Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú

Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú - Chương 277: Có muốn hay không ta à? (length: 7894)

Hiện tại Phương Nhã Văn đem Garton khách sạn xử lý rất tốt, tháng này khấu trừ các loại chi tiêu phí dụng về sau, kết toán lợi nhuận 5000 vạn nguyên, cũng chuẩn bị đánh tới tài khoản của Trần Phàm.
Phương Nhã Văn viết xong báo cáo tổng kết cuối tháng, đôi mắt đẹp lại có chút buồn vu vơ thần thương, trong đầu hiện lên khuôn mặt Trần Phàm.
Phương Nhã Văn khẽ thở dài một tiếng: "Ai, Trần đổng đã lâu lắm không có tới Garton khách sạn."
Mấy tháng trước, Phương Nhã Văn được Trần Phàm đề bạt làm tổng quản lý Garton khách sạn, trong lòng tự nhiên rất cao hứng.
Nhưng từ khi Trần Phàm đưa nàng đến biệt thự ở, thì cơ hồ chưa đến đây, mọi chuyện ở Garton khách sạn đều giao cho Phương Nhã Văn quản lý.
Phương Nhã Văn quản lý khách sạn không tồi, Trần Phàm cũng vô cùng yên tâm.
Nhưng Phương Nhã Văn có chút thất vọng mất mát, từ khi Trần Phàm giúp nàng giải trừ nguy cơ về sau, trong đầu thỉnh thoảng hiện ra bóng dáng Trần Phàm, xua đi không được.
Phương Nhã Văn cũng có chút ảo não lẩm bẩm: "Phương Nhã Văn, ngươi đang nghĩ cái gì đấy, người ta Trần đổng còn trẻ như vậy đã có thành tựu, bên cạnh nhất định không thiếu nữ nhân."
Ngay khi trái tim Phương Nhã Văn dậy sóng nỗi u sầu, một chủ quản bộ phận thủy liệu pháp vội vàng hấp tấp chạy vào văn phòng, lo lắng nói:
"Phương quản lý không xong rồi, bộ phận thủy liệu pháp có người gây chuyện, đánh nhân viên chúng ta."
Phương Nhã Văn giật mình, lập tức đứng lên hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Chủ quản bộ phận thủy liệu pháp vội vàng nói: "Cũng là đoàn xây của công ty kia đến hôm nay, một người trong số bọn họ muốn nhân viên của chúng ta cung cấp loại dịch vụ kia, nhân viên của chúng ta nói không có loại dịch vụ đó, thì bị đánh. Đã có người báo cảnh sát."
Phương Nhã Văn cũng nghĩ tới, hôm nay đúng là có một công ty đến khách sạn Garton mua dịch vụ đoàn xây, vốn là chuyện tốt, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như này.
"Đã có người báo cảnh sát?"
Phương Nhã Văn vội vàng mang theo chủ quản bộ phận thủy liệu pháp đi về phía nơi xảy ra chuyện.
Vừa đi, Phương Nhã Văn vừa suy nghĩ, cảm thấy nếu đã báo cảnh sát, vậy cần phải thông báo cho Trần Phàm một tiếng.
Sau đó nàng lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trần Phàm.
Trần Phàm có chút bất ngờ khi điện thoại được kết nối, rất lâu rồi không liên lạc với Phương Nhã Văn, không ngờ đột nhiên lại gọi điện thoại cho hắn.
Trần Phàm bắt máy, hiếu kỳ hỏi: "Phương quản lý có chuyện gì sao?"
Liền nghe thấy Phương Nhã Văn mang theo một tia lo lắng cùng giọng áy náy: "Trần đổng à, thật xin lỗi, ta không muốn làm phiền ngài, chỉ là Garton khách sạn xảy ra chuyện, ta nhất định phải báo cáo lại với ngài."
Trần Phàm vẫn bình thản hỏi: "Chuyện gì?"
Đối với trình độ kinh doanh khách sạn của Phương Nhã Văn, Trần Phàm vẫn rất yên tâm, cho nên một chút cũng không có hoảng loạn.
Phương Nhã Văn nói một lượt, Trần Phàm cũng đã nắm được đại khái tình hình.
Cũng là một công ty đến khách sạn đoàn xây, một người trong số đó muốn có quan hệ với kỹ thuật viên thủy liệu pháp, kết quả bị cự tuyệt nên cãi nhau, cuối cùng biến thành sự việc đánh người, lại còn báo cảnh sát, người của cục trị an sẽ đến ngay lập tức.
Đối với Trần Phàm mà nói đây không tính là chuyện lớn gì, Trần Phàm lạnh nhạt hỏi: "Ta biết rồi, đối phương là công ty nào?"
Phương Nhã Văn trả lời: "Gọi là công ty mỹ thuật Siêu Nghệ, một công ty mỹ thuật."
Trần Phàm ngẩn người, ta đi, lại là công ty mỹ thuật Siêu Nghệ?
Đây chẳng phải chính là công ty đã sa thải mình sao?
Lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Trần Phàm trong lòng hơi động, hắn nhớ tới hồ sơ cá nhân của Lý Viễn Lượng còn đang bị công ty mỹ thuật Siêu Nghệ giữ đây.
Trần Phàm vừa mới còn muốn giúp Lý Viễn Lượng giải quyết vấn đề này, thì công ty mỹ thuật Siêu Nghệ này chẳng phải tự mình đâm đầu tới cửa sao.
Trần Phàm quyết định rồi, nói với Phương Nhã Văn: "Ta biết rồi, ta hiện tại đến khách sạn một chuyến, tự mình xử lý."
Phương Nhã Văn nghe được Trần Phàm muốn đến khách sạn, trong lòng nhất thời xuất hiện một cảm giác an toàn, như thể áp lực lập tức biến mất hết vậy.
Phương Nhã Văn có chút vui mừng nói: "Trần đổng, ngài muốn đích thân đến khách sạn sao?"
Trần Phàm cười nhạt nói: "Sao vậy, không hoan nghênh phải không?"
Phương Nhã Văn vội vàng nói: "Sao có thể chứ, ta đương nhiên hoan nghênh."
Trần Phàm cười hắc hắc nói: "Lâu như vậy không gặp, Phương quản lý có nhớ ta không?"
Từ khi có hệ thống, Trần Phàm nói chuyện đùa với con gái cũng trở nên thành thạo hơn, Trần Phàm cũng dần dần rút ra được một số kinh nghiệm, muốn để con gái khắc sâu ấn tượng, thì nên khiến cho tâm tình của con gái lên xuống thất thường, lo được lo mất mới sẽ không quên.
Quả nhiên, nghe thấy câu hỏi có sức công kích mạnh mẽ của Trần Phàm, trong lòng Phương Nhã Văn hươu chạy loạn cả lên, lập tức không biết nên trả lời Trần Phàm như thế nào, nàng cân nhắc hồi lâu mới có chút ngượng ngùng thấp giọng nói: "Nhớ, nhớ."
Phương Nhã Văn tuy rằng thẹn thùng, nhưng Trần Phàm dù sao cũng là người đã giúp đỡ cô một ân lớn, có thể nói là ân nhân của cô, mà Phương Nhã Văn đối với Trần Phàm lại rất có hảo cảm, huống chi cô cũng rất lâu không gặp Trần Phàm, trong lòng sợ cùng Trần Phàm trở nên lạnh nhạt.
Cho nên tuy có chút đỏ mặt, nhưng vẫn là gật đầu nói nhớ.
Nghe Phương Nhã Văn ấp úng nói nhớ hắn, trong lòng Trần Phàm cũng không khỏi cảm thấy một tia vui vẻ, cười nhạt khen ngợi một câu: "Ừm, ngoan lắm, chờ ta đi, ta sẽ đến rất nhanh."
Nghe Trần Phàm khen cô ngoan, mặt Phương Nhã Văn không khỏi có chút nóng lên, không thể không nói Trần Phàm có một sức hút khiến tim cô đập rộn ràng.
Phương Nhã Văn dịu dàng nói: "Ừm, ta chờ anh."
Trần Phàm mỉm cười cúp điện thoại, liền từ văn phòng đi ra, tìm đến chỗ của Lý Viễn Lượng nói: "Lý Viễn Lượng, đi, theo ta ra ngoài một chuyến."
Lý Viễn Lượng vẫn còn một mặt mộng mị nói: "Đi đâu ạ?"
Trong lòng Lý Viễn Lượng hết sức mờ mịt, không biết Trần Phàm muốn dẫn hắn đi đâu.
Trần Phàm cười nhạt nói: "Không phải hồ sơ cá nhân của cậu còn bị công ty mỹ thuật Siêu Nghệ giữ lại à, hôm nay tôi dẫn cậu đi giải quyết."
Lý Viễn Lượng lập tức cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Trần Phàm hiện tại có thể nói là đại nhân vật, là ông chủ của mấy công ty.
Trần Phàm để Lý Viễn Lượng đi theo mình làm việc, lương tăng đến một vạn, đã khiến Lý Viễn Lượng vô cùng cảm kích.
Không ngờ Trần Phàm còn đích thân muốn giúp hắn giải quyết phiền phức về hồ sơ, Lý Viễn Lượng trong lòng càng cảm động khôn xiết.
Lý Viễn Lượng gần như nghẹn ngào nói: "Phàm ca, anh bảo tôi phải nói sao đây, anh thật là trượng nghĩa với anh em."
Trần Phàm cười nhạt nói: "Khách sáo cái gì chứ, đại trượng phu đừng có sướt mướt thế, mau đi thôi, tôi không có nhiều thời gian đâu."
Trần Phàm dẫn Lý Viễn Lượng, lái chiếc Bugatti Veyron đi về phía khách sạn Garton.
Lý Viễn Lượng kinh ngạc nhìn những đồ nội thất sang trọng, tặc lưỡi nói: "Mẹ ơi, ngồi trong chiếc xe sang này cảm giác cũng khác thật, tôi cũng là người được ngồi Bugatti rồi đấy."
Lý Viễn Lượng tranh thủ thời cơ, lập tức lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm ảnh, đăng lên vòng bạn bè khoe khoang.
. . .
Trung tâm thủy liệu pháp của khách sạn Garton, lúc này một mảnh hỗn loạn.
Một nam tử mắt nhỏ, gầy gò, còn đeo kính, đang thô bạo nắm tóc một tiểu muội làm thủy liệu pháp, hung hăng tát tay.
Bên cạnh còn có mấy kỹ thuật viên nữ của bộ phận thủy liệu pháp, cũng đang cuống quýt thuyết phục, nhưng bên cạnh Trương Bổ Tâm còn có mấy tên bạn bè không ra gì, cản ở bên ngoài.
"Bốp!" "Bốp!"
Mấy cái tát giáng xuống, mặt tiểu muội thủy liệu pháp sưng vù lên, tóc tai rối bù, quần áo cũng có dấu vết bị xô xát, nhìn qua vô cùng thê thảm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận