Chí Quái Thư

Chương 135: Linh Nguyên đan

"Việc đến kinh thành xác thực không dễ gặp mặt, nhưng không phải hoàn toàn không có cơ hội." Tam sư huynh vui vẻ nói, "Đạo hữu chắc cũng biết, đệ tử Phù Khâu quan chúng ta, trừ người thứ nhất, còn lại đều sắp xuống núi cả. Kinh thành phồn hoa như vậy, tranh thủ lúc còn chưa thay đổi triều đại, những sư huynh đệ khác ta không rõ, chứ bần đạo đây tất nhiên phải nhanh chóng đến xem. Nếu không đổi triều, dù kinh thành không bị chiến hỏa cướp phá, biết đâu đời thiên tử sau lại dời đô đi nơi khác, vẫn nên nhìn tận mắt thì hơn, nhìn tận mắt thì hơn.""Vậy thì tốt! Nghe nói đạo quan của chúng ta nằm ở phía nam ngoài thành, chưa đến hai dặm là tới, ra khỏi thành là thấy ngay, Diệu Lâm đạo hữu nếu đến kinh thành, nhất định phải ghé qua nơi này một chuyến." "Tốt tốt tốt! Lần này đi kinh thành coi như có chỗ đặt chân rồi!""Ha ha ha..." Một đám đạo sĩ ngồi dưới tàng cây thông trò chuyện vui vẻ.Hai ngày sau đó, Lâm Giác lại dẫn ba vị đạo trưởng Tề Vân Sơn đi dạo một vòng Y Sơn, đến mấy đạo quan thuộc Linh Pháp phái bái phỏng, cảm tạ và báo cáo kết quả, khiến ba người đi đến mỏi cả chân.Tiễn bọn họ đi rồi thì trời cũng vào đông.Y Sơn ngày càng lạnh hơn.Dần dà, tuyết lớn lại bắt đầu rơi trắng trời.Ngay cả cây thông trong đạo quan cũng phủ đầy băng, mặt đất thì toàn tuyết, thường xuyên xuất hiện dấu chân của các loài động vật, đôi khi vừa mở cửa ra là thấy ngay biển mây, cảnh tượng đẹp đến mức không giống chốn nhân gian.Thường xuyên có người dưới núi tìm đến, nhờ giúp trừ yêu.Thế đạo quả thực ngày càng rối ren.Thật ra, gặp chuyện yêu quỷ, năm nay dân thường sẽ báo quan xử lý, bởi vậy mà có không ít chuyện lạ về quan binh trừ yêu, quan viên thẩm quỷ được lan truyền. Những quan viên này thường sẽ được xem là thanh liêm chính trực. Về sau, không ít quan viên dùng thủ đoạn hư cấu loại chuyện này để đánh bóng tên tuổi, tăng thành tích, tỏ vẻ mình có thể trừ yêu, thẩm quỷ, là một vị quan tốt không sợ yêu ma.Vậy nên những tin đồn này cũng nửa thật nửa giả.Nói tóm lại, thời bình, chuyện yêu quỷ sẽ ít đi, thường thì chỉ là mấy tiểu yêu tiểu quỷ, còn quan phủ thì càng rảnh rang, có dư sức mà quản mấy chuyện này.Đến thời loạn thì ngược lại.Chuyện yêu quỷ càng nhiều, yêu quỷ đến quấy phá cũng trở nên rất lợi hại, một mặt là do quan phủ không đối phó được, mặt khác thì triều đình mục nát từ gốc đến ngọn, quan viên cũng chẳng muốn quản.Vì thế mà mùa đông năm nay, có rất nhiều người đến cầu xin giúp đỡ.Có bách tính nghèo khổ, cũng có đại tộc trong thôn, và nhiều nhất vẫn là thương nhân, lác đác nhận được chút tiền tạ ơn, phần lớn đều bị sư phụ đưa cho Lâm Giác, để hắn nuôi Thực Ngân Quỷ.Không biết từ lúc nào, một mùa đông khắc nghiệt nữa lại đến.Trước mặt Lâm Giác đang có một cái lò sưởi, trên bàn nhỏ cạnh đó là hai tượng gỗ, đều là tượng người cao lớn cường tráng, còn hắn thì đang cầm một chiếc búa nhỏ, kê trên một cái đe sắt, nhẹ nhàng gõ vào một hạt châu kim loại rất nhỏ.Hạt châu bé xíu, còn không bằng hạt kê.Trong phòng vang lên tiếng đinh đang.Một hạt châu nhỏ rất nhanh bị hắn gõ thành một miếng vảy cá bé xíu.Lâm Giác cầm lên xem xét tỉ mỉ, lại lấy một mảnh khác ra so sánh, xem kích thước, hình dạng có giống nhau không, độ dày có đều không, lại chỉnh sửa đôi chút, sau đó mới bỏ vào trong một cái chén nhỏ trên mặt đất.Trong chén đã có nửa bát lân phiến giống nhau.Ngay sau đó, hắn cầm lấy kẹp, lại từ trong lò lửa lấy ra một viên châu nhỏ khác cũng cỡ đó, nung cho đỏ rực."Đinh đinh..."“Đây là làm giáp cho Đậu Binh." "Tê..."Lâm Giác bỗng nhiên rùng mình, nhướng mày, cũng không quay đầu lại nói: "Ta đã bảo ngươi không được luyện nôn hàn khí trong phòng rồi, chỉ có mùa hè mới được.""Anh?"Sau lưng, hồ ly nghi hoặc nhìn hắn chằm chằm."Muốn luyện thì ra ngoài luyện."“?”Hồ ly nghiêng đầu nhìn ra ngoài.Dù cửa sổ đã đóng kín, nhưng nó vẫn biết lúc này bên ngoài chắc chắn là một màu trắng xóa của tuyết, trời rét cắt da cắt thịt.Lạnh như vậy! Ra ngoài luyện? Hồ ly không phải là đồ ngốc.Phù Diêu lắc đầu, quay người, đi qua một bên khác nôn.Phun phun, bỗng cảm thấy có chút không thoải mái.Hình như thân thể nặng hơn một chút?Xác nhận là do thổ khí nhiều quá, có hơi mệt.Hồ ly nghĩ như vậy.Hôm nay luyện tập đến đây là được rồi.Còn Lâm Giác thì vẫn đang bận rộn, tiếng leng keng vang không ngớt.Trong khoảng thời gian này, chuyện trên núi, ngoài việc tu hành và nấu ăn thường lệ ra, chính là cảm ngộ và luyện tập pháp thuật "Núi áp đỉnh", và còn chế tạo Đậu Binh."Núi áp đỉnh" pháp thuật này nhập môn còn nhanh hơn hắn nghĩ.Có lẽ là do pháp thuật này vốn là pháp thuật thuộc Thổ hành, lại mượn linh vận của núi, mà trong một lần xuống núi trước, hắn luôn mang theo lệnh bài Sơn Thần, mang theo lệnh bài tự nhiên cảm nhận được linh vận của Y Sơn, mà Y Sơn hiện tại lại là một trong những ngọn núi lớn có linh vận mạnh mẽ nhất thiên hạ, ngoài tam sơn và ngũ nhạc trong truyền thuyết ra. Sau khi trả lệnh bài Sơn Thần lại cho Sơn Thần, cảm giác này tuy bị cắt đứt, nhưng những thu hoạch và cảm ngộ trong khoảng thời gian trước đó lại chưa lập tức biến mất, mà lại trở thành một phần kinh nghiệm, thành thu hoạch của chính hắn.Nhờ những cảm ngộ đó, mà việc học "Núi áp đỉnh" diễn ra vô cùng thuận lợi.Ngay cả "Hóa Thạch pháp" cũng nhờ vậy mà tiến bộ không ít.Gần đây trời rất lạnh, không nên ra ngoài, nên hắn cẩn thận làm Đậu Binh trong phòng.Bây giờ đã đến lúc chế tạo khôi giáp.Khôi giáp và binh khí cho Đậu Binh không dùng linh kim mà Sơn Thần ban cho, Lâm Giác vốn định dùng nó, nhưng sau khi nói cho Tam sư huynh thì sư huynh bảo rằng lãng phí, không thích hợp, vừa khéo hắn đi trừ yêu trong thành, gặp được một con yêu quái hơi có chút đạo hạnh, thu được một ít linh kim, liền chia cho Lâm Giác một ít, còn Lâm Giác thì chia lại chút linh kim của Sơn Thần cho hắn.Nghe nói đó là mảnh vỡ của lò luyện đan mà Cổ Đế năm xưa dùng, thật ra thì trước kia không phải loại linh kim gì ghê gớm, chỉ là do được vị Thượng Cổ Đế Quân dùng để luyện đan, lại nhiễm linh vận Kim Đan, nên mới trở nên phi phàm hơn. Đến hiện tại nó được xem như một loại linh kim tương đối thượng đẳng, tuy vậy, linh vật cao cấp nhất vẫn mãi là thứ do trời sinh ra.Mà quá trình này thực sự rất thú vị.Khắc tượng Đậu Binh giống như là đang làm nghệ thuật, chế tạo khôi giáp nhỏ xíu lại giống như đang làm đồ thủ công, ngoài thú vị ra, khi đắm mình vào đó, không để xảy ra sai sót, cũng giống như một kiểu tu hành vậy.Quá nhập tâm, đến mức không phát hiện, trong ngăn kéo bên cạnh chậm rãi chảy ra một làn khói bụi.Khói bụi trôi lơ lửng giữa không trung, rồi hóa thành một đầu quỷ lớn.Đợi đến khi Lâm Giác phát giác có gì đó khác thường, quay đầu lại thì thấy con quỷ đầu lớn đang sợ hãi, rụt rè đứng bên cạnh, xoay người cúi đầu, hai tay nâng một viên linh đan, giơ lên quá đầu, lộ vẻ vô cùng ngoan ngoãn."Thật, chân nhân, đan, đan dược." "Ừm?"Lâm Giác trước tiên nhìn viên đan dược, sau đó nhìn nó: "Thương thế của ngươi hồi phục rồi?""Khôi, hồi phục.""Không cần sợ sệt như vậy, khách sáo thế." Lâm Giác vừa tò mò vừa đứng dậy nhận lấy viên linh đan từ trong tay nó, "Theo sư phụ nói thì chúng ta là trao đổi bình đẳng. Chúng ta đưa ngươi bạc trắng, giúp ngươi chữa thương và che chở, ngươi thì nuốt bạc nôn ra đan dược, cũng coi như giúp chúng ta tu hành, chúng ta cũng phải cảm ơn ngươi mới phải."“Vâng vâng vâng...”Thực Ngân Quỷ vẫn rất cung kính: “Đây là Linh Nguyên đan đầu tiên mà ta nhả ra đấy ạ.""Ta xem chút đã."Lâm Giác cầm viên đan dược lên, cẩn thận xem xét.Đó là một viên đan dược màu trắng bạc, trông như bạc trắng, lớn bằng ngón tay cái, cầm rất nặng tay, tuy không được nặng đến mười lượng, nhưng linh vận bên trong huyền diệu, bên ngoài tự sinh ra làn khói mờ mịt.Trông vô cùng thần dị.“Viên đan dược này không có tạp chất, là Linh Nguyên đan thuần khiết nhất.” Thực Ngân Quỷ nói, “Nhờ có bạc trắng trong quan đầy đủ, không trộn lẫn một chút tạp khí ô uế nào.”“Ngươi đi nghỉ trước đi.”Lâm Giác cầm đan dược, quyết định sẽ mang đi cho sư phụ xem.Thế là hắn cầm viên đan dược, bước ra ngoài.Cọt kẹt, cửa phòng mở ra.Ước chừng một khắc sau, lại là một tiếng cọt kẹt, cánh cửa một lần nữa mở ra từ bên ngoài. Vị đạo nhân mặc áo dày đi trở về, ngồi xuống bên cạnh lò lửa, trong tay vẫn cầm viên đan dược đó.Xem xét thêm một lát nữa, hắn đưa đến bên miệng, khẽ liếm một cái.Vị rất phức tạp, lại có thể nếm được linh vận.Sau một thoáng do dự, hắn không chần chờ nữa mà bỏ vào miệng.Một viên linh đan vào bụng, đột nhiên làm cho linh khí và linh vận lưu chuyển.Lâm Giác nhắm mắt lại.Tu đạo là một chuyện huyền diệu phức tạp, không chỉ đơn thuần là phun ra nuốt vào linh khí, đạo hạnh cũng không chỉ là pháp lực thâm hậu, nên viên đan dược này cũng thật không hề đơn giản. Ngoài linh khí dồi dào, còn có sự huyền diệu riêng. Sự huyền diệu này có lẽ là nguyên nhân khiến xuất xứ bạc trắng cùng tạp khí hỗn tạp trong miệng của quỷ sẽ ảnh hưởng đến chất lượng đan dược.Lâm Giác cảm giác cổ thư bị kích hoạt, đó là một loại cảm giác khó tả bằng lời.Nhưng lúc này hắn vẫn chuyên tâm cảm ngộ sự huyền diệu hơn.Hồ ly ở bên cạnh hắn đi tới đi lui, lúc thì ghé lại nhìn hắn, lúc lại duỗi người, khi lại ngáp, chơi với cái đuôi của mình.Không biết qua bao lâu, Lâm Giác lúc này mới mở mắt ra.Điều đầu tiên đập vào mắt là gương mặt hồ ly nhà mình, gần sát ngay trước mặt, tò mò nhìn chằm chằm mình."Ngươi đi chỗ khác chơi đi."Lâm Giác đưa tay gạt hồ ly sang một bên, lúc này mới trở lại trên giường.Trước tiên lấy cổ thư ra, lật xem.
Trong cổ thư có thêm một môn p·h·áp t·h·u·ậ·t ——Thổ Hàn t·h·u·ậ·t, là p·h·áp n·ô·n hàn khí. Đây là p·h·áp Thủy Âm, người tu hành n·ô·n hàn khí, có thể hóa nước thành băng, ngày hè tạo sương, khiến người cảm thấy lạnh cóng thành tượng đá. Người mới học miệng phun hàn khí, chạm vào thì lạnh buốt, có thể giải nóng, học nữa thì có thể hóa nước thành băng, hàn khí gây thương tích cho người, người cao thâm thì hàn khí chạm vào hóa thành băng, người đại năng thì một ngụm hàn khí có thể khiến cả thành tuyết bay. Đây là do hồ ly n·h·ổ ra. Là bằng chứng phạm t·ộ·i việc hồ ly n·ô·n hàn khí vào hắn. Bất quá Lâm Giác tạm thời chưa định học. Vì trong cổ thư ngày càng có nhiều p·h·áp t·h·u·ậ·t, mà bản thân thời g·i·a·n và tinh lực có hạn, đã hồ ly nhà mình biết rồi, hắn có thể dồn tinh lực vào các p·h·áp t·h·u·ậ·t khác trước. Thế là hắn lại lật trang. "Hoa..." Ngân Linh đan, còn gọi là Linh Nguyên đan. Đạo luyện đan, vàng bạc chì thủy ngân, đan sa ngọc thạch đều có công dụng, chủ yếu dùng bạc trắng để chứa đựng trong đan dược, nổi danh nhất là Ngân Linh đan. Phương thuốc này vừa phức tạp lại mơ hồ, tự luyện chế tốn nhiều thời g·i·a·n, yêu cầu đối với người luyện đan cũng vô cùng khắt khe. Người chưa thành chân nhân có thể dùng, ăn vào tăng trưởng p·h·áp lực đạo hạnh, tùy theo đạo hạnh cao thấp mà có thể ăn từ một đến ba viên mỗi tháng, không được vượt quá ba viên. Nhưng Ngân Linh đan vẫn còn một loại nữa, chính là một trong hai con quỷ trong đan đạo, Thực Ngân Quỷ phun ra Ngân Linh đan. Luyện Ngân Linh đan vốn cần bạc trắng tinh khiết, không được dùng loại không rõ lai lịch, Thực Ngân Quỷ ăn bạc cũng vậy, hơn nữa mỗi tháng không được ăn quá nhiều, nếu không chất lượng đan không đều. Thế gian thường có kẻ tham lam, vì vậy Ngân Linh đan do Thực Ngân Quỷ phun ra có chất lượng khác nhau, cần cẩn t·h·ậ·n phân biệt. "Quả nhiên." Thực Ngân Quỷ này nói quả là đúng. Cảm giác này... Nghĩ đến nếu chính p·h·ái tu sĩ có được nó, dù ham linh đan, chỉ cần bận tâm tu hành, cũng sẽ không đòi hỏi vô độ, làm những chuyện vô đạo đức, không có cách nào làm. "Mỗi tháng một viên..." Lâm Giác cảm giác trạng thái của mình lúc này, đúng là có chút đạo hạnh tăng lên, tuy nói còn lâu mới đạt được tiến bộ vượt bậc, không bằng đan quả trong núi, nhưng cảm giác cũng không ít. Không biết vị Yêu Vương kia có cách dùng ra sao. Bất quá hắn không định ăn nhiều. Cũng không phải không định ăn, thực sự là tài lực không đủ. Tuy nói hai năm nay thanh danh của Phù Khâu quan ngày càng lan xa, thêm việc từ sau khi Yêu Vương gây náo loạn năm nay, dưới núi càng trở nên hỗn loạn, nhưng mỗi tháng đạo quán cũng chỉ được vài chục lượng bạc, có khi còn không có. Mà từ sau khi có đan dược, phải giao cho sư phụ, rồi từ đó ông phân cho các sư huynh. Mỗi người mỗi tháng được một viên đã là quá tốt rồi. "Vừa hay..." Trước mắt thì mỗi người mỗi tháng dùng một viên là tốt nhất. Lâm Giác lắc đầu, thấy hồ ly đối diện đang nhìn chằm chằm mình, hắn nói với nó một câu "Không được ăn" rồi cầm trang giấy, tỉ mỉ xem phương thuốc Linh Nguyên đan được ghi lại chi tiết. Quả thực tài liệu dùng rất phức tạp, vô cùng huyền ảo. Có thể về sau Nhị sư huynh tự mình luyện được. Lâm Giác nghĩ như vậy rồi ngồi dậy, chuẩn bị ra nhà bếp cho ấm người, sau đó thỉnh giáo Ngũ sư huynh về y t·h·u·ậ·t.
Bạn cần đăng nhập để bình luận