Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú

Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú - Chương 171: Hứa Tình Nhu hát cho Trần Phàm một người nghe (length: 7950)

Hứa Tình Nhu dừng một chút, bỗng nhiên khuôn mặt đỏ lên, có chút khẩn trương nói: "Ngươi... Tối nay có thể tới biệt thự của ta sao?"
Trần Phàm có chút ngoài ý muốn: "Đi biệt thự của ngươi?"
Trần Phàm có chút hưng phấn, hắn biết Hứa Tình Nhu vẫn là một nữ sinh rụt rè, không nghĩ tới thế mà chủ động mời buổi tối đi biệt thự của nàng?
Hứa Tình Nhu giống như nghe ra cái gì nói bóng gió, gương mặt càng nóng hổi, nàng vội vàng nói: "Ta là muốn đem bài hát "sau cơn mưa trời lại sáng" hát cho ngươi nghe, không có ý gì khác."
Tuy nhiên ý nghĩ có chút khác biệt với Trần Phàm, nhưng Trần Phàm cũng rất chờ mong cảm giác Hứa Tình Nhu hát cho hắn nghe, nhất định rất mỹ diệu.
Trần Phàm ngữ khí mập mờ cười nói: "Ngươi tối nay chỉ hát cho ta nghe không?"
Hứa Tình Nhu đỏ mặt đến có thể nhỏ ra huyết, thanh âm nhỏ đến đều nhanh nghe không được: "Ừm, tối nay chỉ hát cho một mình ngươi nghe."
Trần Phàm cười nhạt nói: "Tốt, vậy ta tối nay coi như là thính giả thứ nhất của ngươi."
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Trần Phàm tràn đầy một niềm hạnh phúc ấm áp.
Nghe được Hứa Tình Nhu tối nay chỉ hát cho một mình mình nghe, trong lòng Trần Phàm thì vô cùng hưng phấn cùng chờ mong.
...
Màn đêm buông xuống lúc, Trần Phàm mở Bugatti Veyron đi đến trước biệt thự của Hứa Tình Nhu.
Tuy nhiên có thể điều khiển cửa bằng điện trong biệt thự, Hứa Tình Nhu vẫn là đặc biệt ra cửa nghênh đón Trần Phàm.
Mỗi lần nhìn thấy Hứa Tình Nhu, Trần Phàm đều có một loại cảm giác hai mắt tỏa sáng động tâm.
Nàng hôm nay mặc một chiếc váy đầm màu lam nhạt, vừa đúng bao lấy dáng người ngọc thướt tha uyển chuyển của nàng, bên hông có một chiếc đai lưng màu trắng bọc lấy vòng eo mềm mại, làm nổi bật ra tỉ lệ eo mông cực kỳ phạm quy, dưới váy là một đôi chân dài châu tròn ngọc sáng, chân ngọc nhẹ nhàng giẫm lên một đôi giày cao gót màu trắng, cả người tản ra sức sống thanh xuân tràn trề, dáng người đầy đặn linh lung bộc lộ ra một loại vẻ đẹp yểu điệu uyển chuyển hàm xúc của tuổi trẻ.
Da thịt của Hứa Tình Nhu trong suốt sáng long lanh như tuyết trắng, mũi ngọc tinh xảo như ngọc, cánh môi sung mãn tươi đẹp mê người, một đôi mắt sáng như sao thanh tịnh như suối nước, không có một chút tạp chất, đang ngậm lấy nụ cười ngọt ngào nhìn Trần Phàm, khiến Trần Phàm không khỏi say đắm trong phong tình ôn nhu đặc hữu của nàng.
Hứa Tình Nhu gặp ánh mắt của Trần Phàm hơi khác thường, nàng cũng có chút thẹn thùng nói: "Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?"
Trần Phàm lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt nói: "Không có gì, chỉ là mấy ngày không gặp, cảm giác ngươi xinh đẹp hơn."
Nghe được Trần Phàm tán dương, Hứa Tình Nhu trong lòng không nhịn được sinh ra một tia ý nghĩ ngọt ngào.
Hứa Tình Nhu có chút kinh ngạc nhìn chiếc Bugatti Veyron của Trần Phàm nói: "Chiếc Rolls-Royce của ngươi đâu?"
Trần Phàm lạnh nhạt nói: "Chiếc Rolls-Royce bị một chút tai nạn xe cộ đem đi sửa, vừa vặn thay đổi khẩu vị."
Sự cố của chiếc Rolls-Royce và Khúc Hiểu Lôi, Trần Phàm đã giao cho luật sư tư nhân Lục Thương Nhạc đi xử lý.
Hứa Tình Nhu tự nhiên là có chút kinh ngạc, nhưng so với những bất ngờ khác mà Trần Phàm mang đến cho nàng, thì việc đổi một chiếc Bugatti Veyron đã không đáng kể.
Hứa Tình Nhu cùng Trần Phàm đi vào tầng một của biệt thự.
Biệt thự của Hứa Tình Nhu và Trần Phàm đều ở Đế Cảnh Hiên, cho nên độ xa hoa đều giống nhau.
"Ngươi ngồi nghỉ ngơi một chút, ta sẽ tặng một món quà cho ngươi." Hứa Tình Nhu bỗng nhiên lộ ra một tia gian xảo nói.
Trần Phàm có chút ngoài ý muốn: "Ngươi tặng quà cho ta?"
Hứa Tình Nhu khẽ cười nói: "Ngươi nhắm mắt lại trước đi."
Trần Phàm nghe lời nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy một vật ấm áp mềm mại, nhẹ nhàng đặt vào tay hắn.
Trần Phàm mở mắt, phát hiện đây là một chiếc áo len màu trắng.
Trần Phàm kinh hỉ nói: "Đây là quà ngươi tặng ta?"
Hứa Tình Nhu trong đôi mắt đẹp hiện ra nụ cười ôn nhu nói: "Đây là người ta tự tay học đan đó. Thích không?"
Trần Phàm cười gật đầu nói: "Đương nhiên thích."
Nghe được chiếc áo len màu trắng này là Hứa Tình Nhu tự tay đan, trong lòng Trần Phàm nhất thời cảm thấy một cảm giác ấm áp.
Một người nữ sinh tự tay đan áo len cho nam sinh, tự nhiên là rất có hảo cảm mới có thể làm chuyện này.
Nhìn thấy Trần Phàm thích, Hứa Tình Nhu trong lòng cũng vui vẻ vô cùng.
Trần Phàm vẫn luôn rất quan tâm Hứa Tình Nhu, Hứa Tình Nhu một mực rất muốn báo đáp một chút Trần Phàm, lại luôn buồn rầu không biết phải làm thế nào.
Hứa Tình Nhu biết tặng thứ đáng giá cũng rất khó để Trần Phàm thật lòng vui vẻ, dù sao Trần Phàm chính là không thiếu tiền.
Cho nên Hứa Tình Nhu mới nghĩ đến đi học đan len, tự tay đan một chiếc áo len tặng cho Trần Phàm.
Hứa Tình Nhu ủy khuất ba ba nói: "Vì đan chiếc áo len này, ngón tay của người ta đều bị đâm chảy máu mấy lần đó."
Trần Phàm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Hứa Tình Nhu xem xét, quả nhiên thấy mấy vết kim đâm nhỏ xíu.
Trần Phàm có chút đau lòng xoa xoa nói: "Ngươi ngốc quá đi, sao không cẩn thận vậy."
Hứa Tình Nhu bị Trần Phàm nắm lấy tay, khuôn mặt có chút đỏ bừng, nhưng không rút về, để cho Trần Phàm nắm trong tay.
Nghe được Trần Phàm quan tâm, trong lòng Hứa Tình Nhu ngọt lịm.
Hai người ngồi trên ghế salon một lát, một tình cảm thân mật mập mờ tự nhiên sinh ra.
Trong mũi Trần Phàm không ngừng xộc vào một mùi thơm hương thơm, khiến hắn vô cùng hưởng thụ.
Đôi mắt đẹp của Hứa Tình Nhu nhìn Trần Phàm nói: "Trần Phàm, hôm nay ta luyện tập rất kỹ bài hát "sau cơn mưa trời lại sáng", ta hát một lần cho ngươi nghe, xem thử hiệu quả."
Trần Phàm cũng cổ vũ nhìn nàng nói: "Tốt, ta sẽ làm thính giả thứ nhất của ngươi."
Hứa Tình Nhu tự nhiên hào phóng đứng lên, mở tổ hợp âm thanh cao cấp Dolby Laboratories của biệt thự, phát lên giai điệu "sau cơn mưa trời lại sáng".
Khúc dạo dễ nghe như dòng suối trong veo, chậm rãi tràn ngập cả biệt thự, trong nháy mắt tâm Trần Phàm đã bị giai điệu rung động lòng người kia bắt lấy.
Sau khi khúc dạo vang lên, Hứa Tình Nhu nhẹ nhàng cất tiếng hát bên micro, thanh âm của nàng giống như chim oanh hót líu lo uyển chuyển thánh thót, tựa như hoa lan trong cốc vắng thấm vào lòng người, tiếng hát du dương uyển chuyển kia khiến tâm trạng của Trần Phàm dường như thoải mái hơn.
Mức độ sản xuất của Pháo Hoa Tháng Ba cũng vô cùng đỉnh, Trần Phàm chỉ là viết ra giai điệu, không ngờ lại có cao thủ như Cố Thanh chế ra nhạc đệm ưu mỹ như thế.
Lại phối hợp cùng tiếng hát dễ nghe thánh thót của Hứa Tình Nhu, quả thực là một sự hưởng thụ tuyệt đối.
Lúc hát, Hứa Tình Nhu mang theo rất nhiều tình cảm, đôi mắt đẹp của nàng lấp lánh nhìn Trần Phàm.
Đây là lần đầu tiên nàng hát chỉ vì một người đàn ông.
Điều khiến Hứa Tình Nhu động lòng hơn là, bài hát này cũng chính là ca khúc đơn ca dành riêng mà người đàn ông trước mắt này viết ra cho nàng.
Hứa Tình Nhu cảm thấy chỉ có người hiểu rõ nàng thực sự, mới viết ra được một giai điệu khí chất phù hợp, cảm thấy có sự cộng hưởng trong tâm hồn như vậy.
Hứa Tình Nhu tràn đầy thâm tình, nhìn nhau không rời mắt với Trần Phàm.
Ánh mắt của hai người tựa như có từ tính như sắt thép, thu hút lẫn nhau, hoàn toàn không muốn dời ánh mắt.
Hình ảnh trước mắt khiến Trần Phàm cảm thấy vô cùng tốt đẹp, khắc sâu vào trong đầu.
Hát xong một bài, tâm trạng Trần Phàm vẫn còn đắm chìm trong khoảnh khắc mỹ diệu đó, cảm giác chưa tỉnh lại.
Quả thực là âm thanh tự nhiên, dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai.
Trần Phàm không nhịn được vỗ tay cười nói: "Quá tuyệt vời, em hát thật là hay."
Giờ phút này Trần Phàm tràn đầy tự tin, trừ khi ban giám khảo và khán giả bị điếc, nếu không ca khúc này của Hứa Tình Nhu nhất định sẽ một bước thành danh, bùng nổ trên toàn quốc.
Trần Phàm bắt đầu chờ mong ngày biểu diễn đầu tiên của Hứa Tình Nhu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận