Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú

Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú - Chương 334: Liễu Tư Uyển ý nghĩ (length: 3881)

Trước mặt nữ sinh xinh đẹp, nam nhân đều sẽ có một loại ý muốn bảo hộ, muốn bày ra chính mình lực lượng cường tráng.
Đã Liễu Tư Uyển kiên trì muốn mời, Trần Phàm cũng không cự tuyệt, ngẫu nhiên đổi thành mỹ nữ mời mình, cũng là một loại cảm thụ mới mẻ.
Hơn nữa Trần Phàm giống như cũng đã được nghe nói cái lý luận gì đó, nói cái gì để nữ sinh nỗ lực đến càng nhiều, nàng ngược lại sẽ càng để ý.
Trần Phàm cười hắc hắc nói: "Đương nhiên sẽ không quên, vậy hôm nay ta sẽ đến làm hộ hoa sứ giả cho ngươi."
Thanh âm Liễu Tư Uyển cũng thập phần vui vẻ: "Vậy thì nói tốt nha, ta mời ngươi, lát nữa ta sẽ gửi địa chỉ nhà hàng cho ngươi."
Sau khi cúp điện thoại, Trần Phàm lại lần nữa mở máy tính, tiếp tục dốc lòng đầu nhập vào tác phẩm hội họa hôm nay.
Ngay từ đầu đắm chìm vào thế giới mỹ thuật, tâm linh Trần Phàm liền cảm thấy một tia yên tĩnh.
Một bên khác ở Hàng Thành, bên trong một văn phòng của một tòa cao ốc văn phòng có tên "trường nghệ thuật Tinh Thần", một mỹ nữ với dáng người thướt tha linh lung, cũng là mỉm cười đặt điện thoại xuống.
Nàng cũng là Liễu Tư Uyển, giáo viên dạy piano của trường nghệ thuật Tinh Thần.
Liễu Tư Uyển đặt điện thoại di động lên bàn, trên gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười nhè nhẹ, vừa mới trò chuyện cùng Trần Phàm, khiến nàng cảm thấy thập phần vui vẻ.
"Hì hì, ta có một hộ hoa sứ giả, không chỉ võ lực rất mạnh, nhìn qua còn đẹp trai nữa đây." Liễu Tư Uyển vui vẻ nói một mình, nàng là người bệnh yêu đương não nặng, không nhịn được có chút tưởng tượng lãng mạn.
Lần trước Trần Phàm một mình đánh chạy ba người của Fight Club, đã để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng, hơn nữa bề ngoài Trần Phàm mang lại cho nàng cảm giác cũng không tệ, nhìn qua rất trẻ trung dễ chịu.
Bất quá tuy rằng Liễu Tư Uyển là một người yêu đương não không có thuốc chữa, nhưng nàng vẫn phân rõ được tưởng tượng và hiện thực, nàng sẽ không lẫn lộn tưởng tượng và hiện thực.
Sau một khắc, Liễu Tư Uyển đã trở về thực tế, đôi lông mày lá liễu đẹp mắt của nàng hơi hơi nhíu lại, tự nhủ: "Vậy mình mời Trần Phàm đi ăn cơm ở đâu đây? Quá mắc thì ví tiền của mình chịu không nổi, mà quá rẻ thì có thể khiến hắn thất vọng không?"
Tiền lương một tháng của Liễu Tư Uyển cũng chỉ có 7 nghìn tệ, một bữa cơm mời quá mắc, vẫn là rất đau lòng.
Liễu Tư Uyển tìm kiếm nhà hàng trên điện thoại di động, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm: "Lần đầu tiên ăn cơm, dự tính 500 có phải hơi ít rồi không? Haiz, vẫn là đại phóng Huyết một lần, dự tính 1000 tệ đi, chỉ mong hộ hoa sứ giả không chê mình nhỏ mọn."
Lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nói mang theo một tia châm biếm: "Thôi đi, Liễu Tư Uyển, còn cái gì hộ hoa sứ giả, ngươi thấy ghê tởm không hả?"
Liễu Tư Uyển ngẩn ra, nhìn theo tiếng, liền thấy một nữ lão sư tóc xoăn đang nhìn nàng với vẻ mặt căm ghét.
Nữ lão sư này tên là Lý Văn Quyên, là một giáo viên dạy violon, bình thường không mấy hòa hợp với Liễu Tư Uyển.
Liễu Tư Uyển bĩu môi, mất hứng nói: "Tôi gọi điện thoại của tôi, mắc mớ gì đến cô."
Lý Văn Quyên lạnh lùng chế giễu nói: "Tôi hảo tâm nhắc nhở cô đấy, hẹn ăn cơm mà còn muốn con gái tính tiền? Cái hộ hoa sứ giả kia của cô là một tên tiểu lưu manh ăn bám đấy hả? Tôi khuyên cô, tìm bạn trai hay là như tôi, tìm du học sinh tài chính thạc sĩ tốt biết bao, vừa lãng mạn lại tình cảm mà lại có tiền, quá hoàn mỹ đi."
Bạn trai của Lý Văn Quyên là một thạc sĩ du học sinh, cô ta một mực vẫn lấy đó làm kiêu ngạo, thường xuyên treo ở bên miệng, khoe khoang giữa các nữ lão sư.
Vừa mới nghe thấy Liễu Tư Uyển hẹn người đi ăn cơm, mà còn là Liễu Tư Uyển bỏ tiền, cảm giác hư vinh trong lòng Lý Văn Quyên dâng lên một chút, không nhịn được nói này nói kia với Liễu Tư Uyển.
Liễu Tư Uyển không sao cả nói: "Được rồi, ai cũng biết cô có bạn trai là thạc sĩ du học sinh, tính cô lợi hại nhất được chưa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận