Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú

Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú - Chương 178: Tại danh lưu tửu hội biểu diễn, xảo ngộ Khúc Hiểu Lôi (length: 8870)

Trần Phàm gật đầu mỉm cười: "Vậy liền phiền phức hậu chủ trì."
Đúng lúc này, một cái bồi bàn bưng khay màu vàng kim, vội vã đi tới.
Vừa rồi có một đại lão bản hướng người phục vụ này muốn rượu vang đỏ trong hầm rượu của trang viên Ý, nhưng người phục vụ này không có, đang vội vã đi hầm rượu tìm kiếm.
Ai ngờ, bồi bàn trong lòng cuống lên, dưới chân trượt chân vào một bình hoa, người lại ngã về phía Trần Phàm!
Trần Phàm đang nhìn Hầu Quýnh, căn bản không chú ý tới tình huống bên cạnh.
Hai ly rượu đỏ trong khay nghiêng đổ, lại hắt toàn bộ lên ống tay áo tây trang của Trần Phàm!
Hầu Quýnh nhướng mày, quở trách: "Ngươi sao có thể làm bẩn quần áo của khách quý rồi? Quản lý của ngươi là ai? Gọi hắn đến gặp ta!"
Hôm nay Trần Phàm đặc biệt mặc một bộ tây phục Ý 60 vạn, cả người tinh thần tỏa sáng, vẻ ngoài rạng rỡ.
Không ngờ, vừa đến đã bị đổ rượu vang đỏ lên người, đương nhiên là vô cùng bực bội.
Vừa tham gia dạ tiệc của giới thượng lưu, liền bị đổ một thân rượu vang đỏ, có vẻ hơi chật vật.
Bồi bàn trợn tròn mắt, vội vàng cúi đầu nhận lỗi: "Tiên sinh, thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Ta không cố ý."
Hầu Quýnh vẻ mặt áy náy đi tới, nhìn áo vest của Trần Phàm, tiếc nuối nói: "Ôi, xem cái này, bộ áo vest đẹp như vậy không thể mặc được, Trần đổng, tôi đưa ngài đến phòng thay đồ, bên trong có rất nhiều bộ vest đẹp, ngài có thể chọn một bộ thay."
Hầu Quýnh này quả không hổ là người dẫn chương trình ứng biến nhạy bén hàng đầu, lập tức nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Người phục vụ này sợ đến mồ hôi lạnh túa ra, những người tham gia tiệc rượu đều là danh lưu trong xã hội, người có tiền không phải ai cũng dễ chung đụng.
Huống chi hắn lại còn đổ cả người rượu vang đỏ lên khách quý, nếu như bị quản lý biết được, thật không biết sẽ bị chửi mắng ra sao.
Trần Phàm thấy người phục vụ này cũng không cố ý đụng phải hắn, hiện tại lại sợ đến toàn thân run rẩy, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, áo vest này đúng là phải thay bộ khác."
Hiện tại trên người Trần Phàm toàn mùi rượu vang đỏ, cái áo vest này đương nhiên không thể mặc tiếp.
Trần Phàm đành phải nói với Hứa Tình Nhu: "Ta đi phòng thay đồ một lát, ngươi cùng vị tỷ tỷ phóng viên này chờ một chút nhé, nàng người rất tốt."
Hứa Tình Nhu bĩu môi tỏ vẻ thất vọng, nàng rất không muốn rời Trần Phàm, nhưng cũng không có cách nào, đành gật đầu: "Ngươi mau quay lại tìm ta nhé, ta sẽ đợi ngươi ở đây."
Hầu Quýnh mang vẻ mặt áy náy, đưa Trần Phàm đến phòng thay đồ, khách sáo nói:
"Nơi này là phòng thay đồ thường dùng của đoàn làm phim chúng tôi, quần áo bên trong đương nhiên so với áo vest quý giá của ngài thì không bằng, nhưng tạm thời dùng một chút chắc vẫn được, mong Trần đổng đừng chê."
Hầu Quýnh ngữ khí rất khách sáo, đầy áy náy.
Hắn cũng nhìn ra áo vest của Trần Phàm là hàng cao cấp rất quý giá, chắc chắn là đã chọn lựa kỹ càng, lại bị đổ một thân rượu vang đỏ, thật quá thất lễ, Hầu Quýnh cảm thấy rất có lỗi.
Trần Phàm không phải là người tính toán chi li, nhạt giọng nói: "Hầu chủ trì quá lời rồi, tôi thấy áo vest trong phòng thay đồ này cũng rất cao cấp, sẽ không thua kém chỗ nào."
Hầu Quýnh cũng đang âm thầm quan sát Trần Phàm, thấy Trần Phàm không vì bị làm bẩn áo vest mà nổi giận lôi đình, cũng không trách mắng nặng lời người phục vụ, vẻ mặt ôn tồn lễ độ, trong lòng ngược lại rất có cảm tình với Trần Phàm.
Trong phòng thay đồ, áo sơ mi chỉnh tề treo từng dãy trên giá, Trần Phàm liền chọn lựa trong đó.
Hầu Quýnh đầy áy náy nói: "Trần đổng thứ lỗi, tôi còn phải đi ra hiện trường dạ tiệc tiếp đón khách quý..."
Trần Phàm biết đó là chức trách của hắn, liền gật đầu nói: "Anh mau đi đi, mình tôi chọn một lát là được."
"Cảm ơn Trần đổng."
Hầu Quýnh trong lòng càng có thiện cảm với Trần Phàm, sau khi cáo từ, liền rời phòng thay đồ, đi tiếp đãi khách quý.
Chỉ còn một mình Trần Phàm ở lại trong phòng thay đồ chọn lựa.
Bên cạnh phòng thay đồ là phòng hóa trang, rất trùng hợp là, Khúc Hiểu Lôi đang ở trong phòng hóa trang dặm phấn.
Vẻ mặt Khúc Hiểu Lôi không vui, nàng vẫn đang buồn bực vì bài hát mới bị Tô Vũ Yên cướp mất.
Dù sao bài hát mới "Đầm Đìa" là bài hát do nhạc sĩ nổi tiếng Nhạc Đẩu Âm Dây Cung sáng tác, mà "Đầm Đìa" lại là tác phẩm mới nhất của Nhạc Đẩu Âm Dây Cung, công ty đã tốn không ít tiền mới mua được.
Sao người minh tinh nào không muốn có một bài hát để nổi danh cơ chứ.
Đối với bài hát này, Khúc Hiểu Lôi rất muốn tự mình hát.
"Cái con tiện nhân Tô Vũ Yên kia, hãy chờ đấy, ta sẽ chứng minh ta có tiềm năng hơn ngươi." Khúc Hiểu Lôi vừa tô son, vừa tức giận mắng.
Sau khi trang điểm xong, Khúc Hiểu Lôi đứng dậy đi đi lại lại soi gương, chợt phát hiện khóa kéo sau lưng váy lễ phục bị lỏng, một mảng lớn trắng như tuyết lộ ra.
"Làm sao bây giờ, ta với không tới." Khúc Hiểu Lôi vội vàng, cái khóa kéo sau lưng này vừa vặn là vị trí mà mình với không tới.
"Chỉ có thể nhờ người giúp." Khúc Hiểu Lôi nhìn xung quanh.
Bây giờ đang là thời điểm bận rộn nhất ở khách sạn, trong phòng hóa trang cũng không có một ai.
Khúc Hiểu Lôi đành phải đi sang phòng thay đồ sát vách, vừa hay thấy một bóng lưng, đang đứng chọn áo vest ở giữa giá treo.
Trong lòng Khúc Hiểu Lôi mừng rỡ, cho rằng đây là một nhân viên công tác của khách sạn, liền đi về phía bóng lưng kia.
Trần Phàm đang quay lưng về phía cửa, cẩn thận chọn áo vest.
"Anh ơi, anh là nhân viên công tác ở đây đúng không, anh có thể giúp tôi kéo khóa kéo một chút không?" Khúc Hiểu Lôi nở nụ cười lịch sự nói.
Trần Phàm nghe thấy âm thanh từ phía sau lưng, hắn hơi ngẩn người.
Khúc Hiểu Lôi đã xoay người sang chỗ khác khi Trần Phàm quay lại, nên trong chốc lát Trần Phàm không nhìn rõ.
Trần Phàm vừa quay người lại, liền thấy một cô gái mặc váy dạ hội đang bị mở khóa kéo, một mảng lưng đẹp trắng như tuyết lộ ra trước mặt hắn.
Khúc Hiểu Lôi sai bảo: "Anh giúp tôi kéo khóa kéo đi, tôi với không tới."
Trần Phàm cũng giúp người cho vui, nhẹ nhàng giúp cô ta kéo khóa kéo lên.
Lúc kéo khóa, Trần Phàm sững người, hắn cảm thấy bóng lưng của cô gái này quen thuộc lạ thường, một cảm giác rất quen thuộc từng có hiển hiện trong lòng.
Vào thời điểm Trần Phàm và Khúc Hiểu Lôi còn hẹn hò, cảnh tượng này Trần Phàm đã tưởng tượng qua rất nhiều lần, Khúc Hiểu Lôi mặc bộ quần áo xinh đẹp, với không tới khóa kéo để hắn giúp.
Không ngờ rằng cảnh tượng chưa từng xảy ra khi hai người hẹn hò, bây giờ hai người trở mặt nhau lại trở thành sự thật.
Trần Phàm không nhịn được thốt lên: "A, cô là..."
Nghe thấy Trần Phàm, Khúc Hiểu Lôi nhếch miệng lên nở một nụ cười đắc ý. Trong lòng cô ta cho rằng cậu thanh niên này là fan, nhận ra đại minh tinh tương lai Khúc Hiểu Lôi.
Trong tưởng tượng của Khúc Hiểu Lôi, khi mình quay đầu lại, chắc chắn cậu thanh niên này sẽ vô cùng kinh hỉ, bởi vì hắn quá may mắn có thể nhìn thấy tấm lưng đẹp của đại minh tinh Khúc Hiểu Lôi, còn giúp cô ta kéo khóa kéo, đây quả thực là một vinh hạnh hiếm có, nói không chừng sẽ còn xin chữ ký.
Khúc Hiểu Lôi trên mặt nở nụ cười tự tin, chậm rãi quay đầu lại, hướng về cậu thanh niên nở một nụ cười minh tinh cao ngạo nói: "Anh nhận ra tôi rồi à? Đúng vậy, tôi chính là..."
Giây tiếp theo, ánh mắt hai người đối diện nhau, lập tức cả hai đều ngây ngẩn cả người.
Khúc Hiểu Lôi nghi ngờ chớp chớp đôi mắt đẹp, cậu thanh niên kia thấy rõ mặt nàng, cũng không hề kinh ngạc như nàng nghĩ.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu thanh niên này, Khúc Hiểu Lôi đã có cảm giác hai mắt sáng ngời. Hắn ôn tồn lễ độ, sắc mặt ôn nhuận, nhìn có chút đẹp trai.
Nhưng một lát sau, vẻ mặt Khúc Hiểu Lôi thì ngơ ngác, bởi vì nàng nhận ra, cậu thanh niên đẹp trai này lại là Trần Phàm.
Bây giờ Trần Phàm vì liên tục thu được giá trị mị lực, nên tự mang khí chất thân thiện, chỉ là lơ đãng đứng đó thôi, đã khiến phụ nữ không nhịn được mà sinh ra lòng ái mộ, tự dưng muốn trò chuyện cùng hắn.
"Trần Phàm... ?" Khúc Hiểu Lôi có chút ngơ ngác nhìn Trần Phàm, nàng không ngờ Trần Phàm bây giờ lại trông rất đẹp trai.
Trần Phàm cũng có chút im lặng, hắn biết ở bữa tiệc từ thiện này có khả năng sẽ gặp Khúc Hiểu Lôi, nhưng vạn lần không nghĩ đến sẽ gặp theo kiểu này.
Mình lại còn giúp cô ta kéo khóa kéo.
"Sao cậu lại ở đây?" Đôi mắt đẹp của Khúc Hiểu Lôi đều mở to.
Trần Phàm ngay lập tức lạnh nhạt nói: "Sao tôi lại không thể ở đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận