Ta Một Con Rắn, Dạy Dỗ Một Đám Ma Đầu Rất Hợp Lý Đi
Chương 87: Đài cao trên dưới
**Chương 87: Trên Dưới Đài Cao**
Ngày mười lăm tháng tám, khi màn đêm buông xuống.
Trong tiếng "két", cửa thành bắc của Long Thành mở ra một lối nhỏ.
Lạc Tinh Hà nắm tay nhỏ của Triệu Huyên Nhi, một già một trẻ rời khỏi thành.
Phía bắc nước Ngụy giáp giới với nước Tố, đời đời chinh phạt liên miên, giữa hai nước có một vùng đất vô chủ, gọi là Dã Vọng bình nguyên, được xem như điểm dừng chân chiến lược ngầm định của quân chủ hai nước.
"Thảo!"
"Sư phụ, rất nhiều, rất nhiều cỏ tươi nha!"
Dưới ánh trăng, Dã Vọng bình nguyên giống như ruộng lúa mạch xanh tươi, gió đêm mát mẻ thổi qua, yên tĩnh lay động ở nơi xa.
Triệu Huyên Nhi có đôi mắt đen nhánh như sơn, sáng lóng lánh, tránh thoát khỏi bàn tay Lạc Tinh Hà, như cún con vui đùa trên bình nguyên rộng lớn.
Phía bắc Long Thành, rừng rậm xanh ngắt, trăm sông khuấy động.
Phía nam Long Thành, núi sông đổ nát, cây cỏ suy bại.
Nếu có tiên nhân ở trên không trung Long Thành nhìn xuống, chắc chắn sẽ ngạc nhiên phát hiện, Dã Vọng bình nguyên như một thanh thúy kiếm, chia cắt Ngụy làm hai nước phân biệt rõ ràng.
Một mặt vui vẻ phồn vinh, một mặt thối rữa, mục nát.
Lạc Tinh Hà chắp hai tay sau lưng, ngóng nhìn nơi cuối cùng của Dã Vọng bình nguyên.
Trong đôi mắt tang thương của lão đạo, đều phản chiếu một tòa thành trì nguy nga đèn đuốc sáng trưng, đó là Phong Thành.
Là Phong Thành, cửa ải quan trọng của quốc gia, Long Thành là Cự Phong Quan của nước Ngụy.
Hai tòa quái vật khổng lồ xa xa nhìn nhau, đã có ngàn năm kéo dài tuế nguyệt.
Bỗng nhiên, tiếng cười vui im bặt.
Triệu Huyên Nhi ngơ ngác nhìn vị thanh niên đang chạy chầm chậm đến trong làn cỏ chập trùng.
Thanh niên thân hình cao to, lông mày như núi xa, mắt tựa sao trời.
Áo trắng bị gió đêm thổi phiêu dật.
Đi tới gần, thanh niên tay cầm quạt giấy hướng Lạc Tinh Hà ôm quyền, khẽ mỉm cười nói: "Sư huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
"Hừ ~ "
Nhìn gương mặt thanh niên còn xinh đẹp hơn nữ nhân mấy phần, trắng nõn tinh tế.
Lạc Tinh Hà hừ lạnh một tiếng nói: "Nghiêm Thế Tùng, nếu như sư phụ ở đây, nhất định sẽ lột tấm da mặt này của ngươi xuống."
"Tu sĩ chúng ta, cầu đạo ở ngươi, há có thể vì túi da mà mệt mỏi?"
"Sư đệ, ngươi ham không phải túi da, mà là ánh mắt của người khác."
Thanh niên sờ sờ mặt, cười khổ nói: "Sư huynh ngươi chưa từng xấu xí, sao biết ánh mắt thế gian còn sắc hơn đao, bén hơn kiếm?"
"Được rồi, được rồi."
Lạc Tinh Hà khoát khoát tay, nói: "Hai vị tiên nhân ở Chiêu Diêu sơn ít ngày nữa sẽ giáng xuống Long Thành, ta muốn ngươi..."
Dừng một chút, Lạc Tinh Hà tiếp tục nói: "Ta muốn ngươi gánh vác tội danh."
"Nồi đen?"
Thanh niên nhíu mày.
"Biết rõ còn cố hỏi."
Lạc Tinh Hà mặt không chút thay đổi nói.
"Thần Phong?"
Thanh niên hỏi.
Lạc Tinh Hà gật đầu.
"Cái này..."
"Nghiêm Thế Tùng, chúng ta lúc tu hành ở Phong Tuyết miếu, sư huynh ta cũng không ít lần thay ngươi gánh tội."
Lạc Tinh Hà nghiến răng nghiến lợi nói: "Bao nhiêu lần bị sư phụ treo trên cây đánh..."
"Được, được, ta cõng."
Thanh niên móc móc lỗ tai, "Mỗi lần gặp gỡ đều nhắc chuyện cũ, lỗ tai sắp chai sạn rồi."
Mặt Lạc Tinh Hà đỏ ửng, "Ta thề, tuyệt đối là lần cuối cùng."
Thanh niên bĩu môi, "Ngươi lần trước cũng nói như vậy."
Hai người đối mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
Thanh niên dời ánh mắt, nhìn về phía bầu trời đêm.
Đầy sao sáng chói, ngân hà rực rỡ.
Tròn ngọc bàn vẩy xuống ánh sáng thanh lãnh như sương tuyết.
"Ánh trăng trung thu, hào môn có, bần gia cũng có, thật an ủi lòng người."
Thanh niên cười một tiếng, "Sư huynh, trung thu vui vẻ."
Khóe miệng Lạc Tinh Hà hơi cong lên, "Cùng vui."
...
Một lớn một nhỏ đưa mắt nhìn thanh niên đi xa.
Triệu Huyên Nhi hiếu kỳ nói: "Sư phụ, Phong Tuyết miếu ở đâu? Lợi hại không?"
Lạc Tinh Hà ngạo nghễ nói: "Ta và sư thúc ngươi bất quá chỉ là đệ tử ngoại miếu của Phong Tuyết miếu, ta là quốc sư Đại Ngụy, sư thúc ngươi là quốc sư nước Tố."
"Ngươi nói xem có lợi hại không?"
"Nhân gian có ngũ cực, ngoại trừ trung cực Chiêu Diêu sơn, thì Phong Tuyết miếu của chúng ta là bá đạo nhất."
"Còn ở đâu ư?"
Lạc Tinh Hà ánh mắt sâu xa nói: "Đối với người có duyên, Phong Tuyết miếu gần trong gang tấc. Đối với kẻ vô duyên, Phong Tuyết miếu xa tận chân trời."
"Cho tới bây giờ chỉ có Phong Tuyết miếu tìm người, không có người tìm Phong Tuyết miếu."
Triệu Huyên Nhi nghi ngờ nói: "Ý gì vậy sư phụ?"
Lạc Tinh Hà lựa lời, nói: "Phong Tuyết miếu có thể trông thấy người, người nhưng không nhìn thấy Phong Tuyết miếu. Hiểu không?"
"Không hiểu."
Nữ hài lắc đầu.
"Ngươi còn nhỏ, sau này sẽ hiểu."
"Không còn sớm nữa, dạ tiệc trung thu sắp bắt đầu, chúng ta trở về thôi."
Lạc Tinh Hà nắm tay nhỏ của Triệu Huyên Nhi, một già một trẻ quay về Long Thành.
"Đúng rồi sư phụ, Thần Phong là cái gì? Bảo sư thúc gánh tội thay là có ý gì?"
"Thần Phong là tên, là một con tiên hạc của Chiêu Diêu sơn."
Lạc Tinh Hà giải thích: "Ba năm trước, khí vận của nước Ngụy chúng ta bị trảm, sư thúc ngươi muốn nhân cơ hội tấn công nước ta."
"Vào thời khắc quốc chiến lửa sém lông mày, tiên hạc Thần Phong của Chiêu Diêu sơn đã đưa cho nước Tố một phong thư."
"Lập tức xuôi nam, đưa cho nước Ngụy chúng ta một phong thư nữa."
"Chủ quan là khí vận của nước Ngụy bị chặn ngang, không phải do thiên mệnh, mà là do người làm."
"Chiêu Diêu sơn nhúng tay, sư thúc ngươi dù không cam tâm cũng chỉ có thể hạ lệnh rút quân."
"Đáng tiếc, sau khi đưa xong hai phong thư, tiên hạc Thần Phong mất tích, vẫn chưa trở về Chiêu Diêu sơn."
"Ta sợ tiên hạc đã chết ở nước Ngụy chúng ta, bị kẻ không có mắt nào cho vào nồi nấu ăn."
"Nước Ngụy đã lung lay sắp đổ, quốc lực nước Tố lại không ngừng phát triển, sư phụ không nhận nổi cơn giận của tiên nhân, đành phải để sư thúc ngươi gánh tội."
Triệu Huyên Nhi nghe say sưa ngon lành, "Sư phụ, con hạc đó thật ngu ngốc, lại không tìm được đường về nhà."
...
Trong doanh trướng nào đó ở đông giáo trường, Long Thành.
Nam nhân ngồi xổm ở cửa lều, cộp cộp hút thuốc lá sợi.
"Đúng dịp trung thu, thấy ngươi mang theo hai rương kịch, có thể hát được, mới giữ lại mạng cho ngươi."
"Một lát nữa lên đài hát cho tốt, nếu không khó đảm bảo ngươi sẽ không bị bỏ vào nồi."
Trong doanh trướng, ánh nến mờ nhạt, in bóng nữ hài lên màn che, cao lớn sừng sững.
Hai viên con ngươi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm chằm chiếc đầu lâu nho nhỏ trên bàn gỗ.
Đầu lâu của trẻ con.
Chỉ có đầu lâu.
Những bộ phận còn lại sớm đã lẫn trong cốt sơn, không tìm thấy.
Nữ hài ngây ngốc ngơ ngác, rất lâu, ánh mắt không hề chớp.
Có lẽ còn sống, có lẽ đã chết.
Cũng có thể sống không bằng chết.
"Năm đó vị Lục Địa Thần Tiên một mình vấn kiếm Ngụy Đô, tên là Tề gì ấy nhỉ?"
Tiếng binh lính trao đổi từ bên ngoài truyền vào lều trại.
"Gọi là Tề Khánh Tật."
"Đúng, đúng, Tề Khánh Tật."
"Các ngươi nói, quốc sư của chúng ta có địch nổi vị Tề Khánh Tật kia không?"
"Tin tức ngầm, năm đó vị Lục Địa Thần Tiên này một kiếm khai thiên, quốc sư đại nhân sợ đến mức ẩn sâu dưới lòng đất, không dám ló đầu."
"Thả rắm thối tha của mẹ ngươi, quốc sư đại nhân là đường đường chính chính bị Tề Khánh Tật đánh bại."
"Lúc ấy Ngụy Đô có mấy vạn binh sĩ, còn có bảy ngàn cấm vệ quân, cơ hồ bị khí thế của Lục Địa Thần Tiên ép thành bùn máu."
"Quốc sư biết rõ không địch lại, vẫn có thể dứt khoát rút kiếm, tuy bại nhưng vinh."
"Một tôn Lục Địa Thần Tiên có thể dễ dàng diệt cả một tiểu quốc, thật đáng sợ."
"Vị Tề Khánh Tật này hiện nay còn ở nước Ngụy chúng ta không?"
"Còn, nghe nói ở ẩn lâu dài tại Bảo Bình châu, Tê Hà phủ, trong một tiểu trấn nào đó ở sâu trong dãy Thái Hành sơn mạch."
"Cũng không biết cảnh giới của quốc sư so với họ Tề..."
Trong doanh trướng.
Hai điểm lửa nhỏ đột nhiên lóe lên trong đôi mắt tĩnh mịch của nữ hài.
"Bảo Bình châu Tê Hà phủ, Thái Hành sơn mạch ~ "
Trong tiếng thì thào, nữ hài mở hộp gỗ đàn ra.
Bắt đầu kẻ lông mày, vẽ mắt, thoa phấn, tô son.
Cuối cùng, nữ hài đưa ngón trỏ ra cắn.
Đem máu tươi bôi lên đôi môi mỏng.
Trong gương đồng.
Tiểu Ngu Cơ trang điểm dày đặc.
Môi đầy máu.
"Tiểu Vũ, lần này, tỷ tỷ lại làm Ngu Cơ một lần!"
...
"Từ khi ta theo đại vương đánh nam dẹp bắc, chịu phong sương và lao lực năm lại năm năm ~ "
"Hay!"
Trong màn đêm, dưới ánh trăng.
Giáo trường rộng lớn, tiếng vỗ tay như sấm.
Trên đài cao, Tiểu Ngu Cơ mặc Thải Tú Phượng Hoàng Hoa Hủy Y, cầm một thanh Uyên Ương kiếm, vừa cất tiếng hát, liền làm mọi người kinh diễm.
"6, 7 tuổi, giọng hát so với danh ca Lê Viên cũng không thua kém bao nhiêu."
Quốc sư Lạc Tinh Hà đang uống rượu cùng mọi người khẽ nhắm mắt lại, tay phải nhẹ nhàng gõ nhịp trên bàn gỗ, chìm đắm say mê.
"Tiểu cô nương này chẳng lẽ là hậu duệ của kịch đại gia? Cũng không biết đã trải qua những gì, lại trầm luân đến mức này."
Trấn Bắc vương Triệu Hằng bưng chén rượu lên uống cạn, nhìn Tiểu Ngu Cơ, ánh mắt sáng ngời.
Triệu Huyên Nhi ngồi giữa hai vị đại lão, trợn mắt khinh thường.
Trong lòng lẩm bẩm: "Ta có sư phụ, ngươi có cái gì? Giả vờ giả vịt ~ "
"Binh gia thắng bại là chuyện thường tình, lo lắng làm gì? Uống rượu đi, cùng đại vương đối ẩm mấy chén, để giải tỏa phiền muộn."
Trên đài cao, giọng nói hồ đồ của Bá Vương và giọng nói lanh lảnh của Ngu Cơ, nữ hài nhẹ nhàng chuyển đổi.
Trong tiếng hát, hai viên mắt đen nhánh như sơn của nữ hài, đảo qua từng khuôn mặt dưới đài cao.
đảo qua mỗi người gương mặt.
Và đem những khuôn mặt này, ghi khắc vào lòng, sâu vào máu thịt xương cốt.
Tiếng hát đột ngột im bặt.
Một khúc hát kết thúc.
Trên đài cao, Tiểu Ngu Cơ khép hờ đôi mắt, giơ kiếm kề cổ.
Ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt nhỏ trang điểm của nữ hài, trắng như tuyết.
Hai giọt nước mắt nóng hổi, lăn ra từ hốc mắt.
Trượt xuống khuôn mặt, làm tan lớp sương tuyết.
...
Phục Linh năm thứ ba, giữa mùa thu, ngày mười sáu tháng tám.
Trời vừa sáng, nữ hài cõng một rương kịch, ôm một rương khác, đi ra khỏi giáo trường.
Trên đường cổ, đôi mắt hoa đào nhìn về phương tây.
"Bảo Bình châu, Tê Hà phủ, Thái Hành sơn mạch ~ "
Quay đầu quan sát giáo trường, lại liếc nhìn Long Thành lồng lộng.
Nữ hài nhẹ giọng nói: "Ta sẽ trở lại!"
Ánh trăng ngày mười lăm tháng tám còn chưa lặn.
Mặt trời ngày mười sáu tháng tám còn chưa mọc.
Trong gió sớm mát mẻ.
Nữ hài lên đường.
...
Ngày mười lăm tháng tám, khi màn đêm buông xuống.
Trong tiếng "két", cửa thành bắc của Long Thành mở ra một lối nhỏ.
Lạc Tinh Hà nắm tay nhỏ của Triệu Huyên Nhi, một già một trẻ rời khỏi thành.
Phía bắc nước Ngụy giáp giới với nước Tố, đời đời chinh phạt liên miên, giữa hai nước có một vùng đất vô chủ, gọi là Dã Vọng bình nguyên, được xem như điểm dừng chân chiến lược ngầm định của quân chủ hai nước.
"Thảo!"
"Sư phụ, rất nhiều, rất nhiều cỏ tươi nha!"
Dưới ánh trăng, Dã Vọng bình nguyên giống như ruộng lúa mạch xanh tươi, gió đêm mát mẻ thổi qua, yên tĩnh lay động ở nơi xa.
Triệu Huyên Nhi có đôi mắt đen nhánh như sơn, sáng lóng lánh, tránh thoát khỏi bàn tay Lạc Tinh Hà, như cún con vui đùa trên bình nguyên rộng lớn.
Phía bắc Long Thành, rừng rậm xanh ngắt, trăm sông khuấy động.
Phía nam Long Thành, núi sông đổ nát, cây cỏ suy bại.
Nếu có tiên nhân ở trên không trung Long Thành nhìn xuống, chắc chắn sẽ ngạc nhiên phát hiện, Dã Vọng bình nguyên như một thanh thúy kiếm, chia cắt Ngụy làm hai nước phân biệt rõ ràng.
Một mặt vui vẻ phồn vinh, một mặt thối rữa, mục nát.
Lạc Tinh Hà chắp hai tay sau lưng, ngóng nhìn nơi cuối cùng của Dã Vọng bình nguyên.
Trong đôi mắt tang thương của lão đạo, đều phản chiếu một tòa thành trì nguy nga đèn đuốc sáng trưng, đó là Phong Thành.
Là Phong Thành, cửa ải quan trọng của quốc gia, Long Thành là Cự Phong Quan của nước Ngụy.
Hai tòa quái vật khổng lồ xa xa nhìn nhau, đã có ngàn năm kéo dài tuế nguyệt.
Bỗng nhiên, tiếng cười vui im bặt.
Triệu Huyên Nhi ngơ ngác nhìn vị thanh niên đang chạy chầm chậm đến trong làn cỏ chập trùng.
Thanh niên thân hình cao to, lông mày như núi xa, mắt tựa sao trời.
Áo trắng bị gió đêm thổi phiêu dật.
Đi tới gần, thanh niên tay cầm quạt giấy hướng Lạc Tinh Hà ôm quyền, khẽ mỉm cười nói: "Sư huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
"Hừ ~ "
Nhìn gương mặt thanh niên còn xinh đẹp hơn nữ nhân mấy phần, trắng nõn tinh tế.
Lạc Tinh Hà hừ lạnh một tiếng nói: "Nghiêm Thế Tùng, nếu như sư phụ ở đây, nhất định sẽ lột tấm da mặt này của ngươi xuống."
"Tu sĩ chúng ta, cầu đạo ở ngươi, há có thể vì túi da mà mệt mỏi?"
"Sư đệ, ngươi ham không phải túi da, mà là ánh mắt của người khác."
Thanh niên sờ sờ mặt, cười khổ nói: "Sư huynh ngươi chưa từng xấu xí, sao biết ánh mắt thế gian còn sắc hơn đao, bén hơn kiếm?"
"Được rồi, được rồi."
Lạc Tinh Hà khoát khoát tay, nói: "Hai vị tiên nhân ở Chiêu Diêu sơn ít ngày nữa sẽ giáng xuống Long Thành, ta muốn ngươi..."
Dừng một chút, Lạc Tinh Hà tiếp tục nói: "Ta muốn ngươi gánh vác tội danh."
"Nồi đen?"
Thanh niên nhíu mày.
"Biết rõ còn cố hỏi."
Lạc Tinh Hà mặt không chút thay đổi nói.
"Thần Phong?"
Thanh niên hỏi.
Lạc Tinh Hà gật đầu.
"Cái này..."
"Nghiêm Thế Tùng, chúng ta lúc tu hành ở Phong Tuyết miếu, sư huynh ta cũng không ít lần thay ngươi gánh tội."
Lạc Tinh Hà nghiến răng nghiến lợi nói: "Bao nhiêu lần bị sư phụ treo trên cây đánh..."
"Được, được, ta cõng."
Thanh niên móc móc lỗ tai, "Mỗi lần gặp gỡ đều nhắc chuyện cũ, lỗ tai sắp chai sạn rồi."
Mặt Lạc Tinh Hà đỏ ửng, "Ta thề, tuyệt đối là lần cuối cùng."
Thanh niên bĩu môi, "Ngươi lần trước cũng nói như vậy."
Hai người đối mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
Thanh niên dời ánh mắt, nhìn về phía bầu trời đêm.
Đầy sao sáng chói, ngân hà rực rỡ.
Tròn ngọc bàn vẩy xuống ánh sáng thanh lãnh như sương tuyết.
"Ánh trăng trung thu, hào môn có, bần gia cũng có, thật an ủi lòng người."
Thanh niên cười một tiếng, "Sư huynh, trung thu vui vẻ."
Khóe miệng Lạc Tinh Hà hơi cong lên, "Cùng vui."
...
Một lớn một nhỏ đưa mắt nhìn thanh niên đi xa.
Triệu Huyên Nhi hiếu kỳ nói: "Sư phụ, Phong Tuyết miếu ở đâu? Lợi hại không?"
Lạc Tinh Hà ngạo nghễ nói: "Ta và sư thúc ngươi bất quá chỉ là đệ tử ngoại miếu của Phong Tuyết miếu, ta là quốc sư Đại Ngụy, sư thúc ngươi là quốc sư nước Tố."
"Ngươi nói xem có lợi hại không?"
"Nhân gian có ngũ cực, ngoại trừ trung cực Chiêu Diêu sơn, thì Phong Tuyết miếu của chúng ta là bá đạo nhất."
"Còn ở đâu ư?"
Lạc Tinh Hà ánh mắt sâu xa nói: "Đối với người có duyên, Phong Tuyết miếu gần trong gang tấc. Đối với kẻ vô duyên, Phong Tuyết miếu xa tận chân trời."
"Cho tới bây giờ chỉ có Phong Tuyết miếu tìm người, không có người tìm Phong Tuyết miếu."
Triệu Huyên Nhi nghi ngờ nói: "Ý gì vậy sư phụ?"
Lạc Tinh Hà lựa lời, nói: "Phong Tuyết miếu có thể trông thấy người, người nhưng không nhìn thấy Phong Tuyết miếu. Hiểu không?"
"Không hiểu."
Nữ hài lắc đầu.
"Ngươi còn nhỏ, sau này sẽ hiểu."
"Không còn sớm nữa, dạ tiệc trung thu sắp bắt đầu, chúng ta trở về thôi."
Lạc Tinh Hà nắm tay nhỏ của Triệu Huyên Nhi, một già một trẻ quay về Long Thành.
"Đúng rồi sư phụ, Thần Phong là cái gì? Bảo sư thúc gánh tội thay là có ý gì?"
"Thần Phong là tên, là một con tiên hạc của Chiêu Diêu sơn."
Lạc Tinh Hà giải thích: "Ba năm trước, khí vận của nước Ngụy chúng ta bị trảm, sư thúc ngươi muốn nhân cơ hội tấn công nước ta."
"Vào thời khắc quốc chiến lửa sém lông mày, tiên hạc Thần Phong của Chiêu Diêu sơn đã đưa cho nước Tố một phong thư."
"Lập tức xuôi nam, đưa cho nước Ngụy chúng ta một phong thư nữa."
"Chủ quan là khí vận của nước Ngụy bị chặn ngang, không phải do thiên mệnh, mà là do người làm."
"Chiêu Diêu sơn nhúng tay, sư thúc ngươi dù không cam tâm cũng chỉ có thể hạ lệnh rút quân."
"Đáng tiếc, sau khi đưa xong hai phong thư, tiên hạc Thần Phong mất tích, vẫn chưa trở về Chiêu Diêu sơn."
"Ta sợ tiên hạc đã chết ở nước Ngụy chúng ta, bị kẻ không có mắt nào cho vào nồi nấu ăn."
"Nước Ngụy đã lung lay sắp đổ, quốc lực nước Tố lại không ngừng phát triển, sư phụ không nhận nổi cơn giận của tiên nhân, đành phải để sư thúc ngươi gánh tội."
Triệu Huyên Nhi nghe say sưa ngon lành, "Sư phụ, con hạc đó thật ngu ngốc, lại không tìm được đường về nhà."
...
Trong doanh trướng nào đó ở đông giáo trường, Long Thành.
Nam nhân ngồi xổm ở cửa lều, cộp cộp hút thuốc lá sợi.
"Đúng dịp trung thu, thấy ngươi mang theo hai rương kịch, có thể hát được, mới giữ lại mạng cho ngươi."
"Một lát nữa lên đài hát cho tốt, nếu không khó đảm bảo ngươi sẽ không bị bỏ vào nồi."
Trong doanh trướng, ánh nến mờ nhạt, in bóng nữ hài lên màn che, cao lớn sừng sững.
Hai viên con ngươi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm chằm chiếc đầu lâu nho nhỏ trên bàn gỗ.
Đầu lâu của trẻ con.
Chỉ có đầu lâu.
Những bộ phận còn lại sớm đã lẫn trong cốt sơn, không tìm thấy.
Nữ hài ngây ngốc ngơ ngác, rất lâu, ánh mắt không hề chớp.
Có lẽ còn sống, có lẽ đã chết.
Cũng có thể sống không bằng chết.
"Năm đó vị Lục Địa Thần Tiên một mình vấn kiếm Ngụy Đô, tên là Tề gì ấy nhỉ?"
Tiếng binh lính trao đổi từ bên ngoài truyền vào lều trại.
"Gọi là Tề Khánh Tật."
"Đúng, đúng, Tề Khánh Tật."
"Các ngươi nói, quốc sư của chúng ta có địch nổi vị Tề Khánh Tật kia không?"
"Tin tức ngầm, năm đó vị Lục Địa Thần Tiên này một kiếm khai thiên, quốc sư đại nhân sợ đến mức ẩn sâu dưới lòng đất, không dám ló đầu."
"Thả rắm thối tha của mẹ ngươi, quốc sư đại nhân là đường đường chính chính bị Tề Khánh Tật đánh bại."
"Lúc ấy Ngụy Đô có mấy vạn binh sĩ, còn có bảy ngàn cấm vệ quân, cơ hồ bị khí thế của Lục Địa Thần Tiên ép thành bùn máu."
"Quốc sư biết rõ không địch lại, vẫn có thể dứt khoát rút kiếm, tuy bại nhưng vinh."
"Một tôn Lục Địa Thần Tiên có thể dễ dàng diệt cả một tiểu quốc, thật đáng sợ."
"Vị Tề Khánh Tật này hiện nay còn ở nước Ngụy chúng ta không?"
"Còn, nghe nói ở ẩn lâu dài tại Bảo Bình châu, Tê Hà phủ, trong một tiểu trấn nào đó ở sâu trong dãy Thái Hành sơn mạch."
"Cũng không biết cảnh giới của quốc sư so với họ Tề..."
Trong doanh trướng.
Hai điểm lửa nhỏ đột nhiên lóe lên trong đôi mắt tĩnh mịch của nữ hài.
"Bảo Bình châu Tê Hà phủ, Thái Hành sơn mạch ~ "
Trong tiếng thì thào, nữ hài mở hộp gỗ đàn ra.
Bắt đầu kẻ lông mày, vẽ mắt, thoa phấn, tô son.
Cuối cùng, nữ hài đưa ngón trỏ ra cắn.
Đem máu tươi bôi lên đôi môi mỏng.
Trong gương đồng.
Tiểu Ngu Cơ trang điểm dày đặc.
Môi đầy máu.
"Tiểu Vũ, lần này, tỷ tỷ lại làm Ngu Cơ một lần!"
...
"Từ khi ta theo đại vương đánh nam dẹp bắc, chịu phong sương và lao lực năm lại năm năm ~ "
"Hay!"
Trong màn đêm, dưới ánh trăng.
Giáo trường rộng lớn, tiếng vỗ tay như sấm.
Trên đài cao, Tiểu Ngu Cơ mặc Thải Tú Phượng Hoàng Hoa Hủy Y, cầm một thanh Uyên Ương kiếm, vừa cất tiếng hát, liền làm mọi người kinh diễm.
"6, 7 tuổi, giọng hát so với danh ca Lê Viên cũng không thua kém bao nhiêu."
Quốc sư Lạc Tinh Hà đang uống rượu cùng mọi người khẽ nhắm mắt lại, tay phải nhẹ nhàng gõ nhịp trên bàn gỗ, chìm đắm say mê.
"Tiểu cô nương này chẳng lẽ là hậu duệ của kịch đại gia? Cũng không biết đã trải qua những gì, lại trầm luân đến mức này."
Trấn Bắc vương Triệu Hằng bưng chén rượu lên uống cạn, nhìn Tiểu Ngu Cơ, ánh mắt sáng ngời.
Triệu Huyên Nhi ngồi giữa hai vị đại lão, trợn mắt khinh thường.
Trong lòng lẩm bẩm: "Ta có sư phụ, ngươi có cái gì? Giả vờ giả vịt ~ "
"Binh gia thắng bại là chuyện thường tình, lo lắng làm gì? Uống rượu đi, cùng đại vương đối ẩm mấy chén, để giải tỏa phiền muộn."
Trên đài cao, giọng nói hồ đồ của Bá Vương và giọng nói lanh lảnh của Ngu Cơ, nữ hài nhẹ nhàng chuyển đổi.
Trong tiếng hát, hai viên mắt đen nhánh như sơn của nữ hài, đảo qua từng khuôn mặt dưới đài cao.
đảo qua mỗi người gương mặt.
Và đem những khuôn mặt này, ghi khắc vào lòng, sâu vào máu thịt xương cốt.
Tiếng hát đột ngột im bặt.
Một khúc hát kết thúc.
Trên đài cao, Tiểu Ngu Cơ khép hờ đôi mắt, giơ kiếm kề cổ.
Ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt nhỏ trang điểm của nữ hài, trắng như tuyết.
Hai giọt nước mắt nóng hổi, lăn ra từ hốc mắt.
Trượt xuống khuôn mặt, làm tan lớp sương tuyết.
...
Phục Linh năm thứ ba, giữa mùa thu, ngày mười sáu tháng tám.
Trời vừa sáng, nữ hài cõng một rương kịch, ôm một rương khác, đi ra khỏi giáo trường.
Trên đường cổ, đôi mắt hoa đào nhìn về phương tây.
"Bảo Bình châu, Tê Hà phủ, Thái Hành sơn mạch ~ "
Quay đầu quan sát giáo trường, lại liếc nhìn Long Thành lồng lộng.
Nữ hài nhẹ giọng nói: "Ta sẽ trở lại!"
Ánh trăng ngày mười lăm tháng tám còn chưa lặn.
Mặt trời ngày mười sáu tháng tám còn chưa mọc.
Trong gió sớm mát mẻ.
Nữ hài lên đường.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận