Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú

Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú - Chương 74: Công ty hội nghị thường kỳ (length: 7817)

Hứa Tình Nhu uyển chuyển nhảy múa khiến Trần Phàm xem vô cùng thích thú, Trần Phàm liền điên cuồng tặng nàng 150 chiếc chiến hạm tinh xảo.
Cứ như vậy, chỉ riêng hôm nay, Trần Phàm đã tặng Hứa Tình Nhu 3 triệu quà tặng.
Một ngày mà thu được 3 triệu quà tặng, đối với một người dẫn chương trình mà nói, quả thực là chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Hứa Tình Nhu cũng cảm thấy như đang nằm mơ, vị học trưởng thần bí này, lần trước tặng 1 triệu đã biến mất tăm tích.
Ngay lúc Hứa Tình Nhu cho rằng vị học trưởng này sẽ không xuất hiện nữa, hôm nay hắn thế mà lại online, rất tùy ý liền tặng điên cuồng 3 triệu.
Hứa Tình Nhu hoàn toàn không thể lý giải được phong cách hành sự của vị học trưởng thần bí này, trong lòng đối với Trần Phàm càng thêm sinh ra hiếu kỳ vô cùng.
【 Đinh 】 【 Chúc mừng kí chủ, nhận được độ thiện cảm của Hứa Tình Nhu: +3 】 【 Độ hảo cảm của Hứa Tình Nhu: 41 】 Trong đầu truyền đến âm thanh độ hảo cảm của Hứa Tình Nhu gia tăng, Trần Phàm trong lòng hưng phấn không thôi.
Trần Phàm nhịn không được miên man suy nghĩ, Hứa Tình Nhu xinh đẹp thanh thuần này vốn chính là mộng tưởng của hắn hồi cao trung, nếu như có thể biến mộng tưởng thành sự thật, cái cảm giác đó có lẽ sẽ thật mỹ diệu.
Trần Phàm cũng không nóng nảy, dù sao quá trình theo đuổi cũng là một hồi ức rất đẹp.
Trần Phàm tặng quà xong cho Hứa Tình Nhu, cùng nàng tùy ý trò chuyện một chút, lại một lần nữa đổi trạng thái cá nhân thành ẩn thân rồi đi ngủ.
Trần Phàm dứt khoát lưu loát khiến người xem trên nền tảng livestream đều kinh ngạc.
"Ta dựa vào, thổ hào 'mỏ dầu' này tặng hết quà liền logout, tuyệt không dây dưa dài dòng a."
"Ai, cuộc sống của thổ hào chúng ta căn bản là đoán không ra."
"Giống như thần tồn tại vậy, quá trâu bò."
Biệt danh cổ quái "mỏ dầu" này khiến cả nền tảng livestream đều vô cùng kinh ngạc về hắn.
Mọi người đều tò mò suy đoán, rốt cuộc "mỏ dầu" này là thân phận gì.
Sự kín tiếng của Trần Phàm lại càng khiến hắn tăng thêm một chút cảm giác thần bí, khiến cho tất cả mọi người đều càng thêm vội vàng muốn biết thân phận của hắn.
...
Sáng sớm hôm sau, Trần Phàm liền lái xe đi tới công ty game Ưu Tái.
Vừa nghĩ đến hôm nay đại mỹ nhân Tiếu Mạn Nhã sẽ còn mang bữa sáng ngon cho mình, tâm tình Trần Phàm liền đắc ý, vô cùng mong chờ.
Trần Phàm huýt sáo, thong thả đi đến bên trong văn phòng tổng giám mỹ thuật.
Lúc này, đột nhiên nhận được điện thoại của Chu Ngọc Phỉ.
Trần Phàm cười nhạt hỏi: "Ngọc Phỉ, sinh nhật cha ngươi hôm qua thế nào, vui vẻ không?"
Giọng nói mềm mại dễ nghe của Chu Ngọc Phỉ nói: "Rất vui vẻ, Trần ca, cha em nghe nói sau này rốt cuộc không cần phải cho tiền Vương gia, hơn nữa Vương gia còn phải trả lại tiền thuốc men, cao hứng bệnh cũng sắp khỏi."
Trần Phàm hài lòng gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."
Giọng của Chu Ngọc Phỉ bỗng nhiên trở nên có chút cẩn thận, dường như sợ Trần Phàm nổi giận vậy: "Trần ca, cha em nói tâm nguyện của ông ấy, muốn dẫn em về nhà tế tổ, cho nên em phải rời khỏi Hàng Thành một thời gian..."
"Ngươi muốn rời đi một thời gian?" Trần Phàm có chút không muốn, Chu Ngọc Phỉ vô cùng nhu thuận nghe lời, hắn rất thích.
Đột nhiên nghe Chu Ngọc Phỉ muốn rời đi một thời gian, Trần Phàm có chút không nỡ.
Chu Ngọc Phỉ sợ Trần Phàm nổi giận, vội vàng dịu dàng nói: "Trần ca, anh đừng giận, em chỉ là về nhà mấy ngày thôi, chẳng mấy chốc sẽ trở lại Hàng Thành."
Trần Phàm cười nhạt nói: "Ta không có giận mà, ta là không nỡ để ngươi đi."
Chu Ngọc Phỉ nghe Trần Phàm nói vậy, trong lòng cũng có vài phần vui vẻ nói: "Trần ca, em cũng không nỡ rời anh mà, hết cách rồi, chờ em trở về sẽ hảo hảo bù đắp cho anh."
Trần Phàm cười nói: "Được, đến lúc đó ngươi làm sao bù đắp cho ta?"
Chu Ngọc Phỉ xấu hổ nói: "Anh muốn em bù đắp như thế nào cũng được."
Trần Phàm dường như có thể thấy bộ dáng đáng yêu mặt đỏ xấu hổ của Chu Ngọc Phỉ, nhịn không được rung động vô cùng.
Cúp điện thoại, Trần Phàm nghĩ đến mấy ngày nay không thể cùng Chu Ngọc Phỉ ở chung một chỗ, vẫn có chút thất lạc.
Mặc dù Chu Ngọc Phỉ cũng không tính là bạn gái, nhưng ở cùng nàng ít nhất sẽ không cảm thấy trống rỗng tịch mịch.
Lúc này, điện thoại di động của Trần Phàm truyền đến âm thanh nhắc nhở tin nhắn.
Trần Phàm xem, hóa ra là Tiếu Mạn Nhã gửi tin nhắn: "Trần Phàm, anh đến công ty rồi sao?"
Trần Phàm mỉm cười, lập tức trả lời: "Đến rồi, ta đang chờ bữa sáng ngon của Tiếu đại mỹ nữ đây."
Rất nhanh, bóng hình xinh đẹp của Tiếu Mạn Nhã liền mang theo một phần bữa sáng xuất hiện ở cửa phòng làm việc của Trần Phàm.
Hôm nay Tiếu Mạn Nhã mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng ôm lấy bộ ngực đầy đặn, thân hình mềm mại mảnh mai như thủy xà, phía dưới là váy mông màu đen, đôi chân dài thon thả thế mà lại bao lấy đôi tất đen bóng loáng, dưới chân ngọc giẫm lên một đôi giày cao gót màu đen, trông vô cùng thời thượng có phẩm vị.
Tiếu Mạn Nhã không hổ là nữ thần công ty, mọi cách ăn mặc đều có thể mặc ra những phong cách xinh đẹp khác nhau.
Trần Phàm không nhịn được hai mắt tỏa sáng nói: "Tiếu phó tổng, sao cô mặc gì cũng đẹp như vậy."
Tiếu Mạn Nhã hờn dỗi trừng Trần Phàm một cái: "Miệng lưỡi trơn tru."
Trong miệng tuy đang mắng, nhưng khóe miệng của Tiếu Mạn Nhã lại không nhịn được lộ ra nụ cười.
Nói rồi, bàn tay ngọc mềm mại của Tiếu Mạn Nhã liền cầm một phần bữa sáng tươi ngon đặt ở trên bàn làm việc của Trần Phàm, trách móc: "Thật là, nhất định phải ta tự mình đem bữa sáng đưa đến văn phòng cho anh, làm em như là người phục vụ vậy."
Hai ngày này, mang bữa sáng đi đến văn phòng của Trần Phàm chỉ vài bước ngắn ngủi, là khoảnh khắc Tiếu Mạn Nhã khẩn trương nhất.
Nếu như bị nhân viên công ty phát hiện, Tiếu Mạn Nhã thế mà lại mang bữa sáng cho Trần Phàm, chỉ sợ hình tượng nữ thần công ty của nàng sẽ khó mà giữ được.
Trần Phàm cười nhạt nói: "Đây không phải là ta dùng thông tin cổ phiếu để đổi sao."
Tiếu Mạn Nhã bĩu môi nói: "Hôm qua nếu không phải Ôn Như Ngọc cũng ở bên cạnh ồn ào, em sẽ không mang bữa sáng cho anh đâu. Nhỡ bị nhân viên công ty nhìn thấy thì sẽ không tốt."
Trần Phàm mở túi bữa sáng ra, hương thịt tươi xông vào mũi, liền đắc ý bắt đầu ăn.
Tiếu Mạn Nhã nghĩ tới điều gì, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên lộ ra một tia ngưng trọng nói: "Lúc chín giờ, Đinh tổng muốn tổ chức một buổi họp thông lệ của tầng quản lý, anh cùng em tham gia đi."
Tiếu Mạn Nhã nói "Đinh tổng" chính là tổng quản lý của công ty game Ưu Tái Đinh Miểu.
Trong giới trò chơi Hạ quốc, Đinh Miểu cũng là một nhân vật lớn có tiếng tăm, chỉ cần là người hiểu biết một chút về game, tất cả đều không ngoại lệ biết đến danh tiếng của Đinh Miểu.
Trần Phàm hiếu kỳ hỏi: "Nội dung buổi họp là gì?"
Tiếu Mạn Nhã nói: "Đây là buổi họp thông lệ mỗi tháng, mấy phòng làm việc game của công ty game Ưu Tái sẽ báo cáo tình hình tiến độ phát triển game của mỗi người cho tổng giám."
Trần Phàm nhẹ gật đầu, ăn xong điểm tâm xong, Tiếu Mạn Nhã thấy thời gian cũng sắp đến 9 giờ, liền mang theo Trần Phàm đi về phía phòng họp cấp cao.
Đi vào phòng họp cấp cao, Trần Phàm cũng cảm thấy mấy ánh mắt hiếu kỳ hướng về phía mình.
Dù sao Trần Phàm cũng là lần đầu tiên có mặt tại hội nghị nội bộ của công ty.
Tại vị trí ghế lãnh đạo của phòng họp cấp cao, ngồi vững vàng một người trung niên khoảng năm mươi tuổi, tuy có hơi mập mạp, nhưng một đôi tròng mắt bên trong tinh quang lấp lóe, vừa nhìn liền biết là một thương nhân vô cùng tinh minh, hắn chính là Đinh Miểu tiếng tăm lừng lẫy trong giới trò chơi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận