Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú

Chương 411: Ngươi dám đối với ta như vậy nói chuyện?

Những người nước ngoài này không chút kiêng dè hưởng thụ sự nhiệt tình của người Hạ quốc, trong lòng lại cười nhạo người Hạ quốc ngây thơ dễ bị lừa.
Thấy Trần Phàm đến, trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Viện Phỉ nở nụ cười nhiệt tình, lập tức đứng dậy nói: "Trần tổng anh đến rồi à, mời ngồi, Tôn bí thư, cô rót cho Trần tổng một ly cà phê."
"Vâng." Tôn Khả Nhân lập tức đi lấy cà phê.
Đột nhiên có người tiến vào, Peterson quay đầu lại nhìn thì thấy một thanh niên Hạ quốc khoảng 20 tuổi. Peterson không hề để Trần Phàm vào mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉa mai. Peterson thường xuyên đến quán bar tán gái, gặp rất nhiều thanh niên kiểu như Trần Phàm, ở quán bar, đám thanh niên Hạ quốc này hoàn toàn không cạnh tranh nổi với Peterson tóc vàng mắt xanh, rất nhiều cô gái Hạ quốc đều bị Peterson hấp dẫn, chủ động trao thân. Peterson khinh miệt liếc nhìn Trần Phàm, khó chịu nói: "Lâm tổng, anh ta là ai? Hiện tại tôi là nhà thiết kế trưởng đang hội đàm với cô, cô nên bảo anh ta ra ngoài, chờ chúng ta hội đàm xong rồi anh ta mới có thể vào." Peterson cảm thấy Trần Phàm cùng lắm cũng chỉ là nhân viên quèn, nên rất khó chịu vì sự xuất hiện của anh làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hắn và Lâm Viện Phỉ. Peterson vừa nãy còn cảm thấy Lâm Viện Phỉ sắp đồng ý việc bị thâu tóm, càng bực bội vì Trần Phàm bỗng nhiên xông vào.
Trần Phàm bình thản nhìn Peterson một cái, cười lạnh nói: "Ta là đến làm ông chủ của ngươi, ngươi dám đối với ta như vậy nói chuyện?"
Peterson ngây người, một lúc sau mới hoàn hồn, lập tức tức giận đến tái mặt. Peterson vốn luôn coi thường người Hạ quốc, gặp Trần Phàm một thanh niên Hạ quốc lại dám ăn nói với hắn như vậy, lập tức nổi giận: "Cái gì? Ngươi dám ăn nói kiểu đó với một kỹ sư lợi hại như ta?" Peterson hết sức kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn gặp người Hạ quốc nào dám bất kính với mình. Trước đây hắn gặp người Hạ quốc nào cũng đều rất lịch sự nhã nhặn.
Lâm Viện Phỉ thấy Peterson vô lễ với Trần Phàm, vội vàng nói: "Ông Peterson, vị Trần tổng này hôm nay đến đầu tư cổ phần vào tập đoàn Cực Giới ô tô, không được vô lễ!"
"Cái gì? Đầu tư cổ phần?!" Peterson trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Trần Phàm. Hắn hoàn toàn không thể tin được, Trần Phàm trông còn trẻ măng như vậy lại đến đầu tư cổ phần!
Tôn Khả Nhân vừa mang cà phê vào, cũng nghe thấy Lâm Viện Phỉ nói, cô cũng kinh ngạc trợn tròn mắt, hiếu kỳ nhìn Trần Phàm từ trên xuống dưới.
"Trần tiên sinh, mời ngài uống cà phê." Tôn Khả Nhân cúi người trước mặt Trần Phàm, đeo găng tay trắng hai tay cung kính đưa ly cà phê cho Trần Phàm.
"Cảm ơn." Trần Phàm hài lòng nhận lấy cà phê, ung dung uống một ngụm, thưởng thức hương vị cà phê.
Thấy Trần Phàm ung dung thản nhiên như vậy, Peterson cảm thấy vô cùng khó chịu. Peterson cùng tư tổng của Estates đã bí mật bàn mưu với nhau từ lâu, chuẩn bị dùng hệ thống phát triển ổn định của xe Roma để làm sụp đổ kế hoạch của Cực Giới, vốn dĩ đang tiến triển vô cùng thuận lợi. Lâm Viện Phỉ chẳng bao lâu nữa sẽ phải đối mặt với khó khăn tài chính, không thể tiếp tục rót tiền vào phát triển nghiên cứu. Kế hoạch của Peterson sắp thành công rồi! Không ngờ, lúc này lại xuất hiện một thanh niên, không những không hề tôn kính hắn, còn nói muốn đầu tư vào Lâm Viện Phỉ, chẳng khác nào tiếp máu cứu mạng cho Lâm Viện Phỉ! Đối với Lâm Viện Phỉ, đây quả thực là sự giúp đỡ kịp thời!
Peterson khó chịu hỏi: "Một thằng nhóc còn hôi sữa như thế, có thể đầu tư được bao nhiêu tiền? Có đủ 1 tỷ không? Vừa vặn có thể cho tôi tiếp tục phát triển nghiên cứu hệ thống Roma!" Trần Phàm đầu tư tiếp máu, khiến Lâm Viện Phỉ có thời gian để thở dốc, Peterson chỉ có thể tiếp tục kế hoạch của mình, lừa gạt Lâm Viện Phỉ tiếp tục ném tiền vào cái hố không đáy kia!
Peterson đắc ý thầm nghĩ: "Mặc kệ ngươi đầu tư bao nhiêu, ta sẽ khiến ngươi đi không thể quay đầu lại!"
Lâm Viện Phỉ định nói gì đó thì Trần Phàm đã nói trước: "Đây là việc của cấp lãnh đạo công ty, không liên quan đến một kẻ làm thuê như ngươi, ngươi ra ngoài trước đi, ta nói chuyện với Lâm tổng xong rồi ngươi vào sau."
Peterson kinh ngạc nhìn Trần Phàm, giận đến tím mặt: "Cái gì? Ngươi dám gọi ta là kẻ làm thuê? Ta là nhà thiết kế trưởng lương cao đó!!"
Peterson từ trước đến giờ chỉ quen được người khác hầu hạ, sao có thể chịu nổi cách gọi như thế này? Peterson bước đến, thân hình cao lớn vạm vỡ của hắn hung hăng vung một đấm vào mặt Trần Phàm.
Lâm Viện Phỉ sợ ngây người: "Peterson dừng tay! Đừng đánh Trần Phàm đệ đệ."
Tôn Khả Nhân cũng sợ hãi, cô đã tưởng tượng ra cảnh Trần Phàm bị Peterson đấm cho bất tỉnh! Thế nhưng kết quả lại khiến Lâm Viện Phỉ và Tôn Khả Nhân đều kinh ngạc.
Chỉ thấy Trần Phàm vẫn điềm nhiên như không, tay trái ung dung cầm ly cà phê, tay phải nhanh chóng vung lên, xuất chiêu sau mà đến trước, một bàn tay hung hăng tát vào mặt Peterson!
Chỉ số sức mạnh của Trần Phàm đã là 51, gấp 5 lần người bình thường! Peterson cảm thấy mặt mình như bị một quả cầu sắt đập mạnh vào, kêu lên một tiếng thảm thiết rồi bị Trần Phàm đánh văng ra khỏi văn phòng của Lâm Viện Phỉ.
Trần Phàm thản nhiên nhấp một ngụm cà phê: "Dám động thủ với ta? Không biết lượng sức!" Xem thường bảng chỉ số của ta à?
Lâm Viện Phỉ vội gọi một bảo vệ đến, bảo người này đưa Peterson mặt mũi đầy cầu xin đi bệnh viện kiểm tra.
Đuổi tên đáng ghét này đi, Trần Phàm quay sang cười nói với Lâm Viện Phỉ: "Viện Phỉ tỷ, vậy chúng ta ký hợp đồng đầu tư cổ phần trước nhé."
Sau khi đuổi Peterson đi, Trần Phàm mới có tâm trạng ngắm nhìn vẻ đẹp của Lâm Viện Phỉ, tuy đã 31 tuổi nhưng qua chăm sóc da kỹ lưỡng, làn da nàng vẫn trắng mịn như sữa bò, không hề thua kém thiếu nữ, đôi mắt đẹp của nàng long lanh, phong tình vạn chủng, đôi môi cũng căng mọng quyến rũ, như những cánh hoa đang nở rộ. Điểm khác biệt duy nhất so với thiếu nữ chính là vẻ đẹp mặn mà của người phụ nữ trưởng thành tỏa ra từ Lâm Viện Phỉ, từng đường cong đều hoàn hảo không tì vết, trải qua năm tháng, đường cong của Lâm Viện Phỉ càng thêm quyến rũ gợi cảm, đủ để khơi dậy ham muốn chinh phục của đàn ông, quả thực là một cực phẩm vưu vật.
Lâm Viện Phỉ cũng có ý đó, dù sao khoản đầu tư của Trần Phàm có ý nghĩa sống còn đối với toàn bộ tập đoàn! Đôi mắt đẹp của Lâm Viện Phỉ ánh lên sự kích động, cô trịnh trọng hỏi: "Trần Phàm đệ đệ, có thật là giống như hôm qua đã nói không? Đệ sẽ đầu tư 15 tỷ, không thay đổi chứ?" Lâm Viện Phỉ rất sợ Trần Phàm sẽ đột ngột giảm bớt số tiền, trong lòng luôn lo lắng bất an.
Trần Phàm cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Viện Phỉ: "Viện Phỉ tỷ, chị tiếp xúc với ta nhiều lần sẽ biết, người như ta đã nói là làm, đã nói 15 tỷ thì là 15 tỷ!"
Tôn Khả Nhân đứng bên cạnh suýt thì ngã nhào! Trời ơi! Không nghe lầm chứ! Trần Phàm 20 tuổi này, lại muốn đầu tư 15 tỷ? Đến lúc này Tôn Khả Nhân mới hiểu, tại sao sáng nay Lâm Viện Phỉ lại cố tình dặn dò phải lễ phép với Trần Phàm, quả thực là không thể đắc tội vị đại Phật này a!
Khuôn mặt Lâm Viện Phỉ giãn ra, nở một nụ cười rạng rỡ, lập tức bảo Tôn Khả Nhân mang bản hợp đồng đầu tư đã chuẩn bị sẵn ra, đưa cho Trần Phàm: "Trần Phàm đệ đệ, em xem trước hợp đồng đi, có gì không hài lòng còn có thể thương lượng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận