Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú

Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú - Chương 311: Hi vọng ngươi không nên hối hận bây giờ nói mà nói (length: 7831)

Huống hồ cái này Hạ Mộng Vũ là mục tiêu bị hệ thống trói buộc, Trần Phàm cũng có ý định xâm nhập phát triển một chút.
Hạ Mộng Vũ đối với Trần Phàm cũng có chút hiếu kỳ, đôi mắt đẹp của nàng nhấp nháy liên hồi, nhìn vào mắt Trần Phàm, tò mò hỏi:
"Trần tiên sinh, vừa rồi nghe nói ngươi chính là ông chủ của Hứa Tình Nhu?"
Hạ Mộng Vũ cũng có theo dõi tiết mục "đại minh tinh tương lai", nàng cũng rất thích Hứa Tình Nhu, nghe nói Trần Phàm lại là ông chủ phía sau màn của Hứa Tình Nhu, không nhịn được hiếu kỳ hỏi.
Trần Phàm nhàn nhạt gật đầu cười.
Hạ Mộng Vũ kinh ngạc hơn nói: "Oa, lần trước tại nhà ngươi ăn cơm, ta quá sơ sót, cũng không biết ngươi chính là ông chủ của Hứa Tình Nhu."
Hạ Mộng Vũ nhớ lại chuyện ăn cơm tại biệt thự của cha Trần Phàm lần trước, lúc đó căn bản không thể ngờ được Trần Phàm, người nhìn qua tựa như cậu trai nhà bên, vậy mà lại là ông chủ của đại minh tinh Hứa Tình Nhu.
Không thể không nói, thân phận ông chủ này quá khác thường với vẻ bề ngoài trẻ trung của Trần Phàm, thật sự ngoài dự liệu.
Đôi mắt đẹp của Hạ Mộng Vũ càng thêm tò mò nhìn Trần Phàm, ấn tượng của nàng về Trần Phàm càng thêm sâu sắc.
【Đinh】 【Chúc mừng kí chủ, nhận được độ thiện cảm của Hạ Mộng Vũ: +3】 【Độ hảo cảm của Hạ Mộng Vũ: 17】 【Chúc mừng kí chủ nhận được phần thưởng ngẫu nhiên: 1 điểm phòng ngự】 Nghe được tiếng thông báo nhận thưởng, Trần Phàm càng thêm mừng rỡ, mỗi lần nghe được loại âm thanh thông báo này, liền mang ý nghĩa bản thân đang từng chút một mạnh lên.
Cảm giác này khiến Trần Phàm vô cùng sung sướng, ánh mắt Trần Phàm mang theo ý cười nhìn Hạ Mộng Vũ một cái, càng muốn cùng nàng kết giao nhiều hơn.
Trần Phàm làm bộ giật mình nói: "Ngươi vừa nhắc ta mới nhớ, lần trước nhìn thấy ngươi ta cũng có chút sơ sót."
Hạ Mộng Vũ nghi hoặc chớp chớp đôi mắt đẹp, nhìn Trần Phàm hỏi: "Ngươi cũng sơ sót? Sơ sót cái gì?"
Trần Phàm cười tủm tỉm nói: "Ta sơ sót, thì ra lúc đó vị bác sĩ đến xinh đẹp như vậy, ta thế mà không chú ý."
Đối với phụ nữ mà nói, không có gì so với việc khen nàng xinh đẹp có thể khiến nàng vui vẻ hơn.
Hạ Mộng Vũ nghe được lời khen của Trần Phàm, nụ cười trên khóe miệng như sắp không nhịn được, che miệng cười nói: "Trần tiên sinh thật là biết cách dỗ con gái vui."
【Đinh】 【Chúc mừng kí chủ, nhận được độ thiện cảm của Hạ Mộng Vũ: +2】 【Độ hảo cảm của Hạ Mộng Vũ: 19】 【Chúc mừng kí chủ nhận được phần thưởng ngẫu nhiên: 1 điểm nhanh nhẹn】 Trần Phàm cũng cười, trong đầu vang lên âm thanh độ hảo cảm tăng lên, đúng là, con gái ai chẳng thích dỗ ngon dỗ ngọt, cho dù là những câu nói tình cảm quê mùa một chút, cũng có thể khiến con gái vui vẻ không thôi.
Trần Phàm vừa đùa vui với Hạ Mộng Vũ, khoảng cách giữa hai người nhất thời biến mất không ít, không khí trở nên nhẹ nhàng vui vẻ.
Lúc này, từ một văn phòng phía trước, vừa có một nữ bác sĩ trang điểm đậm bước ra, lập tức phá hỏng bầu không khí vui vẻ nhẹ nhàng này.
Nữ bác sĩ này nhìn thấy Hạ Mộng Vũ ở bên cạnh một người đàn ông trẻ tuổi, nét mặt tươi cười như hoa, trong mắt lập tức lóe lên một tia lạnh lẽo.
Nữ bác sĩ hai tay khoanh trước ngực đứng phía trước, cười lạnh một tiếng, nói ra với giọng điệu quái gở âm dương:
"Hừ, bác sĩ Hạ, mới câu được bác sĩ Triệu, giờ lại câu được tiểu bạch kiểm từ đâu ra vậy?"
Nữ bác sĩ trang điểm đậm này tên là Nhậm Ngọc Mai, thầm mến bác sĩ Triệu khoa đông y, nhưng bác sĩ Triệu này lại một mực theo đuổi Hạ Mộng Vũ, cho nên Nhậm Ngọc Mai luôn bất mãn với Hạ Mộng Vũ, lời lẽ lạnh lùng.
Lời Nhậm Ngọc Mai nói vô cùng vô lễ, khiến Trần Phàm cũng có chút hoảng hốt.
Hạ Mộng Vũ sững sờ, khi nàng thấy rõ là Nhậm Ngọc Mai, nụ cười trên mặt lập tức biến mất không còn dấu vết.
Hạ Mộng Vũ tức giận nói: "Bác sĩ Nhậm cô nói bậy gì vậy? Ta không có hứng thú với bác sĩ Triệu, là hắn cứ bám lấy ta!"
Hạ Mộng Vũ tức giận đến mặt cũng đỏ lên, một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi như nàng sao chịu nổi lời gièm pha này, hơn nữa trong lòng nàng cũng rất tủi thân, nàng luôn giữ khoảng cách với bác sĩ Triệu đó, nhưng cái gã họ Triệu kia cứ dây dưa không thôi, thật đáng ghét.
Nhậm Ngọc Mai khinh miệt lạnh lùng nhìn Hạ Mộng Vũ, căn bản không tin lời cô nói, tiếp tục giễu cợt nói: "Đừng có giả vờ thanh cao, tôi đã sớm hỏi bác sĩ Triệu, hắn nói là cô cứ treo hắn, muốn lên chức cũng không thể như vậy chứ?"
Hạ Mộng Vũ càng thêm tức giận, nhưng nghĩ phải dẫn Trần Phàm đi phòng trung tâm quản lý bệnh viện, nên không muốn dây dưa nhiều với Nhậm Ngọc Mai.
Hạ Mộng Vũ nói với Trần Phàm: "Trần tiên sinh chúng ta đi thôi, cô ta nói bậy bạ đó, chúng ta đừng để ý đến cô ta."
Không ngờ, Trần Phàm lại lạnh nhạt nhìn Nhậm Ngọc Mai hỏi: "Cô tên gì? Làm chức vụ gì?"
Nhậm Ngọc Mai sững sờ, không ngờ Trần Phàm lại hỏi như vậy.
Nhậm Ngọc Mai khinh miệt đánh giá Trần Phàm một cái nói: "Liên quan gì đến cậu, cậu là ai? Cậu hỏi làm gì?"
Trần Phàm lãnh đạm liếc qua bảng tên trên ngực Nhậm Ngọc Mai, hờ hững nói: "Cô tên là Nhậm Ngọc Mai đúng không. Bác sĩ Nhậm, khi làm việc thì nên chú ý đến công việc chính của mình, đừng để ý đến những chuyện không liên quan."
Hiện tại tất cả cổ phần của bệnh viện Cẩm Tú này đều thuộc về Trần Phàm, Trần Phàm là ông chủ lớn duy nhất.
Trần Phàm dạo này bận nhiều việc quá, nên chưa tới thị sát qua, nhưng Trần Phàm cũng xem qua báo cáo tài chính của bệnh viện Cẩm Tú, là bệnh viện tư nhân lớn nhất Hàng Thành, báo cáo tài chính năm nay lại thua lỗ, Trần Phàm không hài lòng lắm.
Hơn nữa với tư cách là ông chủ, Trần Phàm cũng không muốn thấy đồng nghiệp trong bệnh viện lại có mối quan hệ căng thẳng như vậy.
Lần đầu tiên đến bệnh viện, liền gặp phải một bác sĩ như Nhậm Ngọc Mai, đối với đồng nghiệp cay nghiệt không nể nang, có thể thấy vấn đề của bệnh viện Cẩm Tú này rất nghiêm trọng.
Trần Phàm cũng có chút không vui, nên lên tiếng phê bình Nhậm Ngọc Mai vài câu.
Không ngờ lần này lại như châm ngòi nổ, Nhậm Ngọc Mai lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Phàm một cái, liền nổi giận mắng: "Tiểu bạch kiểm từ đâu ra? Chuyện bệnh viện chúng tôi cậu quản được chắc?"
Nhậm Ngọc Mai tràn đầy oán khí với Hạ Mộng Vũ, đối với Trần Phàm bên cạnh Hạ Mộng Vũ càng không có sắc mặt tốt, cho rằng Trần Phàm là tình nhân của Hạ Mộng Vũ.
Nhìn thấy thái độ của Nhậm Ngọc Mai, Trần Phàm hoàn toàn cạn lời, rất muốn làm ngay lập tức đuổi việc cô ta.
Nhưng nghĩ Hứa Tình Nhu đang sốt ruột muốn gặp Hứa phụ, Trần Phàm cũng không lãng phí thời gian, quay người rời đi nói: "Chúng ta đi trước đi, sau này sẽ tính sổ với cô ta."
Nhìn thấy Trần Phàm xoay người rời đi, Nhậm Ngọc Mai cho rằng Trần Phàm nhất định là sợ cô ta.
Nhậm Ngọc Mai lộ ra nụ cười chiến thắng trên mặt, đối với bóng lưng của Trần Phàm giễu cợt nói: "Ồ, tìm tôi tính sổ? Tôi sợ quá, xì! Văn phòng Nhậm Ngọc Mai tôi ở ngay đây, có gan thì đến đây mà tìm bà tính sổ!"
Trần Phàm quay đầu, lộ ra một nụ cười lạnh nhạt với Nhậm Ngọc Mai: "Hy vọng cô đừng hối hận vì những gì vừa nói."
Nhậm Ngọc Mai sững sờ, cảm thấy trong nụ cười của Trần Phàm có ẩn ý cổ quái, nhưng làm sao cô ta nghĩ đến người Trần Phàm trước mặt này chính là chủ tịch hội đồng quản trị của bệnh viện Cẩm Tú?
Nhậm Ngọc Mai cũng lười nghĩ nhiều, khinh miệt nói với Trần Phàm: "Hừ, chỉ biết ba hoa chích chòe đồ vô dụng."
Trần Phàm cũng không để ý đến cô ta, để lại cho cô ta một bóng lưng thản nhiên.
Hạ Mộng Vũ cùng Trần Phàm tiếp tục đi về phía phòng trung tâm quản lý bệnh viện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận