Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú

Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú - Chương 382: Còn không phải muốn sờ nhân gia tay nhỏ (length: 3785)

Đặc biệt là một số người nhìn đến Trần Phàm thế mà bưng một chén Bali, càng là một đám lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Tiểu tử này uống vẫn chỉ là Bali?! 100 tệ cũng chưa tới tửu."
"Cái này con em ngươi chuyện gì xảy ra vậy, nữ sinh kia xem ra phẩm vị rất cao a, làm sao lại cùng loại người này bắt chuyện."
Rất nhiều khách nhân đều tỏ vẻ xem không hiểu.
Từ Ngưng Viện hiếu kỳ nháy đôi mắt đẹp nhìn Trần Phàm, lập tức nhịn không được hỏi: "Làm sao ngươi biết ta muốn uống ô mai hoa nhài đó a?"
Từ Ngưng Viện lập tức hỏi vấn đề lớn nhất trong lòng, nàng cảm thấy vô cùng thần kỳ, vừa mới nàng đang nghĩ đến vị ô mai hoa nhài, thế mà Trần Phàm lại đưa cho nàng một chén, quả thực là đánh trúng ngay vào nội tâm của nàng.
Trần Phàm khẽ mỉm cười nói: "Ta sẽ xem tướng một chút, ta thấy tướng mạo của ngươi thuộc loại khiến người ta cảm thấy rất ngọt ngào, bằng trực giác cảm thấy ngươi cần phải thích trà ô mai hoa nhài."
Trần Phàm tự nhiên không thể nói chính mình dựa vào 【 cảm giác nguyện vọng 】 biết được, sau đó tùy ý bịa ra một cái lý do.
Từ Ngưng Viện nghiêng đầu, bán tín bán nghi nhìn Trần Phàm nói: "Thật hay giả vậy, ngươi biết xem tướng?"
Trần Phàm nhẹ gật đầu, còn ra vẻ thần bí nói: "Ngươi có tin ta hay không có thể thông qua xem tướng tay đoán ra tên của ngươi?"
Từ Ngưng Viện nghiêng đầu, hoài nghi nhìn Trần Phàm một chút, lắc đầu nói: "Ta không tin."
Xung quanh có khách đang lặng lẽ nghe lén, lúc này khinh thường nói: "Thôi đi, trò tán gái cũ rích, chẳng phải là muốn sờ tay người ta."
Xem tướng tay đích thật là trò cũ, nhưng chính bởi vì hữu dụng, mới có thể kinh điển lưu truyền.
Nữ sinh vốn là thích vận mệnh a, duyên phận a một bộ này.
Quả nhiên, Từ Ngưng Viện trên mặt mang vẻ hoài nghi đưa tay phải cho Trần Phàm, nói: "Vậy ngươi xem tay của ta, đoán thử xem?"
Trần Phàm cười hắc hắc nói: "Nếu như ta đoán trúng, có cái gì khen thưởng a?"
Từ Ngưng Viện có chút cảnh giác nói: "Ngươi muốn cái gì khen thưởng?" Nàng và Trần Phàm còn chưa tới mức quá quen thuộc, cho nên vẫn mang theo một chút phòng bị, sợ Trần Phàm đưa ra yêu cầu quá phận.
Trần Phàm cười nhạt nói: "Tỉ như, cho ta số di động của ngươi a."
Trần Phàm có kinh nghiệm giao thiệp với nữ sinh rất phong phú, mức độ nắm bắt rất lão luyện.
Từ Ngưng Viện cũng cười, yêu cầu của Trần Phàm xác thực không tính quá phận.
Từ Ngưng Viện nghĩ nghĩ, đáng yêu nói: "Vậy được thôi, bất quá ta cảm thấy ngươi đoán không ra tên của ta."
Từ Ngưng Viện tự nhiên không tin Trần Phàm có thể thông qua xem tay đoán được tên, có điều nàng cũng cảm thấy rất thú vị, cho nên không cự tuyệt.
Trần Phàm cười nhạt một tiếng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé kiều nộn của Từ Ngưng Viện trong tay, giả bộ đang xem tướng tay của nàng.
Từ Ngưng Viện lúc đầu cảm thấy rất thú vị, đôi mắt đẹp nhấp nháy nhìn Trần Phàm, khuôn mặt ngậm ý cười, nhưng tay của mình bị một người đàn ông trẻ tuổi nắm trong tay, nàng ẩn ẩn cảm giác nơi tay hai người tiếp xúc truyền đến cảm giác ấm áp khiến lòng người xao động.
Từ Ngưng Viện cảm thấy ngại, hai gò má hơi có chút nóng lên.
Từ Ngưng Viện thúc giục: "Xong chưa? Đoán ra chưa a?"
Một người đàn ông mặc áo khoác da bên cạnh lập tức chế giễu: "Sao có thể, gã này chẳng qua là muốn sờ tay của ngươi mà thôi!"
Từ Ngưng Viện này là một mỹ nữ vô cùng thu hút, cho nên luôn có người lặng lẽ chú ý bên này.
Trần Phàm cười hắc hắc, buông tay nhỏ của Từ Ngưng Viện, nói thẳng: "Đoán được rồi, ngươi hẳn là tên Từ Ngưng Viện?"
Từ Ngưng Viện giật mình, không ngờ Trần Phàm thật sự nói ra tên của nàng, hơn nữa một chữ cũng không sai...
Bạn cần đăng nhập để bình luận