Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú

Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú - Chương 265: Giá trị 100 vạn hoàng kim cá sạo (length: 7745)

Cửa lớn tửu lâu Lan Di, khách nhân lui tới.
Trần Phàm mang theo Sở Khê Đình vừa xuất hiện tại cửa tửu lầu, quả nhiên lập tức hấp dẫn đến rất nhiều ánh mắt hâm mộ nóng rực.
"Oa, nữ sinh kia thật xinh đẹp a, dáng người thật tốt."
"Đúng vậy a, cái này ngực chân này, chậc chậc, ta có thể chơi cả một đời nha."
"Tiểu tử kia diễm phúc không cạn a, đáng giận."
Mấy cái nam sinh nhìn hướng ánh mắt Trần Phàm tràn đầy hâm mộ và ghen ghét.
Một số thanh âm thậm chí bay vào lỗ tai Trần Phàm cùng Sở Khê Đình.
Trần Phàm nhỏ giọng tại bên tai Sở Khê Đình nói: "Sở đội trưởng, ngươi ăn mặc xinh đẹp như vậy, quả nhiên là tiêu điểm của toàn trường a."
Sở Khê Đình trong lòng cũng có chút tiểu đắc ý, cười duyên nói: "Ta còn không phải là vì để ngươi có mặt mũi."
Trần Phàm cùng Sở Khê Đình đi vào cửa chính tửu lâu Lan Di, một tiếp tân tiểu thư thì cười tiến lên đón: "Ngài khỏe chứ, xin hỏi khách nhân mấy vị?"
Cái này tiếp tân tiểu thư vốn đã rất xinh đẹp, dáng người cũng rất gợi cảm, nhưng ở trước mặt Sở Khê Đình, lập tức thì ảm đạm kém không ít.
Tiếp tân tiểu thư nhịn không được nhìn từ trên xuống dưới dáng người uyển chuyển của Sở Khê Đình, ánh mắt bên trong nhịn không được lộ ra một chút hâm mộ.
Trần Phàm cười nhạt nói: "Thì hai vị, chúng ta muốn cái gian phòng."
Cùng mỹ nhân như Sở Khê Đình hưởng thụ bữa ăn ngon, tự nhiên là muốn một gian phòng tư mật vắng vẻ thoải mái hơn, miễn cho bị người khác quấy rầy.
Tiếp tân tiểu thư lễ phép cười nói: "Được rồi, hai vị mời đi theo ta."
Tiếp tân tiểu thư nhún nhẩy bờ mông, ở phía trước dẫn đường, Trần Phàm cùng Sở Khê Đình theo ở phía sau.
Một bên tửu lâu, là từng dãy hồ cá lớn khí phái, bên trong đều là các loại hải sản tươi sống nhảy nhót tưng bừng, cua hoàng đế lưng đỏ Thái Lan, tôm mẫu đơn tươi ngon, trai tròn như rút, Alaska đỏ bảo, cá đỏ dạ siêu cấp hoang dại...
Các loại hải sản tươi sống, rực rỡ muôn màu, người xem hoa cả mắt, xem không xuể.
Trần Phàm bỗng nhiên cước bộ dừng lại, ánh mắt hiếu kỳ nhìn về chính giữa một cái hồ cá lớn.
Cái này hồ cá lớn không giống bình thường, được trang trí xa hoa thành bộ dáng long cung, bày tại vị trí chính giữa lớn nhất, rõ ràng là cái quan trọng nhất.
Trong hồ cá long cung là một đầu cá lớn màu vàng óng, con cá này cơ hồ dài một mét, nhìn qua vô cùng xinh đẹp, vảy cá tựa như từng mảnh từng mảnh Kim Lân, khi bơi còn lóe ra ánh sáng màu vàng kim.
Sở Khê Đình nhìn thấy Trần Phàm khác thường, nàng theo ánh mắt của Trần Phàm nhìn qua, cũng kinh ngạc nói: "Oa, con cá này thật xinh đẹp a."
Trần Phàm hỏi tiếp tân tiểu thư: "Đầu này là cá gì?"
Thấy Trần Phàm cùng Sở Khê Đình kinh ngạc, trên mặt tiếp tân tiểu thư cũng không nhịn được hiện lên một tia đắc ý, nàng có chút tự hào giới thiệu: "Đây là đồ ăn vương của tửu lâu Lan Di chúng tôi."
"Đồ ăn vương?" Trần Phàm cùng Sở Khê Đình đều có chút hiếu kỳ.
Tiếp tân tiểu thư kiêu ngạo nói: "Tửu lâu Lan Di chúng tôi sẽ đi mua sắm nguyên liệu nấu ăn quý giá mỹ vị trên toàn thế giới, nếu như đạt tới các yêu cầu đỉnh cấp, sẽ được định giá 'đồ ăn vương', đây là một đầu cá sạo hoàng kim Amazon, cũng là 'đồ ăn vương' của kỳ này."
"Đây là một loại mỹ vị vô cùng hiếm có ở sông ngòi Nam Mỹ, thịt chắc nịch tươi non, nhiều nước ngon miệng, nổi tiếng nhất là không có xương cá, vô cùng thuận tiện khi ăn, mà lại dinh dưỡng cũng rất phong phú, đặc biệt là phụ nữ ăn có thể làm cho da thịt trở nên tinh tế mịn màng. Nghe nói có cả tổng thống Mễ Quốc thích vô cùng món cá sạo hoàng kim Amazon này."
"Cá sạo hoàng kim bình thường dài 30 cm cũng không tệ rồi, đầu cá sạo hoàng kim này dài một mét có thể nói là vua cá sạo hoàng kim, cho nên cũng vô cùng quý giá."
Nghe tiếp tân tiểu thư giới thiệu, Sở Khê Đình cũng nhịn không được líu lưỡi kinh thán, chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết một con cá sạo hoàng kim Amazon này đắt cỡ nào, nhất định là một cái giá cao ngất ngưởng khiến người chùn bước đi.
Trong lòng Sở Khê Đình đang thầm cảm thán thì lại cảm thấy ánh mắt Trần Phàm nhìn về phía nàng.
Trần Phàm cười híp mắt nhìn Sở Khê Đình hỏi: "Để ý không? Để ý, tối nay chúng ta nếm thử cái vị của vua cá sạo hoàng kim này?"
Nghe Trần Phàm nói vậy, một bên tiếp tân tiểu thư trong mũi phát ra một tiếng cười nhạo, ánh mắt có chút khinh miệt nhìn Trần Phàm.
Tiếp tân tiểu thư căn bản không tin Trần Phàm có thể ăn được cá sạo hoàng kim này, nàng cảm thấy Trần Phàm muốn giả vờ trước mặt mỹ nữ.
Chờ một lát nữa chính mình nói ra giá cả, nàng cảm thấy Trần Phàm khẳng định lập tức nói từ bỏ.
Sở Khê Đình cũng kinh ngạc, cái gì gọi là để ý không? Con cá sạo hoàng kim này nhìn vào cũng biết là hàng xa xỉ giá trên trời a.
Sở Khê Đình thấy ánh mắt khinh miệt của tiếp tân tiểu thư một bên, cũng có chút xấu hổ.
Sở Khê Đình chần chờ nói: "Cái này...Rất đắt nhỉ, chỉ sợ không ăn nổi."
Tiếp tân tiểu thư một bên khóe miệng mang theo một vệt cười trào phúng nói: "Tiên sinh, cá sạo hoàng kim này xác thực rất đắt, giá bán là 1 triệu. Nếu như gọi đầu cá sạo hoàng kim này, các món ăn khác đều là tặng kèm."
Vừa nghe thấy giá cả, Sở Khê Đình lập tức kinh ngạc đến mức cái miệng nhỏ nhắn hồng hào hơi tròn ra.
1 triệu a, người bình thường phải mấy chục năm mới kiếm được số tiền đó, ở chỗ này lại chỉ dùng hết cho một bữa cơm.
Bên cạnh có chút khách nhân đi ngang qua, cũng nghe thấy cái giá cả có thể nói là trên trời này, cũng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhịn không được dừng chân quan sát, nghị luận ầm ĩ.
"Trời ạ, đầu cá sạo hoàng kim này bán 1 triệu? Cũng quá xa xỉ đi!"
"Đúng vậy a, ta thấy chỉ có tổng thống Mễ Quốc mới ăn nổi thôi, dù sao dùng tiền ngân khố mà!"
"Thằng nhóc kia còn trẻ như vậy, kiếm được bao nhiêu tiền chứ, ta cá là nó khẳng định không ăn nổi món rau vương này!"
Rất nhiều người nhìn Trần Phàm với ánh mắt hoài nghi, dù sao Trần Phàm quá trẻ, cứ như là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học.
Những sinh viên đại học như vậy, tiền lương có thể tới 10 nghìn cũng là của hiếm, đa số sinh viên tốt nghiệp có thể kiếm được tiền lương năm sáu ngàn đã là không tệ.
Với thanh niên tuổi như hắn, căn bản không có khả năng chi tiêu cho hàng xa xỉ đắt giá như vậy.
"Chờ xem, hắn nhất định rất nhanh sẽ nói từ bỏ thôi, ha ha."
Một vài ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm với vẻ chế nhạo, rất nhiều người đều đang chờ xem trò cười của Trần Phàm.
Trong lòng Sở Khê Đình cũng không nhịn được có chút khẩn trương, nàng đối với ấn tượng của Trần Phàm rất tốt, cho nên không muốn Trần Phàm mất mặt trước mặt mọi người, sau đó kéo ống tay áo Trần Phàm, ôn nhu nói: "Trần Phàm, thôi đi, con cá này quá lớn, hai người chúng ta căn bản không ăn hết."
Sở Khê Đình trộm liếc mắt nhìn Trần Phàm, lại kinh ngạc phát hiện Trần Phàm vẫn một bộ dáng thản nhiên nhẹ nhõm, dường như không có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù bị rất nhiều ánh mắt chế nhạo nhìn, Trần Phàm vẫn thản nhiên ung dung mỉm cười nói: "Ăn không hết thì bỏ đi là được rồi."
Ngay sau đó Trần Phàm chuyển sang nói với tiếp tân tiểu thư: "Đầu cá sạo hoàng kim này tôi muốn, lập tức gọi đầu bếp giỏi nhất nấu cho tôi."
Trần Phàm vừa dứt lời, tất cả mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc, thật không thể tin nổi nhìn hắn.
Trần Phàm thuận miệng mà nói "ăn không hết thì bỏ đi" thật sự làm tất cả mọi người kinh hãi không thôi.
"Ăn không hết thì bỏ đi? Nói đùa gì vậy? Đây là con cá sạo hoàng kim 1 triệu đấy!"
"Cũng quá xa xỉ đi, người khác không nỡ ăn đồ ăn vương, hắn đã ăn xong còn muốn bỏ đi? Điều này cũng quá khoa trương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận