Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú

Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú - Chương 49: Trưởng thành (length: 5853)

Trải qua một đêm điên cuồng, hai người đều ngủ rất say, ngày thứ hai 9 giờ, Trần Phàm mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Trần Phàm còn buồn ngủ xem xét điện thoại di động, lại là Tiếu Mạn Nhã gọi điện thoại tới.
"Tối hôm qua quá điên cuồng, đồng hồ báo thức thế mà đều không đánh thức." Trần Phàm trong lòng thầm nghĩ.
Trần Phàm nhận điện thoại, bên trong thì truyền đến thanh âm dễ nghe của Tiếu Mạn Nhã.
Chỉ bất quá lúc này cái thanh âm dễ nghe kia mang theo một tia không vui: "Trần tổng giám, làm sao ngày thứ hai đi làm thì đến trễ a?"
Ngăn cách điện thoại, Trần Phàm đều dường như thấy được vẻ mặt lãnh nhược băng sơn của Tiếu Mạn Nhã.
Trần Phàm đành phải xin lỗi cười nói: "Tiếu phó tổng à, ta có một chút sự tình, bất quá ngươi yên tâm, mỗi ngày hai tấm nguyên họa nhiệm vụ tuyệt đối sẽ không chậm trễ."
Nghe được thanh âm của Trần Phàm, Tiếu Mạn Nhã tựa hồ bớt giận một chút: "Trần tổng giám, ta cũng không phải nhất định phải thúc ngươi, chỉ là ngươi biết, tiến độ trò chơi này của ta đã rất lạc hậu, cho nên cần phải đuổi một chút tiến độ."
Trần Phàm cúp điện thoại, cũng có chút bất đắc dĩ.
Tuy nhiên làm một thần hào nắm giữ hoàn lại hệ thống, còn phải đi làm khiến hắn khó tránh khỏi có chút im lặng, nhưng Trần Phàm không muốn từ bỏ công việc.
Dù sao Trần Phàm đối với nghệ thuật sáng tác có một loại si mê, đang vẽ tranh có thể cảm nhận được cảm giác thỏa mãn khi biểu đạt nghệ thuật.
Huống hồ, Tiếu Mạn Nhã phong tư yểu điệu kia có sức hấp dẫn không nhỏ đối với hắn, dù sao Tiếu Mạn Nhã nắm giữ thiên phú 【 đông y châm cứu 】 có thể chữa khỏi hai chân của phụ thân, là điều mà Trần Phàm rất muốn có được.
Mà lại muốn chinh phục mỹ nữ có theo đuổi nghệ thuật như Tiếu Mạn Nhã, chỉ dựa vào nện tiền chỉ sợ không thể toại nguyện, còn cần dùng tài hoa để Tiếu Mạn Nhã triệt để tin phục.
Cho nên Trần Phàm vẫn quyết định tiếp tục làm việc tại công ty game Ưu Tái một thời gian.
Ít nhất là trước khi chinh phục được Tiếu Mạn Nhã, sẽ không rời đi.
Trần Phàm hạ quyết tâm, lay tỉnh Chu Ngọc Phỉ vẫn còn ngủ say.
"Tiểu đồ lười, mau rời giường."
Trần Phàm la lớn bên tai Chu Ngọc Phỉ.
Chu Ngọc Phỉ cũng còn buồn ngủ, lười biếng dụi dụi con mắt, lộ ra vẻ thanh tịnh vụng về.
Bất quá, khi Chu Ngọc Phỉ thấy rõ Trần Phàm, lập tức lộ ra nụ cười ôn nhu: "Ngươi mới là tiểu đồ lười đây."
Trần Phàm cười nói: "Tiểu đồ lười mau dậy, đều hơn chín giờ rồi."
Khuôn mặt Chu Ngọc Phỉ nhất thời giật mình, vội vàng nhìn thời gian, vẻ mặt đưa đám nói: "Thế này thì muộn rồi."
Chu Ngọc Phỉ ủy khuất nhìn Trần Phàm, đỏ mặt nói: "Đều tại ngươi, buổi tối hôm qua đòi nhiều lần như vậy."
Trần Phàm mỉm cười nói: "Ai bảo ngươi mê người như vậy, nhất định phải muốn nhiều mấy lần."
Chu Ngọc Phỉ bĩu môi, nhưng lại không nhịn được nở nụ cười.
Trần Phàm cầm lấy bộ đàm, nói với Phương Nhã Văn: "Phương quản lý, giúp chúng ta chuẩn bị bữa sáng."
Trong bộ đàm truyền đến thanh âm dễ nghe của Phương Nhã Văn: "Lập tức tới ngay."
Rất nhanh, Phương Nhã Văn đã mang bữa sáng phong phú xuất hiện ở ngoài cửa.
Trần Phàm cùng Chu Ngọc Phỉ ăn bữa sáng, sau đó lái xe đưa Chu Ngọc Phỉ đến cửa hàng Tuấn Trì 4S.
Xuống xe, Chu Ngọc Phỉ đỏ mặt nói: "Trần ca, khi nào ngươi muốn thì gọi điện cho ta nhé."
Nhìn vẻ mặt đáng yêu tràn ngập nữ tính của Chu Ngọc Phỉ, Trần Phàm không nhịn được lại rung động trong lòng.
Trần Phàm kéo Chu Ngọc Phỉ lại, hôn một hồi mới nói: "Ừm, em mau đi làm đi."
Chu Ngọc Phỉ hôn lên má Trần Phàm nói: "Hẹn gặp lại, anh yêu."
Chu Ngọc Phỉ nhìn chiếc Rolls-Royce biến mất với vẻ mặt yêu thương, mới quay người hướng cửa hàng Tuấn Trì 4S đi vào.
Lâm Toa Toa cùng Vương Trân Mỹ đã có mặt ở trong tiệm, đang tám chuyện rất hăng say.
Vương Trân Mỹ nhìn Chu Ngọc Phỉ đi với tư thế hơi mất tự nhiên, thì lên giọng như một lão tài xế: "Ừm, xem ra Tiểu Chu tối qua đã trải qua không ít đấy."
Lâm Toa Toa, trưởng cửa hàng, cũng nhìn với ánh mắt sâu sắc: "Đúng vậy a, Tiểu Chu cuối cùng cũng trưởng thành rồi."
Khóe miệng hai người đều hiện lên nụ cười đầy ẩn ý.
Thế nhưng, khi hai người nhìn rõ chiếc túi xách màu cam mà Chu Ngọc Phỉ đang mang trên tay.
Hai người đều kinh ngạc hít một hơi khí lạnh.
Trưởng cửa hàng Lâm Toa Toa kinh ngạc nói: "Cái này, chẳng lẽ là chiếc túi bạch kim phiên bản giới hạn toàn cầu của Hermes sao?"
Khuôn mặt Vương Trân Mỹ không thể tin được, mắt trợn tròn.
Vị trí của chiếc túi bạch kim này trong lòng phụ nữ, giống như vị trí của một chiếc xe sang trọng cao cấp trong lòng đàn ông, đều có lực sát thương chí mạng đối với tất cả phụ nữ.
Vương Trân Mỹ kinh ngạc đến mức hô hấp cũng dồn dập: "Không sai, chính là cái túi bạch kim đó, trời ơi, sao Tiểu Chu lại có thể có một chiếc túi đắt tiền như vậy?"
Lâm Toa Toa vừa nghĩ, lập tức giật mình: "Trước kia chưa từng thấy Tiểu Chu cầm cái túi này, hôm qua hẹn hò với Trần lão bản kia một lần, hôm nay đã cầm chiếc túi đắt tiền thế này đến làm rồi sao?"
Vương Trân Mỹ khó tin nói: "Chẳng lẽ là Trần lão bản kia mua cho cô ấy?"
Lâm Toa Toa cùng Vương Trân Mỹ đều cảm thấy không thể tin nổi.
Trong đầu các nàng đều hiện ra hình ảnh của Trần Phàm.
Rốt cuộc là lão bản như thế nào mới có thể xa hoa đến mức này, chiếc túi bạch kim này có giá hơn 1 triệu tệ, quả thực đáng sợ.
Chu Ngọc Phỉ khập khễnh bước vào cửa hàng Tuấn Trì 4S, liền thấy trưởng cửa hàng Lâm Toa Toa, nhân viên Vương Trân Mỹ, còn có mấy nữ nhân viên bán hàng khác cũng đều đang nhìn chiếc túi bạch kim trên tay nàng với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ và thèm muốn.
Lâm Toa Toa kinh ngạc hỏi: "Tiểu Chu, chiếc túi bạch kim này là Trần lão bản tặng cho em sao?"
Chu Ngọc Phỉ cũng không nhịn được lộ ra nụ cười, không thể không nói những ánh mắt thèm muốn ngưỡng mộ này thỏa mãn lòng hư vinh của nàng vô cùng lớn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận