Bẻ Cánh Nàng

Chương 037: Thu lưới

Lại một tháng nữa trôi qua trong chớp mắt.​” Diệp Cẩn lạnh nhạt phết mặt đi.

Chợ thức ăn bị tra xét tới lui nhưng kết quả vẫn bình yên vô sự, những câu chuyện trà dư tửu hậu của người dân cũng chuyển từ các vị quan bị gỡ mũ cánh chuồn thành việc nhà vô thưởng vô phạt.​”

Một tháng trước, đám lính xa lạ hay xuất hiện ở mấy huyện xung quanh đột nhiên biến mất. Có vẻ Cố Quân đã từ bỏ việc tìm kiếm Diệp Cẩn, thế nhưng nàng vẫn không có hành động gì vì sợ y đang chơi khăm mình.​Khoảnh khắc nàng mở cửa phòng quán trà và thấy bóng người đứng yên trước cửa sổ, cái cảm giác không chân thật ấy rốt cuộc cũng được lý giải.

“Sao trông anh Vươngủ ê vậy?” Có người ngồi xuống cạnh Diệp Cẩn, là thiếu niên nàng mới quen biết một tháng trước, người tự cho mình rất thân với nàng. Về sau hai người thỉnh thoảng gặp mặt, tuy nàng chẳng muốn kết bạn song lại chịu thua trước sự nhiệt tình của đối phương, cả hai gặp nhau riết rồi cũng dần quen thân.​Một tháng trước, đám lính xa lạ hay xuất hiện ở mấy huyện xung quanh đột nhiên biến mất.

“Việc vặt trong nhà thôi.” Diệp Cẩn xua tay, ra vẻ không muốn tiết lộ thêm.​Nàng giả bộ bối rối, nhỏ giọng nói, “Có lần tôi ở nhờ trong miếu đã gặp phải kẻ trộm, tôi chỉ mang theo vài đồng cắc cũng bị trộm sạch.

“Hiếm lắm mới thấy anh Vương phiền não thế, hay cứ nói ra đi, biết đâu thằng em này lại giúp được.” cậu đề nghị.​Khung cửa sổ bằng gỗ lung lay, rất khó ngồi vững.

Diệp Cẩn vốn không tính chia sẻ nhiều, nhưng ngẫm lại phía kinh thành đã im hơi lặng tiếng hơn một tháng, có lẽ đây là thời điểm mình nên rời đi tìm hiểu thử. Nàng giả bộ bối rối, nhỏ giọng nói, “Có lần tôi ở nhờ trong miếu đã gặp phải kẻ trộm, tôi chỉ mang theo vài đồng cắc cũng bị trộm sạch. Chắc tên trộm thấy tôi nghèo bèn ôm hận, lấy luôn cả hộ khẩu với giấy thông hành của tôi.”​Nàng tựa cá nằm trên thớt, mọi sự phản kháng đều là phí công vô ích.

“Vô liêm sỉ!” Thiếu niên tức giận đập bàn. “Anh Vương đến nha môn làm lại chưa?”​Da mặt vừa đen vừa xù xì, nàng hóa trang thành thư sinh quá tự nhiên, thành thử y còn không nhận ra khi nàng bước chân vào phòng.

“Đi rồi nhưng nha môn nhiều việc, phải chờ khá lâu.” Diệp Cẩn gật đầu, ấp úng kể, “Tôi không ngại chờ, chỉ là trông mặt ông quan hơi…”​Cửa sổ gỗ chạm trổ hoa cỏ rộng mở, gió nhẹ phất qua đẩy đưa mùi hương mát lạnh ập vào mặt nàng.

“Ông ta đang đợi anh Vương chi tiền đó, không chi thì phải đợi mút mùa.” Thiếu niên thông minh, nghe cái là hiểu. Mắt cậu láo liên rồi cậu tới gần Diệp Cẩn, thì thào, “Theo thằng em ngu dốt này thấy, thay vì trông chờ vào đám quan nha môn tham lam thì tốt nhất thử cách khác xem.”​Diệp Cẩn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nàng hỏi địa chỉ rồi cảm ơn thiếu niên đã giúp.

“Cách gì?” Diệp Cẩn giả vờ không biết, đối phương lập tức bảo mình quen một người môi giới nhiều mánh khóe, chưa biết chừng sẽ giúp được nàng.​Vì sao mọi chuyện đều thuận lợi, vì sao người môi giới đồng ý luôn mà chả hỏi câu nào, vì sao nàng vừa có động tĩnh là dễ dàng bị phát hiện ngay – người của Cố Quân quả thật đã lùi vào bóng tối, hơn nữa còn bày thiên la địa võng ở phía người môi giới từ lâu.

Tạm thời mọi việc đang phát triển theo hướng nàng tưởng tượng, có điều Diệp Cẩn bỗng thấy bất an. Một tháng có thật sự đủ không? Ngộ nhỡ người của Cố Quân đang lởn vởn trong bóng tối thì sao?​Ngộ nhỡ người của Cố Quân đang lởn vởn trong bóng tối thì sao?

Diệp Cẩn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nàng hỏi địa chỉ rồi cảm ơn thiếu niên đã giúp. Tuy nhiên nàng không đi ngay, chỉ bảo muốn chờ xem nha môn có thể làm xong giấy tờ không.​Nàng cầm lấy nó, quyết đoán ném vô đầu nam tử nhưng chưa kịp làm thì cổ tay đã bị túm chặt.

Diệp Cẩn bình tĩnh chờ thêm ba tháng.​Sau khi dùng cạn sức lực, nàng cuối cùng cũng nằm bất động.

Xấp xỉ nửa năm, nàng nhập vai thư sinh nghèo ngày càng mượt, thậm chí đôi lúc nàng còn muốn sống thế này mãi. Đáng tiếc là mong muốn ấy nhanh chóng bị dập tắt – sông lớn lũ lụt, đê vỡ ngàn dặm, quan phủ sắp thu gom lao dịch khắp cả nước.​” Từ lúc hai người gặp lại đến giờ, đây là câu nói đầu tiên của Cố Quân.

Lao dịch nhắm đến đàn ông từ mười bảy tới năm mươi lăm tuổi, vì vậy ba từ “thư sinh nghèo” tức khắc thành bùa đòi mạng Diệp Cẩn. Nàng chẳng những không thể đi lao dịch mà còn sợ bị bại lộ khi quan phủ điều tra; quay trở lại thân phận con gái là điều bắt buộc phải làm.​” Diệp Cẩn nhíu mày, chỉ thấy khó hiểu vô cùng.

Cũng đến lúc rồi.​“Cút ngay!

Buổi chiều nọ, Diệp Cẩn mang theo toàn bộ tài sản đến gõ một cánh cửa gỗ thô sơ hơi cũ nát.​”

Mọi việc tương đối thuận lợi, người môi giới ở phụ cận kinh thành quả thật cao tay hơn bên Vân Trung. Đối phương cũng không thắc mắc tại sao thanh niên như nàng lại muốn hộ khẩu của quả phụ, hắn nhận tiền cọc xong liền vỗ ngực khẳng định chỉ cần năm ngày là nàng có giấy tờ đầy đủ, dặn nàng đến ngày thì ghé quán trà kia để lấy.​Đối phương cũng không thắc mắc tại sao thanh niên như nàng lại muốn hộ khẩu của quả phụ, hắn nhận tiền cọc xong liền vỗ ngực khẳng định chỉ cần năm ngày là nàng có giấy tờ đầy đủ, dặn nàng đến ngày thì ghé quán trà kia để lấy.

Nàng có thể rời đi thật sao?​Nàng có thể rời đi thật sao?

Chỉ năm ngày nữa thôi là nàng sẽ sở hữu thân phận mới, đi đến nơi khác và bắt đầu lại từ đầu.​—-oOo—- Chương 38 → ​“Ngài khách khí quá,” thiếu niên vội xua tay, nhút nhát nói, “mẹ tôi mới làm bộ xiêm y này, tôi chưa từng mặc lần nào cả, ngài xem thử có vừa không ạ.

Đêm trước ngày đi lấy giấy tờ, Diệp Cẩn nằm trằn trọc trên giường, cứ thấy mọi chuyện không thật thế nào. Khoảnh khắc nàng mở cửa phòng quán trà và thấy bóng người đứng yên trước cửa sổ, cái cảm giác không chân thật ấy rốt cuộc cũng được lý giải.​Adrenaline điên cuồng bùng nổ, trái tim sắp đâm thủng ngực.

Cửa sổ gỗ chạm trổ hoa cỏ rộng mở, gió nhẹ phất qua đẩy đưa mùi hương mát lạnh ập vào mặt nàng.​Nàng chẳng những không thể đi lao dịch mà còn sợ bị bại lộ khi quan phủ điều tra; quay trở lại thân phận con gái là điều bắt buộc phải làm.

Nam tử mặc xiêm y trắng ngà từ đầu đến chân quay người lại, khuôn mặt y lạnh lùng mà cao nhã. Cặp mắt sâu thẳm khó lường kia khiến người ta nhớ tới biển trong đêm tối, bên dưới mặt nước phẳng lặng che giấu hằng hà sa số đá ngầm nguy hiểm.​Diệp Cẩn sợ tới mức suýt kinh hãi kêu thành tiếng, song nàng nhớ ra bên dưới còn người qua lại nên liều mạng nuốt âm thanh lại vào cuống họng.

Vào lúc này, tại nơi đây, Diệp Cẩn chợt vỡ lẽ cảm giác không chân thật trong lòng mình đến từ đâu. Vì sao mọi chuyện đều thuận lợi, vì sao người môi giới đồng ý luôn mà chả hỏi câu nào, vì sao nàng vừa có động tĩnh là dễ dàng bị phát hiện ngay – người của Cố Quân quả thật đã lùi vào bóng tối, hơn nữa còn bày thiên la địa võng ở phía người môi giới từ lâu.​Nàng hoang mang nhíu mày, ngay sau đấy cô gái cảm nhận được có một bàn tay luồn dưới váy mình để cởi đai lưng trang phục lót.

“Cố Quân, anh bị bệnh đúng không.”​Thính Phong?

Giây phút này, Diệp Cẩn nhìn thẳng vào đôi mắt đen đặc của người đàn ông, sắc mặt nàng tái nhợt. Nàng nhận ra tim mình chẳng có mấy phẫn nộ, bi thương, hay mất mát; thay vào đấy, trong nó chồng chất cái cảm giác bất lực một cách vớ vẩn tới nực cười: “Nửa năm đó, tốn công lùng bắt tôi về đến thế thì hỏi khí không phải, đầu óc anh có vấn đề à?”​”

Phía sau cửa gỗ bất chợt có người đẩy từ bên ngoài, Diệp Cẩn giật mình và vô thức lùi ra sau. Nàng hết đường trốn tránh, đành để mặc Cố Quân chậm rãi đến trước mặt mình, kế tiếp y giơ tay rồi dùng ngón cái lau gò má nàng.​Lao dịch nhắm đến đàn ông từ mười bảy tới năm mươi lăm tuổi, vì vậy ba từ “thư sinh nghèo” tức khắc thành bùa đòi mạng Diệp Cẩn.

Y chẳng chùi ra gì cả, màu nâu bắm chặt trên da mặt Diệp Cẩn chính là thành quả do nàng vất vả gặt hái từ việc gắng sức phơi nắng suốt non nửa năm.​Sao nàng thấy hai người như đang hỏi một đằng trả lời một nẻo vậy.

“Đen đi rồi.” Từ lúc hai người gặp lại đến giờ, đây là câu nói đầu tiên của Cố Quân.​“Đi rồi nhưng nha môn nhiều việc, phải chờ khá lâu.

Da mặt vừa đen vừa xù xì, nàng hóa trang thành thư sinh quá tự nhiên, thành thử y còn không nhận ra khi nàng bước chân vào phòng.​“Hả?

“Cái này gọi là khỏe mạnh, nói anh cũng không hiểu!” Diệp Cẩn lạnh nhạt phết mặt đi. “Nếu hầu gia đã ghét vậy thì có thể giơ cao đánh khẽ mà tìm người đẹp khác không?!”​” Có người ngồi xuống cạnh Diệp Cẩn, là thiếu niên nàng mới quen biết một tháng trước, người tự cho mình rất thân với nàng.

Ở đối diện, ngón tay cái thất bại trong nhiệm vụ chùi rửa của Cố Quân thay đổi phương hướng. Nó di chuyển từ cái trán đầy đặn xuống hàng lông mày mảnh, đến chóp mũi cao cao, cuối cùng dừng ở đôi môi mỏng mềm mại.​“Việc vặt trong nhà thôi.

Môi mỏng thế này cũng hợp với vẻ tuyệt tình của nàng.​Tuy nhiên nàng không đi ngay, chỉ bảo muốn chờ xem nha môn có thể làm xong giấy tờ không.

Cố Quân quan sát người con gái, bên trong cặp mắt dưới hàng mi dài là tầng tầng lớp lớp sóng biển giữa đêm đen, y đột ngột cất tiếng, “Đúng là có hơi hơi.”​Một tháng có thật sự đủ không?

“Hả?” Diệp Cẩn nhíu mày, chỉ thấy khó hiểu vô cùng.​Nàng nhận ra tim mình chẳng có mấy phẫn nộ, bi thương, hay mất mát; thay vào đấy, trong nó chồng chất cái cảm giác bất lực một cách vớ vẩn tới nực cười: “Nửa năm đó, tốn công lùng bắt tôi về đến thế thì hỏi khí không phải, đầu óc anh có vấn đề à?

Đúng là có hơi hơi cái gì? Là hơi hơi ghét bỏ, hay hơi hơi muốn tìm cô gái khác? Sao nàng thấy hai người như đang hỏi một đằng trả lời một nẻo vậy.​Đêm trước ngày đi lấy giấy tờ, Diệp Cẩn nằm trằn trọc trên giường, cứ thấy mọi chuyện không thật thế nào.

Hôm ở chùa Tẫn Hương, câu hỏi nàng đề ra khi say rượu, câu trả lời của ta là: Đúng là có hơi hơi thích nàng.​Y chẳng chùi ra gì cả, màu nâu bắm chặt trên da mặt Diệp Cẩn chính là thành quả do nàng vất vả gặt hái từ việc gắng sức phơi nắng suốt non nửa năm.

Hàng mi dày cụp xuống, che khuất toàn bộ cảm xúc trong đôi mắt. Cố Quân cúi người bế ngang nữ tử lên, mặc kệ nàng giãy giụa mà đi vài bước đến trước cửa sổ, sau đó y để nàng ngồi trên bệ cửa với lưng hướng ra ngoài.​“Đen đi rồi.

Khung cửa sổ bằng gỗ lung lay, rất khó ngồi vững. Tuy độ cao chỉ khoảng ba tầng nhưng trong thành toàn lát đá, ngã xuống thì không chết cũng tàn phế! Diệp Cẩn sợ tới mức suýt kinh hãi kêu thành tiếng, song nàng nhớ ra bên dưới còn người qua lại nên liều mạng nuốt âm thanh lại vào cuống họng.​Đáng tiếc là mong muốn ấy nhanh chóng bị dập tắt – sông lớn lũ lụt, đê vỡ ngàn dặm, quan phủ sắp thu gom lao dịch khắp cả nước.

Adrenaline điên cuồng bùng nổ, trái tim sắp đâm thủng ngực. Nàng hít một hơi thật sâu, nghiến răng buông tay khỏi vai nam tử rồi giơ tay bóp cổ y.​Lại một tháng nữa trôi qua trong chớp mắt.

“Điên à, thả tôi xuống!” Mười ngón tay của nàng ra sức bóp, giọng nàng rít qua kẽ răng.​Chỉ năm ngày nữa thôi là nàng sẽ sở hữu thân phận mới, đi đến nơi khác và bắt đầu lại từ đầu.

“Nhìn kìa.” Nhưng mà đối phương chẳng thèm bận tâm Diệp Cẩn đang bóp sinh mệnh mình, y chỉ ôm eo nàng và ra hiệu cho nàng nhìn xuống chỗ nào đó.​Đúng là có hơi hơi cái gì?

Diệp Cẩn cúi đầu nhìn, thanh niên áo đen quen thuộc giắt đao bên hông, lẳng lặng đứng dưới quán trà.​” cậu đề nghị.

Thính Phong? Nhìn hắn làm gì.​“Cố Quân, rốt cuộc tôi đã đụng chạm gì anh,” nàng nhẹ nhàng hít thở, đôi mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn, “nói đi, tôi nhất định sẽ sửa sai.

Nàng hoang mang nhíu mày, ngay sau đấy cô gái cảm nhận được có một bàn tay luồn dưới váy mình để cởi đai lưng trang phục lót.​“Nhìn kìa.

“Anh…” Biết Cố Quân muốn làm gì khiến Diệp Cẩn nghẹn họng, nàng gấp gáp vươn một tay ngăn cản chứ không bóp cổ y nữa.​Chợ thức ăn bị tra xét tới lui nhưng kết quả vẫn bình yên vô sự, những câu chuyện trà dư tửu hậu của người dân cũng chuyển từ các vị quan bị gỡ mũ cánh chuồn thành việc nhà vô thưởng vô phạt.

“Mẹ kiếp Cố Quân, anh là súc vật sao mà động dục giữa ban ngày ban mặt!” Sức nàng đâu thắng nổi y, ngoại trừ làm chính mình nghiêng ngả tí nữa thì cắm đầu xuống dưới, sự phản kháng của nàng hoàn toàn vô dụng.​“Hiếm lắm mới thấy Vương huynh phiền não thế, hay cứ nói ra đi, biết đâu thằng em này lại giúp được.

Phía trên lầu, tại cánh cửa sổ mở toang, cô gái đang chống cự kịch liệt không biết sờ trúng chén trà cạnh bên từ lúc nào. Nàng cầm lấy nó, quyết đoán ném vô đầu nam tử nhưng chưa kịp làm thì cổ tay đã bị túm chặt. Chén trà rơi xuống từ trên cao, nát thành vô số mảnh vụn trên nền gạch xanh và phát ra tiếng ồn loảng xoảng.​Nàng hít một hơi thật sâu, nghiến răng buông tay khỏi vai nam tử rồi giơ tay bóp cổ y.

Thính Phong ngẩng đầu, hắn chỉ thoáng thấy một góc áo vải màu lam đậm biến mất sau cửa sổ.​Cũng đến lúc rồi.

Đó là màu xiêm y nàng mặc hôm nay.​”

Thanh niên chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn chằm chặp hoa văn trên nền gạch, vẻ mặt hắn trông hơi thất thần.​” Thiếu niên tức giận đập bàn.

Còn trong căn phòng phía trên, Cố Quân đè Diệp Cẩn lên bàn trà rồi cúi người hôn môi nàng.​Cố Quân quan sát người con gái, bên trong cặp mắt dưới hàng mi dài là tầng tầng lớp lớp sóng biển giữa đêm đen, y đột ngột cất tiếng, “Đúng là có hơi hơi.

“Cút ngay! Đồ tởm lợm!” Nàng tức đến phát điên, nhấc chân đá y nhưng bị ghì lại, y còn tận dụng cơ hội áp sát nàng. Diệp Cẩn cắn thật mạnh vào ngón tay đang ở trong miệng mình, đáng tiếc Cố Quân như mất cảm giác đau, lông mày y còn chẳng nhúc nhích chút nào.​” Thiếu niên thông minh, nghe cái là hiểu.

Nàng tựa cá nằm trên thớt, mọi sự phản kháng đều là phí công vô ích. Sau khi dùng cạn sức lực, nàng cuối cùng cũng nằm bất động.​Vào lúc này, tại nơi đây, Diệp Cẩn chợt vỡ lẽ cảm giác không chân thật trong lòng mình đến từ đâu.

“Cố Quân, rốt cuộc tôi đã đụng chạm gì anh,” nàng nhẹ nhàng hít thở, đôi mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn, “nói đi, tôi nhất định sẽ sửa sai.”​“Cố Quân, anh bị bệnh đúng không.

Người đàn ông phía trên im lặng, chỉ cúi đầu và dùng lực không nhẹ không nặng cắn cần cổ trơn bóng đang căng chặt. Y giống hệt dã thú đi săn, một khi đã cắn cổ con mồi thì sẽ không nhả ra cho đến lúc con mồi tắt thở.​” Mười ngón tay của nàng ra sức bóp, giọng nàng rít qua kẽ răng.

​”​Về sau hai người thỉnh thoảng gặp mặt, tuy nàng chẳng muốn kết bạn song lại chịu thua trước sự nhiệt tình của đối phương, cả hai gặp nhau riết rồi cũng dần quen thân.

← Chương 36​Diệp Cẩn cúi đầu nhìn, thanh niên áo đen quen thuộc giắt đao bên hông, lẳng lặng đứng dưới quán trà.​Mắng trẫm thất đức! ​Hôm ở chùa Tẫn Hương, câu hỏi nàng đề ra khi say rượu, câu trả lời của ta là: Đúng là có hơi hơi thích nàng. —-oOo—- Chương 38 →​Môi mỏng thế này cũng hợp với vẻ tuyệt tình của nàng.​“Ngài khách khí quá,” thiếu niên vội xua tay, nhút nhát nói, “mẹ tôi mới làm bộ xiêm y này, tôi chưa từng mặc lần nào cả, ngài xem thử có vừa không ạ.​Y giống hệt dã thú đi săn, một khi đã cắn cổ con mồi thì sẽ không nhả ra cho đến lúc con mồi tắt thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận