Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú

Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú - Chương 188: Cho ngươi cũng mua một ngôi biệt thự (length: 7664)

"Hừ, bại hoại lớn, để gian phòng người ta làm cho loạn như vậy." Hứa Tình Nhu thẹn thùng trừng Trần Phàm liếc một cái, đều do cái này gia hỏa tham lam, tối hôm qua giày vò hơn phân nửa đêm.
Hứa Tình Nhu vội vàng đi huấn luyện doanh huấn luyện, hiện tại là không kịp thu thập.
Trần Phàm tùy ý nói: "Ngươi yên tâm đi đi, giao cho ta."
Hứa Tình Nhu đã là thẹn thùng, lại hiếu kỳ hỏi: "Giao cho ngươi? Chẳng lẽ ngươi tới thu thập?"
Trần Phàm hoạt động một chút cổ, buông lỏng nói: "Đừng hỏi, ngươi mau đi công ty đi."
Tuy rằng Trần Phàm cũng là lão bản Khải Di giải trí, nhưng Trần Phàm cũng không muốn tùy ý phá hư quy tắc công ty.
Hứa Tình Nhu nghi ngờ nháy mắt đẹp, không biết Trần Phàm muốn làm cái gì.
Nhưng thời gian thực sự gấp, nàng cũng liền vội vã ra cửa.
Sau khi Hứa Tình Nhu rời đi, Trần Phàm thì cầm điện thoại di động lên, bấm số Ôn Như Ngọc.
Hôm nay là cuối tuần, Trần Phàm biết Ôn Như Ngọc không cần đi làm, ngay tại biệt thự thứ sáu của mình.
Ôn Như Ngọc ngủ bù, vừa mới tỉnh thì nhận được điện thoại của Trần Phàm.
Nhìn đến tên Trần Phàm, Ôn Như Ngọc trong lòng lập tức vui vẻ, nhanh chóng nhận nghe điện thoại.
"Chủ nhân, ngươi tìm ta sao?" Thanh âm của Ôn Như Ngọc mang theo một tia chờ mong, tiếng "chủ nhân" này hôm nay kêu đặc biệt ngọt.
Trần Phàm hài lòng nói: "Ngươi đến một chút biệt thự số bảy."
Biệt thự của Trần Phàm và biệt thự của Hứa Tình Nhu cách nhau không xa, ước chừng chỉ có khoảng cách 200 mét mà thôi.
"Biệt thự số bảy?" Nghe được mệnh lệnh của Trần Phàm, Ôn Như Ngọc ngẩn người.
Nàng tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng vô cùng nghe lời đi tới biệt thự của Hứa Tình Nhu.
Ôn Như Ngọc tò mò nhìn xung quanh, biệt thự của Hứa Tình Nhu cũng vô cùng xa hoa, nhưng có thể thấy qua một vài đồ trang trí màu hồng phấn đáng yêu, chủ nhân biệt thự là một nữ sinh.
Ôn Như Ngọc bước vào biệt thự, liền thấy Trần Phàm đang nhàn nhã bưng một chén trà kỷ tử, thoải mái uống vào.
"Sao ngươi lại ở chỗ này?" Ôn Như Ngọc tò mò hỏi.
Trần Phàm lạnh nhạt nói: "Ta tối hôm qua đã ở đây rồi."
Ôn Như Ngọc kinh ngạc, tối hôm qua Trần Phàm cả đêm không trở về, thế mà ở ngay bên trong một biệt thự khác cách không đến 200m.
Ôn Như Ngọc hỏi: "Biệt thự này là của người nào vậy?"
Trần Phàm thản nhiên nói: "Một người bạn tốt."
Ôn Như Ngọc hỏi: "Vậy ngươi gọi ta tới làm gì?"
Trần Phàm nhẹ nhõm uống một ngụm trà kỷ tử, cười nói: "Đi theo ta."
Trần Phàm trực tiếp dẫn Ôn Như Ngọc đến khuê phòng của Hứa Tình Nhu, nói: "Nhiệm vụ hôm nay của ngươi, chính là thu dọn phòng ngủ này thật tốt."
Theo cách bố trí gian phòng, có thể thấy được chủ nhân là nữ sinh, sắc điệu phấn hồng đáng yêu, bố trí mười phần ôn hinh thoải mái dễ chịu, trong phòng tràn ngập một cỗ hương thơm mê người.
Ôn Như Ngọc quan sát khuê phòng hương thơm u nhiên này, lại kinh ngạc trợn tròn mắt đẹp.
Nơi này giống như đã trải qua một trận đại chiến, y phục của nữ sinh vương vãi đầy đất, thậm chí còn có nội y tư mật loại hình.
Trên giường lại càng là bừa bộn, ga trải giường đã hoàn toàn không thể nhìn được, nhất định phải giặt thật kỹ mới được.
Mặt của Ôn Như Ngọc lập tức đỏ lên, nàng tuy chưa trải qua, nhưng cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Ôn Như Ngọc cũng nghĩ đến lúc tối qua mình gọi điện cho Trần Phàm, hơi thở của Trần Phàm giống như chạy ma-ra-tông, nàng đột nhiên cảm thấy rất buồn bã, hôm qua Trần Phàm không có về, thì ra là đang vận động cùng các nữ sinh khác.
Ôn Như Ngọc cảm thấy một trận thất vọng, kể từ khi sống cùng Trần Phàm, trong đầu Ôn Như Ngọc bỗng nhiên thường xuyên xuất hiện bóng hình Trần Phàm, lúc không có việc gì làm liền nghĩ về hắn.
Ôn Như Ngọc thậm chí tưởng tượng một ngày có thể cùng Trần Phàm ân ân ái ái qua thế giới hai người.
Không ngờ, trong mắt Trần Phàm, nàng giống như chỉ là người hầu gái, thậm chí còn để cho nàng đến dọn dẹp phòng ở sau khi kịch chiến một đêm cùng nữ sinh khác.
Ôn Như Ngọc không biết tại sao, lập tức cảm thấy rất tức giận: "Trần Phàm, ngươi quá đáng, ngươi để cho ta làm người nội trợ cho ngươi còn chưa tính, ngươi còn để cho ta đi dọn dẹp phòng cho nữ sinh khác?"
Tâm tình Ôn Như Ngọc đột nhiên thay đổi, khiến Trần Phàm có chút kinh ngạc, tay cầm ly trà kỷ tử đều dừng lại.
Trần Phàm ngẩn người, mới hơi nghi hoặc một chút mà nói: "Dọn dẹp phòng ở chẳng phải chính là công việc của người hầu gái sao?"
"Ngươi sẽ không... Ghen đó chứ?"
Mặt của Ôn Như Ngọc nhất thời đỏ lên, nàng vội vàng nghiêng đầu giả bộ bộ dạng tức giận: "Ai, ai ghen, người ta chỉ là tức giận mà thôi."
Trần Phàm làm bộ hỏi: "Không phải ngươi có bạn trai rồi sao? Sao lại còn ăn dấm của ta?"
Trần Phàm nhớ lại, Ôn Như Ngọc hình như đã từng nói qua, nàng có bạn trai.
Mặt của Ôn Như Ngọc đỏ lên, ngữ khí bỗng nhiên thẹn thùng, ừm một tiếng mà nói: "Tên ngốc nhà ngươi, người ta nói có bạn trai là lừa ngươi đó."
Lúc đó Trần Phàm bảo Ôn Như Ngọc đấm bóp cho hắn, Ôn Như Ngọc sợ Trần Phàm có ý đồ xấu gì, nên mới lừa Trần Phàm nói là có bạn trai.
Nhưng từ khi độ hảo cảm đột phá 50, lại ở chung với Trần Phàm, Ôn Như Ngọc dần dần cảm thấy bị Trần Phàm hấp dẫn, tự dưng cũng nghĩ về hắn.
Ôn Như Ngọc một mặt thẹn thùng, bỗng nhiên dậm chân một cái: "Đáng ghét, bị lừa rồi, Trần Phàm ngươi vậy mà gài lời nói ta, ta rõ ràng nói là không có ăn dấm mà."
Lúc này, Trần Phàm cười híp mắt tới gần, ánh mắt có chút mập mờ lại có chút thân mật nói: "Sao ngươi không nói sớm, ta vẫn cho rằng ngươi có bạn trai đó."
Trong lòng Ôn Như Ngọc lập tức khẩn trương, có chút chờ mong lại có chút thẹn thùng nhỏ giọng nói: "Vậy bây giờ ngươi biết ta không có bạn trai, nên làm như thế nào ngươi biết mà?"
Nói ra những lời này, Ôn Như Ngọc cũng phải giật mình vì sự can đảm của mình, nàng cũng không biết vì sao mình lại chủ động như vậy.
Có lẽ vì biết Trần Phàm ở cùng với nữ sinh khác, Ôn Như Ngọc cảm thấy một loại cảm giác nguy cơ, nếu không chủ động nắm chắc Trần Phàm, không chừng sau này sẽ không có cơ hội.
Trần Phàm ngoài ý muốn phát hiện Ôn Như Ngọc vậy mà cũng có loại ý này, ngược lại là một niềm vui bất ngờ.
Từ khi phát hiện độ thiện cảm của nữ sinh có thể thăng cấp thành độ trung thành, Trần Phàm cảm thấy, có được càng nhiều nữ sinh có độ trung thành thì càng tốt.
Trần Phàm mỉm cười kéo tay nhỏ mềm mại của Ôn Như Ngọc, hỏi: "Có phải ngươi cảm thấy, ta đối với những nữ sinh khác tốt hơn với ngươi?"
Nghe giọng điệu của Trần Phàm mang theo một chút lo lắng, Ôn Như Ngọc trong lòng cảm thấy ngọt lịm.
Ôn Như Ngọc hờn dỗi gật đầu nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Trong công ty, thái độ của ngươi đối với Tiếu phó tổng tốt hơn nhiều so với đối với người ta."
Ôn Như Ngọc đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại hỏi: "Ngươi nói thật đi, biệt thự này có phải là cũng do ngươi mua tặng cho nữ sinh khác?"
Ôn Như Ngọc oán trách nhìn Trần Phàm, muốn nghe Trần Phàm giải thích.
Không ngờ, Trần Phàm lại cười híp mắt tiến lại gần: "Nếu như ta cũng mua một căn biệt thự tặng cho ngươi, ngươi có phải là sẽ không tức giận nữa không?"
Ôn Như Ngọc nghe xong, nhất thời lòng tràn đầy vui sướng.
Sở dĩ nàng tức giận vốn là vì Trần Phàm không công bằng, nếu Trần Phàm cũng bằng lòng mua cho nàng biệt thự, như vậy nói rõ trong lòng Trần Phàm, ít nhất Ôn Như Ngọc cũng được ngang hàng với những nữ sinh khác.
Như vậy, Ôn Như Ngọc sẽ không cảm thấy bản thân mình kém cỏi hơn các nữ sinh khác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận