Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú

Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú - Chương 289: Hắn đến cùng chọc tới cái gì nhân vật đáng sợ rồi? (length: 7844)

"Trần Phàm làm sao mà trở thành chuyên gia cao cấp của quân đội vậy? Quá kinh người."
Lúc này ngu ngốc nhất, đương nhiên là Trương Nham và Trương Bổ Tâm hai chú cháu.
Trương Nham trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Trần Phàm.
Mồ hôi lạnh hắn đổ ròng ròng, tuy là mùa hè, nhưng hắn lại cảm thấy lưng lạnh lẽo, cảm giác rét run. Cái tên con em ngươi này, thằng cháu trai không có mắt của ta, rốt cuộc là chọc phải cái loại tồn tại gì vậy?
Trương Bổ Tâm cũng tê cả da đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng, run rẩy nói: "Thúc, ngươi mau gọi điện cho đại bá ta, để hắn ra tay cứu ta."
Trương Nham lau mồ hôi lạnh trên trán, bình tĩnh trở lại, lấy điện thoại di động ra, Trương Bổ Tâm nói không sai, đại bá hắn, phó cục trưởng cục trị an kia, là hy vọng cuối cùng.
Trương Nham bấm số điện thoại của phó cục trưởng cục trị an, trong điện thoại di động vang lên âm thanh du dương của Thải Linh.
Nếu là bình thường, âm thanh du dương của Thải Linh rất dễ nghe, nhưng lúc này lại tràn ngập một cỗ khí tức tuyệt vọng.
Mỗi một giây đồng hồ chờ đợi trôi qua, đối với Trương Nham đều là sự dày vò thống khổ, thần kinh của hắn đều căng lên đến cực hạn.
Cuối cùng, điện thoại cũng kết nối, Trương Nham như trút được gánh nặng, trên mặt nở một nụ cười chờ đợi, không ngừng nói vào điện thoại di động: "Đại ca, sao anh giờ mới bắt máy, anh mau đi giải quyết một chút, Trương Bổ Tâm..."
Chưa để Trương Nham nói hết lời, trong điện thoại truyền đến tiếng mắng giận dữ: "Ngậm cái mồm thúi của ngươi lại cho ta! Ngươi đặc yêu còn có mặt mũi mà nói! ? ! Trương Bổ Tâm cái tên hỗn trướng không có mắt kia, rốt cuộc là chọc vào ai vậy? Bây giờ ngay cả ta cũng bị cách chức điều tra! Tất cả người của quân đội đang điều tra trong phòng làm việc của ta! Còn để cho ta giải quyết? Cút!"
Trong điện thoại, phó cục trưởng cục trị an tức giận không kiềm chế được, gần như là hét lên đầy phẫn nộ.
Phó cục trưởng này đối với Trương Bổ Tâm cực kỳ tức giận, trước kia Trương Bổ Tâm gây chuyện ồn ào thì cũng thôi đi, lần này không biết đã chọc phải nhân vật đáng sợ nào, mà lại có thể kinh động đến quân đội, ngay cả bản thân mình cũng bị khống chế.
Trương Nham hoàn toàn trợn tròn mắt, ánh mắt hắn lập tức thất thần, trên mặt lộ ra vẻ ngốc trệ tuyệt vọng, điện thoại di động cầm cũng không vững, rơi xuống đất.
Trương Bổ Tâm không nghe thấy những gì nói trong điện thoại, vẫn còn đang lo lắng hỏi: "Thúc, đại bá ta nói thế nào, khi nào thì tới cứu ta?"
Trương Nham im lặng lắc đầu nói: "Đại bá của ngươi cũng không thể cứu được ngươi rồi..."
Trương Bổ Tâm lập tức trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: "Sao có thể?"
Trương Nham tuyệt vọng lẩm bẩm nói: "Đại bá của ngươi cũng bị cách chức điều tra rồi..."
Trương Bổ Tâm choáng váng người, không thể tin được chớp mắt: "Cái gì? ! Đại bá ta là phó cục trưởng cục trị an mà, sao lại bị cách chức điều tra? !"
Nghe vậy, tất cả mọi người lại lần nữa bị chấn kinh đến tột độ!
Mọi người nhìn về phía Trần Phàm ánh mắt, đều mang một tia hiếu kỳ.
Hiện tại Trần Phàm thản nhiên ngồi trên ghế, bề ngoài nhìn qua như mây trôi nước chảy, bộ dáng ung dung không vội, lại cho người ta một loại cảm giác thần bí khó lường.
Một người đồng nghiệp cũ thì thào nói:
"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, một cuộc điện thoại của Trần Phàm chẳng những gọi tới đặc chiến đội bảo vệ hắn, mà ngay cả một phó cục trưởng cục trị an cũng bị điều tra?"
"Trần Phàm rốt cuộc là chuyên gia quân đội gì vậy, cũng quá thần bí."
"Đáng sợ, thật là đáng sợ, may mà trước đây ta chưa từng trêu chọc Trần Phàm, nếu không thì ta có thể quá thảm rồi."
Quan trị an Hàn Lỵ và Triệu Hiểu Vĩ trong lòng dậy sóng, thật lâu không thể bình tĩnh, những chuyện hôm nay gặp phải quá mức hoang đường, thực sự rất khó tin.
Trong mắt bọn họ, Trương phó cục trưởng cục trị an tựa như một ngọn núi cao không thể vượt qua đè nặng trên đầu, Hàn Lỵ thậm chí còn tố cáo nặc danh mấy lần nhưng đều như đá chìm đáy biển, căn bản không động được đến một sợi lông của người ta.
Bình thường thấy Trương Bổ Tâm ức hiếp người, Hàn Lỵ cũng có cảm giác bất lực không thể làm gì.
Không ngờ, vận khí của Trương Bổ Tâm hôm nay quá kém, nào chỉ là đá trúng tấm sắt, quả thực là đá phải tấm thép hợp kim titan, gặp phải Trần Phàm cái người thần bí khiến người khác nhìn không thấu này.
Nghe được tin phó cục trưởng cục trị an bị khống chế điều tra, trong lòng Trần Phàm có chút bất ngờ, hắn ngẩng mắt nhìn Sở Khê Đình, ánh mắt mang theo vẻ dò hỏi.
Sở Khê Đình mỉm cười với Trần Phàm, khẽ nói: "Ta đã thông báo cho Đoàn trưởng Bạch, Đoàn trưởng Bạch nghe nói chuyện xảy ra cũng rất tức giận, nên đã tố giác vấn đề của Trương phó cục trưởng lên cấp trên."
Trần Phàm trong lòng cũng âm thầm gật đầu, xem ra quan hệ phía sau của Đoàn trưởng Bạch này cũng rất thâm hậu, một lời tố giác liền có thể động đến phó cục trưởng cục trị an cấp bậc này, quả là một sự tồn tại khó có thể tưởng tượng.
Trần Phàm càng thêm nhận định quyết định đáp ứng trở thành cố vấn chuyên gia của đội đặc chiến của mình không sai, chỉ cần mình làm tốt mối quan hệ với quân đội, thì chỗ tốt có ở khắp nơi.
Trần Phàm gật đầu khen: "Khê Đình em giỏi lắm, cho em một công."
Nghe được Trần Phàm khen ngợi, Sở Khê Đình trong lòng thập phần vui vẻ.
Sở Khê Đình tinh nghịch cười một tiếng, cười hì hì tranh công nói: "Biết người ta giỏi rồi chứ, người ta còn rất nhiều ưu điểm mà anh vẫn chưa phát hiện đấy."
Ánh mắt Trần Phàm không nhịn được liếc qua đôi gò bồng đảo đầy đặn của nàng, ưu điểm này cũng quá nổi bật, căn bản không cần phải phát hiện.
Sở Khê Đình thấy ánh mắt của Trần Phàm có chút mạo phạm, nàng nhịn không được có chút ngượng ngùng, liếc mắt trừng Trần Phàm.
Bất quá, chính bản thân Sở Khê Đình cũng cảm thấy rất kỳ lạ, chính là trong lòng nàng lại dường như không hề phản cảm khi Trần Phàm nhìn nàng như vậy, ngược lại còn có một loại cảm giác vui sướng, điều này khiến chính nàng có chút bất ngờ...
Lúc này, Trương Bổ Tâm đã tuyệt vọng, hắn như người mất cha mất mẹ co rúm người ngồi dưới đất, hai mắt thất thần nhìn xuống đất.
Trương Bổ Tâm có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ mọi chuyện lại phát triển thành như vậy, hắn vốn tưởng rằng, hôm nay sẽ như bao ngày thường, cho dù đối phương báo cảnh, cũng không làm gì được mình, mình vẫn có thể tiêu dao tự tại.
Không ngờ, hôm nay gặp phải lại là đồng nghiệp cũ Trần Phàm, chẳng những làm được gì mình, ngay cả chỗ dựa sau lưng mình cũng bị lật nhào.
Trương Bổ Tâm đột nhiên lập tức quỳ xuống trước mặt Trần Phàm, cầu xin: "Trần lão bản, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, van xin ngài coi ta như cái rắm mà bỏ qua đi, đúng, ta lập tức xin lỗi nhân viên của ngài, bồi thường gấp mười lần tiền thuốc men."
Trần Phàm khẽ nhấc mí mắt, vẫn lạnh nhạt nói: "Ngươi xin lỗi nhân viên của ta trước đã."
"Vâng, ta lập tức xin lỗi! Lập tức xin lỗi!" Nghe thấy Trần Phàm nói vậy, Trương Bổ Tâm như nhặt được đại xá, vội vàng ngẩng đầu cúi rạp người trước mặt Tô Dao, trong miệng cũng cầu khẩn: "Tô tiểu thư, thật xin lỗi, tôi đã mạo phạm cô, tôi đáng chết! Tôi đáng chết!..."
Tô Dao lập tức trợn tròn mắt, không ngờ sự tình lại xoay chuyển nhanh như vậy, tên lưu manh vô lại không ai bì nổi này, vừa nãy còn đang phách lối chế giễu cô, không ngờ chưa đầy mấy phút, đã quỳ xuống trước mặt cô xin tha thứ.
Đương nhiên Tô Dao vô cùng rõ ràng, tên Trương Bổ Tâm này cũng không phải là lương tâm trỗi dậy mới xin lỗi. Sở dĩ hắn xin lỗi, chỉ là vì gặp phải một nhân vật còn ác hơn Trần Phàm này mà thôi.
Tô Dao cũng không nghĩ đến, Trần Phàm vẫn không quên để Trương Bổ Tâm xin lỗi cô, một kỹ thuật viên trị liệu nhỏ bé này, tim cô càng run lên, một cỗ lòng cảm kích tự nhiên sinh ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận