Chí Quái Thư

Chương 328: Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt

Chương 328: Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt
Ngô lệnh sử cũng đến, còn mang theo bạc trắng cùng lễ vật tạ ơn. Đây là vì chuyện trừ yêu ở huyện Cẩm Bình mà đến tạ ơn. Người này thật hèn hạ, rõ ràng khoảng cách Lâm Giác về kinh đã gần hai tháng, La công vẫn luôn ở trong viện, nhưng hắn biết Lâm Giác không có ở đây nên cứ chần chừ không đến, mãi đến lúc này mới đến đưa. Mà sự việc ở huyện Cẩm Bình thật sự quá lớn, Ngô lệnh sử dẫn theo hơn chục người, chỉ riêng bạc trắng thôi đã đựng đầy một rương lớn, phải hai người khiêng, nói là có hai ngàn lượng. Nhưng trên thực tế không chỉ có thế, phần thù lao hậu hĩnh như vậy không thể dùng hết bạc trắng để thanh toán được, vì vậy còn có rất nhiều vải vóc lụa là, trân châu ngọc thạch, rượu ngon thức uống các thứ mà Lâm Giác không dùng đến. Lâm Giác bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể thu lấy. Dù sao cũng đủ cho Ngân Quỷ ăn thêm hơn một năm.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, hơi thu càng thêm rõ rệt. La công ở trong sân luyện thương. Lúc này hắn đang dùng cây thương mà Lang tướng quân đã dùng trước kia. Cây thương này quả thật có huyền diệu, đến tay La công, sau khi dùng một tháng, âm hàn khí của lang yêu trước kia lưu lại trên thương dần biến mất, thay vào đó là huyết khí nóng rực. Đến nỗi cây thương nhìn cũng khác đi.
"Xùy!"
La công đâm thương ra, đâm vào mặt đất. Bỗng nhiên có luồng huyết khí nóng bỏng cương liệt rót vào đất, nhanh chóng bành trướng. Một hơi sau—— "Bành!" Mặt đất trong sân vậy mà nổ tung, đất đá văng tứ tung, cỏ dại bay loạn, để lại một cái hố lớn cỡ chậu rửa mặt.
Ở sát chân tường còn có một cái lỗ, trong lỗ bỗng ló ra một cái đầu nhỏ, chính là một con Bạch Hồ mặt xám mày tro, cảm nhận được động tĩnh dưới đất, liền ló đầu ra. Mắt thần linh của Bạch Hồ động đậy, liếc nhìn La công, lập tức giật mình. Thì ra La công cũng biết đào hang! Ngay lập tức nó nhìn cái lỗ bị La công đâm ra, rồi cúi đầu nhìn cái lỗ mà chính mình đào, so sánh xong liền suy tư. Bỗng nhiên nó nghĩ ra một ý hay.
Mà ở trong tĩnh thất bên cạnh, trên bàn trà đặt chén trà, đang tỏa ra mùi hương thơm ngát, Lâm Giác cầm sách cổ ngồi ở bên cạnh.
"Hoa..."
Thần Hành thuật, là phép đi đường. Phép đi đường trên thế gian rất nhiều, đạo lý cũng khác nhau. Cách đơn giản dễ học nhất chính là tăng thêm lực chân của bản thân. Pháp thuật này, đa số là thần hành chi pháp. Thần hành chi pháp cũng có nhiều loại: Đan Đỉnh phái đa phần dùng ngoại lực thần hành từ thiên địa, luyện thành đan dược, khi dùng thì nuốt, gọi là Thần Hành Đan; Linh pháp phái đa phần tự luyện thần hành chi lực, khi dùng thì tự vận, gọi là Thần Hành thuật; Phù lục phái đa phần mượn thần hành chi lực từ Thần Linh, phong ấn vào trong lá bùa, khi dùng thì nhúng nước bôi lên đùi hoặc dán lá bùa vào đùi, gọi là Thần Hành Phù. Đây là Thần Hành thuật. Người mới học chân sẽ khỏe ra, không biết mệt mỏi, tu luyện tới cao thâm thì thân nhẹ như chim én, đi như gió, đi ngàn dặm một ngày chẳng đáng gì, người có năng lực lớn thì đạp nước lên mây, lăng không mà đi.
"Đây chẳng phải là pháp thuật Thần Hành Đan sao?"
Trong Tụ Tiên phủ có một vị Trương công, có thần hành pháp thuật gia truyền, là một kỳ nhân có thể đi được ba ngàn dặm một ngày. Không nên thấy pháp thuật này không thể gây sát thương, không thể chặn tai ương mà coi thường. Ở cái thời buổi này, pháp thuật này là có đại dụng. Trương công có bản lĩnh này, dù chỉ đưa tin cho quan lại quyền quý hoặc chuyển tin tức giữa triều đình và biên cương thôi, cũng đủ ăn ngon mặc đẹp, giàu sang phú quý. Nhưng Trương công có một trái tim vì dân, thường xuyên đi ở những nơi nguy hiểm nhất để đưa tin. Trước đây hắn ở Tây Bắc, giúp mọi người đối phó yêu quái. Nhờ Phàn thiên sư giới thiệu, Lâm Giác dùng một môn Hỏa hành pháp thuật đổi lấy môn Thần Hành thuật này. Đương nhiên, một phần nguyên nhân quan trọng là do trước đây Lâm Giác từng đến huyện Cẩm Bình, tiêu diệt Lang tướng quân dưới trướng Báo Vương, lại đánh trọng thương một yêu tướng khác, Trương công kính nể lại tin tưởng Lâm Giác, cộng thêm thanh danh của Lâm Giác hiện giờ ở kinh thành cũng rất tốt, nếu không thì ở cái thời buổi này, không mấy ai yên tâm đem bản lĩnh gia truyền ra trao đổi với người khác.
"Thân nhẹ như én..."
"Đi như gió..."
Thật sự gần giống với hiệu quả của Thần Hành Đan. Lâm Giác cầm trang giấy lên, so sánh thì thấy, chỗ tốt của Thần Hành Đan là có thể dùng cho người khác, lại không hao phí pháp lực, uống vào có hiệu quả nhanh. Còn Thần Hành thuật chỉ có thể tự mình dùng, lại hao tốn pháp lực, trước khi chưa tu đến cao thâm thì mỗi khi thi pháp phải chậm rãi tụ thần hành chi lực ở trên đùi, cần một lúc chuẩn bị, hiệu quả lại chậm hơn Thần Hành Đan. Chỗ tốt của Thần Hành thuật là không tốn vật liệu, không cần tốn công luyện đan, càng thêm tiện lợi, bởi vì dùng chính pháp lực của bản thân, chỉ cần đạo hạnh không thấp thì hiệu quả sẽ càng bền bỉ. Quả thật có chút khác biệt.
Lâm Giác lại lật trang.
"Hoa..."
"Tiểu như ý, lớn nhỏ như ý là một". Vốn là pháp thuật thần thông thời Thượng cổ, tên là lớn nhỏ như ý, người tu tập có thể biến lớn biến nhỏ. Sau này có người chia một thành hai, thành to như ý và nhỏ như ý. Tập luyện nhỏ như ý có thể thu nhỏ thân mình, tạo nghệ càng sâu thì có thể co lại càng nhỏ. Người mới học chỉ có thể thu nhỏ bản thân, tu đến cao thâm thì có thể dùng pháp lực nhuộm dần quần áo vật ngoài thân. Nếu có thể thẩm thấu thì quần áo bên ngoài cũng có thể thu nhỏ theo; người mới học khi thu nhỏ thì lực lượng cũng nhỏ, tu đến cao thâm thì lực lượng không giảm. Còn như to như ý, thì có thể hợp thành lớn nhỏ như ý.
"Tiểu như ý..."
Lâm Giác vẫn cầm trang giấy, chăm chú xem. So với Thần Hành thuật, dùng Tiểu như ý để thu nhỏ bản thân, rồi nhờ chim chóc trong núi chở đi thì tựa hồ sẽ tiện và đỡ tốn sức hơn. Hơn nữa Tiểu như ý còn có công dụng khác. Ví dụ như cần đi đến một nơi nào đó, không có đường đi, không có cửa để vào, chỉ có một lỗ nhỏ mà mộc độn chi pháp cũng không dùng được thì chỉ còn cách thu nhỏ người rồi đi qua. Hoặc là khi đi trong núi mà gặp phải mưa to hoặc giá lạnh, không có chỗ trú chân mà lại lười đi tìm thì Thần Hành thuật chỉ có thể gắng gượng mà đi, còn Tiểu như ý có thể thu nhỏ thân thể trốn vào hốc cây qua đêm hoặc là dứt khoát mang theo một chiếc hộp để ở trong đó. Đồng thời, Tiểu như ý còn có thể thu nhỏ một số vật bên ngoài, chỉ là cần luyện và thẩm thấu lâu dài, đại khái chỉ có thể là những vật phẩm tùy thân. Còn chỗ tốt của Thần Hành thuật là có thể dùng trong lúc đấu pháp.
Lâm Giác đang suy tư, dư quang liếc một cái liền thấy một con tiểu hồ ly xám toàn thân dính đầy bùn đất đang lén lút đi ngang qua cửa.
"Phù Diêu!"
"!?" Hồ ly giật mình, lập tức dừng bước, quay đầu nhìn hắn.
"Ngươi lại đào hang trong sân rồi hả?"
"...?"
"Không trách Phù Diêu. Là ở dưới có chuột." Hồ ly rất nghiêm túc nói, giọng điệu cứ như nó không phải Phù Diêu, mà là người ngoài cuộc khuyên giải, ôn hòa khuyên hắn không nên giận Phù Diêu.
Lâm Giác vươn cổ nhìn ra ngoài sân: "Mau đi lấp lại cho ta."
"..." Con ngươi hồ ly đảo một vòng rồi nói với hắn: "Là La công đánh ra!"
"La công đánh?"
"Đúng! La công dùng cây gậy đâm ra!"
"La công dùng cây gậy đâm ra?"
"Đúng! La công..."
Hồ ly còn chưa dứt lời, đã cảm thấy mình bỗng dưng bay lên, từ cửa bay vào trong phòng. Tiếp theo có một bàn tay túm lấy sau gáy nó. Hồ ly ngoan ngoãn bị xách theo.
"Ngươi xem ngươi đào bới kiểu gì vậy, ở dưới sắp có ba phòng ngủ một phòng khách rồi, ngươi bảo đây là do La công dùng thương đâm ra?"
"!?" Trong lòng Hồ ly lập tức giật mình. Không hổ là đạo sĩ! Thật là thông minh!
Cùng lúc đó, La công nghe thấy tiếng bọn họ nói về mình thì cũng xuất hiện ở cửa tĩnh thất. Hồ ly đành phải yếu ớt ngước nhìn hắn. La công chỉ cười cười không nói gì, xoay người lại, tiếp tục luyện thương. Còn Hồ ly thì nhân lúc Lâm Giác không chú ý, đột nhiên thu nhỏ, biến thành nhỏ cỡ một quả trứng gà, tự nhiên thoát khỏi tay Lâm Giác, rơi xuống đất rồi nhanh như chớp mà chạy mất.
"Ta sẽ lấp mà~" Từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói rất nhỏ.
"..."
Lâm Giác lắc đầu, khép sách cổ lại. Thời gian này Tần Châu tương đối yên bình, Báo Vương như đang nghỉ ngơi lấy sức, không gây chuyện gì nữa. Còn Đông Vương Mẫu trong truyền thuyết cũng rất kín tiếng, chỉ im lặng truyền giáo.
Mà Lâm Giác thì đang tu tập Đại Âm Dương pháp, đã hoàn toàn nắm vững nó, đạo hạnh tăng lên nhanh hơn trước rất nhiều. Ngoài ra còn có thêm môn Thần Hành thuật và Tiểu như ý. Hai mươi tám tân Đậu Binh cũng đã hoàn thành điêu khắc, chỉ chờ tế luyện là có thể tác chiến. Trước đây, khi đến Kinh Thành, mình có bốn mục đích chính: Đại Âm Dương pháp, ổn định bạc trắng sạch, vật liệu Kim Đan và chỗ luyện đan. Hiện tại Đại Âm Dương pháp đã có được, bạc trắng sạch cũng luôn thu hoạch, chỗ ở này coi như không tệ, nếu mình không trở mặt với triều đình và Tụ Tiên phủ, đại khái có thể ở lại đây. Đến lúc đó chỉ cần bố trí phòng hộ kỹ càng thì hoàn toàn có thể luyện chế Kim Đan ở đây. Thiên hạ này hiếm có nơi nào mà khí tức lại hưng thịnh hơn kinh thành. Còn vật liệu Kim Đan thì cũng không còn thiếu bao nhiêu.
Đá núi Nam, suối Báo Bắc, khí triều biển Đông, cho dù ngàn lạng hoàng kim loại này biết tìm ở đâu, tìm như thế nào cũng không cần nói, Lâm Giác chỉ là thay đổi nơi cất giữ chúng, tuyết liên ngàn năm cũng không cần nhắc, trước mắt còn hoàn toàn không có manh mối, chỉ còn lại Yến Noãn Hương cùng địa linh. Lâm Giác suy nghĩ rồi quyết định hỏi trước Yến Noãn Hương. Bởi vì bản thân sớm tại trên Y Sơn, đã từng hỏi Phản Bác tiền bối Yến Noãn Hương là vật gì, lúc đó nó từng đề cập đến Kinh Thành, đây cũng là một lý do nhỏ bản thân sẽ đến Kinh Thành. Hiện tại mình đang ở Kinh Thành. Mà hắn cảm thấy, mình có thể hỏi ba người. Một là Phản Bác tiền bối. Bởi vì trước kia đã từng hỏi, nên hỏi lại cũng không dễ gây hoài nghi. Hai là vị "Dao Hoa nương nương" ở huyện Thanh Nham. Lâm Giác cơ bản đã xác định, vị kia khẳng định có liên quan đến Dao Hoa nương nương thật sự, rất có thể còn quan hệ không tầm thường, mà trên tay mình phần Kim Đan phối phương này chính là Dao Hoa nương nương cho mình, mà Dao Hoa nương nương chính là Yêu tộc đại thánh, cảnh giới đại năng, môn Kim Đan này đến nay có còn có thể để người thành tiên hay không thì tạm thời khó nói, dù sao đối với Dao Hoa nương nương là không có một chút tác dụng nào. Vô luận Kim Đan phối phương hay bản thân Kim Đan, đều không có sức hấp dẫn đối với nàng. Dù là vị kia ở huyện Thanh Nham cơ bản không thể là Dao Hoa nương nương thật sự, nhưng hướng về phía vị kia hỏi thăm một loại dược liệu, cũng tương đối an toàn. Ba là tàng Kinh Các hoặc Phàn Thiên sư. Trong tàng Kinh Các rất có thể ghi chép sự việc liên quan đến Yến Noãn Hương, chỉ là tàng Kinh Các quá lớn, bên trong sách quá nhiều, quá loạn, cũng không dễ tìm. Ngược lại là Phàn Thiên sư lại thường xuyên đến tàng Kinh Các đọc sách. "Người này..." Lâm Giác ở chung với hắn càng lâu càng phát hiện, người này mặc dù không có bất kỳ pháp lực thần thông gì, nhưng trong tình huống thân thể phàm nhân bị giới hạn, đã có kiến thức vô cùng rộng rãi. Đã "Phản Bác tiền bối" từng nói, Yến Noãn Hương từng xuất hiện ở Kinh Thành, vậy hắn rất có thể biết. Sau một hồi suy tư, vẫn là hỏi trước một chút Phản Bác tiền bối. Lâm Giác thu hồi cổ thư, đứng dậy nhìn xung quanh một chút. Dứt khoát cầm một chiếc bút sắt, đi ra trong viện, vừa lúc hồ ly trong sân đào hang, đào ra rất nhiều đất vụn cát mịn, hắn tiện tay san bằng, đặt bút sắt ở bên cạnh, cũng lấy ra kê phù, đặt ở phía trên. Nhóm lửa ba nén hương, cắm ở bên cạnh, Lâm Giác tĩnh tâm ngưng thần, trịnh trọng thì thầm: "Kê Tiên mời đến." "Kê Tiên tiền bối mời đến." "Kê Tiên..." Không bao lâu, trong viện liền nổi lên một trận gió nhẹ. "Tiền bối, đã lâu không gặp." La công vốn đang luyện thương bên cạnh thấy thế, cũng dừng động tác lại, cầm thương nhìn về phía hắn. Chỉ nghe hắn tựa như đang nói chuyện với không khí: "Tiền bối quả nhiên có bản lĩnh đặc biệt, việc chúng ta ở Tần Châu và Kinh Thành, tiền bối vậy mà biết rõ tường tận." "Thật lòng đấy, tiền bối làm sao mà nghĩ vậy?" "Thật có chuyện khác." "Trước kia ở trên Y Sơn, vãn bối không phải đã từng hỏi tiền bối một loại bảo vật, tên là Yến Noãn Hương sao? Lúc đó tiền bối còn từng giải thích cho vãn bối đây là vật gì, giúp vãn bối đại ân, lần này chính là muốn lại hỏi tiền bối một câu, có thể tìm được nó ở đâu?" Dừng một lát, bút sắt chợt dựng thẳng lên. Lập tức sàn sạt viết chữ trên đất vụn —— "Xa như sao treo cửu tiêu," "Gần tựa trăng soi trước hiên nhà." Hai hàng chữ rất nhanh đã viết xong. Lạch cạch một tiếng, bút sắt rơi xuống đất, gió nhẹ tan đi. Phản Bác tiền bối thật sự là đến nhanh nhẹn, đi cũng dứt khoát. Chỉ còn hai người một trái một phải, một người cúi đầu, một người cầm thương, thưởng thức hai câu thơ này, thậm chí sau lưng cây Hải Đường còn có hai bóng hình yểu điệu mơ hồ, cũng không nhịn được nhón chân ngóng trông nhìn tới. "Đây không phải ý là xa tận chân trời sao?" La công không cần suy nghĩ, lập tức nói. Lâm Giác cũng nhăn mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận