Chí Quái Thư

Chương 404: Đều là hướng thiên địa mượn lực

Chương 404: Đều là mượn lực từ trời đất
Trên tường thành Tử Vân, bóng người chạy nháo, giáp trụ va vào nhau tạo ra những tiếng vang hỗn độn, gió lớn thổi qua làm quân kỳ phấp phới rung rinh. Trước kia, huyện Tử Vân có mấy trăm quân phòng thủ, về sau triều đình vài lần tăng viện, nhưng keo kiệt, tổng cộng phái đến hơn ba nghìn người, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, vừa nghe tin quân trấn phương bắc đã xua quân nam xuống, triều đình cần triệu tập quân đội tiến đến chống cự. Thứ hai, đây là chuyện yêu quái, gần bốn nghìn người thủ tòa thành nhỏ, có thể giữ được thì giữ, nếu giữ không được, thì nghĩ đến thêm chút người cũng không có tác dụng lớn. Lúc này phần lớn quân phòng thủ trong thành đều ở trên tường thành.
Lâm Giác cùng Tam sư huynh, Tiểu sư muội ba người đứng trên lầu quan sát Bắc môn, nhìn ra xa về phương bắc. Chỉ thấy bầu trời mây đen dày đặc, sấm sét vang dội, trên mặt đất lại có một mảnh sương mù từ cánh đồng hoang cuốn tới, nó cao mấy nghìn trượng, dài rộng không biết bao nhiêu, tóm lại nhìn bên trái bên phải đều không thấy đầu, nhìn từ xa giống như đám mây rủ xuống mặt đất, hoặc như một bức tường sương mù đen nhánh, đang hướng về phía nơi này đẩy tới. Bão tuyết hay bão cát trong truyền thuyết cũng không hơn cái này.
“Quả nhiên.” Lâm Giác tự lẩm bẩm, đưa tay sờ vào ngực. Trong ngực, một đồng tiền vẫn an ổn.
Đông Vương Mẫu ẩn náu nhiều năm, bây giờ đại kiếp sắp tới, lúc này mới chọn thời điểm tốt ra làm loạn, mục đích của nàng là đảo lộn thiên hạ, là hấp thụ sinh cơ, là vượt qua đại kiếp của nàng, chứ không phải là sống sót trong vòng vây quét của hai vị Chân Quân Hộ Thánh Bảo Thánh. Nếu chỉ muốn sống, nàng đã không xuất hiện vào lúc này.
Vì vậy Đông Vương Mẫu không có chạy trốn, bởi vì nếu nàng không đạt được mục đích, dù có trốn thoát cũng không thể ứng phó đại kiếp của mình. Mặc dù Lâm Giác không biết đại kiếp của nàng là gì, cụ thể sẽ độ kiếp như thế nào, nhưng chẳng phải nàng gây ra náo động cũng là vì mục đích này sao? Nếu nàng muốn chạy trốn, hẳn là sẽ chọn huyện Kế Quang yếu nhất. Nếu nàng phải chiến, rất có thể sẽ bắt đầu từ huyện Tử Vân gần nàng nhất, hoặc nếu có thể ứng phó, thì bốn huyện thành cùng công kích cũng không phải là không thể.
Mà trước đây, yêu quái dưới trướng nàng không biết bao nhiêu lần từ Mặc Độc sơn ra, quấy nhiễu các thành trì xung quanh, nhưng liên tục rất lâu lại chưa từng xâm phạm huyện Tử Vân, điều đó cũng khiến Lâm Giác có cảm giác bất an. Cách làm này, ngoài việc muốn tránh tổn thất cho thủ hạ, cũng có thể là để tê liệt bọn hắn, hoặc là không muốn để bọn hắn biết nội tình yêu quái dưới trướng mình. Nhiều nguyên nhân tạo thành suy đoán này. Bây giờ coi như xác nhận.
“Ầm ầm!” Điện quang lóe lên, phản chiếu mặt người một mảng trắng xóa. Bên cạnh truyền đến vài tiếng kinh hô. Lâm Giác quay đầu nhìn ra sau lưng, rất nhiều binh sĩ cầm cung, cũng rất nhiều binh sĩ cầm kích, trên mặt bọn họ có vẻ sợ hãi rõ rệt. Thậm chí cả vị tướng quân đứng bên cạnh cũng có chút run rẩy.
“Lâm chân, Lâm chân nhân...” Tướng quân thấy hắn nhìn, liếm liếm môi khô khốc.
“Tướng quân! Xin hãy cổ vũ sĩ khí!” “Cổ vũ sĩ khí? Tốt!” Tướng quân thở sâu, hô lớn với các tướng sĩ bên cạnh: “Các huynh đệ đừng sợ, có Lâm chân nhân ở đây, sợ cái lông gà, sợ cũng vô dụng...” Nhưng giọng của hắn cũng run run. Lâm Giác trầm mặc nhìn, thầm lắc đầu. Quả nhiên như lời La Công đã nói, trong triều đình này, võ nhân dũng mãnh không làm được tướng quân, mưu sĩ trí tuệ không làm được đại thần, vị tướng quân này cũng chỉ là một cái giá áo túi cơm. Đừng nói La Công, cho dù hắn có một nửa dũng mãnh của bất kỳ võ nhân nào bên cạnh La Công, bây giờ đứng ở đây, trong lòng cũng không chút khiếp sợ.
Đúng lúc này, Vạn Tân Vinh trông thấy thần sắc của Lâm Giác, thấy vị tướng quân này hèn yếu, sắc mặt hung ác, không chút do dự đứng lên, đứng trên lỗ châu mai, giơ cao đèn lồng la lớn: “Các vị giáo úy tướng sĩ cần gì phải e ngại! Phía trước không phải người mà là yêu quái, bản thân chúng vốn muốn ăn người! Các vị lúc này sợ đã muộn! Coi như muốn chạy, hai cái đùi sao chạy lại được bốn chân? Huống chi còn có yêu quái đã mọc cánh, dù muốn đầu hàng cũng không có cửa, chúng chỉ coi các ngươi như huyết thực! Đã chiến bại cũng là chết, không bằng tử chiến! Hơn nữa những yêu quái này bất quá là súc sinh cỏ cây biến thành, trên mình cũng là thịt, dao chém vào cũng đổ máu, súc sinh chém chết được, yêu quái cũng chém chết được, cỏ cây chém vào thì đứt, yêu quái cũng chém vào thì đứt!”
Tuy dáng người Vạn Tân Vinh thấp bé, nhưng bản thân người này có một cỗ ngoan kình, nếu không lúc trước cũng sẽ không giận dữ một mình lên Phong Sơn đi tìm Hoa tiền bối gây phiền phức. Lúc này hắn nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ từ cổ họng gằn ra những lời này, trong gió gào thét, khí thế kia thật không phải vừa rồi vị tướng quân kia có thể so sánh. Mà loại tâm tình này rất dễ lây lan.
“Không bằng cùng ta Vạn mỗ đây, đi theo Lâm chân nhân, chém chết những tên súc vật hại người này! Trước thì nấu để nhắm rượu, rồi đổi quân công!” “Nấu để nhắm rượu!” Nhất thời, đông đảo tướng sĩ bị hắn lây nhiễm, trong đường cùng hóa sợ hãi thành phẫn nộ, dường như có thể thấy khí thế ngút trời.
“Chú ngữ thông thiên địa, thần lôi tụ mũi kiếm... pháp lệnh chỉ Âm Dương, chân hỏa chiếu giáp binh...” Có những kỳ nhân dị sĩ của Tụ Tiên phủ tản ra các nơi trên tường thành, chậm rãi bước đi, miệng lẩm nhẩm Phụ kiếm Chú mà Lâm Giác đã truyền dạy, hết lần này đến lần khác, khiến binh khí trong tay các tướng sĩ thủ thành thêm sức mạnh của lôi hỏa. Cùng lúc đó, con hồ ly bên cạnh Lâm Giác đột nhiên biến hóa. Một con Ngũ Vĩ Bạch Hồ lớn xuất hiện trên tường thành, như để lời Vạn Tân Vinh thêm vài phần uy thế. Mọi người đến lúc này, trong lòng liền đã hơi ổn định, nhưng lại nghe thấy Liễu chân nhân bên cạnh Lâm chân nhân bắt đầu niệm chú. Theo chú ngữ của nàng, bên dưới tường thành phát ra tiếng ùng ùng, cúi người xuống nhìn thì thấy những tảng đá to nhỏ đã đặt ở ngoài thành tự động chuyển động, lăn vào nhau rồi chồng chất lên nhau, hóa thành bốn tượng đá khổng lồ cao gần ba trượng.
Phải biết Tử Vân huyện là một trong những cửa ngõ của Kinh thành, gánh vác trách nhiệm phòng thủ phương bắc, tường thành đã đủ cao cũng chỉ bốn trượng, bốn tượng đá khổng lồ này đã gần bằng độ cao của tường thành. Như thế nhìn xuống, vô cùng rung động. Nhất là pháp thuật kỳ dị bày ra trước mắt như vậy, giúp đỡ phe mình, khiến bọn họ biết không chỉ đối diện có yêu quái, mà phía bên mình cũng có cao nhân pháp thuật, trong lòng liền thêm một lần an định.
Lâm Giác lúc này mới thu hồi ánh mắt nhìn về phía trước. Bất tri bất giác, màn sương đã tới rất gần. Lúc này nhìn lại, vì khoảng cách đã gần, đến đỉnh của nó cũng không nhìn thấy, nó hoàn toàn thành một bức tường sương mù cao nhập mây đen, rộng không thấy cạnh, từ từ đẩy tới, như muốn nuốt chửng tất cả trong thiên địa. Ngay cả tòa thành Tử Vân sau lưng so với nó cũng trở nên quá nhỏ bé. Không biết là sương mù bị gió xoáy động, ảo giác của ánh sáng, hay là cái gì khác, trong sương mù bóng đen lắc lư, dường như ẩn hiện những thân ảnh vô cùng lớn, che trời đi lại.
Tương truyền, Mặc Độc Sơn ở vùng Đông Bắc Tần Châu từ trước đến giờ luôn bị nồng vụ bao phủ, bất kể nắng mưa, ngày hay đêm đều vậy, ngay cả gió cũng không thổi được đến đó, không ai biết bên trong có gì, cũng không biết ngọn núi đó trông như thế nào, vì sao lại gọi là Mặc Độc Sơn, chỉ biết rằng nếu có người đi vào, trừ tín đồ của Đông Vương Mẫu, thì cơ hồ không ai có thể trở ra.
“Ầm ầm!” Trong mây đen lại có một tia chớp giáng xuống, đánh vào trong sương mù. Không biết là thần linh làm, hay là trời cao giúp đỡ chính nghĩa, trong sương mù dường như có bóng người đổ xuống. Nhưng tia chớp này cũng chiếu sáng màn sương mù, để lại trong mắt mọi người vô số bóng dáng yêu quái, báo cho mọi người biết, trong màn sương này, quả thực có vô số đại yêu! Nồng vụ vẫn tiếp tục đẩy tới.
"Ong ong ong..." Lâm Giác đầu tiên nghe thấy một tràng tiếng ong ong.
"Gió đến!" Lâm Giác hô lớn. Những kỳ nhân dị sĩ bên cạnh, các tướng sĩ thủ thành phía sau còn chưa kịp phản ứng thì cảm giác bên cạnh đột nhiên có cuồng phong.
Lúc này sắc trời đột nhiên thay đổi, mưa giông sắp đến, không gian ngột ngạt trở nên sinh động, vốn đang thổi gió lớn, chỉ là gió ban đầu không có quy luật, lúc trái lúc phải, không hợp sức, mạnh ai nấy thổi. Nhưng ngay khi tiếng “Gió đến” vang lên, toàn bộ cơn gió trong cả thiên địa dường như bị tụ lại một chỗ, thành một trận cuồng phong, thổi đến tóc mọi người múa may loạn xạ, đại kỳ bên cạnh phấp phới kêu xé gió, thậm chí suýt đứng không vững. Cũng may cuồng phong này không đến từ chính diện, cũng không từ một bên mà đến, nếu không sợ rằng mắt cũng không mở nổi. Muốn hỏi gió này từ đâu mà đến? Chính là từ phía sau mà đến, ép về phía màn sương trước mặt. Nhất thời, mọi người thấy rõ, đoạn sương mù phía trước nhất đột nhiên mãnh liệt rung chuyển, giống như sóng lớn va vào vách đá bờ biển, chững lại không tiến, thậm chí bắt đầu lùi lại phía sau. Tường sương mù này, vậy mà bị cản lại rồi? Tất cả mọi người đều nhìn về phía thân ảnh kia.
"Sư đệ giỏi thật!"
"Không phải sức của ta, chính là sức gió của trời đất."
Đúng lúc này, trong sương mù bỗng tách ra một mảng mây đen, chống đỡ cuồng phong, hướng phía này ép xuống. Tiếng ong ong càng lúc càng gần.
Nhìn từ xa thì là mây, nhưng đến gần mới phát hiện, đó là một đám côn trùng đen nghịt, giống như nạn châu chấu, nhưng không phải châu chấu, mà là vô số độc trùng, khí thế hung hãn.
"Bách tính Tử Vân, đóng kín cửa nẻo, dùng khăn bọc, vải hoặc chăn đệm bịt kín khe hở, chớ nên kinh hoảng, nếu tâm không vững, có thể cầu thần."
Giọng Lâm Giác truyền ra, bình tĩnh như thường, lại hết sức tùy ý vang vọng khắp toàn bộ Tử Vân thành. Rất nhiều cửa sổ đóng sầm lại, chặn những gương mặt kinh hãi.
Còn bên ngoài thành, mây đen đã ép tới.
"Giỏi thủ đoạn!" Lâm Giác nói một tiếng. Quả nhiên như lời đồn, các cao nhân thần tiên đấu pháp, đều tìm đủ cách để giải khắc chế lẫn nhau, đều mượn sức của thời tiết và trời đất, đều cố gắng dùng phương pháp đơn giản, ít tốn công sức mà có thể dùng xảo phá địch.
Lúc này giữa mùa hè, dương khí mạnh, âm khí yếu, mưa giông thường xuyên xảy ra, hai vị Chân Quân Hộ Thánh và Bảo Thánh liền mượn dương khí trời đất, lực sấm sét giáng xuống trừ yêu. Hôm nay, thời tiết thay đổi, cuồng phong trời đất gào thét, bản thân vốn dĩ gió lốc đã đầy giữa trời đất, chỉ cần hướng nó xoay chiều, liền cản được màn sương.
Còn mùa hè là mùa sinh sôi nảy nở của côn trùng, Đông Vương Mẫu hoặc yêu quái dưới trướng liền thừa lúc thời tiết này, xua đuổi vô số độc trùng đến để đối địch.
"Diệu!" Lâm Giác lại kêu một tiếng. Có lẽ là do Tam sư huynh đứng bên cạnh, bị lây tính cách của sư huynh, nên trong lòng hắn cũng có chút tùy tiện, liền hất tay một cái, ống tay áo đột nhiên tuôn ra một làn khói vàng.
Gió đến tiếp sức! Khói vàng theo gió bay tới, xông vào mây đen. Trong mây đen là vô số độc trùng, hễ đụng vào khói vàng, dù khói đã bị pha loãng trong gió, thì cơ thể chúng cũng bắt đầu cứng đờ, nhất là cánh mỏng, rất nhanh liền không thể phẩy cánh, hoặc gãy nát rơi xuống. Bị gió thổi tan đi, làn khói pha loãng ngược lại làm tăng phạm vi công kích của Thạch Phong thuật.
Cùng lúc đó, Tiểu sư muội đứng bên trái hắn, liếc mắt nhìn hắn, cũng đánh một chưởng ra, ngọn lửa xuyên ra như rồng, rồi nhanh chóng tán ra trong gió, thành một đám mây lửa, xông về phía mây đen. Vạn Tân Vinh đứng bên phải hắn, giơ đèn lồng lên, pháp lực vừa đến, còn chưa kịp thổi hơi, thì chỉ là cuồng phong trời đất từ phía sau xông tới, đã khiến ngọn lửa trong đèn lồng tuôn ra điên cuồng, tạo thành một dòng sông lửa chiếu sáng một vùng trời tối tăm, vô số tinh điểm dày đặc lao về phía trước.
Con Ngũ Vĩ Bạch Hồ lớn đứng trên tường thành cũng phun khói vàng, theo gió lao về phía trước.
Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận