Chí Quái Thư

Chương 367: Bắc Báo Tuyền

Chương 367: Bắc Báo Tuyền
Lần này đến Tây Bắc, tuy nói có treo thưởng của triều đình từ trước, nơi đây lại có Bắc Báo Tuyền, nhưng mục đích chính vẫn là hàng yêu trừ ma. Gặp được Long Bá, ngược lại là niềm vui bất ngờ. Thật sự đúng với câu nói của tiền bối Hoa: "Long Bá tính tình chất phác, dễ bị lợi dụng, thường thì thịnh thế sẽ không xuất hiện, chỉ ẩn mình; nhưng khi loạn thế, sẽ thấy bóng dáng của chúng. Nếu muốn tìm, hãy đến những nơi loạn lạc." Mà nói về loạn lạc, lúc này trên dưới Tần Châu không đâu loạn hơn hai nơi Tây Bắc và Đông Bắc.
Báo Vương này có lẽ, như lời tiền bối Hoa, biết Long Bá cường đại, nghĩ thiên hạ sắp loạn nên trăm phương ngàn kế gom được một Long Bá, luyện thành trành quỷ làm đại tướng. Nó muốn dần dần tế luyện, khiến Long Bá ngày càng mạnh, trở thành cánh tay đắc lực của mình, nhưng không ngờ lại sớm gặp mình. Nhưng một Long Bá xem ra vẫn chưa đủ… Long Bá này có vẻ không biết nói, không biết có thể từ nó biết thêm tin tức gì không.
Trong lúc Lâm Giác suy nghĩ thì trên đầu đột nhiên có ánh lửa. Ngẩng đầu nhìn lên, tầng mây như bốc cháy thành ngọn lửa, xuất hiện một bóng người khoác áo giáp lửa.
"Xin hỏi thần tướng có đuổi theo không?" Lâm Giác chắp tay hành lễ, tỏ vẻ cung kính với vị thần tướng này. Một là vì Thiên Hỏa thần tướng này chịu đến đây trừ yêu. Việc làm này đáng được tôn trọng, đừng nói là một vị thần tướng hơn mình mấy trăm năm, dù chỉ là một dân thường gánh bánh bao đến đưa cơm, Lâm Giác cũng như tất cả mọi người ở đây đều phải có lòng kính trọng. Đương nhiên, có lẽ vị thần tướng làm vậy vì hương hỏa. Nhưng còn một lý do khác, chính là các Chú cấm chi pháp trong thiên hạ gần như đều mượn thần lực từ thần linh, mà Lâm Giác trước kia hay dùng Phụ kiếm chú lại là phụ thêm lôi hỏa chi lực. Mà lôi hỏa chi lực này lại đến từ Lôi Hỏa song tướng, là hai vị tướng dưới trướng Ý Ly thần quân. Họ truyền lại chú này, giúp bách tính thiên hạ trừ tà diệt yêu đã mấy trăm năm. Còn về trước kia, cách đây mấy trăm năm... Khi đó Phụ kiếm chú khác với bây giờ, lực lượng mượn cũng khác, nên người hướng đến cũng là thần linh khác. Đây cũng chính là nguyên nhân trong sách cổ có viết "Chú ngữ thường tùy thời gian mà biến, mỗi triều mỗi đại đều khác nhau", mà về sau Lâm Giác mới biết.
Nhưng thần tướng trên trời trả lời: "Không có đuổi theo."
"Bị nó chạy thoát?"
"Cũng không hẳn."
Giải thích thế nào đây? Lâm Giác ngẩng đầu nhìn thần tướng đang cau mày.
"Súc sinh kia dùng pháp thuật thoát thân không thể coi thường, chính là một môn thần thông cao thâm chuyên dùng bảo mệnh. Tốc độ của nó vốn không nhanh hơn bản tướng, nhưng vì nơi đây gần hang ổ của nó, bản tướng chưa kịp giết thì nó đã trốn về hang rồi." Giọng thần tướng có chút đuối lý, "Nhưng nó đã mất nhục thân. Về điểm này, nó còn không bằng yêu tướng mộc căn thành tinh kia dưới trướng. Cho dù có thần thông cũng chỉ có thể trốn về hang ổ, mượn linh vận Báo Tuyền để ôn dưỡng hồn phách, không thể nhanh chóng tái tạo nhục thân, khôi phục đạo hạnh. Bản tướng đã thiết thiên la địa võng xung quanh Báo Tuyền, nó phải ẩn mình trong Báo Tuyền thì không thể tự ý rời đi được, bản tướng cũng không dễ gì để nó thoát."
Lâm Giác nghe xong xem như đã hiểu. Chỉ là có một vấn đề: "Bây giờ nó đã đơn độc rồi, sao thần tướng không xông vào sào huyệt của nó, giết chết tại chỗ?"
"Sào huyệt của nó đã xây dựng nhiều năm, không thể dễ dàng xông vào được." Giọng thần tướng trên trời trầm trầm. Phía sau lại truyền đến một giọng yếu ớt, giải thích giúp: "Nơi này núi non nhiều nước, nơi Báo Vương trú ngụ lại là đầu nguồn Báo Tuyền, nơi đó rất phức tạp. Hơn nữa, Báo Vương đã xây dựng nhiều năm, Thiên Hỏa thần tướng giỏi lửa, đến đó thì mười phần bản lĩnh không phát huy được một nửa." Là giọng của Vân thiền pháp sư, vô cùng yếu ớt. Xem ra trong trận chiến vừa rồi ông cũng bị thương.
Dù giọng yếu ớt vậy nhưng thần tướng trên trời vẫn nghe được. "Không cần lo lắng, đạo trưởng đã đánh bại nó rồi. Súc sinh đó đã không còn nhục thân, chỉ còn hồn phách, bản tướng mà còn không trừ khử được thì đừng làm Thiên Hỏa đại tướng nữa!" Thần tướng trên trời lại lên tiếng.
Lâm Giác thầm nghĩ không giống vậy, "Nếu nơi đó bất lợi cho thần tướng, thì chúng ta vào đó tiêu diệt nó là được!"
Nhưng không ngờ thần tướng nghe vậy lại nhíu mày: "Không được!"
"Vì sao?"
"Không tiện nói nhiều! Tóm lại bản tướng sẽ tự mình trừ nó!"
Lâm Giác trầm tư, mơ hồ có chút suy đoán.
Nhưng sau khi nghĩ lại, hắn thành khẩn nói: "Thần tướng ở trên, yêu quái này gây họa vô số, ngang ngược đến cực điểm, vốn đáng chết. Hôm nay giao chiến kịch liệt với ta, lúc này mới bị trọng thương, bỏ nhục thân mà chạy trốn. Nếu không thừa cơ nó suy yếu mà nhất cổ tác khí giết chết nó, thì trong lòng tại hạ khó mà yên, ăn không ngon ngủ không yên."
Hắn dừng lại một chút, "Huống chi, tại hạ còn có một vị Thủy Thần của đại hà năm xưa trợ giúp." Mọi người nghe vậy, đồng loạt quay đầu nhìn Phan công. Thần tướng nghe xong cũng trầm mặc. Có vẻ đang suy nghĩ. Một lúc sau, ông mới mở lời: "Có thể ngươi và ta khác nhau. Nơi đó nó kinh doanh nhiều năm, có đồ vật đối phó với bản tướng, cũng có đồ vật đối phó với ngươi. Dù ngươi có vào trong đó, mang theo những người này cũng không dễ đánh tan."
"Vậy thì mời thần tướng giúp ta!"
"Hừ! Được thôi! Đã ngươi không sợ, không nghe khuyên, thì bản tướng có gì phải băn khoăn chứ?" Thiên Hỏa thần tướng nói trên mây, "Bản tướng ở đây cùng ngươi nửa năm thì sao?"
"Nửa năm?" Lâm Giác nhíu mày. Xem ra vị thần tướng này đã xác định đây là một trận chiến lâu dài.
"Pháp lực của ta hao tổn, cho ta nghỉ ngơi một đêm."
"Không vội, vài đêm cũng được." Thiên Hỏa thần tướng nói xong câu này liền rời đi. Mọi người chỉ thấy vị thần tướng giáp đỏ và đông đảo thiên binh dần bay cao, biến mất, ngọn lửa trên tầng mây cũng dường như lịm tắt. Giống như một bó củi đã cháy hết, từ đỏ rực chuyển sang vàng cam nhạt, rồi dần tàn lụi thành màu xám tro, cho đến khi tối đen. Trên mặt đất chỉ còn một ngọn đèn, chính là cây đèn pháp trượng mà Vạn Tân Vinh đang cầm. Nhưng mây đen trên đỉnh đầu đang dần tan đi. Ánh trăng đổ xuống, lạnh lẽo như sương, bóng núi dưới ánh trăng trở nên rõ nét. Đêm nay và cảnh đêm thật yên tĩnh, khiến người khó có thể tưởng tượng, hai canh giờ trước nơi này đã diễn ra một trận chiến kịch liệt giữa người phàm, thần linh và Yêu Vương.
"Chư vị hảo hán, nếu thấy mệt mỏi, bị thương nặng, không muốn chiến đấu nữa, có thể cầm da, sừng, vảy của đám yêu quái mang đi, bán ngoài chợ cũng được giá, hoặc bán cho quan lại quyền quý càng hời." Lâm Giác nói trong bóng đêm, "Còn ai muốn theo ta, theo La công vào sào huyệt của yêu quái kia, trừ diệt Yêu Vương, thì ta vô cùng cảm kích. Không nói đâu xa, ta biết Báo Vương mỗi lần cướp bóc đều lấy được rất nhiều vàng bạc châu báu, nếu có thể tìm thấy, đến lúc đó mời mọi người cứ việc lấy!"
"Chân nhân xem nhẹ chúng ta!"
"Vậy chúng ta theo chân nhân!"
"Có Lâm chân nhân ở đây, chúng ta sợ gì!" Đông đảo võ nhân hô hào, cười đáp lời.
Lâm Giác lại hỏi những kỳ nhân dị sĩ của Tụ Tiên phủ. Những người trước kia vốn đối phó với Báo Vương thì không cần nói, nhất định phải đi; còn những người lần này theo Lâm Giác mà đến dù có e ngại, nhưng thấy bản lĩnh của Lâm Giác lúc đối phó với Yêu tướng và độc đấu Yêu Vương, đa số cũng đồng ý. Lâm Giác lại nhìn về phía các đạo trưởng của Chân Giám cung.
"Đạo hữu, có tiến triển khá lớn." Giảng đạo trưởng giơ kiếm lên, nói với Lâm Giác như vậy. Những lời khác không cần nói nữa. So sánh mà nói, hàng yêu trừ ma là trách nhiệm của những người hưởng hương hỏa, nhận bách tính nuôi dưỡng như đạo sĩ Phù Lục phái, việc trừ diệt Yêu Vương ở đây mang lại lợi ích càng lớn cho bọn họ. Nếu Lâm Giác cùng võ nhân, đạo nhân, kỳ nhân dị sĩ khắp thiên hạ còn nguyện ý ở lại trừ yêu, thì lẽ nào họ lại có lý do gì mà rời đi?
"Thắp đèn…" Có người thấp giọng niệm chú, vực núi lại sáng lên những ngọn đèn đuốc.
Nhưng lúc này vực núi đã tối đen. Doanh trại gần như đã sụp đổ, tối om, mọi người miễn cưỡng dựng lại. Lâm Giác ngồi xếp bằng ở chính giữa doanh trại để nghỉ ngơi. Hồ ly chạy về, thu nhỏ nằm bên cạnh hắn.
"Có bị thương không?" Lâm Giác vừa vuốt lông trên người hồ ly vừa hỏi.
"Anh ô!"
"Thì ra ngươi là vẹt à."
"?
"Học gì đó?"
"!
"Thông minh..."
Một người một hồ nhỏ giọng nói chuyện, người khác lại chẳng hiểu gì. Giảng đạo trưởng ngồi xếp bằng không xa họ, tay ôm phất trần, nhắm mắt dưỡng thần.
…Sáng sớm hôm sau.
Có võ nhân vào núi tìm cành cây khô chất thành củi. Đông đảo kỳ nhân dị sĩ cùng ra sức, ai có sức thì bỏ sức, ai có pháp thuật thì dùng pháp thuật. Tất cả đều đem thi thể yêu quái trên đất dồn lại một chỗ, đặc biệt là thi thể Yêu tướng, Yêu Vương thì đều bị xé thành nhiều mảnh.
Mà vật hữu dụng đã bị đám người chọn lựa thu nhặt qua một lượt, xem như vật đã dùng hết công dụng. Lập tức An Công một ngụm lửa liếm, liền bốc cháy lên. Mọi người thấy ngọn lửa càng đốt càng mạnh, lúc này mới thu thập vật tư doanh trại, quay người rời khỏi nơi này. Bắt đầu hướng sâu trong Báo Lâm mà đi. Một đường men theo dòng suối nhỏ mà đi, chỉ cảm thấy nó tựa như dải ngọc, trải qua mấy hồ nước, màu sắc đều không giống nhau, như là những viên bảo thạch khác nhau khảm nạm trong núi rừng sắc thu xen tạp, cho đến phía trước trở nên mờ mịt, linh vận trong núi trở nên nồng hậu dày đặc mà huyền diệu, lại xen lẫn yêu khí càng ngày càng nặng. Lâm Giác cúi đầu nhìn dòng suối ven đường, linh vận quanh người càng lúc càng đậm chính từ trong đó mà tới, mà yêu khí thì khắp nơi đều có, trong lòng lúc này biết được, sắp đến Báo Tuyền. Cũng chính là hang ổ của Báo Vương. Bất quá lúc này địa hình cũng trở nên phức tạp. Trên mặt đất có nhiều núi đá hang đá và khe đá, tứ phía thông suốt, dòng suối liền từ trong xuyên qua, tạo thành thủy võng đồng dạng, khắp nơi bốc lên hơi nước mờ mịt. Bốn phía mặt đất cũng bởi vì ngâm lâu ngày, thành đầm lầy đồng dạng. Không biết là từ nhiều năm trước, khi nơi này chưa náo loạn yêu quái, mọi người sẽ dùng thuyền để đến nơi đây, hay là đám yêu quái ở đây dùng thuyền để ra vào, trên đầm lầy vậy mà lại có thuyền nhỏ đặt ở đó. Lâm Giác nghe thấy có người sau lưng thì thầm: "Trạch phù thuyền, xuyên thủy tràn, thần thịnh quân suy, trăm sông sôi trào, núi mồ tốt sập, hùng vĩ vì cốc, thâm cốc vì lăng, tiểu nhân nắm mệnh, quân tử lăng trì, bạch hắc không đừng, đại loạn chi chinh vậy." Đại khái ý là, trên đầm lầy nổi lên thuyền, nước sông dâng cao, là dấu hiệu thần thịnh quân suy, sông ngòi sôi trào, núi cao sụp đổ, núi lớn biến thành thung lũng, thung lũng sâu biến thành núi rừng, cho thấy kẻ tiểu nhân đắc chí, quân tử ngày một khốn khó, đây gọi là đen trắng không phân biệt, là dấu hiệu của đại loạn. Mà rất nhanh bọn hắn liền cảnh giác—— Một khi tiến vào hang ổ của Báo Vương, vị trí của Báo Tuyền, lại có khắp nơi đều là tượng đá. Đi ngang qua rừng rậm, vô luận là cây đại thụ còn sống, hay gốc cây đã chết, đều bị điêu thành tượng gỗ. Đi ngang qua tảng đá, to to nhỏ nhỏ, nhỏ thì cao cỡ nửa người, lớn thì cao hai, ba trượng, thậm chí cao bốn, năm trượng, tất cả đều là tượng đá. Thậm chí trong dòng suối đều ngâm những tượng gỗ tượng đá, trong hạt cát đều ẩn ẩn lộ ra hình dạng khuôn mặt. Còn có không biết bao nhiêu tượng đồng tượng sắt sừng sững ở phía xa. Mặc dù đều đứng bất động, nhưng cũng khiến người ta tê cả da đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận