Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú

Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú - Chương 226: Sẽ không bạc đãi ngươi (length: 7936)

William đến giờ vẫn chưa từng cảm thụ loại cảm giác bị thất bại này, hắn không thể tiếp nhận hiện thực này.
Điền Minh Lợi có chút sợ hãi, hắn chưa từng thấy qua William tức giận như vậy, hắn thận trọng hỏi: "William, bây giờ làm sao?"
William lạnh hừ một tiếng: "Ta muốn khiêu chiến cái kia đặc chiến đội Sở Khê Đình! Một tuần sau, ta sẽ xâm nhập trang chủ Lãnh Ưng đặc chiến đội! Oh my god, Lãnh Ưng đặc chiến đội? Cái tên ngu xuẩn hết sức!"
Nghe được cái tên "Sở Khê Đình" này, Điền Minh Lợi ngẩn người, trong đầu hắn hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp.
Khi học ở đại học Princeton, Điền Minh Lợi và Sở Khê Đình là bạn học.
Toàn lớp hơn ba mươi người, Sở Khê Đình hầu hết các môn đều đứng nhất, còn Điền Minh Lợi thì xếp thứ hai.
Sau khi tốt nghiệp, Sở Khê Đình chọn về Hạ quốc phát triển, bị Điền Minh Lợi cười nhạo một thời gian dài.
Trong lòng Điền Minh Lợi, chỉ có ở lại nước Mỹ văn minh phát triển, mới là lựa chọn đúng đắn.
Lúc này, Điền Minh Lợi lại một lần nữa nghe được tên Sở Khê Đình, khiến hắn không khỏi có chút kinh ngạc.
Điền Minh Lợi thầm nghĩ trong lòng: "Không thể nào, Sở Khê Đình tuy thành tích học tập tốt, nhưng không thể là đối thủ của thiên tài William."
Sáng sớm hôm sau, Trần Phàm đúng giờ đến công ty game Ưu Tái làm việc.
Tâm tình Trần Phàm khá tốt, hôm qua độ hảo cảm của Tiếu Mạn Nhã đã đột phá 50, còn thu thập được thiên phú màu vàng kim truyền thuyết của nàng 【 Đông y châm cứu 】.
Trần Phàm quyết định mấy ngày nay sẽ tìm thời gian, chữa khỏi chân tê liệt cho phụ thân.
Vừa bước vào văn phòng ngồi xuống, một trận gió thơm mê người ập đến, một bóng hình xinh đẹp tuyệt trần bước đến, đặt một phần bữa sáng thơm ngát lên bàn làm việc của Trần Phàm.
Trần Phàm quay đầu nhìn lại, nhất thời có chút kinh diễm.
Tiếu Mạn Nhã hôm nay mặc một chiếc áo len cổ cao màu xanh nhạt, bao phủ vừa vặn vòng 1 phát triển đến mức dị thường vượt quá quy tắc, đứng thẳng căng tròn, quả thực như rung rinh, chỉ cách Trần Phàm một gang tay. Eo nhỏ của nàng thắt một chiếc thắt lưng màu đen, thân dưới là một chiếc quần dài trắng ôm sát, cũng khắc họa đường cong chân vô cùng đẹp mắt.
Mà Tiếu Mạn Nhã mang vẻ mặt xinh đẹp với nụ cười rạng rỡ, đôi mắt đẹp mỉm cười nhìn Trần Phàm.
Xem ra hôm qua Trần Phàm đã giải trừ nguy cơ virus cho Tiếu Mạn Nhã, khiến hảo cảm của Tiếu Mạn Nhã dành cho Trần Phàm tăng lên không ít.
Nhìn đến điểm tâm, trong lòng Trần Phàm cảm thấy ấm áp cười nói: "Mạn Nhã, là em mang điểm tâm cho ta sao?"
Thời gian Trần Phàm đến công ty không cố định, nên Tiếu Mạn Nhã đã rất lâu không mang điểm tâm cho Trần Phàm, hôm nay lại chủ động mang điểm tâm đến, khiến Trần Phàm có chút ngoài ý muốn.
Hơn nữa, Trần Phàm trước đây đều gọi nàng là "Phó tổng Tiếu", hôm nay lại thân mật gọi nàng là Mạn Nhã.
Tiếu Mạn Nhã cũng không giận, đôi mắt đẹp mang theo ý cười gật đầu nói: "Đúng vậy, hôm qua thực sự rất cảm ơn anh, nếu không phải anh giải được virus, em cũng không biết phải làm thế nào."
Trần Phàm cười nhạt một tiếng: "Em thật muốn cảm ơn ta sao?"
Tiếu Mạn Nhã chăm chú gật đầu nói: "Đúng vậy, ngày hôm qua cái virus đáng sợ như vậy, cả người quân đội cũng bó tay không làm gì được, nếu không phải anh, ta không biết hậu quả sẽ ra sao."
Tiếu Mạn Nhã là phát ra từ nội tâm cảm kích Trần Phàm, nếu không có Trần Phàm, dự án thần thoại màu trắng trực tiếp tuyên cáo thất bại.
Trần Phàm nhìn đôi mắt đẹp của Tiếu Mạn Nhã, cười híp mắt nói: "Muốn cảm ơn ta, như vậy vẫn chưa đủ nha."
Ánh mắt Trần Phàm mang theo một tia ám chỉ nóng bỏng.
Sau khi độ hảo cảm của Tiếu Mạn Nhã tăng lên rất nhiều, quan hệ hai người cũng có chút ấm lên, Trần Phàm có chút không hài lòng với hiện tại, muốn được phần thưởng vui vẻ hơn.
Tiếu Mạn Nhã thấy ánh mắt nóng rực của Trần Phàm, nàng cũng cảm nhận được điều gì đó, gương mặt lập tức nóng lên.
Nội tâm nàng không ghét Trần Phàm, nên hành động của Trần Phàm không làm nàng phản cảm, mà ngược lại khiến tim nàng đập thình thịch, có cảm giác căng thẳng như nai con xông loạn.
Đây là lần đầu tiên Tiếu Mạn Nhã có cảm giác tim đập đỏ mặt như vậy trước mặt một người đàn ông.
Tiếu Mạn Nhã đỏ mặt, giọng nói trở nên mềm mại nhỏ nhẹ nói: "Vậy. . . Vậy anh muốn gì?"
Ánh mắt Trần Phàm không kiềm được lướt xuống từ khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Tiếu Mạn Nhã thật sự quá gợi cảm, khiến người ta có một loại xúc động nào đó.
Trần Phàm cười nhạt nói: "Ít nhất phải một cái ôm mới vui vẻ chứ."
Tiếu Mạn Nhã cũng thấy ánh mắt Trần Phàm nhìn chỗ nào, nàng càng thẹn thùng, khuôn mặt dường như có thể nhỏ ra máu, dịu dàng nói: "Hôm qua không phải ôm... Ôm rồi sao?"
Trần Phàm lại cười hì hì lắc đầu nói: "Hôm qua nhiều người quá, ta muốn một cái ôm trong thế giới hai người."
Hôm qua khi giải mã virus, Tiếu Mạn Nhã đã không kiềm được nhào vào lòng Trần Phàm.
Cảm giác đó khiến Trần Phàm khó quên, Trần Phàm rất muốn ôn lại một chút.
Tiếu Mạn Nhã đôi mắt đẹp thẹn thùng liếc nhìn ra cửa, khẩn trương nói: "Hay là để lúc khác đi, đây là công ty, lỡ như đồng nghiệp thấy được sẽ không tốt."
Nghe Tiếu Mạn Nhã nói, Trần Phàm trong lòng thì mừng như điên, Tiếu Mạn Nhã không trực tiếp từ chối, mà chỉ nói đổi thời gian khác, điều đó chứng tỏ rất có hi vọng.
Trần Phàm lại không muốn chờ đợi, hắn trực tiếp đi đóng cửa ban công lại, mỉm cười nói: "Như vậy không có đồng nghiệp nào thấy được."
Trần Phàm bước đến trước mặt Tiếu Mạn Nhã, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ngọc của nàng.
Tiếu Mạn Nhã đã vừa căng thẳng vừa thẹn thùng, nhưng gương mặt tươi cười ôn hòa của Trần Phàm áp lại gần, khiến nàng có chút choáng ngợp.
Đôi mắt đẹp của Tiếu Mạn Nhã ngơ ngẩn nhìn Trần Phàm, cảm thấy nụ cười của Trần Phàm có một loại ma lực có thể khiến người ta cảm thấy an toàn, bình tĩnh, dường như chỉ cần hắn ở bên cạnh, thì không ai có thể tổn thương được mình.
Trong mũi của Tiếu Mạn Nhã, cũng ngửi thấy mùi vị khí chất đàn ông cường tráng của Trần Phàm, khiến nàng lập tức có chút mê mẩn thất thần.
Giây phút sau, hơi thở của Trần Phàm cũng bao vây lấy Tiếu Mạn Nhã.
Trần Phàm kéo nhẹ tay ngọc của Tiếu Mạn Nhã, kéo nàng vào trong ngực.
Tiếu Mạn Nhã thẹn thùng muốn vùng ra, nhưng bị Trần Phàm ôm chặt lấy phía sau lưng, không cách nào thoát khỏi.
Tiếu Mạn Nhã đành mặc Trần Phàm ôm lấy.
Tiếu Mạn Nhã lúc đầu còn rất cứng đờ, dần dần cơ thể cũng mềm nhũn ra, đầu nàng nhẹ nhàng tựa vào vai Trần Phàm, đôi mắt đẹp cũng từ từ khép lại.
Hai người ôm nhau chặt, cả hai có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của đối phương.
Trần Phàm lại một lần nữa cảm nhận loại cảm giác thơm nồng xộc vào mũi, mềm mại đầy đặn.
Hai người đều cảm thấy một sự rung động của tâm hồn, linh hồn cũng cảm thấy yên tĩnh và thỏa mãn.
Trần Phàm và Tiếu Mạn Nhã đều không nói gì, trong phòng làm việc yên tĩnh, hai người ôm chặt lấy nhau, hít hà mùi hương trên người đối phương, trong lòng đều cảm nhận được một loại thỏa mãn yên bình.
Hai người thậm chí hy vọng thời gian có thể ngừng trôi, để khoảnh khắc này có thể mãi mãi kéo dài.
Tiếu Mạn Nhã nhẹ nhàng mở miệng nói: "Trần Phàm anh hứa với em, mãi mãi không rời khỏi phòng làm việc của em được không?"
Sau khoảng thời gian hợp tác này, Tiếu Mạn Nhã đã dần dần nảy sinh một cảm giác ỷ lại vào Trần Phàm.
Nếu Trần Phàm rời đi, Tiếu Mạn Nhã sẽ cảm thấy không làm tiếp trò chơi được nữa.
Trần Phàm thổi vào vành tai trắng nõn của Tiếu Mạn Nhã một cách mập mờ: "Vậy phải xem em có tốt với ta không thôi."
Tiếu Mạn Nhã chăm chú cam đoan: "Em đương nhiên sẽ không bạc đãi anh."
Nghe được lời hứa của Tiếu Mạn Nhã, trong lòng Trần Phàm cũng cảm thấy một sự thỏa mãn ngọt ngào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận