huynh ở Kinh Thành hình như có thể ăn uống chùa!"
"... ." Lâm Giác chỉ lắc đầu. Mua xong hương liệu lại mua một ít đồ chơi cùng đồ ăn vặt, xem như hai vị sư thúc tặng quà cho ba vị sư chất.
Đi ngang qua Quan Tinh Cung, tiện thể đem hai cuốn kinh thư để trước tượng thần Hộ Thánh Chân Quân, dù sao hắn đã đọc hết một lượt, trong sách cổ đã kích hoạt hai trang, với hắn thì coi như đã hết tác dụng.
. . .
Bên ngoài Y Sơn, hơi nước nóng bốc lên nghi ngút. Cò trắng đậu trên ngọn cây, tỉa lông. Lâm Giác ngâm mình trong suối nước nóng, tựa vào bờ, cầm một cây cỏ đuôi c·h·ó khô đùa giỡn với từng con hồ ly nhỏ chỉ bằng móng tay.
Hồ ly sang trái, hắn liền dùng cọng cỏ hất nó sang phải, hồ ly sang phải hắn lại hất nó sang trái, nếu hồ ly nhảy lên đớp cỏ thì hắn liền nhấc cỏ lên, khiến nó bị treo lơ lửng, hệt như đang câu cá, rất vui vẻ.
Ngâm hồi lâu, đùa hồi lâu, chợt có bóng người đạp lên ngọn cây cỏ núi mà đến, nhẹ nhàng như thần tiên trong núi.
"Đến rồi." Lâm Giác lúc này mới buông cỏ đuôi c·h·ó xuống, bước ra khỏi suối nước nóng.
"Soạt." Nước suối theo đạo bào chảy xuống, trở vào suối nóng, rồi lại bốc hơi trên người hắn, hơi nóng càng lúc càng đậm, vượt quá mức độ tự nhiên bốc hơi vào mùa đông, có chút giống như vừa mở vung nồi nước sôi. Chỉ chốc lát y phục của hắn liền khô. Sư muội cũng dẫm lên cỏ lau xuống đất.
"Thần Hành t·h·u·ậ·t của sư muội càng lúc càng cao rồi, e là đã vượt xa ta rồi." Lâm Giác nhìn nàng nói.
"Hỏa hành p·h·áp t·h·u·ậ·t của sư huynh cũng càng ngày càng cao rồi, e là đuổi kịp ta không kém." Tiểu sư muội cũng nói.
"Ngươi cũng biết có đi có lại nhỉ?" Lâm Giác nói, "Đáng tiếc đây là Kh·ố·n·g Thủy p·h·áp, nếu thuần Hỏa hành p·h·áp t·h·u·ậ·t, ta còn kém ngươi nhiều lắm."
"Nha...."
"?" Lâm Giác lắc đầu, "Sư muội có muốn ngâm không?"
Ta buổi tối lén tới ngâm!
"Vậy đi thôi." Thế là hai người tiến vào Y Sơn, hướng Phù Khâu phong.
Vẫn tôn trọng Sơn Thần, đi bộ mà đi. Không gặp Phản Bác tiền bối.
Cho đến khi trước Y Sơn, thấy đạo quán, bước vào sơn môn, cảm giác quen thuộc liền ập đến. Tâm của Lâm Giác cũng lắng lại.
"Cửu sư thúc!"
"Bát sư thúc!" Hai tiểu đạo đồng bảy tám tuổi thấy bọn hắn thì kinh hô, nhất là khi thấy Lâm Giác. Lâm Giác còn thấy một tiểu đạo đồng nhỏ hơn, đại khái chỉ bốn năm tuổi, mặt mũi trắng trẻo, mặc đạo bào nhỏ xíu, y như một bản mini đạo sĩ.
Tiểu sư muội đưa túi cho Lâm Giác, Lâm Giác lấy từ trong đó kẹo hồ lô, bánh đường vừng với hương hoa nhài, chia cho bọn chúng.
Bọn trẻ con rất hồn nhiên, có người lớn chịu mang đồ ăn cho chúng, cũng đủ để chúng khắc sâu trong ký ức, sau này lớn lên, có lẽ Lâm Giác và Tiểu sư muội sẽ là hai sư thúc mà chúng có ấn tượng tốt nhất.
Các sư huynh cũng lần lượt ra ngoài đón hắn.
"Sư đệ giỏi thật, chúng ta ở Y Sơn mà cũng nghe nói chuyện sư đệ diệt Báo Vương ở Kinh Thành." Tứ sư huynh cười nói, "Đánh một mình với Yêu Vương, thật là lợi h·ạ·i."
"Sư huynh đừng trêu chọc ta." Lâm Giác thấy Quý Âm Quý Dương nhìn mình với ánh mắt sùng bái, nhưng vẫn khiêm tốn nói, "Con Báo Vương kia tuy cũng là Yêu Vương, nhưng so với Hổ Vương lúc trước lén chiếm cứ Huy Châu còn kém xa."
"Vậy cũng ghê gớm rồi." Tứ sư huynh nói, "Sau này có chuyện thế này cứ gọi sư huynh đi cùng."
"Tứ sư huynh nói phải!" Thất sư huynh nói, "Ta còn đang nói tranh thủ trước khi t·h·i·ê·n hạ đại loạn đi xem Kinh Thành náo nhiệt, dù gì ta cũng đã học xong Thần Hành t·h·u·ậ·t rồi! Nhưng nếu đi diệt Yêu Vương thì chẳng phải là thanh danh đại chấn ở Kinh Thành, tha hồ mà vui đùa hay sao?"
"A? Thất sư huynh cũng ở trong quan sao?"
"Cái... cái gì?" Thất sư huynh ngơ ngác, "Ta đâu có phải Tam sư huynh! Ta chẳng phải là trở về cùng bọn họ rồi đến qua hết năm mới đi sao?"
"Ta còn tưởng sư huynh đang ở trong thành dưới chân núi."
"Cái này..." Nhị sư huynh thình lình lên tiếng: "Mới về đó."
"Ra là vậy." Hôm nay trên núi cũng khá náo nhiệt. Nhất là có thêm ba tiểu đạo đồng.
Lâm Giác nhanh chóng nhận ra, từ khi Tiểu sư muội dạy Thần Hành t·h·u·ậ·t cho các sư huynh, rồi đi Kinh Thành tìm hắn hai tháng, các sư huynh đều không hề lười biếng mà luôn trao đổi tu luyện p·h·áp t·h·u·ậ·t.
Trước kia bọn hắn chủ tu một môn, bây giờ chủ tu pháp thuật sớm đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, tự nhiên sẽ tiếp tục phát triển thêm các nhánh khác. Đây là một chuyện tốt. Loạn thế mang đến sự hoàn thiện bản thân, sẽ có ích lợi lớn hơn so với việc trước kia thân ở thời bình cho các sư thúc, sư tổ. Lại nghe Đại sư huynh cùng các sư huynh thảo luận, nói là muốn đem Thần Hành thuật làm pháp thuật mà sau này mỗi một đệ tử đời đời của Phù Khâu quan đều phải học tập, vừa mới nói ra, liền gây nên một sự đồng tình ủng hộ lớn. Khổ vì đi lại không tiện, bọn hắn sớm đã chịu đủ. Bỗng nhiên lại nghe Tiểu sư muội thốt ra một câu: "Sư huynh còn nói muốn viết một bản thực đơn, để lại trong quan!" Xoát một cái! Tất cả ánh mắt đều hướng Lâm Giác nhìn lại. "Muốn viết, muốn viết." Lâm Giác bất đắc dĩ nhưng cũng nhẹ nhõm, nói, "Thời gian còn dài, ta sẽ từ từ viết." Có trải qua khổ mới hiểu chuyện -- Đại sư huynh và Nhị sư tỷ đều đi tới, ngẩng đầu trơ mắt nhìn Bát sư thúc, vẻ mặt đơn thuần đáng thương: "Bát sư thúc, lần này người nấu cơm ta nhất định sẽ học thật tốt..." Nhị sư huynh không nói gì, chỉ đẩy tiểu đệ tử ra. Đạo đồng nhỏ bốn năm tuổi mặt mày hoang mang. Sư phụ đã đặt kỳ vọng cao vào hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận