Chí Quái Thư

Chương 205: Hút độc thạch cùng kịch độc thạch

Chương 205: Hút độc thạch cùng kịch độc thạch
La Tăng gian nan chém đầu con rắn lên sừng. Trong quá trình này, còn phải đề phòng con rắn cắn hắn.
Lâm Giác thì ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, nhìn xem trên cổ tay làn da nhiễm một vòng màu đất đá. Hắn có thể cảm giác được, da của mình dường như hóa thành đá. Bất quá chỉ là một lớp mỏng bên ngoài. Hồi tưởng lại cảm giác sợ hãi vừa rồi, Lâm Giác biết được, đại khái trong cổ thư cũng có một loại pháp thuật tương tự như bản lĩnh của con cự xà này, hoặc loại pháp thuật này dứt khoát chính là tham khảo bản lĩnh của tinh quái này mà sáng tạo ra. Dù sao pháp thuật vốn là lấy từ thiên địa vạn vật. Ánh nắng, ánh trăng, gió mát, mưa móc, một ngọn cây, cọng cỏ, thậm chí một ý niệm dâng lên, đều có thể là một đại đạo, cũng có khả năng bao hàm một loại lý lẽ của pháp thuật.
Lâm Giác cũng biết con cự xà này đi săn như thế nào. Đáng tiếc bản thân và Tiểu sư muội đã sớm tu tập qua Hóa Thạch pháp có thể biến toàn thân từ trong ra ngoài thành tảng đá, có thể tự nhiên biến thành đá rồi lại biến trở lại, pháp thuật này đối với bọn hắn không có hiệu quả. Dùng để đối phó người khác thì có thể. Dù là cao thủ võ nhân như La Tăng, nếu không kịp chuẩn bị trúng chiêu, thân thể không thể động hoặc là động tác chậm chạp, chắc cũng không ứng phó được với cú siết cổ và miệng máu của con cự xà. Bất quá pháp này với Định Thân thuật cũng có một phần trùng hợp.
Liếc nhìn sang, thấy hồ ly đứng bên cạnh, vẻ mặt thành thật, nhìn chằm chằm vào cổ tay hắn.
"Không cần lo lắng."
Lâm Giác vừa dùng lực, làn da liền nhanh chóng khôi phục. Hồ ly ánh mắt lóe lên, lại cảm thấy ngạc nhiên.
Lập tức bên cạnh truyền đến giọng của La Tăng: "Ta ở kinh thành gặp qua không ít tăng đạo cao nhân, cũng quen biết nhiều kỳ nhân dị sĩ, đảo chưa từng thấy ai như đạo trưởng, am hiểu pháp thuật và đấu pháp đến thế."
Lúc này hắn đã chặt được sừng rắn, cầm trên tay. Hồ ly lại bị thu hút, từ đùi Lâm Giác nhảy sang, tò mò quan sát. Cây sừng này dài chừng một thước, chỗ dưới cùng thô như cổ tay người, đầu trên thì nhọn, cầm trên tay nặng trĩu như một tảng đá.
"La công đã gặp những người kia như thế nào?"
"Phần lớn tăng đạo ở kinh thành đều cúng thần Phật, không tu pháp thuật. Những người tu pháp thuật cũng chỉ là vài trò vặt, ai có hai ba môn đã là nhiều. Những người được gọi là kỳ nhân dị sĩ cũng đa phần như vậy, dù trong đó quả thực có vài người có bản lĩnh cao cường, cũng chỉ giỏi một hai dạng."
"Thế gian đa phần đều vậy." Lâm Giác nói. "Nguyên lai kinh thành cũng như vậy."
"Nơi đâu cũng vậy cả." La Tăng vừa nói, vừa rút đao ra, "Không biết thịt rắn này vị gì, ăn được hay không hoặc là làm thuốc được không, La mỗ cắt mấy cân mang đi."
Tiểu sư muội cũng cùng Lâm Giác nhìn nhau, trao đổi ý nghĩ. Đây là một cô sư muội cần kiệm.
La Tăng muốn lấy thịt phần bụng con cự xà. Nhưng không ngờ vừa xé bụng rắn ra, bên trong lại còn một bộ người chưa tiêu hóa xong, lần này dù là hắn cũng mất luôn ý định lấy thịt rắn. Lâm Giác và hai người cũng bớt được công suy nghĩ.
"Tiếp theo làm sao?" Lâm Giác hỏi hắn, "Cái sừng này đủ chưa?". La Tăng im lặng nhìn thẳng vào hắn. Lâm Giác lập tức biết -- Hắn cũng không biết.
"Vì an toàn, thu thập thêm vài cái đi." Lâm Giác nói với hắn, "Con rắn yêu này thích ăn người, ta sẽ dùng linh dịch dẫn nó tới, thấy chúng ta, nó sẽ tự chui lên từ dưới đất, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau đối phó."
"Được!"
"Khói vàng này không có tác dụng với sư huynh muội ta, các ngươi cẩn thận chút là được, để bảo đảm, ta sẽ không gọi bốn vị hảo hán am hiểu cận chiến kia đến giúp."
"Không vấn đề!"
Lâm Giác liền thu hồi bốn Đậu Binh, chỉ để lại vị cung thủ, lập tức lấy ra một bình sứ nhỏ. Đây là bình linh dịch cuối cùng. Vừa mở ra đã có mùi hương ngào ngạt.
Lập tức mấy người đổi sang chỗ khác chờ đợi. Nếu có cự xà khác tới, thì hồ ly phụ trách do thám, Lâm Giác ngự kiếm đánh xa, Đậu Binh cung thủ bắn tên, vừa có thể thu hút sự chú ý của nó, cũng có thể gây thêm tổn thương cho nó, nếu đánh trúng yếu huyệt thì càng tốt hơn. Tiểu sư muội thì hộ pháp cho Lâm Giác, còn dùng hô phong để thổi tan khói vàng, dùng chuông lay lửa làm phụ trợ. La Tăng tìm cơ hội chém đầu.
Hiệu suất rất cao. Bình thường một hai đội quân cũng chưa chắc làm gì được con cự xà, dưới tay bọn họ lại chém rất dễ dàng. Thậm chí càng về sau càng phát ăn ý thuần thục, hiệu suất còn tăng lên không ngừng. Ngược lại là tốn mất mấy ngày đi lại.
"Cũng đủ rồi, nhiều nữa cũng không mang nổi." La Tăng quả quyết nói, "Không nên ở đây lâu, chúng ta ra ngoài thôi."
"Được!"
Ba người không do dự, lập tức rời khỏi nơi này. Lúc này, Lâm Giác và Tiểu sư muội dắt hai con lừa trên lưng chất đầy đồ vật, trừ thiên tài địa bảo thì chỉ còn lông tóc, ngay cả cành hoài mộc Lâm Giác lấy được cũng chỉ có thể cầm trên tay. Xà giác thì đều được La Tăng dùng dây leo trong rừng xoa thành dây thừng buộc lại, vác lên lưng ngựa.
Đoàn người lách qua lách lại đi ra ngoài. Chướng khí trong rừng dày đặc dễ làm người ta lạc lối. May là hồ ly nhớ rõ phương hướng. Một đoàn người gần như theo đường cũ trở về. Khi đi qua bên ngoài thôn, bất ngờ gặp lại trung niên nhân kia.
Thấy La Tăng vác xà giác trên lưng ngựa, trên người dính máu chưa khô, còn có hai đạo nhân mang gió thoăn thoắt bước đi, trung niên nhân kinh hãi như gặp quỷ thần. Chưa kịp phản ứng thì mấy người đã đi xa.
Vị kia trong động phủ Dao Hoa nói, xà giác này phải phơi khô mới thành hút độc thạch, hong khô sẽ thành kịch độc thạch, trước đó trong rừng chướng khí ngập tràn, đến sau thì trời nhiều mây, không có ánh mặt trời, Lâm Giác đành phải cách một đoạn thời gian lại phun nước lên xà giác, còn cho hồ ly phun ngụm khí lạnh, đảm bảo nó ẩm ướt âm hàn, đợi có mặt trời lại đem phơi khô.
Hắn cũng thường xuyên xem xét xà giác. Sờ xà giác vào thấy cứng như đá, trọng lượng cũng giống như đá, cẩn thận cảm nhận thì thấy linh vận trong đó cũng như đá. Thêm vào bản lĩnh độn thổ và biến vạn vật thành đá của con rắn, có thể đoán được, nó đúng là một loại dị thú thuộc ngũ hành Thổ, cái sừng này có lẽ là do nó hấp thu linh vận Thổ hành mà thành. Khó trách gọi là hút độc thạch và kịch độc thạch. Bởi vì bản chất của nó chính là một khối đá.
Lâm Giác chắc chắn điều này. Ít nhất hắn có hai loại pháp thuật liên quan đến đá, như Điểm Thạch Thành Tướng, như Huyễn Ngân thuật, hai pháp thuật này đều có tác dụng với cây sừng này. Hơn nữa hắn là người học luyện đan, luyện đan thì phải học hái, việc phán đoán vật liệu phổ biến trong thiên hạ là kiến thức cơ bản.
"Hong khô thì là kịch độc thạch...".
"Kịch độc là độc cỡ nào?".
"Tảng đá..."
Lâm Giác nhíu mày suy tư, mơ hồ có một ý tưởng. Chỉ là không biết có đúng không. Lâm Giác dự định sau này tìm cơ hội hỏi lại. Lúc này nhìn về phía trước, đường núi xa xăm, khắp núi cây huyền hoa màu đỏ thẫm, mà La Tăng thì cắm cúi im lặng đi đường, hắn không khỏi hỏi: "Còn chưa hỏi La công, cương thi ở Nhuận Trạch huyện là chuyện gì vậy?"
"Là một thôn, vốn cũng không được yên bình, thường xuyên xuất hiện cương thi, nhưng nơi đó văn khí rất thịnh, liên tiếp có hai người đỗ Trạng Nguyên, nên họ không muốn chuyển đi."
La Tăng cũng không quay đầu đáp, dừng lại một chút: "Chủ nhà trong thôn nói với ta là vì người nhà hắn ở nơi khác dính vào một chuyện kỳ quái, nghi là bị yêu quái báo thù, nên nơi đó mới tán phát thi khí."
"Tán phát thi khí?".
"Nguồn gốc thì ta không rõ, nhưng theo ta đoán thì tám chín phần mười là do chỗ bẩn trong nguồn nước của thôn." La Tăng vẫn không quay đầu lại, chỉ cắm đầu đi đường, "Dân làng ở đó lần lượt bị sốt nát rữa, chết bệnh, sau khi chôn xuống đất bảy ngày là sẽ trở nên cứng, biến thành mao cương đen ngòm, vô cùng hung ác. Người bị cắn cũng sẽ phát sốt mà chết, chết rồi thì trở nên cứng, chỉ có thiêu mới xong."
"Ra là như vậy!".
Lâm Giác cau mày: "Vậy chúng ta còn kịp không?"
"Không biết. Những người trước đó bị sốt chết bệnh, phải mất mười ngày nửa tháng, mà người uống nước cũng chưa chắc lập tức bị sốt, khi ta đi thì tình hình vẫn lác đác, chắc là còn người sống."
"Thì ra là như thế."
"Vốn khi gặp những chuyện trở nên cứng như vậy, chỉ cần tìm cương thi ra mà thiêu hủy là xong. Duy chỉ có chỗ này lại không bình thường, lại rất khó xử lý. Ta chỉ có thể nhờ một vài hảo hán giang hồ kết giao đến canh giữ ở đó, nếu có người biến cứng thì sẽ bị chém giết thiêu hủy, xác chết cũng thiêu, nếu có ai bị sốt nát rữa thì sẽ canh giữ cẩn mật, nhưng mà những người chưa phát bệnh, không lẽ lại giết hết cùng một lượt?"
La Tăng nói, hơi dừng lại, lại bồi thêm một câu: "Nhà giàu trong thôn kia có con cháu làm quan trong kinh." Ý muốn nói nếu không như thế, thì quan binh ở đó đã không ngần ngại đồ thôn đốt làng. Trên thực tế thì đây cũng đúng là một biện pháp thường dùng.
... Đi tới đi tới, lại đến tối.
Mấy người nhóm lửa, nướng ít thịt rừng để ăn. Tiểu sư muội hoàn thành việc nhặt củi nhóm lửa của mình xong, liền nhàn nhã, lại bưng cuốn sách nhỏ, nép vào bên đống lửa, nhờ ánh lửa mà nghiêm túc đọc, chờ ăn cơm.
Quyển sách ở trên dày đặc chữ viết tay. Đó chính là pháp thuật « Sơn Áp Đỉnh » do Lâm Giác viết ra. Tiểu sư muội trời phú vốn hướng về ngũ hành, bản lĩnh mà nàng học được trước mắt cũng có khuynh hướng đấu pháp, nàng cũng am hiểu đấu pháp, chỉ cần nàng bằng lòng, Lâm Giác có thể đem tất cả pháp thuật ngũ hành mà mình đã học được dạy hết cho nàng. Bao gồm cả Sơn Áp Đỉnh, Khốn Thủy thuật, Điểm Thạch Thành Tướng cùng Mộc độn chi pháp. Cứ tiếp tục như thế, có thể đoán được rằng, sau này tạo nghệ của nàng ở phương diện pháp thuật ngũ hành rất có thể sẽ vượt qua cả Lâm Giác. Chỉ là hiện tại Tiểu sư muội cảm ngộ sâu sắc nhất về linh vận Thổ hành, cho nên Lâm Giác trước tiên sẽ dạy nàng pháp thuật Thổ hành. Tiểu sư muội vô cùng cần cù chịu khó. Sau khi ăn cơm xong, nàng lại tiếp tục nghiên tập. Thậm chí sau khi đống lửa đã tắt, nàng cũng không muốn đi ngủ sớm, vì thế nàng đã thắp một ngọn Thủ Dạ Đăng, ghé vào phiến đá có đặt Thủ Dạ Đăng, mượn ánh đèn để đọc sách. Không ngờ rằng ánh lửa lại một lần nữa bùng lên dữ dội. Tiểu sư muội lập tức khép sách lại, một tay nhét vào trong ngực, một tay khác thì đi lấy kiếm, quay người lại nhìn. Lâm Giác cũng ngồi dậy. Chỉ thấy ở nơi xa, chỗ đèn đuốc mông lung vẫn là bốn vị thần quan đó. "Gặp qua đạo trưởng..." Thần quan áo đỏ đi đầu hành lễ với hai người, khách khí hỏi: "Bây giờ các ngươi đã ra khỏi huyện Khô Trạch rồi, có thể dẫn bọn ta đi gặp vị trí công chúa đang ở không?" Lâm Giác nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ. Không ngờ bọn họ vẫn ở bên ngoài chờ đợi, xem ra đúng là không thể cứ vậy mà trở về giao nộp. Nhìn thái độ này, có khi bọn họ sẽ còn đi theo hai người tiến vào huyện Khô Trạch, xem qua quá trình trảm rắn của bọn họ. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn nhìn về phía La Tăng. "Ta thấy, nếu ta không dẫn bọn họ đi xem một chút, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua. Dù sao thì ta cũng đã từng hứa với vị công chúa kia sẽ giúp nàng đưa tin, bây giờ tin vẫn chưa đưa đến Tây Nhạc, coi như chưa xong việc, vậy thì ngày mai dẫn bọn họ đi thêm một chuyến cũng không sao." Lâm Giác nói xong, dừng lại một chút, "Bây giờ xà giác đã có trong tay rồi, La công cứ về trước đi, chúng ta có lẽ chỉ trì hoãn thêm nửa ngày, sau đó sẽ đến." "Cũng được." La Tăng gật đầu, "Chỗ đó ở ngay bên ngoài huyện Nhuận Trạch, gọi thôn Dương gia, chỉ cần tìm người hỏi là sẽ biết." "Không cần phiền phức như vậy." Lâm Giác quay đầu nhìn Phù Diêu một cái. Hồ ly thực sự rất thông minh, lập tức hiểu ý, bước ra phía trước, móng vuốt vừa nhấc, liền đặt lên đùi của La Tăng. La Tăng liền lập tức vén vạt áo ống quần lên xem xét. Ở trên đó đã có thêm một ấn ký móng vuốt hồ ly, tựa như hoa mai. "Biết rằng La công võ nghệ cao cường, khí huyết tràn đầy, rất nhiều pháp thuật đối với ngươi cũng không có tác dụng, xin ngài đừng cố ý điều động khí huyết để xông vào nó, chỉ cần nó vẫn còn ở đó, chúng ta tự nhiên có thể tìm được La công." "Đạo trưởng thật giỏi!" "Là Phù Diêu nhà ta..." La Tăng khẽ gật đầu, ban đầu không muốn nói nhiều, bất quá thấy con hồ ly nháy mắt quay đầu, hướng về bản thân nhìn, ánh mắt sáng ngời, hắn trầm mặc một hồi rồi đành phải bổ sung một câu: "Hồ ly nhà đạo trưởng cũng giỏi thật!" Lúc này hồ ly mới thu hồi ánh mắt, nâng móng vuốt lên. "Xà giác này cần phải phơi khô, về cách sử dụng, mong La công tìm hiểu một hai." Lâm Giác dặn dò. "Chúng ta biết cách sử dụng thứ này." Thần quan áo đỏ ở phía xa từ tốn nói. "Mấy vị biết?" "Tự nhiên là biết, chỉ là không ngờ trong huyện Khô Trạch lại ẩn giấu dị thú như vậy." Thần quan áo đỏ dừng lại một chút, thấy hắn đã đồng ý dẫn mình đi, cũng không thừa nước đục thả câu, "Nếu có vết thương, dán vào vết thương, tự nhiên có thể hút độc. Nếu không có vết thương, dán lên trán cũng có thể hút độc. Chờ đến khi đá hút độc biến thành màu mực, tức là đá hút độc đã đầy độc, có thể dùng nước ngâm để thanh tẩy, sau khi phơi khô lại có thể dùng tiếp. Không thể sấy khô bằng lửa. Nếu là độc có thể lây nhiễm, thì nước ngâm đá hút độc cũng không được tùy ý đổ lung tung, cần phải đào hố chôn sâu." "?" La Tăng nhìn bọn họ một cái. Sau khi suy nghĩ một hồi, cảm thấy không giống giả. Dù sao thì cứ thử một chút sẽ biết thôi. Chỉ là việc này cũng không làm thay đổi ấn tượng của hắn đối với bọn họ, vì thế hắn chỉ chắp tay, biểu thị một chút sự thăm hỏi, sau đó liền không để ý tới bọn họ nữa. Hôm sau trời vừa sáng, hai bên liền ai đi đường nấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận