Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú

Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú - Chương 238: Sở hữu người kinh ngạc, Trần Phàm thế mà áp chế đội trưởng? (length: 8186)

Triệu Duệ cũng lộ ra nụ cười tràn đầy mong đợi, hắn biết, Tiết Kỳ chẳng mấy chốc sẽ dùng lực, sau đó Trần Phàm liền sẽ đau đến không muốn sống, không lo được hình tượng chật vật cầu xin tha thứ.
Sở Khê Đình thì một mặt lo lắng nhìn Trần Phàm, nàng chỉ hy vọng Tiết Kỳ thủ hạ lưu tình, đừng làm Trần Phàm quá mức khó chịu.
Dù sao Trần Phàm chỉ là một cái mỹ thuật tổng giám, Tiết Kỳ lại là một cái đội trưởng đội đặc chiến có chiến đấu lực tăng mạnh.
Nếu Tiết Kỳ ra tay không lưu tình, Trần Phàm sẽ rất thảm.
Bị Tiết Kỳ nhìn chằm chằm, Trần Phàm lại một bộ dáng vẻ nhẹ nhõm lạnh nhạt, hắn không hề sợ hãi nhìn chằm chằm Tiết Kỳ, ánh mắt bên trong mang theo một chút nụ cười trào phúng nói: "Tiết đội trưởng, ta cũng khuyên ngươi một câu, về sau không nên ở trước mặt ta động ý đồ xấu."
Tiết Kỳ sững sờ, hắn không nghĩ tới Trần Phàm thế mà chế giễu lại.
Khóe miệng Tiết Kỳ lộ ra một chút dữ tợn, đắc ý cười lạnh nói: "Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
Nói xong, Tiết Kỳ tay bên trong dùng lực bóp!
Sau một khắc, Tiết Kỳ ngây ngẩn cả người, mặc dù hắn dùng hết toàn lực, lại nắm không động tay Trần Phàm! Hắn cảm giác cầm không phải tay của người, mà chính là một khối sắt, cứng rắn bang bang!
Khóe miệng Trần Phàm mang theo một chút nụ cười khinh miệt, cười híp mắt nhìn Tiết Kỳ mặc cho hắn dùng lực.
Tiết Kỳ người choáng váng, hắn đã dùng hết toàn lực đi nắm tay Trần Phàm, mà Trần Phàm lại giống như người không có việc gì vậy.
Triệu Duệ cũng nhìn ngây dại, trong doanh huấn luyện có dụng cụ kiểm tra sức nắm, hắn biết sức nắm của Tiết Kỳ đạt tới 710 kg, là người mạnh nhất của toàn bộ đội đặc chiến!
Hiện tại gân xanh trên trán Tiết Kỳ đều nổi lên, nói rõ đã dùng toàn lực, thế nhưng Trần Phàm vẫn cười híp mắt, dường như một người không có chuyện gì vậy!
Nhìn ánh mắt cười híp mắt của Trần Phàm, Tiết Kỳ bỗng nhiên cảm thấy một tia đáng sợ, người trước mắt này chỉ sợ không giống như vẻ bề ngoài vô hại.
Trong mắt Trần Phàm lóe lên một tia tinh mang, sắc mặt Tiết Kỳ thay đổi, hắn cảm thấy một tia nguy hiểm, vội vàng muốn rút tay về.
Sau một khắc, Tiết Kỳ trợn tròn mắt, tay Trần Phàm ngược lại gắt gao nắm chặt hắn, hắn cảm giác một cỗ cự lực không cách nào chống cự, giống như kìm sắt vậy, để hắn căn bản không thể nào rút tay lại được!
Trần Phàm cười híp mắt nói: "Người rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hẳn là ngươi đi?"
Nói xong, Trần Phàm bắt đầu đáp lễ Tiết Kỳ.
Trần Phàm dùng lực nắm một cái!
Trong khoảng thời gian này, mỗi lần Trần Phàm thu hoạch được giá trị lực lượng, đều sẽ thêm vào mặt bảng lực lượng.
Lực lượng của Trần Phàm bây giờ là 34.
Lực lượng của người đàn ông bình thường là 10 điểm, lực lượng của Tiết Kỳ vượt xa người bình thường, nhưng cũng chỉ đến khoảng 17 điểm.
Lực lượng của Trần Phàm, khoảng chừng gấp đôi Tiết Kỳ.
Tiết Kỳ cảm thấy một cỗ đau đớn thấu tâm, từ trên tay truyền đến!
Trần Phàm không có thủ hạ lưu tình, chuẩn bị cho Tiết Kỳ một bài học.
Tiết Kỳ đau đến nhập tâm, phải chịu đòn chí mạng vào linh hồn.
Tiết Kỳ dùng hết toàn lực cắn chặt đến quai hàm nhô lên, mặt đỏ lên, hắn cắn chặt răng, trong lòng quyết định, nhất định phải nhịn xuống, tuyệt đối không thể để lộ ra vẻ trò hề!
Cấp dưới Triệu Duệ ở một bên nhìn lấy, một đội viên tiểu đội trong sân huấn luyện cũng đang nhìn về phía này.
Càng làm cho Tiết Kỳ lúng túng là, Sở Khê Đình, mỹ nữ đệ nhất của đội đặc chiến cũng đang nhìn chính mình.
Là đội trưởng của đội đặc chiến Lãnh Ưng, nếu Tiết Kỳ kêu thảm thiết, hình tượng võ dũng thường ngày đều sẽ không còn chút nào.
Nhưng mà, lực lượng của Trần Phàm khiến Tiết Kỳ cảm thấy khó có thể tin, vẻ ngoài đối phương tuy bình thản, nhưng lực lượng trong tay lại làm Tiết Kỳ trong lòng cảm thấy chấn kinh!
Tiết Kỳ chỉ gắng gượng được ba giây đồng hồ, liền nhịn không được nữa trước sự đau nhức kịch liệt, kêu lên thảm thiết.
"Ngao ngao ngao ~ đau đau đau..." Tiết Kỳ đau đến nỗi khóe mắt nếp nhăn co rúm lại, một hai giọt nước mắt bị ép ra từ khóe mắt, theo gương mặt đau đớn vặn vẹo mà trượt xuống...
Tình cảnh này, khiến tất cả mọi người chấn kinh.
Tiết Kỳ, người có chiến lực mạnh nhất đội đặc chiến Lãnh Ưng, đội trưởng uy phong lẫm liệt, vậy mà lại bị một thanh niên ôn tồn lễ độ nắm đến kêu thảm, còn chảy cả nước mắt?
Nói ra cũng không ai tin.
Sở Khê Đình cũng kinh ngạc đến trợn tròn đôi mắt đẹp, nàng vô cùng rõ ràng thực lực của Tiết Kỳ, ở trong đội đặc chiến, hắn cũng là lưỡi dao sắc bén thuận buồm xuôi gió, chiến lực mạnh nhất, là người kiệt xuất trong thanh niên, là nhân tài hiếm có trong quân đội.
Mà Trần Phàm nhìn lại ôn tồn lễ độ, cử chỉ cũng là phong độ nhẹ nhàng, nhìn không có chút công kích nào, mang dáng vẻ vô hại.
Hai người mà so chiêu, quả thực không phải là đối thủ cùng đẳng cấp.
Vừa nãy Tiết Kỳ xuất thủ, Sở Khê Đình còn tưởng rằng Trần Phàm sẽ bị giáo huấn vô cùng thảm hại.
Không ngờ kết quả hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của Sở Khê Đình, người kêu thảm lại là đội trưởng đội đặc chiến Tiết Kỳ?
Triệu Duệ cũng hoàn toàn trợn tròn mắt, mặt đờ đẫn.
Hắn vốn nghĩ Trần Phàm sẽ kêu thảm cầu xin tha thứ, làm trò hề, mất hết mặt mũi trước Sở Khê Đình.
Không ngờ người kêu thảm xác thực là kêu thảm, nhưng là đội trưởng đội đặc chiến Tiết Kỳ.
Trong sân huấn luyện, mấy đội viên cũng nhìn bên này với vẻ mặt mộng bức, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy đội trưởng đội đặc chiến Tiết Kỳ thảm như vậy, quả thực là tam quan đều vỡ nát.
Tiết Kỳ thực sự là đau đến không chịu nổi, không màng đến thể diện, cầu xin tha thứ: "Đau đau đau, mau buông tay!"
Trần Phàm sẽ không dễ dàng buông tha Tiết Kỳ, nhất định phải để gia hỏa cuồng vọng này phải chịu một chút giáo huấn mới được.
Trần Phàm cười nhạt hỏi: "Ngươi nói cho ta biết, là ai rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt?"
Trần Phàm muốn bức Tiết Kỳ phải mở miệng nhận thua.
Chỉ cần Tiết Kỳ mở miệng nhận thua trước mặt mọi người, thì trong vô hình đã ở vào tư thái của người thua, về sau trước mặt Trần Phàm sẽ có một loại cảm giác kính úy.
Tiết Kỳ nghiến răng gắng gượng, quai hàm đỏ bừng như đít khỉ, trán cũng là gân xanh nổi lên, mồ hôi rơi như mưa, nhưng vẫn gắng gượng không chịu nhận thua.
Tiết Kỳ cũng biết, rất nhiều đội viên đội đặc chiến đều đang nhìn bên này, nếu như hắn cầu xin tha thứ trước mặt mọi người, về sau căn bản không còn mặt mũi làm đội trưởng.
Cho nên mặc dù đau đến tận xương tủy, Tiết Kỳ cũng cố nén không có nhận thua.
Trần Phàm tán thưởng gật đầu nói: "Không hổ là đội trưởng đội đặc chiến, ý chí lực coi như không tệ."
Tiết Kỳ có thể kiên trì lâu như vậy đã coi là không tệ, nếu là người bình thường, nhất định đã sớm cầu xin tha thứ.
Chỉ có điều, lời tiếp theo của Trần Phàm khiến Tiết Kỳ tuyệt vọng. Trần Phàm lạnh lùng nói: "Xem ra ta phải dùng thêm một chút lực."
Trong lòng Tiết Kỳ kinh hãi, nghe ý trong lời nói của Trần Phàm, hắn thế mà không dùng toàn lực?
Sau một khắc, Tiết Kỳ cảm thấy lực lượng đáng sợ từ trong tay Trần Phàm truyền đến, càng lúc càng lớn, căn bản không có cách nào chống lại.
Từ nhỏ đến lớn, Tiết Kỳ chưa từng chịu khuất nhục thế này, trước kia đều là hắn làm người khác kêu thảm, bây giờ lại bị phản ngược.
Theo Trần Phàm không ngừng tăng thêm lực, dưới cảm giác áp bức khiến người ta không thở nổi kia, cuối cùng Tiết Kỳ cũng không thể không cúi đầu từ trước đến nay vốn cao ngạo của hắn.
"Ta sai rồi, là ta rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt." Tiết Kỳ một mặt tuyệt vọng, rốt cục mở miệng nhận thua.
Thật sự nếu không nhận thua, e là tay của hắn sẽ không giữ được.
Trần Phàm khẽ cười một tiếng, lúc này mới hài lòng buông tay.
Tiết Kỳ ôm lấy tay đau, như trút được gánh nặng, gần như muốn xụi lơ ngồi dưới đất.
Tình cảnh này khiến các đội viên đội đặc chiến đều sợ ngây người, đội trưởng anh dũng trong lòng bọn họ, người có ý chí kiên cường, không gì có thể lay chuyển, vậy mà lại nhận thua trước mặt một thanh niên có vẻ ôn tồn lễ độ?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận