Ta Một Con Rắn, Dạy Dỗ Một Đám Ma Đầu Rất Hợp Lý Đi
Chương 105: Một quyền
**Chương 105: Một Quyền**
Lưu Hỏa giật mình một cái.
Phất Hiểu đang ngồi xếp bằng nhắm mắt cũng hơi nhíu mày.
"Ngươi có phải bị bệnh không?"
Lưu Hỏa bị giật mình kêu lên, lạnh lùng nhìn Lạc Tinh Hà đang thất kinh.
"Hắn... Hắn..."
Quốc sư Ngụy quốc hoảng sợ đầy mắt, vươn bàn tay run rẩy, chỉ vào Tẩy Tiên giấy đang treo lơ lửng giữa trời, "Hắn... Ánh mắt của hắn đang động, hắn đang nhìn ta!"
Lưu Hỏa đưa ánh mắt về phía Tẩy Tiên giấy.
Trên tờ giấy trắng như mới, hình vẽ thiếu niên trong tranh sống động như thật.
Lưu Hỏa nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt đỏ thẫm tà tính nghiêm nghị của thiếu niên.
"Chỗ nào động?"
"Ngươi có phải mắt mờ rồi không?"
Lạc Tinh Hà lau mồ hôi lạnh trên trán, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Có lẽ... Đúng là hoa mắt..."
Ước chừng một phút sau.
Phất Hiểu chậm rãi mở mắt.
Giờ phút này, nửa bên má của nữ nhân có vết bớt, tươi đẹp chướng mắt phảng phất như một đoàn máu đang thiêu đốt, phát ra từng tia khí thế cổ lão mà đáng sợ, khiến Lạc Tinh Hà hãi hùng khiếp vía.
Đứng dậy, nữ nhân vươn một ngón tay ngọc thon dài, khẽ vuốt lên vết bớt.
Đầu ngón tay ngọc, bất ngờ quanh quẩn một đám huyết hỏa.
Sóng nhiệt cuồn cuộn làm tan tuyết trắng, Lưu Hỏa và Phất Hiểu không ngại, nhưng Lạc Tinh Hà lại cảm thấy da thịt trần trụi bên ngoài nóng rát không thôi, thậm chí ngay cả sợi tóc đều đang vặn vẹo, phát ra ẩn ẩn mùi cháy khét.
Dường như một chậu thái dương dội lên người.
Phất Hiểu bước nhẹ, đi tới trước Tẩy Tiên giấy đang treo lơ lửng.
Đám tiên huyết chi hỏa trên đầu ngón tay, từ từ đến gần một góc giấy Tuyên Thành.
Đột nhiên, ngón tay ngọc thon dài của nữ nhân cứng đờ, quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Lưu Hỏa và Lạc Tinh Hà khẽ giật mình, cũng lần lượt quay đầu.
Trong gió tuyết cách đó ba trượng, lặng lẽ đứng một vị đầu trọc chắp hai tay sau lưng.
Trong thời tiết băng tuyết ngập trời, nam nhân lại mặc áo ngắn quần đùi, chân còn đi hai chiếc giày cỏ.
Dáng người thấp bé, không quá 1m50.
Nhưng đối mặt hai vị tiên nhân Chiêu Diêu sơn, còn có quốc sư một nước, nam nhân đầu trọc lại sắc mặt bình tĩnh.
Khí thế này, như núi cao nguy nga, như biển cả bao la.
"Các ngươi biết hắn là ai không?"
Không đợi hai tiên một người trả lời, đầu trọc tiếp tục nói: "Các ngươi đang tìm cái chết ~ "
Lạc Tinh Hà vô thức lùi lại hai bước, trốn sau lưng hai tiên.
Phất Hiểu thu thủy trường nhãn, nhấp nháy sắc bén, huyết hỏa trên đầu ngón tay bùng cháy.
"Ngươi là ai?"
Lưu Hỏa tiến lên một bước, bả vai khẽ rung.
Bịch một tiếng vang trầm, hộp kiếm cổ sau lưng rơi xuống đất tuyết, bị Lưu Hỏa dùng một tay giữ lại.
"Ta là ai?"
Đầu trọc mặt không chút thay đổi nói: "Ta chỉ là một thợ rèn sắt."
Hai tiên một người vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Kinh ngạc vì cái đầu trọc này có thể đến gần mà không gây ra tiếng động.
Nghi hoặc vì không biết cái đầu trọc này rốt cuộc muốn làm gì.
Lưu Hỏa hơi nghiêng người, chỉ vào bạch y thiếu niên trên Tẩy Tiên giấy treo lơ lửng,
Trầm giọng nói: "Ta không cần biết hắn là ai."
"Ta chỉ biết hắn tàn sát mười mấy vạn sinh mạng vô tội của một huyện."
"Ta chỉ biết hắn mạnh mẽ chém đứt khí vận sơn hà của một nước."
"Ta chỉ biết hàng ức sinh linh chết trong hạn hán."
"Nợ máu chất chồng, thiên đạo không dung."
"Hắn phải chết!"
Răng rắc một tiếng, hộp kiếm cổ mở ra một khe hở.
Cổ tiên khí kiếm gỗ vào tay.
Lưu Hỏa ánh mắt âm trầm nói: "Ngươi nếu ngăn cản, tức là địch với trời."
"Ngươi cũng phải chết!"
Gió lạnh gào thét.
Tuyết rơi càng dày.
Lạc Tinh Hà lại lùi lại mấy bước.
Hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Lãnh đạm nhìn thiếu niên áo bào trắng sát cơ sâm nhiên, đầu trọc lạnh nhạt nói: "Muốn động thủ thì nhanh lên, ta còn phải chạy về uống rượu với họ Liễu."
"Tự gây nghiệp,"
Lưu Hỏa giơ cao cánh tay, từng chữ từng chữ nói: "Không thể sống!"
Thoáng chốc, kiếm gỗ nhanh chóng rơi xuống.
Trong nháy mắt mũi kiếm chạm vào đất tuyết, trái tim Lạc Tinh Hà bỗng nhiên nhảy lên cổ họng.
Một hơi trôi qua.
Mười hơi trôi qua.
Một phút trôi qua.
Không có cảnh tượng một kiếm uyên khủng bố chôn vùi tất cả.
Khắp nơi tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió nghẹn ngào.
Lạc Tinh Hà mặt đầy vẻ mộng bức.
Phất Hiểu môi anh đào hé mở, không dám tin.
Lưu Hỏa đưa kiếm gỗ ngang trước người, cúi đầu kinh ngạc nhìn chăm chú.
Đứng đầu ba đại cổ tiên khí Trán Hà động, Nhật Diệu kiếm, vậy mà... mất hiệu lực? !
"Tới phiên ta ~ "
Trong thanh âm mây trôi nước chảy, đầu trọc tay trái vẫn chắp sau lưng.
Bàn tay phải đầy vết chai đưa ra trước người, nhẹ nhàng nắm lại.
Chợt đột nhiên đánh ra.
Trong nháy mắt, cuồng phong mãnh liệt bàng bạc, phảng phất như một mảnh bầu trời nện vào người.
Tấm Tẩy Tiên giấy treo lơ lửng vẽ bạch y thiếu niên, lập tức bị quyền phong thổi nát.
Đám tiên huyết diễm hỏa đang bùng cháy dữ dội trên đầu ngón tay Phất Hiểu, nháy mắt bị quyền phong thổi tắt.
Trong nhân gian, tiết tiểu hàn, thiên địa lại vang lên từng trận bôn lôi.
...
Quyền phong tan biến.
Đầu trọc lạnh lùng nói: "Trở về nói cho sơn chủ của các ngươi, vết rạn thiên đạo của tòa nhân gian này, sẽ có người lấy công đức bản thân tu bổ lại."
"Hắn... Không phải là tồn tại các ngươi có thể hiểu được."
"Nhớ lấy, các ngươi nhìn chăm chú thâm uyên, đồng thời thâm uyên cũng đang nhìn chăm chú các ngươi."
Nói xong, đầu trọc quay người rời đi.
Một bước, liền biến mất vô tung vô ảnh.
Vẻ kinh hãi ngưng lại trên ba khuôn mặt của hai tiên một người, thật lâu không tan.
Dưới thiên khung, một nửa bầu trời tuyết vân dày đặc, một nửa bầu trời xanh thẳm.
Trên mặt đất, một nửa đại địa phủ trong làn áo bạc, một nửa đại địa vạn vật hiển hiện.
Ranh giới rõ ràng.
...
Thảo Trường Oanh Phi Nhị Nguyệt thiên, Phất Đê Dương Liễu Túy Xuân Yên.
Nhi Đồng Tán Học Quy Lai Tảo, Mang Sấn Đông Phong Phóng Chỉ Diên. (Tạm dịch: Tháng hai cỏ mọc diều bay, liễu phất bờ đê, khói xuân say. Trẻ con tan học về sớm, vội vàng theo gió thả diều.)
Phục Linh năm thứ tư, tháng hai.
Mùa xuân đến, vạn vật hồi sinh.
Giữa núi non trùng điệp, bên cạnh khe nước.
Tiểu nha đầu, toàn thân áo trắng, thắt bím tóc đuôi ngựa đôi, giơ một khối đá, đập vào tầng băng mỏng, khiến cho mùa xuân đầu rơi máu chảy.
Vốc một nắm nước khe lạnh, nữ hài cúi đầu hớp nhẹ.
Uống thoải mái xong, lại rửa mặt.
Thừa dịp cảnh xuân tươi đẹp, nữ hài lanh lợi đi về phía Chu Sơn ở nơi xa.
Vác đôi tay nhỏ, miệng ngâm nga bài hát dao.
...
Nửa canh giờ sau.
Thương Tuyết vừa mới bò lên dốc đứng, sắc mặt đột nhiên khẽ giật mình, lập tức tươi cười rạng rỡ.
Cả mùa đông không thấy sư phụ, lúc này đang đứng bên vách núi trước hang động, trông về phía xa sơn hà.
"Sư phụ!"
Trong tiếng cười vui, tiểu nha đầu ba bước thành một bước, như một con chim chóc màu trắng, bay nhanh đến bên Chu Cửu Âm, ôm lấy nửa người bạch y thiếu niên.
Chu Cửu Âm cúi đầu, tỉ mỉ quan sát.
Nửa năm trước tiểu nha đầu tóc đen khô héo, nửa năm sau đã đen nhánh mềm mại.
Một mùi tóc nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi, rất dễ chịu.
Nửa năm trước mặt vàng thô ráp, nửa năm sau trắng nõn tinh tế như Dương Chi Ngọc.
Chu Cửu Âm đưa tay bóp bóp, mềm mại trơn mượt như tơ lụa.
"Có nhớ sư phụ không?"
Chu Cửu Âm sờ lên đầu nha đầu.
"Đương nhiên là nhớ ạ."
Tiểu nha đầu lộ ra hàm răng trắng, đôi mắt hoa đào híp thành hai vầng trăng khuyết.
...
Ánh nắng tươi sáng, núi sông xa rộng.
Trong gió xuân mang theo mùi hương hoa thơm ngát.
Khắp núi đồi, hoa đào nở rộ, đỏ chói, phấn lập lòe, cực kỳ đáng chú ý.
Một lớn một nhỏ song song ngồi xếp bằng bên vách núi, phơi nắng, hít gió xuân, ngắm núi, ngắm nước, ngửi hoa.
"Sư phụ, Tuyết tỷ tỷ và Phong tỷ tỷ đâu? Còn có Trư Hoàng thúc thúc ~ "
"Bọn họ đi kiếm ăn."
Tiểu nha đầu giật mình, rốt cuộc đã đói bụng một mùa đông.
"Sư phụ."
"Sao thế?"
Tiểu nha đầu chỉ trường kiếm cắm một nửa trong đất cách đó không xa.
"Sư phụ, bội kiếm của đại sư huynh vì sao cắm ở đây?"
"Đại sư huynh đi đâu?"
...
Lưu Hỏa giật mình một cái.
Phất Hiểu đang ngồi xếp bằng nhắm mắt cũng hơi nhíu mày.
"Ngươi có phải bị bệnh không?"
Lưu Hỏa bị giật mình kêu lên, lạnh lùng nhìn Lạc Tinh Hà đang thất kinh.
"Hắn... Hắn..."
Quốc sư Ngụy quốc hoảng sợ đầy mắt, vươn bàn tay run rẩy, chỉ vào Tẩy Tiên giấy đang treo lơ lửng giữa trời, "Hắn... Ánh mắt của hắn đang động, hắn đang nhìn ta!"
Lưu Hỏa đưa ánh mắt về phía Tẩy Tiên giấy.
Trên tờ giấy trắng như mới, hình vẽ thiếu niên trong tranh sống động như thật.
Lưu Hỏa nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt đỏ thẫm tà tính nghiêm nghị của thiếu niên.
"Chỗ nào động?"
"Ngươi có phải mắt mờ rồi không?"
Lạc Tinh Hà lau mồ hôi lạnh trên trán, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Có lẽ... Đúng là hoa mắt..."
Ước chừng một phút sau.
Phất Hiểu chậm rãi mở mắt.
Giờ phút này, nửa bên má của nữ nhân có vết bớt, tươi đẹp chướng mắt phảng phất như một đoàn máu đang thiêu đốt, phát ra từng tia khí thế cổ lão mà đáng sợ, khiến Lạc Tinh Hà hãi hùng khiếp vía.
Đứng dậy, nữ nhân vươn một ngón tay ngọc thon dài, khẽ vuốt lên vết bớt.
Đầu ngón tay ngọc, bất ngờ quanh quẩn một đám huyết hỏa.
Sóng nhiệt cuồn cuộn làm tan tuyết trắng, Lưu Hỏa và Phất Hiểu không ngại, nhưng Lạc Tinh Hà lại cảm thấy da thịt trần trụi bên ngoài nóng rát không thôi, thậm chí ngay cả sợi tóc đều đang vặn vẹo, phát ra ẩn ẩn mùi cháy khét.
Dường như một chậu thái dương dội lên người.
Phất Hiểu bước nhẹ, đi tới trước Tẩy Tiên giấy đang treo lơ lửng.
Đám tiên huyết chi hỏa trên đầu ngón tay, từ từ đến gần một góc giấy Tuyên Thành.
Đột nhiên, ngón tay ngọc thon dài của nữ nhân cứng đờ, quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Lưu Hỏa và Lạc Tinh Hà khẽ giật mình, cũng lần lượt quay đầu.
Trong gió tuyết cách đó ba trượng, lặng lẽ đứng một vị đầu trọc chắp hai tay sau lưng.
Trong thời tiết băng tuyết ngập trời, nam nhân lại mặc áo ngắn quần đùi, chân còn đi hai chiếc giày cỏ.
Dáng người thấp bé, không quá 1m50.
Nhưng đối mặt hai vị tiên nhân Chiêu Diêu sơn, còn có quốc sư một nước, nam nhân đầu trọc lại sắc mặt bình tĩnh.
Khí thế này, như núi cao nguy nga, như biển cả bao la.
"Các ngươi biết hắn là ai không?"
Không đợi hai tiên một người trả lời, đầu trọc tiếp tục nói: "Các ngươi đang tìm cái chết ~ "
Lạc Tinh Hà vô thức lùi lại hai bước, trốn sau lưng hai tiên.
Phất Hiểu thu thủy trường nhãn, nhấp nháy sắc bén, huyết hỏa trên đầu ngón tay bùng cháy.
"Ngươi là ai?"
Lưu Hỏa tiến lên một bước, bả vai khẽ rung.
Bịch một tiếng vang trầm, hộp kiếm cổ sau lưng rơi xuống đất tuyết, bị Lưu Hỏa dùng một tay giữ lại.
"Ta là ai?"
Đầu trọc mặt không chút thay đổi nói: "Ta chỉ là một thợ rèn sắt."
Hai tiên một người vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Kinh ngạc vì cái đầu trọc này có thể đến gần mà không gây ra tiếng động.
Nghi hoặc vì không biết cái đầu trọc này rốt cuộc muốn làm gì.
Lưu Hỏa hơi nghiêng người, chỉ vào bạch y thiếu niên trên Tẩy Tiên giấy treo lơ lửng,
Trầm giọng nói: "Ta không cần biết hắn là ai."
"Ta chỉ biết hắn tàn sát mười mấy vạn sinh mạng vô tội của một huyện."
"Ta chỉ biết hắn mạnh mẽ chém đứt khí vận sơn hà của một nước."
"Ta chỉ biết hàng ức sinh linh chết trong hạn hán."
"Nợ máu chất chồng, thiên đạo không dung."
"Hắn phải chết!"
Răng rắc một tiếng, hộp kiếm cổ mở ra một khe hở.
Cổ tiên khí kiếm gỗ vào tay.
Lưu Hỏa ánh mắt âm trầm nói: "Ngươi nếu ngăn cản, tức là địch với trời."
"Ngươi cũng phải chết!"
Gió lạnh gào thét.
Tuyết rơi càng dày.
Lạc Tinh Hà lại lùi lại mấy bước.
Hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Lãnh đạm nhìn thiếu niên áo bào trắng sát cơ sâm nhiên, đầu trọc lạnh nhạt nói: "Muốn động thủ thì nhanh lên, ta còn phải chạy về uống rượu với họ Liễu."
"Tự gây nghiệp,"
Lưu Hỏa giơ cao cánh tay, từng chữ từng chữ nói: "Không thể sống!"
Thoáng chốc, kiếm gỗ nhanh chóng rơi xuống.
Trong nháy mắt mũi kiếm chạm vào đất tuyết, trái tim Lạc Tinh Hà bỗng nhiên nhảy lên cổ họng.
Một hơi trôi qua.
Mười hơi trôi qua.
Một phút trôi qua.
Không có cảnh tượng một kiếm uyên khủng bố chôn vùi tất cả.
Khắp nơi tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió nghẹn ngào.
Lạc Tinh Hà mặt đầy vẻ mộng bức.
Phất Hiểu môi anh đào hé mở, không dám tin.
Lưu Hỏa đưa kiếm gỗ ngang trước người, cúi đầu kinh ngạc nhìn chăm chú.
Đứng đầu ba đại cổ tiên khí Trán Hà động, Nhật Diệu kiếm, vậy mà... mất hiệu lực? !
"Tới phiên ta ~ "
Trong thanh âm mây trôi nước chảy, đầu trọc tay trái vẫn chắp sau lưng.
Bàn tay phải đầy vết chai đưa ra trước người, nhẹ nhàng nắm lại.
Chợt đột nhiên đánh ra.
Trong nháy mắt, cuồng phong mãnh liệt bàng bạc, phảng phất như một mảnh bầu trời nện vào người.
Tấm Tẩy Tiên giấy treo lơ lửng vẽ bạch y thiếu niên, lập tức bị quyền phong thổi nát.
Đám tiên huyết diễm hỏa đang bùng cháy dữ dội trên đầu ngón tay Phất Hiểu, nháy mắt bị quyền phong thổi tắt.
Trong nhân gian, tiết tiểu hàn, thiên địa lại vang lên từng trận bôn lôi.
...
Quyền phong tan biến.
Đầu trọc lạnh lùng nói: "Trở về nói cho sơn chủ của các ngươi, vết rạn thiên đạo của tòa nhân gian này, sẽ có người lấy công đức bản thân tu bổ lại."
"Hắn... Không phải là tồn tại các ngươi có thể hiểu được."
"Nhớ lấy, các ngươi nhìn chăm chú thâm uyên, đồng thời thâm uyên cũng đang nhìn chăm chú các ngươi."
Nói xong, đầu trọc quay người rời đi.
Một bước, liền biến mất vô tung vô ảnh.
Vẻ kinh hãi ngưng lại trên ba khuôn mặt của hai tiên một người, thật lâu không tan.
Dưới thiên khung, một nửa bầu trời tuyết vân dày đặc, một nửa bầu trời xanh thẳm.
Trên mặt đất, một nửa đại địa phủ trong làn áo bạc, một nửa đại địa vạn vật hiển hiện.
Ranh giới rõ ràng.
...
Thảo Trường Oanh Phi Nhị Nguyệt thiên, Phất Đê Dương Liễu Túy Xuân Yên.
Nhi Đồng Tán Học Quy Lai Tảo, Mang Sấn Đông Phong Phóng Chỉ Diên. (Tạm dịch: Tháng hai cỏ mọc diều bay, liễu phất bờ đê, khói xuân say. Trẻ con tan học về sớm, vội vàng theo gió thả diều.)
Phục Linh năm thứ tư, tháng hai.
Mùa xuân đến, vạn vật hồi sinh.
Giữa núi non trùng điệp, bên cạnh khe nước.
Tiểu nha đầu, toàn thân áo trắng, thắt bím tóc đuôi ngựa đôi, giơ một khối đá, đập vào tầng băng mỏng, khiến cho mùa xuân đầu rơi máu chảy.
Vốc một nắm nước khe lạnh, nữ hài cúi đầu hớp nhẹ.
Uống thoải mái xong, lại rửa mặt.
Thừa dịp cảnh xuân tươi đẹp, nữ hài lanh lợi đi về phía Chu Sơn ở nơi xa.
Vác đôi tay nhỏ, miệng ngâm nga bài hát dao.
...
Nửa canh giờ sau.
Thương Tuyết vừa mới bò lên dốc đứng, sắc mặt đột nhiên khẽ giật mình, lập tức tươi cười rạng rỡ.
Cả mùa đông không thấy sư phụ, lúc này đang đứng bên vách núi trước hang động, trông về phía xa sơn hà.
"Sư phụ!"
Trong tiếng cười vui, tiểu nha đầu ba bước thành một bước, như một con chim chóc màu trắng, bay nhanh đến bên Chu Cửu Âm, ôm lấy nửa người bạch y thiếu niên.
Chu Cửu Âm cúi đầu, tỉ mỉ quan sát.
Nửa năm trước tiểu nha đầu tóc đen khô héo, nửa năm sau đã đen nhánh mềm mại.
Một mùi tóc nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi, rất dễ chịu.
Nửa năm trước mặt vàng thô ráp, nửa năm sau trắng nõn tinh tế như Dương Chi Ngọc.
Chu Cửu Âm đưa tay bóp bóp, mềm mại trơn mượt như tơ lụa.
"Có nhớ sư phụ không?"
Chu Cửu Âm sờ lên đầu nha đầu.
"Đương nhiên là nhớ ạ."
Tiểu nha đầu lộ ra hàm răng trắng, đôi mắt hoa đào híp thành hai vầng trăng khuyết.
...
Ánh nắng tươi sáng, núi sông xa rộng.
Trong gió xuân mang theo mùi hương hoa thơm ngát.
Khắp núi đồi, hoa đào nở rộ, đỏ chói, phấn lập lòe, cực kỳ đáng chú ý.
Một lớn một nhỏ song song ngồi xếp bằng bên vách núi, phơi nắng, hít gió xuân, ngắm núi, ngắm nước, ngửi hoa.
"Sư phụ, Tuyết tỷ tỷ và Phong tỷ tỷ đâu? Còn có Trư Hoàng thúc thúc ~ "
"Bọn họ đi kiếm ăn."
Tiểu nha đầu giật mình, rốt cuộc đã đói bụng một mùa đông.
"Sư phụ."
"Sao thế?"
Tiểu nha đầu chỉ trường kiếm cắm một nửa trong đất cách đó không xa.
"Sư phụ, bội kiếm của đại sư huynh vì sao cắm ở đây?"
"Đại sư huynh đi đâu?"
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận