Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú

Thần Hào Hẹn Hò Hệ Thống, Ta Có Thể Thu Thập Mỹ Nữ Thiên Phú - Chương 161: Trần Phàm là soạn nhạc thiên tài? (length: 8045)

Nhưng là sự thật bày ở trước mắt, lại không phải do nàng không tin.
“Chẳng lẽ Trần đổng là cái soạn nhạc thiên tài?” Diệp Tư Viện cảm giác mình đối "thiên tài" có cái gì hiểu lầm, nhất định phải một lần nữa định nghĩa một chút cái gì gọi là thiên tài.
【 đinh 】 【 chúc mừng ký chủ, thu hoạch được Diệp Tư Viện độ thiện cảm: +17 】 【 Diệp Tư Viện hảo cảm độ: 17 】 Trần Phàm nghe được hảo cảm độ tăng lên âm thanh, khóe miệng cũng câu lên một vệt ý cười, xem ra “sau cơn mưa trời lại sáng” cũng rất phù hợp khẩu vị của Diệp Tư Viện, nếu không thì không có khả năng lập tức gia tăng nhiều như vậy hảo cảm độ.
Một lát sau, Diệp Tư Viện cũng kích động, bộ ngực đầy đặn của nàng vì hưng phấn mà kịch liệt phập phồng.
“Nếu như Hứa Tình Nhu thật tại ngày 25 tháng 7 phá quán buổi diễn đầu tiên lúc, hát lên cái khúc kinh diễm tuyệt luân “sau cơn mưa trời lại sáng” này, nói không chừng thật sự sẽ một lần nổi tiếng, chúng ta Khải Di giải trí thật sự có tương lai a…” Diệp Tư Viện nghĩ như vậy, không nhịn được hưng phấn lên.
Rất nhanh, Diệp Tư Viện gọi điện thoại cho Trần Phàm.
Diệp Tư Viện nghĩ lại tới trước đó đối với Trần Phàm hoài nghi, nàng cảm thấy có chút xấu hổ, ấp úng nói:
“Trần đổng sự trưởng, ca khúc sau cơn mưa trời lại sáng tôi xem, xác thực phi thường dễ nghe, thật sự là do ngài viết sao?” Trần Phàm lạnh nhạt nói: “Cái đó không phải vậy sao?” “Trần đổng sự trưởng, tôi... Tôi nói xin lỗi ngài, tôi thật không nghĩ tới, ngài thế mà lại biết soạn nhạc, mà còn viết ra ca vô cùng hay!” Diệp Tư Viện trong điện thoại xin lỗi Trần Phàm.
Nghe được giọng nói thành khẩn của Diệp Tư Viện, Trần Phàm ngược lại có mấy phần hảo cảm với nàng, không ngờ vị nữ quản lý xinh đẹp này lại có thể bỏ qua thể diện, thành khẩn nói xin lỗi với mình.
Trần Phàm lạnh nhạt nói: “Không cần xin lỗi, ngươi lập tức sắp xếp phòng thu âm tốt nhất, đem ca khúc hoàn thành thu âm, sau đó để Hứa Tình Nhu luyện tập nhiều lần, chuẩn bị ngày 25 tháng 7 tới biểu diễn buổi diễn đầu tiên kinh diễm của đại minh tinh.” “Vâng! Tôi lập tức đi làm!” Diệp Tư Viện vội vàng đáp ứng, nàng cũng vô cùng kích động.
Diệp Tư Viện một giây đồng hồ cũng không muốn lãng phí, lập tức xuống lầu, lái xe đi về phía một phòng thu âm có tên là Pháo Hoa Ba Tháng.
Cái phòng thu âm Pháo Hoa Ba Tháng này là phòng thu âm hàng đầu ở Hàng Thành, phí cũng là đắt nhất.
Nhưng Diệp Tư Viện muốn hiệu quả thu âm tốt nhất, đương nhiên phải tìm phòng thu âm tốt nhất.
Cái Pháo Hoa Ba Tháng này đã từng hợp tác với các minh tinh nổi tiếng nhất cả nước, thành tích huy hoàng nhất là chế tác ca khúc hot đứng đầu bảng xếp hạng bán chạy.
Toàn bộ Hàng Thành, nếu như Pháo Hoa Ba Tháng nhận thứ hai, sẽ không có phòng thu âm nào dám nhận thứ nhất.
Trong mắt Diệp Tư Viện, toàn bộ Hàng Thành chỉ có Pháo Hoa Ba Tháng mới xứng với ca khúc đạt tiêu chuẩn “sau cơn mưa trời lại sáng” này.
Phòng thu âm Pháo Hoa Ba Tháng, Âm Nhạc Tổng Giám Cố Thanh nhíu mày, mí mắt nhẹ nhàng nhấc lên, ánh mắt khó nén khinh miệt nhìn thoáng qua Diệp Tư Viện.
“Chế tác khẩn cấp? Các người Khải Di giải trí không biết tiêu chuẩn phí của Pháo Hoa Ba Tháng chúng tôi sao? Phí chế tác một bài thu âm là 100 vạn, khẩn cấp thì phải gấp đôi.” Cố Thanh cầm lấy một cái giũa móng tay thon dài, tự mình cẩn thận mài móng tay trơn bóng, có chút không coi Diệp Tư Viện ra gì, tiếp tục nói:
“Không giấu gì cô, mấy bài ca khúc mới của Quang Nghệ ảnh thị tập đoàn cũng đang mời chúng tôi làm thu âm chế tác, còn xếp lịch rồi.” Diệp Tư Viện cũng không tức giận, cười nhạt nói: “Ca khúc này công ty chúng tôi rất coi trọng, cho nên cần khẩn cấp, phí thì không thành vấn đề.” Cố Thanh kiêu ngạo thổi thổi bụi phấn trên giũa móng tay, mắt cũng không buồn nhấc hỏi: “Quan trọng lắm sao? Là vị lão sư nào soạn nhạc vậy?” Diệp Tư Viện lạnh nhạt nói: “Bút danh là Phàm Trần.” Cố Thanh khinh miệt bĩu môi nói: “Chưa từng nghe qua à? Là tác giả mới sao?” Nhìn thấy vẻ mặt ngạo mạn của Cố Thanh, Diệp Tư Viện cũng không nổi giận, cô rất hiểu con người Cố Thanh không phải là kẻ nịnh hót.
Cố Thanh rất tài năng, nhưng ỷ vào tài mà kiêu ngạo, rất xem thường người bình thường.
Nhưng một khi gặp được thiên tài ưu tú hơn mình, hắn sẽ sinh lòng tôn kính.
Diệp Tư Viện nhẫn nại nói: “Cái vị Phàm Trần này, thật ra là đổng sự trưởng kiêm cổ đông công ty truyền thông Khải Di của chúng tôi.” Cố Thanh vừa nghe xong thì lập tức tỏ vẻ ghét bỏ, phảng phất như nhìn thấy cái gì đó dơ bẩn: “Diệp quản lý, đổng sự trưởng các cô chỉ làm tác phẩm tốn tiền đồ bỏ đi thôi, cô lại để Pháo Hoa Ba Tháng chúng tôi khẩn cấp chế tác? Đùa gì thế.” Cố Thanh cho rằng bài hát này là thứ mà mấy công tử ông chủ học đòi văn vẻ, viết để cho có lệ.
Rất nhiều phú nhị đại tự cho là mình rất có tài, tự bỏ tiền túi ra bài đơn khúc, dùng để tự huyễn bản thân.
Cố Thanh thật lòng xem thường đám phú nhị đại học đòi văn vẻ này.
Diệp Tư Viện cười nhạt một tiếng, phản ứng của Cố Thanh này, so với khi cô vừa nghe Trần Phàm muốn viết ca thì hầu như giống nhau.
Diệp Tư Viện đặt nhẹ nhàng bản nhạc phổ ra bàn, đã tính trước nói: “Cố Giám đốc, anh xem kỹ rồi hãy nói.” Cố Thanh khinh thường nhếch khóe miệng, liếc qua bản nhạc phổ với ánh mắt khinh miệt, chỉ vài giây sau, con ngươi của hắn chấn động mạnh, lập tức cúi đầu, trừng lớn hai mắt nhìn vào bản nhạc phổ, miệng thì ngân nga theo giai điệu.
Cố Thanh là một nhà sản xuất âm nhạc đỉnh cấp, trình độ đương nhiên rất cao, mới nhìn được một nửa đã vỗ tay khen ngợi, kích động đến mức run rẩy cả người.
“Cái này, cái này, cái này, độ hoàn chỉnh quá cao! Giai điệu tự nhiên thành vậy, đây là con người có thể viết ra được sao?” Hắn cũng cảm nhận được sự kinh diễm của thiên phú soạn nhạc cấp mười.
“Quá thần, quá thần, đây là lần đầu tiên tôi nghe được giai điệu êm tai như vậy.” “Cái Phàm Trần này quá tuyệt, quả thực là xuất thần nhập hóa, tiên âm hạ phàm.” “Diệp quản lý, tôi nguyện ý miễn phí cho cô chế tác, chỉ cần lúc phát hành ca khúc mang tên Pháo Hoa Ba Tháng là được.” Thái độ của Cố Thanh lập tức thay đổi 180°, vẻ mặt thành khẩn, cung kính như một học sinh tiểu học, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo bất thuần trước đó.
Diệp Tư Viện không nhịn được muốn bật cười, nhưng vẫn cố nhịn nói ra: “Vậy thì tốt, chúng ta ký hợp đồng khẩn cấp đi, còn có cả hiệp nghị bảo mật.” Hiệp nghị bảo mật đương nhiên là để ước thúc phòng thu âm Pháo Hoa Ba Tháng, không thể để lộ bất kỳ thông tin gì trước ngày 25 tháng 7.
Cố Thanh cũng kích động nói: “Ký ngay lập tức!” Sau khi hai người ký kết hợp đồng xong, Cố Thanh lập tức một đầu đâm vào phòng thu, tập trung chế tác ca khúc thu âm “sau cơn mưa trời lại sáng”.
...
Hàng Thành góc đông nam, có một cái hồ nhỏ.
Trong hồ nhỏ có một hòn đảo nhỏ, trên đó xây một tòa biệt thự sang trọng.
Toàn bộ Hàng Thành, chỉ có một tòa biệt thự này được xây ở giữa hồ trên đảo nhỏ, có thể thấy địa vị của chủ nhân tôn quý và giàu có đến mức nào.
Trong biệt thự xa hoa, một con cự mãng màu xanh đang quấn quanh ở giữa căn phòng lớn rộng rãi.
Điều khiến người ta kinh ngạc là, trên con cự mãng màu xanh đó, một người đàn ông đang giẫm đạp một người phụ nữ.
Thân thể người đàn ông cường tráng, để một mái tóc vuốt ngược bóng loáng, trong ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo, đang ở trên cao nhìn xuống người phụ nữ bên dưới đang căng thẳng.
Người phụ nữ có tấm lưng bóng loáng bị áp chặt vào da con cự mãng lạnh băng, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nguyên bản cũng trở nên nhợt nhạt, chỉ hy vọng người đàn ông nhanh chóng xong việc…
Bạn cần đăng nhập để bình luận