Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú

Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú - Chương 191: Nhận lầm người (length: 7876)

Phía dưới tin nhắn lại còn rất nhiều, chi chít nha chi chít, căn bản không xem hết, đổi mới một chút thì chạm đến rất nhiều.
Trần Phàm đặt điện thoại di động xuống, hắn cũng có chút kinh ngạc, không có nghĩ đến tiết mục này độ nóng bị xào đến cao như vậy.
Tiếu Mạn Nhã một đôi mắt đẹp nhấp nháy nhấp nháy, đang tò mò nhìn Trần Phàm.
Kỳ thật trong lòng nàng vẫn có chút lo lắng, dù sao Lưu Thiên Hào có ca khúc mới của Cố Âm Huyền trợ trận.
Tiếu Mạn Nhã hiếu kỳ hỏi: "Trần Phàm, ngươi có lòng tin sao? Cố Âm Huyền thế nhưng là một người sáng tác âm nhạc rất lợi hại."
Cố Âm Huyền viết ca là khách quen bảng xếp hạng bán chạy, hắn mỗi lần viết ra một bài ca khúc mới, cơ hồ cũng sẽ ở bảng xếp hạng bán chạy chiếm bảng thời gian rất dài.
Trong danh sách ca khúc của Tiếu Mạn Nhã, thì có ca của Cố Âm Huyền.
Huống hồ, lần này là Cố Âm Huyền im hơi lặng tiếng một năm về sau, mới tung ra ca khúc mới nặng ký, tất cả mọi người tràn đầy chờ mong.
Cho nên ngay cả Tiếu Mạn Nhã đều rất lo lắng Trần Phàm sẽ thất bại.
Trần Phàm lạnh nhạt nói: "Hậu thiên lên đài PK chẳng phải sẽ biết."
Trong lòng Trần Phàm tuyệt không hoảng, dù sao ca đưa cho Hứa Tình Nhu là do thiên phú soạn nhạc cấp mười viết ra, tràn đầy tự tin.
Thấy Trần Phàm một bộ bình thản ung dung dáng vẻ, trong lòng Tiếu Mạn Nhã đối với Trần Phàm càng thêm tò mò, nàng luôn cảm thấy Trần Phàm tràn đầy cảm giác thần bí, chẳng những thiên phú vẽ vời mạnh đến kinh người, ở phương diện khác cũng có một loại mị lực rất hấp dẫn người.
Tiếu Mạn Nhã lại cùng Trần Phàm hàn huyên một hồi, cảm giác rất vui vẻ, trở về phòng làm việc của mình.
Trần Phàm cũng để điện thoại di động xuống, bình tâm tĩnh khí đắm chìm vào cảnh giới vẽ tranh.
Tuy trên internet điên cuồng thảo luận trận lôi đài PK ba ngày sau sẽ bắt đầu, nhưng Trần Phàm cũng sẽ không bị những thứ dư luận này làm nhiễu loạn tâm tình, hắn tiến nhập một loại trạng thái tâm như đóng kín, không chút gợn sóng.
Rất nhanh, Trần Phàm hoàn thành nhiệm vụ mỹ thuật hôm nay, gửi cho Tiếu Mạn Nhã.
Tiếu Mạn Nhã trả lời Trần Phàm một biểu cảm vui vẻ: [ Nhận được rồi, hôm nay vẽ rất tuyệt. ] Trần Phàm muốn trêu chọc nàng một chút, liền trả lời: [ Ta còn có chỗ càng tuyệt hơn, có hứng thú không? ] Tiếu Mạn Nhã: [ Đồ không đứng đắn, ghét à. ] Trần Phàm cười hắc hắc, không để bụng.
Lúc chạng vạng tối, Trần Phàm lái chiếc Bugatti Veyron đến biệt thự của Lữ Hiểu Ny.
Hiện tại độ thiện cảm của Lữ Hiểu Ny là 93, là trừ Hứa Tình Nhu ra, mục tiêu có độ hảo cảm cao nhất, chẳng mấy chốc sẽ đạt 100.
Trần Phàm biết, độ hảo cảm đến 100, liền sẽ thăng cấp trở thành độ trung thành.
Khi Hứa Tình Nhu thăng cấp ra độ trung thành, hệ thống đã cho rất nhiều khen thưởng.
Trần Phàm muốn xem thử một chút, nếu như độ thiện cảm của Lữ Hiểu Ny cũng được thăng đầy, hệ thống có thể cho phần thưởng gì hay không.
Huống hồ Lữ Hiểu Ny cũng nhiều lần bảo Trần Phàm đến biệt thự của nàng, Trần Phàm đều không đến.
Tối nay, Trần Phàm chuẩn bị tốt bồi đắp cho Lữ Hiểu Ny một chút.
Trần Phàm cũng không hề báo trước cho Lữ Hiểu Ny, dù sao hắn có chìa khóa biệt thự của Lữ Hiểu Ny, chuẩn bị tạo bất ngờ cho nàng.
Ngoài cửa liền thấy, trong biệt thự của Lữ Hiểu Ny ánh đèn lóe lên, nói rõ là có người.
Khóe miệng Trần Phàm lộ ra một vệt ý cười, nhẹ nhàng dùng chìa khóa mở cửa sắt kiểu Âu, rón rén đi vào.
Tiến vào đại sảnh tầng một, Trần Phàm có chút bất ngờ, đèn tuy sáng nhưng lại không có một ai, tivi thì đang mở, phát tiết mục giải trí của đài táo.
"Kỳ quái, Lữ Hiểu Ny không có ở nhà?"
Trần Phàm nhìn một chút, chợt nghe thấy trong phòng tắm có âm thanh nước hoa sen văng tung tóe, Lữ Hiểu Ny hình như đang tắm trong phòng tắm.
Khóe miệng Trần Phàm nhếch lên một nụ cười, hắn hướng phòng tắm đi đến, chuẩn bị tạo bất ngờ cho Lữ Hiểu Ny.
"Vừa hay, cho ngươi hưởng thụ cảnh 'chỉ ao ước uyên ương không ao ước tiên'!"
Trước đó Lữ Hiểu Ny cũng đã nghịch ngợm trêu Trần Phàm mấy lần, Trần Phàm chuẩn bị đáp lễ nàng một chút.
Đi đến bên ngoài phòng tắm, Trần Phàm ngạc nhiên phát hiện cửa không khóa, chỉ khép hờ.
Trần Phàm cũng không bất ngờ, ở trong biệt thự không một bóng người, không khóa cửa cũng là chuyện thường.
Trần Phàm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liền thấy mông lung trong làn hơi nước, một bóng lưng người phụ nữ thướt tha, đang đứng dưới vòi hoa sen cọ rửa, hai tay nghịch ngợm vuốt tóc.
"Tấn công bất ngờ!" Khóe miệng Trần Phàm nở một nụ cười, tiến lên một bước từ phía sau tới gần người phụ nữ, sử ra móng vuốt heo ăn mặn.
"A!" Người phụ nữ bị đột nhiên tập kích giật nảy mình, hướng về phía trước né một chút.
Người phụ nữ kinh ngạc quay đầu, cùng Trần Phàm nhìn nhau.
Cái này liếc mắt một cái không sao cả, hai người đều ngây ra.
Người phụ nữ kinh ngạc nói: "Ngươi là, ông chủ Trần?"
Trần Phàm cũng kinh ngạc, người phụ nữ này cũng không phải Lữ Hiểu Ny, mà chính là khuê mật của Lữ Hiểu Ny là Hàn Kiều. . .
Trần Phàm hết cách rồi, vốn là muốn đối với Lữ Hiểu Ny sử dụng móng vuốt heo ăn mặn, thế mà dùng lên người khuê mật của nàng. . .
Trần Phàm có chút lúng túng nói: "Hàn Kiều, thật xin lỗi, ta nhận nhầm người. . ."
Sau khi nói xin lỗi, Trần Phàm liền lui ra khỏi phòng tắm, nhẹ nhàng kéo cửa đóng lại.
Trong phòng tắm, tiếng nước hoa sen ngừng, Hàn Kiều lại chậm chạp chưa hề đi ra.
Lúc này mặt Hàn Kiều đều đỏ bừng.
Sau khi đưa biệt thự cho Lữ Hiểu Ny, Trần Phàm cũng không thường xuyên đến, cho nên Lữ Hiểu Ny một mình rất nhàm chán, liền thường xuyên gọi khuê mật Hàn Kiều tới làm bạn.
Mà Lữ Hiểu Ny hôm nay còn chưa trở lại, thì có một mình Hàn Kiều.
Không nghĩ tới không biết từ đâu xuất hiện một Trần Phàm, quen đường mà móng vuốt heo ăn mặn đánh úp Hàn Kiều, thủ pháp đó tựa như lão làng.
Càng lúng túng hơn là, Hàn Kiều phát hiện trong phòng tắm không có áo choàng tắm, để cho nàng càng ngượng ngùng đến độ muốn chui xuống đất.
Hàn Kiều đành phải kéo cửa phòng tắm, có chút rụt rè nói: "Ông chủ Trần, ngươi có thể giúp ta lấy áo choàng tắm. . . Được không?"
"Được." Trần Phàm đáp ứng đi vào tủ quần áo, cầm một chiếc áo choàng tắm.
"Áo choàng tắm đây." Trần Phàm gõ gõ cửa phòng tắm, cửa bị kéo ra một khe nhỏ, một bàn tay trắng nõn nhỏ bé thò ra, nhận lấy áo choàng tắm sau đó rụt lại.
Trần Phàm ngồi lại ghế sofa, chờ một hồi.
Hàn Kiều mặc áo choàng tắm, khuôn mặt đỏ bừng đi ra.
Trần Phàm mang theo nụ cười áy náy nói: "Hàn Kiều, xin lỗi, hôm nay thật đường đột."
Hàn Kiều ngượng ngùng lắc đầu nói: "Ông chủ Trần, ngươi là xem ta thành Hiểu Ny sao?"
Trần Phàm gật đầu cười nói: "Đúng vậy, để ngươi chê cười."
Hàn Kiều tò mò hỏi: "Quan hệ giữa các ngươi kéo dài bao lâu rồi?"
Trần Phàm nghĩ một chút nói: "Chắc cũng không lâu, đại khái từ lúc mua biệt thự này cho cô ấy."
Trong đôi mắt đẹp của Hàn Kiều lóe lên một tia sáng, nàng cắn răng, bỗng nhiên mặt đỏ ửng, thấp giọng nói: "Ông chủ Trần, nếu như ngươi muốn, ta. . . Ta cũng có thể là loại quan hệ này. . ."
Trần Phàm có chút kinh ngạc nhìn Hàn Kiều: "Ngươi?"
Hàn Kiều hàm răng cắn môi đỏ, ngượng ngùng gật đầu: "Ừm. Nếu như ngươi tặng cho ta một ngôi biệt thự, ta. . . Ta thì. . . ."
Trần Phàm đã liên tiếp mua mấy ngôi biệt thự ở chỗ của Hàn Kiều, còn tặng cho các cô gái khác.
Hàn Kiều nhìn trong mắt, trong lòng vẫn luôn rất hâm mộ, một ngôi biệt thự gần một ngàn vạn, Hàn Kiều cày gần chết cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Cho nên Hàn Kiều kỳ thật rất muốn tiếp cận Trần Phàm một chút, nhưng dù sao Hàn Kiều vẫn còn ngượng ngùng, không dám chủ động dụ dỗ Trần Phàm.
Vừa vặn hôm nay có sự hiểu lầm này, Hàn Kiều liền mạnh bạo nói ra.
Ánh mắt Trần Phàm vui vẻ, độ thiện cảm của Hàn Kiều là 42, chẳng mấy chốc sẽ đạt 50 có thể lựa chọn một thiên phú.
Tặng biệt thự cho Hàn Kiều là một công đôi việc, sao không làm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận