Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú

Chương 427: Từ Ngưng Viện tới

Từ Kiến Nghiệp lúc này mới yên tâm phần nào, lại nói thêm vài câu quan tâm mới cúp máy. Trần Phàm đối với Từ Kiến Nghiệp càng có chút áy náy.
Lúc này, bên ngoài công ty trò chơi Ưu Tái, một cô gái mặc đồng phục kiểu Hàn, váy xếp ly kẻ ô, đôi chân dài trắng như tuyết xinh đẹp bước đến. Cô gái trẻ trung xinh đẹp khoảng 20 tuổi, khuôn mặt thanh tú ẩn chứa một nét diễm lệ, làn da trắng nõn như tuyết, đôi môi anh đào nhỏ nhắn kiều diễm ướt át, đôi mắt đẹp long lanh, trong veo. Dáng người cũng thuộc hàng nhất lưu, những đường cong thon dài uyển chuyển toát lên hơi thở thanh xuân, nhưng lại ẩn chứa một chút dịu dàng, càng khiến người ta có cảm giác bị quyến rũ. Người này chính là con gái của Từ Kiến Nghiệp, Từ Ngưng Viện.
Nhìn thấy cô mỹ nữ trẻ tuổi xinh đẹp này, rất nhiều nhân viên của công ty trò chơi Ưu Tái đều lộ ra ánh mắt kinh diễm.
"Oa, nữ sinh xinh đẹp thật!"
"Chân kia thật mềm mại thật trắng! Chơi nhiều năm cũng không bị bẩn!"
"Mơ mộng đi, người ta xinh đẹp như vậy để ý gì đến ngươi?"
Đôi mắt đẹp của Từ Ngưng Viện đảo qua một vòng, đi thẳng đến quầy lễ tân của công ty hỏi: "Xin hỏi văn phòng của Trần Phàm ở đâu?"
Nhân viên lễ tân ngưỡng mộ nhìn nhan sắc của Từ Ngưng Viện nói: "Văn phòng của Trần tổng giám ở lầu ba."
"Cảm ơn." Từ Ngưng Viện xoay người liền đi tìm văn phòng của Trần Phàm.
Vài ánh mắt ngưỡng mộ không rời theo bóng lưng uyển chuyển của Từ Ngưng Viện, hâm mộ nói: "Đáng ghét thật, mỹ nữ này sao lại đi tìm Trần tổng giám?"
Có một câu gọi là, phụ nữ không thể quên được người đàn ông đầu tiên của mình, hiện tại Từ Ngưng Viện cũng là rơi vào tình huống này.
Từ Ngưng Viện vốn dĩ nghĩ việc hòa hợp với Trần Phàm chỉ là một đêm kích tình, về sau hai người sẽ không còn gặp lại nhau. Không ngờ về sau cơ duyên xảo hợp, liên tục gặp lại nhiều lần.
Phụ nữ cũng là loài động vật dễ bị cảm xúc chi phối, mấy lần gặp gỡ ngẫu nhiên khiến cô cho rằng hai người có mối duyên phận ràng buộc từ kiếp trước. Đến mức trong đầu Từ Ngưng Viện luôn hiện ra bóng hình của Trần Phàm, xua đuổi không được.
Trần Phàm đang tập trung tinh thần sửa đổi mã nguồn trong phòng làm việc, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, còn có một giọng nói ôn nhu dễ nghe vang lên: "Trần Phàm, không ngờ anh lại ở chỗ này làm việc?"
Trần Phàm quay đầu nhìn lại, không khỏi hai mắt tỏa sáng. Mỹ nữ trẻ tuổi yểu điệu đứng trước cửa chính là Từ Ngưng Viện.
Trần Phàm mỉm cười: "Sao cô lại đến đây?"
Từ Ngưng Viện đi vào văn phòng của Trần Phàm, thuận tay đóng cửa lại.
Từ Ngưng Viện đáng yêu cười một tiếng, lấy từ trong túi xách ra một phần văn kiện nói: "Lần trước em quên đưa cho anh văn kiện thuế vụ của Tinh Dương dược nghiệp, mẹ em bảo em mang cho anh."
Trần Phàm nhận lấy văn kiện thuế vụ, lễ phép cười nói: "Cảm ơn."
Từ Ngưng Viện ngẩn người, cô cảm thấy thái độ của Trần Phàm có chút kỳ lạ, sao lại trở nên nho nhã lễ độ như vậy.
Từ Ngưng Viện nhớ lại, lần trước sau khi tình cờ gặp ở Tinh Dương dược nghiệp, Trần Phàm còn nhắn tin cho cô, gọi cô là bảo bối. Hiện tại Từ Ngưng Viện và Trần Phàm ở một mình trong phòng, Trần Phàm lại tỏ ra vô cùng lễ phép, không hề có chút dịu dàng nào.
Từ Ngưng Viện nghi hoặc chớp đôi mắt đẹp, nhìn Trần Phàm nói: "Trần Phàm, sao anh trở nên kỳ lạ vậy?"
Trần Phàm cũng có chút bất đắc dĩ, hắn vừa mới cúp điện thoại của Từ Kiến Nghiệp, trong lòng còn đang áy náy, bảo bối con gái của Từ Kiến Nghiệp thì đã tự mình đến. Xem ra, cô bé tóc vàng này đối với con gái ngoan có sức quyến rũ thật lớn!
Trần Phàm cũng có chút do dự, không biết có nên tiếp tục mối quan hệ này với Từ Ngưng Viện hay không.
Trần Phàm có chút đau đầu cười nói: "Không có, tôi có gì kỳ lạ?"
Khuôn mặt của Từ Ngưng Viện ửng đỏ, có chút xấu hổ nói: "Lần trước không phải anh còn gọi em là... bảo bối sao?"
Trần Phàm hiếu kỳ hỏi: "Cô thích tôi gọi cô là bảo bối sao?"
Từ Ngưng Viện ngượng ngùng gật đầu nói: "Chỉ cần anh không gọi trước mặt ba mẹ em, lúc khác đều có thể gọi em là bảo bối nha."
Nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng vũ mị của Từ Ngưng Viện, Trần Phàm cũng hiểu rõ là Từ Ngưng Viện đã động lòng với hắn.
Trần Phàm âm thầm kêu không ổn, Trần Phàm này thật sự trở thành kẻ phụ tình rồi! Nếu việc này để Từ Kiến Nghiệp biết, chỉ sợ không làm bạn bè được nữa.
Trần Phàm suy nghĩ một chút, xấu hổ cười nói: "Ngưng Viện à, tôi cảm thấy sau này chúng ta vẫn nên ít qua lại thôi, tôi không hy vọng ba cô biết chuyện của chúng ta."
Đôi mắt đẹp của Từ Ngưng Viện nhất thời hiện lên một nét thất vọng nói: "Sao vậy, anh cảm thấy em không đủ xinh đẹp sao?"
Trần Phàm lắc đầu nói: "Không phải, cô đương nhiên rất xinh đẹp."
Nhan sắc của Từ Ngưng Viện, trong số những cô gái xinh đẹp cũng thuộc hàng top đầu, rất phù hợp với thẩm mỹ của Trần Phàm.
Nghe Trần Phàm khen mình xinh đẹp, trong lòng Từ Ngưng Viện vui vẻ, hờn dỗi nói: "Vậy tại sao anh không muốn cùng em tiến tới?"
Trần Phàm thẳng thắn nói: "Ngưng Viện, cô rất xinh đẹp, nhưng nếu chuyện của chúng ta bị ba cô phát hiện, chỉ sợ không làm bạn bè được nữa."
Từ Ngưng Viện cũng hiểu ý của Trần Phàm, cô lại cười giả dối nói: "Anh yên tâm, đây là bí mật giữa chúng ta, em sẽ không nói cho ba em biết. Với lại, ba em rất thương em, em làm gì ông ấy cũng không nỡ mắng em."
Trần Phàm ngẩn người, không nhịn được hỏi: "Ý cô là, chúng ta có thể duy trì mối quan hệ này, sẽ không bị ba cô phát hiện?"
Đôi mắt đẹp của Từ Ngưng Viện đầy phong tình nhìn vào mắt Trần Phàm: "Anh không cần lo lắng, miệng em kín lắm, cái gì cũng không hé ra ngoài."
Trần Phàm có chút kinh ngạc nhìn Từ Ngưng Viện, không ngờ một cô gái có vẻ ngoài dịu dàng, ngoan ngoãn trong mắt người khác, trong lòng lại có một mặt nổi loạn như vậy.
Trần Phàm cũng trở nên bạo dạn hơn, hắn nhéo nhéo khuôn mặt của Từ Ngưng Viện, trêu chọc: "Không ngờ cô cũng là một cô bé hư hỏng."
Khuôn mặt của Từ Ngưng Viện ửng đỏ, cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cô không muốn mất Trần Phàm, dù sao lần trước cùng Trần Phàm nếm thử trái cấm tư vị thật khó quên. Đặc biệt là những cô gái như Từ Ngưng Viện, thường ngày kìm nén nội tâm, khi nút thắt đã được mở ra, có khi còn điên cuồng hơn cả đàn ông.
Từ Ngưng Viện có chút luyến tiếc nhìn gương mặt của Trần Phàm, trên người Trần Phàm toát ra một loại mị lực thần bí, khiến Từ Ngưng Viện vô cùng mê muội, có cảm giác sợ hãi sẽ mất đi.
Trần Phàm cũng cảm nhận được uy lực của chỉ số mị lực 109, hệ thống quả thật không hề khoác lác, quả nhiên có sức hấp dẫn khiến các cô gái chủ động ôm ấp yêu thương!
Từ Ngưng Viện khẽ cắn môi dưới, dường như đã quyết định, cô gạt bỏ sự rụt rè, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Trần Phàm nói: "Chỉ cần anh tiếp tục ở bên em, em ở trước mặt anh làm gái điếm cũng được."
Trần Phàm nghe xong, không khỏi cũng có chút xao động, Từ Ngưng Viện này ở trước mặt người ngoài là một tiểu thư khuê các, dịu dàng đoan trang, là thiên kim tiểu thư nhà giàu, duy chỉ có ở trước mặt mình lại là một cô bé hư hỏng với hành vi phóng túng? Ta dựa vào, nghĩ vậy còn có chút hưng phấn đây.
Trần Phàm có chút mong đợi nhìn đôi mắt đẹp của nàng nói: "Vậy cô hãy cho tôi xem một chút, cô có thể lẳng lơ đến mức nào?"
Mặt xinh của Từ Ngưng Viện càng thêm đỏ, dù sao đây là lần đầu tiên cô chủ động với đàn ông như vậy.
Nàng liếc Trần Phàm một cái đầy hờn dỗi, nói: "Hừ, đồ xấu xa, hôm nay cho anh nếm chút ngọt ngào thôi, về sau sẽ không dễ dàng như vậy đâu."
Từ Ngưng Viện lại nhìn Trần Phàm với ánh mắt như chứa xuân thủy, trong mắt tràn đầy nhu tình mật ý, sau đó…
Bạn cần đăng nhập để bình luận