Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú

Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú - Chương 4: Chu Ngọc Phỉ (length: 8059)

Trần Phàm kích động không thôi, ánh mắt bên trong tràn ngập hưng phấn.
Hắn hiện tại chỉ là công ty mỹ thuật Siêu Nghệ một cái nhất cấp họa sư, cũng chính là nhất cấp thiên phú hội họa mà thôi.
Hắn từ nhỏ đã ưa thích vẽ vời, không có việc gì liền ở trong sách giáo khoa vẽ lung tung.
Nhưng là thiên phú cũng bình thường, sau khi tốt nghiệp đại học ở Hàng Thành về mỹ thuật cũng không có đạt được thành tựu gì.
Điều khiến Trần Phàm cảm thấy câm nín cùng châm biếm là, hắn tuy từ nhỏ đã ưa thích vẽ vời, nhưng không có thiên phú hội họa, nếu dùng bình thường để hình dung thì còn nâng đỡ cho mình, phải dùng nát bét để hình dung mới chính xác hoàn toàn.
Hắn hiện tại chỉ là một nhân viên trang trí ở công ty Tam Lưu, thường nhận một số đơn đặt hàng vẽ tranh minh họa, một tháng lãnh 4000 tiền lương.
Mà bây giờ, hệ thống có thể tăng thiên phú hội họa của Trần Phàm đến mức độ đỉnh cao thế giới, khiến hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn.
"Mở ra sách thiên phú hệ thống."
Một cuốn sách lớn bằng vàng lấp lánh hiện ra trong đầu Trần Phàm.
Trần Phàm tìm được mục "hội họa".
【Có thể mở ra thiên phú: Hội họa】 Hệ thống nhắc nhở nói: 【Xin hỏi kí chủ, có dùng điểm thiên phú hoàng kim để mở ra thiên phú hội họa không?】 Trần Phàm nói thẳng: "Dùng điểm thiên phú hoàng kim!"
【Chúc mừng kí chủ, thiên phú hội họa mở ra thành công, trước mắt thiên phú nhất cấp.】 【Chúc mừng kí chủ, dùng điểm thiên phú hoàng kim thành công, thiên phú hội họa thăng lên nhị cấp!】 【Chúc mừng kí chủ, dùng điểm thiên phú hoàng kim thành công, thiên phú hội họa thăng lên tam cấp!】 【Chúc mừng kí chủ, dùng điểm thiên phú hoàng kim thành công, thiên phú hội họa thăng lên tứ cấp!】 【Chúc mừng kí chủ, dùng điểm thiên phú hoàng kim thành công, thiên phú hội họa thăng lên ngũ cấp!】 Trần Phàm trực tiếp dùng bốn điểm thiên phú hoàng kim, đem thiên phú hội họa tăng lên đến ngũ cấp.
Trong đầu Trần Phàm một trận kim quang bùng nổ, sau đó có một vài kỹ xảo liên quan đến mỹ thuật xuất hiện trong não hải.
Những kỹ xảo này đã thuần thục nắm giữ, giống như cưỡi xe đạp đã quen vậy.
Trần Phàm có cảm giác hơi thể hồ quán đính.
Trần Phàm hiện tại, đã là họa sư có đẳng cấp đỉnh cao của toàn quốc.
"Nếu có thể tự tay vẽ ra tác phẩm cao cấp lớn nhất toàn quốc, sẽ có cảm giác gì?"
Vẻ mặt hắn hưng phấn, nóng lòng muốn thử dùng những gì vừa lĩnh ngộ vào quá trình sáng tác.
Cùng với sự hưng phấn, Trần Phàm lại cảm thấy có chút châm biếm và bất đắc dĩ.
Trần Phàm nằm mơ cũng không ngờ được, thiên phú hội họa mà hắn khát vọng nhất lại đến từ trên người Khúc Hiểu Lôi.
Khúc Hiểu Lôi mơ ước diễn xuất làm minh tinh, nhưng trên người nàng lại nắm giữ thiên phú hội họa mà không ai biết, khiến Trần Phàm không khỏi cảm thán.
Ngay lúc Trần Phàm vừa quyết định, điện thoại di động đã như ma đòi mạng mà vang lên.
Trần Phàm cầm điện thoại lên xem, là Lý Viễn Lượng gọi tới.
Lý Viễn Lượng là đồng nghiệp cùng tổ họa với Trần Phàm, trong công ty mỹ thuật Siêu Nghệ, có quan hệ tốt nhất với Trần Phàm.
Tính cách bình thường của Lý Viễn Lượng không nóng không lạnh, lúc này giọng lại lộ vẻ lo lắng: "Trần Phàm, sao ngươi còn chưa tới đi làm? Đã đến trễ một tiếng rồi!"
Trần Phàm bất đắc dĩ nói: "Sáng nay có chút việc gấp, thế nào?"
Lý Viễn Lượng nói: "Hôm nay có nhiệm vụ khẩn cấp, có khách hàng muốn chúng ta cung cấp hai bản thiết kế nhân vật, nếu bản thiết kế đáp ứng yêu cầu, sẽ bao thầu cho chúng ta việc vẽ nhân vật trong trò chơi, nghe nói giá đơn rất cao, là đơn lớn đấy."
Trần Phàm gật đầu: "Được, ta đang trên xe buýt, nửa tiếng nữa tới."
Lý Viễn Lượng cuống cuồng nói: "Tổ trưởng đang thúc như ma đòi mạng đấy, ngươi mau tới đi, một mình ta vẽ không xong hai bản đâu."
Trần Phàm cúp điện thoại, cũng bất đắc dĩ, ai bảo Khúc Hiểu Lôi lại đòi chia tay vào sáng nay.
Bất quá, vừa nghĩ đến cảnh tượng điên cuồng trong phòng trọ ban nãy, lòng Trần Phàm lại không khỏi có chút cảm khái.
Tuy chia tay với Khúc Hiểu Lôi khiến hắn có chút uể oải, nhưng nghĩ lại, loại phụ nữ như vậy cũng không thể an phận mà sống cùng mình hết đời.
Dù sao thì lúc chia tay cũng đã có được lần đầu của nàng, những thứ khác cũng coi như cho xong đi, không quan trọng.
Xe buýt dừng mấy trạm, người càng lúc càng đông, trở nên chật chội.
Lúc Trần Phàm đang ngẩn người, bỗng thấy một thằng tóc vàng nho nhỏ thò tay vào túi áo của một cô gái, xem chừng là sắp lấy điện thoại di động ra.
Mà cô gái đó lại không hề hay biết.
Lòng Trần Phàm khẽ động, vội nói trong đầu: "Hệ thống, giúp ta mở thiên phú cận chiến, dùng điểm thiên phú hoàng kim."
【Chúc mừng kí chủ, dùng điểm thiên phú hoàng kim thành công, thiên phú cận chiến thăng lên nhị cấp】 Trong đầu Trần Phàm một trận kim quang nổ tung, sau đó có một vài kỹ xảo liên quan đến cận chiến xuất hiện trong đầu như thể hồ quán đính.
Trần Phàm nắm chắc tên lưu manh bình thường không phải là đối thủ của hắn.
Thằng tóc vàng mấy lần thử, cuối cùng cũng thần không biết quỷ không hay mà lấy ra chiếc điện thoại.
Lúc định rút tay về thì bên cạnh bỗng có một bàn tay đưa ra, tóm chặt lấy tay thằng tóc vàng!
"Cô nương, điện thoại di động của cô bị trộm!" Trần Phàm vỗ vai cô gái bằng tay còn lại.
Trong nháy mắt tay Trần Phàm chạm vào vai cô gái, trong đầu truyền đến tiếng của hệ thống.
【Đinh】 【Hệ thống khóa mục tiêu】 【Tên: Chu Ngọc Phỉ】 【Tuổi: 22 tuổi】 【Chiều cao: 163】 【Nghề nghiệp: Bán xe hơi】 【Nhan sắc: 87】 【Ba vòng: 89 C, 52, 86】 【Độ trong trắng: 100 (trong trắng tự nhiên không ô nhiễm)】 【Giá trị khỏe mạnh: Không bệnh phụ khoa gì, khỏe mạnh】 【Độ hảo cảm: 0】 【Thiên phú: Đầu tư cổ phiếu (độ hiếm tím), massage (độ hiếm tím), quản lý công ty (độ hiếm lam)】 Cô gái tên là Chu Ngọc Phỉ quay đầu lại, lập tức kinh ngạc khi thấy Trần Phàm đang nắm tay tên tóc vàng, mà tay tên tóc vàng thì đang cầm một chiếc điện thoại di động.
Chu Ngọc Phỉ kinh ngạc nhận ra, chiếc điện thoại di động này là của mình.
Chu Ngọc Phỉ vội nói: "Làm gì vậy, đây là điện thoại di động của tôi."
Thằng tóc vàng trừng trừng Trần Phàm một cách hung hăng: "Tên nhóc thối, ta khuyên ngươi đừng lo chuyện bao đồng đấy nhé!"
Trần Phàm lạnh nhạt nói: "Ăn trộm còn nghênh ngang thế à?"
"Ngươi muốn ăn đòn!" Trong ánh mắt thằng tóc vàng lóe lên một tia hung ác, đấm một quyền về phía Trần Phàm.
Trần Phàm không hề hoảng hốt, tay trái gạt một cái, tay phải bất chợt đánh ra một quyền, nện thẳng vào mắt phải thằng tóc vàng.
Cú đấm của Trần Phàm rất bài bản, cứ như người luyện võ vậy, hoàn toàn không phải là điều mà thằng tóc vàng có thể chống đỡ.
Thằng tóc vàng thét lên một tiếng, bị đấm chắc chắn vào mắt phải, lập tức sưng lên.
Thằng tóc vàng bị đánh ngã xuống đất.
Mọi người xung quanh nhìn thấy thằng tóc vàng bị đánh ngã, nhao nhao bàn tán:
"Ăn trộm thật đáng đời!"
"Đúng đấy, vừa rồi tôi cũng định ra tay, nhưng không dám."
"Thằng nhóc này lợi hại đấy."
Vài ánh mắt kinh ngạc hướng về phía Trần Phàm.
Bởi vì Trần Phàm nhìn thư sinh yếu đuối, không ngờ lại có thể quật ngã tên trộm một cách gọn gàng như vậy.
Trần Phàm lấy lại điện thoại di động từ tay thằng tóc vàng, trả lại cho Chu Ngọc Phỉ: "Sau này trên xe phải cẩn thận, đừng để bị người sàm sỡ."
Trên gương mặt xinh đẹp của Chu Ngọc Phỉ lộ ra nụ cười cảm kích, vội nói: "Cảm ơn anh."
【Chúc mừng kí chủ, nhận được độ hảo cảm + 20 từ Chu Ngọc Phỉ】 Trên bảng điều khiển hệ thống, độ hảo cảm của Chu Ngọc Phỉ lập tức từ 0 biến thành 20.
Trần Phàm vui vẻ trong lòng, xem ra chỉ cần giúp đỡ các cô gái thì sẽ có thể đạt được không ít độ hảo cảm…
Bạn cần đăng nhập để bình luận