Chí Quái Thư

Chương 153: Phản bác Kê Tiên

Chương 153: Phản bác Kê Tiên
Ngày hè nhá nhem tối, chân trời một mảng ánh kim hồng.
Đám đạo nhân ngồi dưới tán tùng dùng cơm.
Hôm nay trên bàn có một cái chậu lớn măng khô kho thịt, là Tân Xuân tự mình lên núi đào măng non về làm, chỉ lấy phần măng áo, thêm thịt ba chỉ ba rọi thái miếng, mềm mọng đậm vị, mùi thịt xông vào mũi. Một đĩa dăm bông xào rau dại, không nhớ rõ là vị khách hành hương nào dưới núi mang tới dăm bông, chất lượng không tệ. Lại thêm một nồi canh đầu cá đậu phụ, Thất sư huynh đi câu cá, Tiểu sư muội làm đậu phụ, đều là món ăn ăn với cơm.
Đáng tiếc hôm nay thiếu sư phụ, hắn đang bế quan đả tọa.
Lâm Giác tranh thủ lúc ăn cơm, kể với Đại sư huynh cùng Lục sư huynh chuyện mình cầu Kê Tiên mà không được, rồi hỏi: "Đại sư huynh và Lục sư huynh tìm Kê Tiên cũng phải tìm rất nhiều lần sao?"
"Sao lại tìm nhiều lần thế?" Đại sư huynh có gì nói nấy, "Ta chỉ tìm một lần."
"Ta cũng chỉ tìm hai lần."
"Ừm?"
Lâm Giác tỏ vẻ khó hiểu.
Tiểu sư muội bên cạnh ăn cơm kêu lạch cạch.
Tam sư huynh cũng đang thêm cơm vào bát, đồng thời nói: "Thôi xong rồi, sư đệ, nhất định là phẩm hạnh của ngươi không tốt, tâm không thành, lại còn ngũ khí hỗn loạn, là một kẻ xấu, nên mới thế."
"Bởi vì bảy loại pháp thuật Phù Khâu phong chúng ta đều là tổ truyền, Y Sơn phàm là yêu tinh quỷ quái thích hợp làm Kê Tiên, cơ hồ đều biết chúng ta. Thậm chí có những Kê Tiên trước kia đã từng làm Kê Tiên cho tổ sư, giờ rảnh rỗi lại làm tiếp Kê Tiên cho chúng ta, hoặc là tiền bối Kê Tiên đã từng làm Kê Tiên cho tổ sư chúng ta." Lục sư huynh không nhìn Tam sư huynh, nói với Lâm Giác, "Nên tự nhiên rất dễ dàng có thể tìm được Kê Tiên."
"Ngươi nói kĩ hơn xem nào, ở đâu mời Kê Tiên, làm sao đọc lời tìm tiên, nói những gì, kể hết ra xem."
Đại sư huynh cũng ngừng đũa, ân cần nhìn Lâm Giác.
Lâm Giác liền kể tỉ mỉ quá trình, lập tức mới nói: "Ta vốn tưởng rằng Phù Diêu ở bên cạnh, khiến Kê Tiên cho rằng ta phá quy tắc, nên không muốn kết giao với ta, nhưng sau đó ta lại một mình lên núi một lần, nhưng vẫn giống như lần trước."
"Có một khả năng không? Là tin ngươi phá quy tắc đã lan truyền khắp Y Sơn, đám yêu tinh quỷ quái đều hẹn nhau không thèm để ý đến ngươi nữa?" Tam sư huynh vừa ăn vừa suy đoán.
Vừa dứt lời, liền bị Đại sư huynh liếc mắt.
Tiểu sư muội cũng im lặng cầm thìa, múc một muôi lớn măng khô kho thịt ba chỉ, gắp vào bát của hắn, ý muốn bịt miệng hắn lại.
"Thật kỳ lạ." Lục sư huynh nói, "Ăn cơm xong ta sẽ đi hỏi Kê Tiên nhà ta xem nguyên nhân."
"Không cần vội, cứ kiên nhẫn là tốt rồi, Kê Tiên vốn là phải giảng đến duyên phận, tuyệt đối không thể cưỡng cầu." Đại sư huynh lại nói, "Huống chi nếu không được, trong quan của chúng ta có rất nhiều Kê Tiên tiền bối quen biết, tỉ như hảo hữu của sư phụ lão nhân gia cùng ta, với lại Kê Tiên của Lục sư đệ đều là đồng tộc, đến lúc đó ta sẽ nhờ bọn nó hỏi thử xem, trong tộc chúng nó có ai muốn làm Kê Tiên của ngươi không."
"Được."
Lâm Giác cũng yên tâm.
Kỳ thực cũng không vội vã như vậy.
Sau khi cơm nước xong, liền bê một chiếc ghế xếp, ngồi ở dưới mái hiên đại điện, không nghĩ ngợi gì, chỉ lặng nhìn ánh chiều tà phương xa, tay vuốt ve đuôi hồ ly chơi.
Một lát sau, bên cạnh vang lên tiếng động.
Là Tiểu sư muội bê thêm một chiếc ghế đến, kê cạnh ghế của hắn rồi còn đi lấy hai bát chè bánh lạnh đường đỏ đến, cùng hắn mỗi người một bát, ngồi xuống ăn.
Các sư huynh có người tản bộ trong sân, có người vuốt ve đồ của mình, trên trời chim én đuổi nhau, cánh dơi đập cánh phát ra tiếng vang nặng nề, mèo con nghịch ngợm nô đùa hay là ngồi ngáp, khung cảnh này ngược lại khiến Lâm Giác nhớ đến ngày đầu tiên mình và Tiểu sư muội lên núi.
Đêm đó cũng có ánh hoàng hôn rực rỡ như vậy, đạo quán cũng tĩnh mịch lạnh lẽo như vậy.
Thời gian như thế này, sao có thể không khiến người ta thích hoài niệm?
Chỉ là nhìn xung quanh một lượt, lại không thấy bóng dáng sư phụ.
...
Màn đêm đã buông xuống từ lâu.
Lâm Giác thắp một ngọn đèn trong phòng, không phải dầu thắp mà là đèn khí, cũng không bị cay mắt, hắn mượn ánh đèn tiếp tục viết chữ.
Hồ ly vẫn ở bên cạnh nhìn hắn.
Hôm nay đã sớm viết xong Hóa Thạch pháp, đã bắt đầu viết một môn pháp thuật khác.
Quá trình này quả thực ích lợi không nhỏ, phảng phất như là một lần nữa dùng tâm cảm ngộ pháp thuật, trong quá trình viết lại sẽ có những phát hiện mới và thể ngộ, không thể nghi ngờ là một phương thức tinh tiến khác ngoài luyện tập.
Lúc buông bút, đã có chút mệt mỏi.
Duỗi người một cái, rồi lên giường đi ngủ.
Dù là mùa hè, ban đêm trong núi vẫn còn chút lạnh, thêm cái chiếu trúc bên dưới càng thêm se lạnh.
Bây giờ đắp trên người là thảm da gấu, mềm mại dễ chịu.
Một mặt ấm một mặt lạnh, thích hợp đi vào giấc mộng.
Đêm nay quả thật có mộng.
Trong mộng lộn xộn, lúc thì thấy pháp thuật kỳ quái mơ hồ, lúc thì lại thấy sơn cảnh bao la hùng vĩ hiểm trở, có cả ráng chiều tuyệt đẹp, sau đó bản thân thì bay lượn theo gió, có lẽ tóc của mình cũng bị chim tước trong núi ngậm đi.
Cuối cùng trong mộng hiện lên quá khứ.
Là cái quá khứ so với mình đến thế giới này còn sớm hơn.
Nhưng Lâm Giác lại ngoài ý muốn phát hiện, rõ ràng thời gian vài năm cũng không tính là quá dài, nhưng quá khứ trong mộng lại vô cùng mơ hồ, thậm chí so với cái thứ thiên kì bách quái huyền chi lại huyền pháp thuật, so với ráng chiều sơn cảnh cùng bay lượn theo gió mà chỉ Y Sơn này mới có thể thấy được còn mơ hồ mờ mịt hơn.
Dù là lúc tỉnh dậy ngồi trên giường, hồi tưởng lại thì những ký ức ấy vẫn cứ mơ hồ.
Là biết cái đạo lý "càng gần càng rõ" là thật, nhưng vẫn không khỏi thất vọng mất mát, lại không khỏi cảm khái ngẩn ngơ.
Ngồi yên hồi lâu, lúc này mới rời giường.
Ánh mặt trời xua tan sương sớm trong núi, dần dần lên cao, một người một hồ lại lần nữa rời đạo quan, đi vào trong núi.
Lần này không phải đi lên, mà là đi xuống.
Lúc này trên đường tràn ngập mùi trái cây hấp dẫn.
Đến khi Lâm Giác ngồi xuống giữa rừng cây, thì đã là dưới chân Phù Khâu phong, chỗ hắn ngồi là một đoạn cây khô, hồ ly liền đứng bên cạnh hắn, đặt chân trước lên khúc gỗ, ngẩng đầu nhìn về phía rừng sâu.
Trong rừng cây vọng ra một âm thanh kỳ lạ: "Vì sao hôm nay có chút phiền muộn?"
Tai hồ ly lập tức khẽ động, hướng phía trước chuyển, rồi lại chuyển ra phía sau, đồng thời xoay đầu bốn phía tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
"Vãn bối đêm qua mơ một giấc mộng, sự việc trong mộng vốn là có thật, nhưng hiện tại lại mơ hồ, giống như không có thật vậy, hoặc là đã cách xa ta lắm rồi, nên sau khi tỉnh lại mới thấy buồn bã hoang mang, khó phân biệt thật giả."
Nghe thấy người bên cạnh mở miệng đáp lời, nó liền quay đầu nhìn về phía Lâm Giác.
"Khó phân biệt thật giả là ý gì?"
"Không biết tiền bối có loại cảm giác này không, có khi hồi tưởng chuyện cũ, bởi vì cách lâu, cách xa, nên những chuyện cũ ấy như không có thật, hoặc giống như chỉ là một giấc mộng."
"Thế nhân đều có cảm giác đó."
"Thì ra là thế..."
"Mộng cảnh sự tình, vốn là huyền diệu, kiếp trước kiếp này, đời này đời sau, ai nào biết mình lúc này thân ở đời nào, trong mộng lại ở cái kiếp nào?" Âm thanh trong rừng trả lời, "Xưa có hiền nhân Mộng Điệp, chuyện đó nếu là thật, không phải cũng không phân rõ rốt cuộc hồ điệp là mộng, hay là lúc này mới là mộng? Là mình đêm qua mơ thấy hồ điệp, hay là hồ điệp vừa nằm ngủ, mơ thấy mình lúc này?"
"Tiền bối nghĩ sao?"
Lâm Giác lần theo thanh âm nhìn về phía nơi xa.
"Lý luận Phật gia sai rồi! Nếu cứ nghĩ về kiếp trước thì sẽ chậm trễ kiếp này, nếu cứ nghĩ đến đời sau lại lãnh đạm đời này, theo ta chỉ có hiện tại mới là chân thực và trân quý!"
"Có lý!"
Lâm Giác đứng dậy, nói với nó: "Vãn bối chuyến này, còn muốn thỉnh giáo tiền bối một vấn đề."
"Hừ! Ngươi là ai? Ta là ai? Dựa vào cái gì ngươi muốn thỉnh giáo là ta phải dạy?"
"... "
Lâm Giác cười nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Gần đây vãn bối đang học Phù Kê chi thuật trong quan, nhưng khi lên núi dùng Phù Kê mời tiên chi thuật để tìm mấy vị 'Tiên' đến, bọn họ chỉ liếc nhìn ta một cái, hoặc trò chuyện vài câu, như thể phát hiện chuyện gì đó kinh ngạc lắm, chào hỏi cũng không thèm đáp rồi bỏ đi. Vãn bối đã bối rối rất lâu, không rõ nguyên nhân."
"Ngươi còn không biết nguyên nhân à? Thật là ngu dốt!"
"Xin tiền bối chỉ giáo."
Lâm Giác bày ra vẻ khiêm tốn thành khẩn, lại nghe thấy giọng nói trong rừng nói thẳng:
"Sao ta phải nói cho ngươi?"
"Chẳng lẽ do ngũ khí của vãn bối không thuần?"
"Vậy ngươi đã đoán sai rồi! Ngũ khí của ngươi dù không tinh khiết như Thánh nhân, nhưng trong số đệ tử của đạo quán các ngươi bây giờ cũng thuộc loại khá, người có ngũ khí tinh khiết hơn ngươi cũng chỉ có sư muội, đại sư huynh và cái tên Tứ sư huynh tu luyện chim thú kia mà thôi."
Hóa ra mình cũng chỉ xếp thứ tư thôi à!
Xem ra cái tên "hiểu mệnh biết người" kia quả là có bản lĩnh thật.
Nghĩ vậy, nhưng miệng cũng không ngừng lại: "Vậy là vì sao?"
"Ngươi thử tự hỏi xem bản thân đi?" giọng nói kia nói, "Ngươi muốn tìm Kê Tiên như thế nào? Lại muốn Kê Tiên giúp gì cho ngươi?"
"Cái này..."
"Nếu vẫn không biết! Vậy ta hỏi ngươi, ngươi nghĩ những 'Kê Tiên' đến theo lời mời của ngươi, đều cần có bản sự gì?"
"Tất nhiên là phải giỏi giải đáp nghi hoặc, suy tính xem bói."
"Nếu ngươi mời Kê Tiên, ngươi muốn hỏi bọn hắn điều gì?"
"Thì ra là như vậy sao?"
"Chính bản thân ngươi thì sao?"
"Thì ra là thế."
Lâm Giác mơ hồ nhận ra, trong đầu có một tia linh quang, rồi cứ theo linh quang ấy mà suy tưởng, liền chợt bừng tỉnh ngộ. Ngay sau đó, trong rừng lại vang lên giọng nói tiếp: "Con hồ ly bên cạnh ngươi, những yêu tinh quỷ quái khác không nhận ra thì cũng là chuyện bình thường, nhưng mà tại Y Sơn này mà tu hành, lại còn làm Kê Tiên, lẽ nào lại không biết hoặc không đoán ra được? Nếu ngươi đi tìm Kê Tiên, ngươi hỏi bọn chúng vị Thượng Cổ đại thánh nương nương, hỏi bọn chúng về Ý Ly thần quân, hỏi bọn chúng chuyện Đế Quân Thiên Ông, chúng sẽ giải thích ra sao? Giải thích có khi sẽ bị tìm tới cửa? Mà ngươi lại có thể cho bọn chúng hồi báo gì đây?" Vị "tiền bối hay phản bác" này nói rất có lý. Nhất là câu cuối cùng: Có thể cho bọn chúng hồi báo gì đây? Lục sư huynh ví Kê Tiên như mưu sĩ, kỳ thực cũng chỉ là tương tự một khía cạnh nào đó, may là trong hoàn cảnh lúc ấy đã giúp Lâm Giác hiểu rõ tình huống mời Kê Tiên, nếu thật muốn so sánh, cả hai khác biệt rất lớn. Ví như, Kê Tiên rất khó cùng người tu đạo "cùng hưởng phú quý". Nếu người mời Kê Tiên là dân dưới núi, phần lớn là do Kê Tiên nắm quyền chủ động, Kê Thân mưu sinh cũng là để cho Kê Tiên được hương hỏa, Kê Tiên là người được hưởng lợi. Nhưng đạo nhân Phù Khâu phong lại không như thế, bọn họ không vì tiền bạc mà chạy ngược xuôi, thay người Phù Kê cầu vấn, đương nhiên việc vì Kê Tiên giành hương hỏa cũng chẳng được bao nhiêu, vì thế tình giao hảo giữa đạo nhân Phù Khâu phong với Kê Tiên càng nhạt nhòa hơn chút. Rất nhiều Kê Tiên chỉ vì giải khuây, xua tan buồn chán trong đời mà tới kết giao bằng tâm với đạo nhân, có chút ý quân tử chi giao nhạt như nước. Lâm Giác lại muốn cầu tiên đạo trường sinh. Nhưng mà coi như cầu gì đi chăng nữa để được tiên đạo trường sinh, Kê Tiên cũng khó mà thành đại năng được, hoặc là đi theo để thành tiên. Thế nhưng mà giao hảo với hắn, chờ khi đạo hạnh hắn lên cao, dính vào chắc chắn là đại sự, việc cầu hỏi Kê Tiên đương nhiên cũng là đại sự, chưa kể Kê Tiên có biết hay không, cho dù biết, nói ra cũng phải mạo hiểm rất lớn. "Ai..." Lâm Giác không khỏi thở dài: "Xem ra, vãn bối rất khó tìm được Kê Tiên thích hợp." "Biết vậy là tốt!" Lâm Giác lại trò chuyện với nó vài câu, thời gian không dài, thực ra vì vị "tiền bối hay phản bác" này nhìn có vẻ thích xen vào chuyện người khác, nhưng kỳ thực không mấy kiên nhẫn, nói được vài câu liền muốn đuổi người, hoặc dứt khoát chẳng buồn lên tiếng. "Vậy xin cáo từ." Lâm Giác đành đứng dậy, mang theo hồ ly, từng bước một đi về phía núi. Trong lòng có chút suy nghĩ. Suy nghĩ vẩn vơ khó dứt, thế là đi chưa bao xa, hắn lại dừng bước giữa con đường núi nghiêng, quay người lại: "Thật ra tại hạ còn có một chút tâm sự." "Không nói ta cũng biết! Là về sư phụ ngươi thọ nguyên sắp hết đúng không?" "Không sai." Lâm Giác gật đầu, nghĩ ngợi rồi nói: "Gia sư không có gì cần phải nói nhiều, nhưng mà sau khi sư phụ ta hết thọ, chúng ta sẽ phải xuống núi, duyên phận giữa vãn bối với tiền bối chắc cũng đến đây là hết." Trong rừng im lặng, không đáp lời. Lâm Giác tiếp tục nói: "Lẽ ra hôm nay xuống núi tìm tiền bối, là muốn hỏi tiền bối có bằng lòng kết tiên duyên cùng vãn bối hay không. Hôm qua lên núi cầu mời Kê Tiên, thật ra có ý kiểm tra pháp thuật. Bất quá hôm nay nghe tiền bối nói vậy, vãn bối lại cảm thấy không được, vì vậy xin cáo từ rời đi." Hắn dừng lại một chút: "Nhưng mới đi được một đoạn, suy nghĩ rất lâu, trong lòng lại không cam tâm, không muốn duyên phận với tiền bối chỉ đến thế này, vì vậy vẫn muốn hỏi tiền bối, có nguyện cùng vãn bối kết tiên duyên không?" Lâm Giác cũng không hành lễ, chỉ đứng đó. Thật ra là sợ hành lễ khiến nó phải gánh vác, hoặc như là thúc giục nó vậy. Trong rừng lại im lặng một hồi. Cuối cùng lại có tiếng vọng lên: "Thật là ngốc nghếch! Ngươi và ta quen biết nhau lâu vậy rồi, sao ngươi lại không biết, ta há lại là kẻ không dám nói ra như vậy?" "Chính là nghĩ đến trước đây vãn bối từng hỏi tiền bối về Dao Hoa nương nương, Ý Ly thần quân cùng Thi Hổ Vương, tiền bối đều trả lời, biết được tiền bối cũng có dũng khí, lúc này mới mặt dày hỏi lại." Trong rừng lại trầm mặc một hồi lâu. "Ta không muốn làm Kê Tiên của ngươi. Nhưng trong núi tịch mịch, quen biết ngươi cũng xem như khó được, ta có thể cho ngươi một cái phù, ngươi có thể dùng phù này, mượn Phù Kê chi thuật mà trò chuyện với ta." Vừa nói, một lá bùa bay tới. "Đa tạ tiền bối." Lâm Giác nhận lấy lá bùa kia. Thấy nó toàn thân nâu xám, như gỗ như đá, không có hình dạng rõ ràng, phía trên cũng chẳng có bất kỳ văn tự gì, giống như vừa mới nhặt từ trong núi về, hoặc là hái từ trên cây xuống, trong lòng hắn cũng có chút kỳ lạ. Đây chính là Kê Phù. Là đạo nhân của Linh Pháp phái, đây có lẽ là một trong số ít lần hắn có được và sử dụng bùa trong đời. Mà "tiền bối hay phản bác" nói không muốn làm Kê Tiên của hắn, lại đưa cho hắn Kê Phù, còn để hắn dùng bùa này, dùng Phù Kê thuật mà trò chuyện với nó, vậy chẳng phải là Kê Tiên thì là gì? Bản thân hắn xem như đã tìm được Kê Tiên rồi. Lâm Giác nghĩ như vậy, lúc này mới cất lá Kê Phù, hướng về phía trong rừng mà hành lễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận