Chí Quái Thư

Chương 327: Vẫn là gọi sư muội đi

Hồ ly liền đứng trên bàn, nghiêng đầu xích lại gần ta, dùng cặp mắt hổ phách tựa như không chớp mắt nhìn chằm chằm ta, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn một chút cổ thư, rồi lại nhìn ta. Cũng không biết nó muốn từ đó nhìn ra cái gì.
Chuyện nóng vội trước mắt vốn đã gấp rút làm xong trong vòng hơn một tháng, Lâm Giác lúc này ngược lại không nóng nảy, tạm thời khép lại cổ thư, đối với nó hỏi: "Khoảng thời gian này ngươi có cho Ngân Quỷ ăn không?"
"Uy!" Hồ ly thu hồi ánh mắt, ngồi ngay ngắn nói, "Đan dược ta còn đưa cho sư muội cùng Tiểu Hoa ăn! Ngươi đều để lại đó, chứa trong bình!"
"Ừm... Hả?" Lâm Giác nói với nó "Kia là sư muội ta, không phải sư muội của ngươi."
"Nàng gọi sư muội!" Hồ ly thần sắc chắc chắn nói với hắn.
"Nàng không gọi sư muội."
"Ngươi gọi nàng sư muội!"
"Ta gọi nàng sư muội, nhưng nàng không gọi sư muội. Chỉ có ta có thể gọi nàng sư muội, còn có mấy sư huynh có thể gọi."
"... " Hồ ly ngắn ngủi suy tư một lát, thần sắc lại chắc chắn đứng lên, "Hồ ly cũng có thể gọi!"
"Ngươi không thể."
"Anh?" Hồ ly sững sờ, lộ ra vẻ mờ mịt, "Vậy ta gọi nàng là gì?"
"Cái này..." Câu hỏi này làm Lâm Giác thấy khó xử.
"Ngươi đi Phong Sơn Hồng Diệp quan, Tiểu Hoa cũng gọi sư muội thế nào?"
"Meo!"
"Vậy ngươi gọi sư muội đi..." Lâm Giác lười biếng suy nghĩ, cũng lười quản. Dù sao cũng không phải gọi mình.
Hồ ly cũng chưa trả lời, chỉ là tư thế ngồi trầm tĩnh lại, xoay người ung dung liếm láp lông trên người, thỉnh thoảng liếc một cái Lâm Giác, bất quá tư thái thần sắc của nó lúc này không khác gì lúc nói chuyện —— Ta đã nói là nên gọi sư muội mà, ngươi còn cứ cãi. Đại khái ý tứ là vậy.
Lâm Giác làm như không thấy, đứng dậy đi đến giữa phòng, thấy trên kệ đầu giường có đặt một bình đan dược nhỏ, bèn mang lại xem, bên trong quả thật có hai viên đan dược.
Nhìn lại, hồ ly vẫn cứ đi theo sau hắn, nghiêng đầu một mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, giống như đang chất vấn hắn không tin lời mình.
"Ta xem thử có mấy viên." Lâm Giác giải thích một câu, đổ ra một viên.
Lúc này trong viện yên tĩnh mà vắng vẻ. La công không biết lại đi đâu, làm gì đó, dù sao không nhìn thấy hắn, Lâm Giác liền dứt khoát cầm viên Linh Nguyên Đan này đi vào tĩnh thất, trực tiếp xếp bằng trên bồ đoàn.
"Ta muốn tu hành, làm hộ pháp cho ta."
"Anh?"
"Ta đã hiểu ra Đại Âm Dương pháp, đây là lần đầu tu hành, đợi ta thuần thục sẽ dạy cho ngươi." Lâm Giác nói, "Đề phòng ngoài ý muốn, đừng để người đến quấy rầy ta."
"Bồng..." Hồ ly đột nhiên biến lớn, trở nên so với hổ bình thường còn lớn hơn rất nhiều, gần bằng một con trâu nước, thêm vào bộ lông dài xoã tung, năm cái đuôi sau lưng tự nhiên mở ra, càng làm nó trông to lớn, khi nằm xuống thì có cảm giác nó chiếm hết nửa tĩnh thất.
"Năm cái đuôi a..." Lâm Giác nhìn nó, trong miệng thì thào. Trước đây trong tàng Kinh Các cũng đã thấy miêu tả về Dao Hoa nương nương cùng Cửu Vĩ Hồ: Nghe nói vào thượng cổ, Cửu Vĩ Hồ không chỉ có một loài, các Cửu Vĩ Hồ nổi danh đều không thuộc cùng một dòng tộc, mà là tự thành một dòng tộc riêng biệt, bởi vậy chúng gần như phân bố ở các địa phương khác nhau của Thần Châu, không chỉ ngoại hình khác biệt mà bản lĩnh thần thông cũng có sự khác nhau.
Dao Hoa nương nương thần thông rất lớn. Nghe nói khi Dao Hoa nương nương mọc ra bảy đuôi, nàng đã thành chân đắc đạo, tương đương với chân nhân trong núi, Cửu Thiên Chân Quân cùng đại thần trong nhân gian, mà khi nàng mọc ra chín đuôi thì đã thành đại năng đại thánh.
Phù Diêu nhà mình cũng nên thế thì phải? Lâm Giác phỏng chừng đạo hạnh của nó, rồi so với đạo hạnh của mình cùng một chút ít miêu tả về chuyện thành chân đắc đạo trong truyền thuyết, tính đến việc mỗi đuôi của hồ ly mọc càng ngày càng chậm, có thể phỏng chừng là đúng. Lập tức hắn không lo lắng, trực tiếp nuốt viên đan dược vào, mở cuốn cổ thư trên đùi, tay nắm lấy trang sách cuối cùng.
Phù Diêu nhà mình tuy ngày càng lớn, tính tình càng lúc càng nghịch ngợm và quật cường, có khi còn tranh cãi tay đôi với ta, nhưng nó vẫn rất đáng tin cậy vào những thời khắc quan trọng.
Trong lòng ngay lập tức vang lên một đạo "thanh âm". Lâm Giác vừa lắng nghe, vừa kết hợp những cảm ngộ đúc kết được trong hơn một tháng qua, vừa suy tư cũng nghiền ngẫm, lại diễn tập một lát trong lòng, mới thử tu hành theo Đại Âm Dương pháp.
Hồ ly nằm nguyên tại chỗ, năm cái đuôi khẽ khàng vỗ đất, khi thì nhìn ra ngoài, khi thì nhìn hắn, thần tình nghiêm túc, tập trung vào công việc. Thiên địa linh vận chậm rãi tụ tập lại nơi đây. Đạo vận bên người đạo nhân cũng dần tăng lên.
Lúc này đang là buổi sáng, Âm Dương linh vận tương đối cân bằng, dương hơi trội hơn âm, theo thời gian trôi qua, dương khí phát triển, âm khí dần biến mất. Mặt trời càng lên cao, chiếu sáng Kinh Thành một vùng rực rỡ, người đi đường đều không khỏi nheo mắt hoặc dùng tay, quạt che trên trán. Thậm chí đã vào đầu thu mà vẫn còn ve sầu chưa đi, kêu rả rích trên cây hải đường trong viện, giọng khàn khàn.
Hơn một canh giờ sau, đã đến giữa trưa. Lúc này dương khí cực thịnh còn âm khí thì cực yếu. Hồ ly không khỏi quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn. Bình thường, dù là đạo sĩ này hay sư muội cũng vậy, thậm chí các sư phụ cùng vô số sư huynh ở Phù Khâu phong cũng không tu hành vào lúc này. Nhưng lúc này, đạo vận bên người đạo nhân vẫn không hề giảm sút.
Đây chính là thời điểm nắng gắt cuối thu phát uy, ánh mặt trời chiếu vào người nóng rát, so với giữa hè còn nóng hơn mấy phần, khắp các đường lớn ngõ nhỏ bên ngoài, trừ số ít những người cùng khổ không có cách nào khác, thì không có mấy ai dám đi ra ngoài, trong thời tiết như vậy, dương khí cứ hừng hực đốt đến như lửa.
Hồ ly ngáp một cái. Không bao lâu thì bên ngoài có động tĩnh. Phàn Thiên Sư đến mang theo đồ ăn và rượu, nhưng vừa vào cửa tròn tiểu viện, liền gặp một con hồ ly to lớn đang nằm nửa người trên đất, nghiêm túc canh giữ bên cạnh đạo nhân đang ngồi xếp bằng. Hắn không chút do dự quay người rời đi.
Không lâu sau, lại có động tĩnh. Là mấy con chim sẻ từ trên cây đậu xuống. Lâm Giác vẫn chưa mở mắt. Hồ ly cũng không rời nửa bước.
Linh vận xung quanh Lâm Giác càng lúc càng dày đặc huyền diệu, thậm chí lan ra cả khỏi tĩnh thất, ra đến ngoài sân, khiến cây hải đường cũng có vẻ như có hai bóng người mờ ảo, tò mò nhìn, lại bị ánh sáng và linh vận từ việc tu hành của đạo nhân thu hút. Số chim sẻ trên cây càng lúc càng nhiều, đa sắc màu, tô điểm cho cây hải đường thêm lộng lẫy.
Đến xế chiều, lại có Địa Thần trong thành từ trên trời bay xuống, có vẻ như đến xem xét, nhưng khi hồ ly đứng dậy cảnh giác liếc chúng một cái, thì hai vị thần quan hoảng hốt bỏ đi.
Đến tận khi trời tối La công mới về. La công ngược lại vào nhìn một chút, nói hai câu rồi lại lo chuyện của mình. Mãi đến khi trời tối hẳn, Lâm Giác mới mở mắt. Quay đầu nhìn lại, hồ ly vẫn nằm ở nguyên chỗ, gần như không hề động đậy.
"Vất vả ngươi rồi." Lâm Giác nói một câu rồi không nhìn nó nữa, mà tập trung vào việc của mình.
Quả nhiên là Đại Âm Dương pháp! Không có hạn chế của Tiểu Âm Dương pháp, Đại Âm Dương pháp tăng hiệu quả tu hành trong cùng một khoảng thời gian lên rất nhiều.
Khi tu Tiểu Âm Dương pháp, chỉ vào hai thời điểm giao thời sớm chiều, khi Âm Dương cân bằng, mới có thể đạt đến hiệu quả tu hành tương đương với Đại Âm Dương pháp. Nhưng hai thời điểm đó chỉ thoáng qua trong một cái chớp mắt. Thời gian thật sự quá ngắn ngủi.
Ra khỏi hai khoảnh khắc này, vô luận là trước hay sau, hiệu suất cũng không bằng so với hiệu quả của Đại Âm Dương pháp hai thời điểm ấy, mà càng xa hiệu quả lại càng khác biệt lớn, đến gần trưa hay nửa đêm thì căn bản là không thể tu hành. Nhưng Đại Âm Dương pháp thì gần như có thể duy trì hiệu quả tu hành của hai thời điểm đó vào mọi thời điểm, không gò bó thời gian, bất kể trưa hay nửa đêm đều có thể tu luyện, và cũng đều có hiệu quả tương tự.
Tốc độ tu hành giữa hai cách khác biệt thật sự rất lớn. Tự mình trải nghiệm càng làm Lâm Giác thêm kinh ngạc. Mà đây là trong tình huống hắn mới học Đại Âm Dương pháp, vừa nghe giảng giải từ cổ thư vừa luyện tập, cộng thêm việc hắn cần phải làm quen với phương pháp tu hành ban đầu vì nhiều chỗ trái ngược nhau, hơn nữa khí ở Kinh Thành quá nặng, linh vận lại hỗn tạp, cũng không phải là nơi tu hành tốt, tính đi tính lại, sự khác biệt vẫn còn lớn hơn nhiều so với những gì hắn đã cảm nhận được. Đồng thời việc này cũng khác biệt so với Ngũ Hành Linh Pháp mà sư muội có được. Sư muội vốn có thiên phú tu hành với ngũ hành, nhưng trước kia lại tu luyện Âm Dương linh pháp, dù chuyển sang tu ngũ hành là chuyện tốt, nhưng nhất định sẽ hao tổn ít nhiều đạo hạnh. Còn khi chuyển từ Tiểu Âm Dương pháp sang Đại Âm Dương pháp thì sẽ không.
Mà ý nghĩ đầu tiên của Lâm Giác lúc này là—— nếu sư phụ còn thêm vài năm nữa thì tốt quá. Nhưng còn có một điều đáng an ủi là dù sư phụ đã qua đời nhưng các sư huynh đều vẫn ổn. Phần lớn đều là rất tốt. Do đó suy nghĩ thứ hai của hắn là, sau khi mình tu hành thuần thục, nhất định phải truyền lại cho các sư huynh.
"Hô..." Lâm Giác đứng dậy. Đây là xác nhận được thu hoạch lớn nhất ở Kinh Thành, cũng là mục đích quan trọng nhất khi hắn đến đây...
Mấy ngày sau, cây hải đường trong sân, trong tiết đầu thu lại càng thêm xanh biếc và tươi tốt.
Còn những người như Vạn Tân Vinh, Đào đạo trưởng, cùng người họ Lôi kia nhận được tin Lâm Giác trở về cũng trước sau đến bái phỏng. Phàn Thiên Sư cũng đến, dựng bếp pha trà cho họ.
Lâm Giác biết, vị Vạn đạo hữu này từ lúc bản thân giúp hắn báo thù g·i·ế·t vợ, lại ở trên Phong Sơn giao kiếm cho hắn, liền rất có ý muốn đi theo ý mình, còn cái tên họ Lôi kia tính cách rất thẳng thắn, xem chừng là đã thấy được bản lĩnh của mình, cảm thấy đi theo bản thân có tiền đồ danh lợi, bởi vậy mới tới bái kiến một lần. Đào đạo trưởng không biết có nguyên nhân như vậy không, nhưng hai bên đã từng kề vai chiến đấu một trận, sau đó Lâm Giác lại biến mất một thời gian dài, xét về tình hay lý tự nhiên cũng nên đến gặp mặt một lần. Đây là cách giao hảo thông thường nhất trong kinh thành. Bên cạnh, Phàn t·h·i·ê·n sư nấu một ấm trà ngon, vừa rót trà cho bọn họ vừa nói với hắn: "Lâm đạo hữu trước đây không phải vẫn muốn tìm vị kỳ nhân tu tập Thần Hành t·h·u·ậ·t của Tụ Tiên phủ sao? Bây giờ nhờ phúc của các vị đạo hữu, hắn đã từ Tây Bắc trở về, hắn rất kính nể và ngưỡng mộ Lâm đạo hữu, cũng nguyện ý dùng bản lĩnh của mình để cầu Lâm đạo hữu một môn p·h·á·p t·h·u·ậ·t khác." Lâm Giác nghe xong hơi ngẩn người. Trên mặt bàn, một con Bạch Hồ nhỏ bằng móng tay đang đứng ở mép chén trà, cúi đầu uống trộm trà của Lâm Giác, nghe thấy lời này, cũng quay đầu nhìn Phàn t·h·i·ê·n sư. Khó có được Phàn t·h·i·ê·n sư lại để bụng chuyện này như vậy. Nhưng bây giờ hồ ly nhà mình đã học được thu nhỏ t·h·u·ậ·t, bản thân mình cũng sắp có được, phối hợp với Tụ Thú Điều Chim chi p·h·áp thì một ngày ngàn dặm không đáng kể, đối với nhu cầu về p·h·á·p t·h·u·ậ·t đi đường so với trước đây đã giảm đi rất nhiều. Cũng may các loại p·h·á·p t·h·u·ậ·t cuối cùng đều có chỗ diệu dụng riêng, Lâm Giác vẫn rất muốn thu thập. Chỉ là đến sớm thì càng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận