Ta Một Con Rắn, Dạy Dỗ Một Đám Ma Đầu Rất Hợp Lý Đi
Chương 282: Lên đường (cuối)
**Chương 282: Lên Đường (cuối)**
Trong động quật Chu Sơn, trên giường đá, thân thể Chu Cửu Âm bắt đầu bành trướng nhanh chóng.
Thần Hoa rực rỡ chói lòa.
Khi quang mang tan biến, Chu Cửu Âm hiện nguyên hình.
Xích Mãng dài hơn trăm mét, lân phiến đỏ thẫm rậm rạp tựa như ngọn lửa đang bùng cháy.
Đầu mãng to lớn từ từ hạ xuống mặt đất, đôi mắt to như đèn lồng chậm rãi khép lại.
Cuối cùng, ngay cả hơi thở cũng trở nên yếu ớt, đến mức không thể nghe thấy.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một luồng sáng từ trong đầu mãng xà bay ra.
Đó là Chu Cửu Âm trong trạng thái linh hồn.
Quay đầu nhìn thoáng qua thân mãng, Chu Cửu Âm không chút do dự, trực tiếp hóa thành một đạo ánh sáng, lao vào long thi đang lơ lửng giữa không trung.
Thời gian chầm chậm trôi qua, ước chừng một nén nhang sau.
Long thi được 《 Tha Hóa Đại Tự Tại 》 từ không hóa có, bỗng nhiên mở mắt.
Hai con ngươi dọc đỏ thẫm, sáng rực rỡ, lóe ra hai đạo huyết mang đáng sợ, trong phút chốc chiếu rọi cả hang động một màu đỏ tươi.
Long đầu ngẩng lên, thân rồng uốn lượn, Chu Cửu Âm cảm nhận được sức mạnh đáng sợ vô song.
Cỗ thân thể này, so với thân mãng cường hãn hơn rất nhiều.
Sức mạnh gần như vượt trội gấp mấy chục lần.
Giờ phút này, trong lòng Chu Cửu Âm nảy sinh sự tự tin mãnh liệt, một quyền có thể đánh nổ nhục thân của Tề Khánh Tập - một Lục Địa Thần Tiên.
Điều duy nhất không hoàn mỹ là, cỗ thân thể này đã định hình, sẽ không thể tiến hóa.
Mà thân mãng, lại có thể từ rắn, tiến hóa thành mãng, tiếp theo là giao, cuối cùng là Chúc Long.
Rồng cũng có phân chia mạnh yếu, thân thể này, so với Chúc Long chân thân, có thể nói là khác biệt một trời một vực, căn bản không thể so sánh.
Ánh sáng rực rỡ nở rộ, long thi bị bao trùm trong vầng hào quang chói lọi.
Rất nhanh, Chu Cửu Âm nhập chủ long thi đã thành công biến ảo thành hình người.
Nâng cánh tay, mở rộng bước chân, Chu Cửu Âm bắt đầu làm quen với thân thể mới này, đi lại trong động quật.
"Đây là..."
Chu Cửu Âm đột nhiên nhìn về phía bên cạnh giường đá.
Bên giường chất đầy ba bốn mươi vò rượu, Chu Cửu Âm đi tới, còn phát hiện trên một vò rượu có một túi lớn căng phồng lá thuốc.
"Quả nhiên là Tuyết Nương, Tiểu Toàn Phong đã trở lại?"
Chu Cửu Âm cầm lấy lá thư đặt trên một vò rượu khác.
Mở phong thư, rút giấy viết thư ra, Chu Cửu Âm từng câu từng chữ đọc qua.
"Phục Linh năm thứ 23? Hóa long thi lại mất hơn hai năm!"
Hồi lâu sau, Chu Cửu Âm phát lực, vò nát giấy viết thư thành bột phấn.
Thái Bình xác thực đã mang theo Tuyết Nương và Tiểu Toàn Phong trở lại, là vào ngày hai mươi bảy tháng chạp năm Phục Linh thứ 21.
Lúc đó Chu Cửu Âm đang chìm đắm trong việc hóa long thi, Thái Bình cũng không dám quấy rầy, sau khi ăn Tết ở tiểu trấn, một người một rắn một chuột liền rời đi.
Thái Bình còn mang đi thanh Hồng Huyết kiếm nhỏ bé, nói là đại sư huynh dùng kiếm rất thuận tay.
Chu Cửu Âm không hút thuốc sợi, ngược lại cầm lên một vò rượu, ra khỏi hang động.
Rất thuận lợi.
Hàng ngàn cành cổ đằng trong động quật vẫn chưa có dị động.
Đạo Đức, Nguyên Thủy, Linh Bảo Lục Tự Chân Ngôn khắc trên sườn núi,
Còn có tượng thần Thiên Đế Trương Bách Nhẫn trên đỉnh núi, bao gồm thanh Thiên Đế thạch kiếm, Thiên Đao đỏ thẫm, chuông đen, tháp chín tầng, tất cả những thần vật trấn áp đều rất an tĩnh.
Xuẩn Hạc đang nằm trên đồng cỏ mềm mại, uể oải phơi nắng.
Chu Cửu Âm đi tới vách đá, hai tay ôm vò rượu, ngửa mặt lên trời tu một ngụm lớn rượu lạnh.
Trời xanh thăm thẳm, như một tấm gương.
Cỏ mọc én bay, khắp núi đồi muôn hồng nghìn tía.
Gió xuân thổi hương, non sông tráng lệ.
Chu Cửu Âm ừng ực ừng ực uống cạn một vò rượu, sau đó ném vò rượu xuống sườn núi.
"Tập Phong, ta muốn đi chu du liệt quốc, nhà giao cho ngươi."
Chu Cửu Âm đi tới bên cạnh Xuẩn Hạc, sờ lên bộ lông mềm mại.
Xuẩn Hạc không nói chuyện, chỉ là mở cái mỏ như cái kéo, ngáp một cái như người.
"Ngắn thì bốn năm năm, lâu thì tám chín năm, ta sẽ trở về."
"Bảo vệ nhà cho tốt, nhất là chú ý đám Bạch Mao thử tinh kia, đừng để đám súc sinh đó trộm mất thân mãng của ta về nấu ăn."
Chu Cửu Âm nói liên miên lải nhải dặn dò rất nhiều, Xuẩn Hạc nằm im như lợn chết, cũng không biết có nghe lọt tai không.
Mặt trời lên cao.
Chu Cửu Âm đi tới tiểu trấn Ô Y hạng.
Trong tiếng cọt kẹt, đẩy cửa viện Trần gia tiểu viện ra.
Tiểu viện vẫn như xưa, không có gì thay đổi.
Cây lê ở góc sân nhỏ nở đầy hoa lê trắng tuyết, hương thơm ngào ngạt.
Chu Cửu Âm còn nhớ rõ, Tiểu Bất Điểm nói cây lê là của Nam Cẩm Bình, được trồng vào mùa xuân năm Tiểu Bất Điểm ra đời.
Bây giờ đã lớn như vậy.
"Ai ~ "
Nhớ tới Nam Cẩm Bình, Chu Cửu Âm không khỏi khẽ thở dài, hắn đối với nữ nhân này, rất hổ thẹn.
Phòng chính trong tiểu viện là của Nam Cẩm Bình, đông sương phòng là của Tiểu Bất Điểm, tây sương phòng là của nha đầu, phòng tạp vật duy nhất là của Thái Bình.
Chu Cửu Âm vào từng gian phòng, dừng lại rất lâu mới đi ra.
Ngôi viện này, những gian phòng này, có quá nhiều ký ức Chu Cửu Âm không dứt bỏ được.
— —
Khi xuân quang rực rỡ nhất.
Chu Cửu Âm chân trần áo trắng, mang theo đồ tế điện đi tới rừng hoa đào ngoài trấn nhỏ.
Chu Cửu Âm bẻ hết cành hoa đào này đến cành hoa đào khác.
Đến khi tới trước mộ phần của Nam Cẩm Bình và Tiểu Bất Điểm, trong tay đã nắm một bó hoa đào lớn.
Hoa nở rất tươi thắm, Chu Cửu Âm mặc áo trắng cũng nhuốm hương hoa.
Đem bó hoa đào nhẹ nhàng đặt trước bia mộ Nam Cẩm Bình.
Chu Cửu Âm ngồi xuống, bắt đầu đốt đồ tế điện.
Nào là tiền giấy, nhà giấy, quần áo giấy, kim nguyên bảo các loại.
"Đã bao nhiêu năm rồi, cũng không nói cho ta biết một giấc mộng, ta còn muốn nói lời xin lỗi với ngươi."
"Nói cho cùng, vẫn là ta vô dụng, làm mất con trai bảo bối của ngươi."
Đốt cho Nam Cẩm Bình một nửa xong, Chu Cửu Âm bắt đầu đốt cho Tiểu Bất Điểm.
"Cũng không biết Tiểu Bất Điểm của ta có bình yên luân hồi chuyển thế không ~ "
"Nếu đã thức tỉnh ký ức kiếp trước, sao đến giờ vẫn chưa tới tìm ta?"
Thời gian là một lưỡi dao, vô thanh vô tức, mở ra hết thảy mọi vật kiên cố và mềm mại, kiên định hướng về phía trước.
Thời gian thật vô cùng đáng sợ.
Chu Cửu Âm thậm chí đã không còn nhớ rõ lắm dung mạo và giọng nói của Nam Cẩm Bình và Tiểu Bất Điểm.
Gương mặt hai mẹ con, trong ký ức đang dần trở nên mơ hồ.
"Thời gian a!"
Chu Cửu Âm rời đi, khi đi bẻ một cành hoa đào.
— —
Trước Thần Mộc lâm, bờ Thái Bình hà.
Chu Cửu Âm vặn Đào Hoa Chi, khoan thai đi vào hàng rào viện.
Dưới mái hiên, Tề Khánh Tập thanh sam phiêu dật đang nằm trên ghế mây phơi nắng.
Chu Cửu Âm hiếu kỳ hỏi: "Đại Hoàng đâu?"
Tề Khánh Tập lấy quạt hương bồ che trên mặt xuống, "Tặng người rồi."
"Ngươi... Chuẩn bị xong?"
Chu Cửu Âm gật đầu.
Tề Khánh Tập ném quạt hương bồ, thoải mái duỗi lưng, "Vậy thì lên đường."
Thanh y đứng dậy đi vào nhà chính, rất nhanh liền đi ra, bên hông đeo Thính Phong kiếm, chỉ xách một cái bao quần áo nhỏ.
"Chỉ có vậy?"
Chu Cửu Âm chỉ vào bao phục lỏng lẻo.
Tề Khánh Tập: "Phần lớn là vật ngoài thân, phiền phức."
"Ngược lại là ngươi, ngay cả giày cũng không mang."
Chu Cửu Âm: "Bạc có mang theo không?"
Tề Khánh Tập: "Bạc thì không có, ngân phiếu ngược lại có rất nhiều."
Chu Cửu Âm: "Rất tốt."
Phục Linh năm thứ 23, mặt trời sắp lặn.
Chu Cửu Âm và Tề Khánh Tập đứng trên cổ đạo.
Hai người đều quay đầu ngóng nhìn tiểu trấn.
Chu Cửu Âm: "Lần này đi, chính là bảy tám năm."
Tề Khánh Tập: "Lần này đi, chính là vĩnh viễn."
Thanh y thở dài một hơi.
Mặt trời chiều ngả về tây.
Hai người lên đường.
— —
Ps: Rốt cục kết thúc, chương chu du liệt quốc chính thức bắt đầu.
Chuyện xưa mới, cũng là khởi đầu mới.
Trong động quật Chu Sơn, trên giường đá, thân thể Chu Cửu Âm bắt đầu bành trướng nhanh chóng.
Thần Hoa rực rỡ chói lòa.
Khi quang mang tan biến, Chu Cửu Âm hiện nguyên hình.
Xích Mãng dài hơn trăm mét, lân phiến đỏ thẫm rậm rạp tựa như ngọn lửa đang bùng cháy.
Đầu mãng to lớn từ từ hạ xuống mặt đất, đôi mắt to như đèn lồng chậm rãi khép lại.
Cuối cùng, ngay cả hơi thở cũng trở nên yếu ớt, đến mức không thể nghe thấy.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một luồng sáng từ trong đầu mãng xà bay ra.
Đó là Chu Cửu Âm trong trạng thái linh hồn.
Quay đầu nhìn thoáng qua thân mãng, Chu Cửu Âm không chút do dự, trực tiếp hóa thành một đạo ánh sáng, lao vào long thi đang lơ lửng giữa không trung.
Thời gian chầm chậm trôi qua, ước chừng một nén nhang sau.
Long thi được 《 Tha Hóa Đại Tự Tại 》 từ không hóa có, bỗng nhiên mở mắt.
Hai con ngươi dọc đỏ thẫm, sáng rực rỡ, lóe ra hai đạo huyết mang đáng sợ, trong phút chốc chiếu rọi cả hang động một màu đỏ tươi.
Long đầu ngẩng lên, thân rồng uốn lượn, Chu Cửu Âm cảm nhận được sức mạnh đáng sợ vô song.
Cỗ thân thể này, so với thân mãng cường hãn hơn rất nhiều.
Sức mạnh gần như vượt trội gấp mấy chục lần.
Giờ phút này, trong lòng Chu Cửu Âm nảy sinh sự tự tin mãnh liệt, một quyền có thể đánh nổ nhục thân của Tề Khánh Tập - một Lục Địa Thần Tiên.
Điều duy nhất không hoàn mỹ là, cỗ thân thể này đã định hình, sẽ không thể tiến hóa.
Mà thân mãng, lại có thể từ rắn, tiến hóa thành mãng, tiếp theo là giao, cuối cùng là Chúc Long.
Rồng cũng có phân chia mạnh yếu, thân thể này, so với Chúc Long chân thân, có thể nói là khác biệt một trời một vực, căn bản không thể so sánh.
Ánh sáng rực rỡ nở rộ, long thi bị bao trùm trong vầng hào quang chói lọi.
Rất nhanh, Chu Cửu Âm nhập chủ long thi đã thành công biến ảo thành hình người.
Nâng cánh tay, mở rộng bước chân, Chu Cửu Âm bắt đầu làm quen với thân thể mới này, đi lại trong động quật.
"Đây là..."
Chu Cửu Âm đột nhiên nhìn về phía bên cạnh giường đá.
Bên giường chất đầy ba bốn mươi vò rượu, Chu Cửu Âm đi tới, còn phát hiện trên một vò rượu có một túi lớn căng phồng lá thuốc.
"Quả nhiên là Tuyết Nương, Tiểu Toàn Phong đã trở lại?"
Chu Cửu Âm cầm lấy lá thư đặt trên một vò rượu khác.
Mở phong thư, rút giấy viết thư ra, Chu Cửu Âm từng câu từng chữ đọc qua.
"Phục Linh năm thứ 23? Hóa long thi lại mất hơn hai năm!"
Hồi lâu sau, Chu Cửu Âm phát lực, vò nát giấy viết thư thành bột phấn.
Thái Bình xác thực đã mang theo Tuyết Nương và Tiểu Toàn Phong trở lại, là vào ngày hai mươi bảy tháng chạp năm Phục Linh thứ 21.
Lúc đó Chu Cửu Âm đang chìm đắm trong việc hóa long thi, Thái Bình cũng không dám quấy rầy, sau khi ăn Tết ở tiểu trấn, một người một rắn một chuột liền rời đi.
Thái Bình còn mang đi thanh Hồng Huyết kiếm nhỏ bé, nói là đại sư huynh dùng kiếm rất thuận tay.
Chu Cửu Âm không hút thuốc sợi, ngược lại cầm lên một vò rượu, ra khỏi hang động.
Rất thuận lợi.
Hàng ngàn cành cổ đằng trong động quật vẫn chưa có dị động.
Đạo Đức, Nguyên Thủy, Linh Bảo Lục Tự Chân Ngôn khắc trên sườn núi,
Còn có tượng thần Thiên Đế Trương Bách Nhẫn trên đỉnh núi, bao gồm thanh Thiên Đế thạch kiếm, Thiên Đao đỏ thẫm, chuông đen, tháp chín tầng, tất cả những thần vật trấn áp đều rất an tĩnh.
Xuẩn Hạc đang nằm trên đồng cỏ mềm mại, uể oải phơi nắng.
Chu Cửu Âm đi tới vách đá, hai tay ôm vò rượu, ngửa mặt lên trời tu một ngụm lớn rượu lạnh.
Trời xanh thăm thẳm, như một tấm gương.
Cỏ mọc én bay, khắp núi đồi muôn hồng nghìn tía.
Gió xuân thổi hương, non sông tráng lệ.
Chu Cửu Âm ừng ực ừng ực uống cạn một vò rượu, sau đó ném vò rượu xuống sườn núi.
"Tập Phong, ta muốn đi chu du liệt quốc, nhà giao cho ngươi."
Chu Cửu Âm đi tới bên cạnh Xuẩn Hạc, sờ lên bộ lông mềm mại.
Xuẩn Hạc không nói chuyện, chỉ là mở cái mỏ như cái kéo, ngáp một cái như người.
"Ngắn thì bốn năm năm, lâu thì tám chín năm, ta sẽ trở về."
"Bảo vệ nhà cho tốt, nhất là chú ý đám Bạch Mao thử tinh kia, đừng để đám súc sinh đó trộm mất thân mãng của ta về nấu ăn."
Chu Cửu Âm nói liên miên lải nhải dặn dò rất nhiều, Xuẩn Hạc nằm im như lợn chết, cũng không biết có nghe lọt tai không.
Mặt trời lên cao.
Chu Cửu Âm đi tới tiểu trấn Ô Y hạng.
Trong tiếng cọt kẹt, đẩy cửa viện Trần gia tiểu viện ra.
Tiểu viện vẫn như xưa, không có gì thay đổi.
Cây lê ở góc sân nhỏ nở đầy hoa lê trắng tuyết, hương thơm ngào ngạt.
Chu Cửu Âm còn nhớ rõ, Tiểu Bất Điểm nói cây lê là của Nam Cẩm Bình, được trồng vào mùa xuân năm Tiểu Bất Điểm ra đời.
Bây giờ đã lớn như vậy.
"Ai ~ "
Nhớ tới Nam Cẩm Bình, Chu Cửu Âm không khỏi khẽ thở dài, hắn đối với nữ nhân này, rất hổ thẹn.
Phòng chính trong tiểu viện là của Nam Cẩm Bình, đông sương phòng là của Tiểu Bất Điểm, tây sương phòng là của nha đầu, phòng tạp vật duy nhất là của Thái Bình.
Chu Cửu Âm vào từng gian phòng, dừng lại rất lâu mới đi ra.
Ngôi viện này, những gian phòng này, có quá nhiều ký ức Chu Cửu Âm không dứt bỏ được.
— —
Khi xuân quang rực rỡ nhất.
Chu Cửu Âm chân trần áo trắng, mang theo đồ tế điện đi tới rừng hoa đào ngoài trấn nhỏ.
Chu Cửu Âm bẻ hết cành hoa đào này đến cành hoa đào khác.
Đến khi tới trước mộ phần của Nam Cẩm Bình và Tiểu Bất Điểm, trong tay đã nắm một bó hoa đào lớn.
Hoa nở rất tươi thắm, Chu Cửu Âm mặc áo trắng cũng nhuốm hương hoa.
Đem bó hoa đào nhẹ nhàng đặt trước bia mộ Nam Cẩm Bình.
Chu Cửu Âm ngồi xuống, bắt đầu đốt đồ tế điện.
Nào là tiền giấy, nhà giấy, quần áo giấy, kim nguyên bảo các loại.
"Đã bao nhiêu năm rồi, cũng không nói cho ta biết một giấc mộng, ta còn muốn nói lời xin lỗi với ngươi."
"Nói cho cùng, vẫn là ta vô dụng, làm mất con trai bảo bối của ngươi."
Đốt cho Nam Cẩm Bình một nửa xong, Chu Cửu Âm bắt đầu đốt cho Tiểu Bất Điểm.
"Cũng không biết Tiểu Bất Điểm của ta có bình yên luân hồi chuyển thế không ~ "
"Nếu đã thức tỉnh ký ức kiếp trước, sao đến giờ vẫn chưa tới tìm ta?"
Thời gian là một lưỡi dao, vô thanh vô tức, mở ra hết thảy mọi vật kiên cố và mềm mại, kiên định hướng về phía trước.
Thời gian thật vô cùng đáng sợ.
Chu Cửu Âm thậm chí đã không còn nhớ rõ lắm dung mạo và giọng nói của Nam Cẩm Bình và Tiểu Bất Điểm.
Gương mặt hai mẹ con, trong ký ức đang dần trở nên mơ hồ.
"Thời gian a!"
Chu Cửu Âm rời đi, khi đi bẻ một cành hoa đào.
— —
Trước Thần Mộc lâm, bờ Thái Bình hà.
Chu Cửu Âm vặn Đào Hoa Chi, khoan thai đi vào hàng rào viện.
Dưới mái hiên, Tề Khánh Tập thanh sam phiêu dật đang nằm trên ghế mây phơi nắng.
Chu Cửu Âm hiếu kỳ hỏi: "Đại Hoàng đâu?"
Tề Khánh Tập lấy quạt hương bồ che trên mặt xuống, "Tặng người rồi."
"Ngươi... Chuẩn bị xong?"
Chu Cửu Âm gật đầu.
Tề Khánh Tập ném quạt hương bồ, thoải mái duỗi lưng, "Vậy thì lên đường."
Thanh y đứng dậy đi vào nhà chính, rất nhanh liền đi ra, bên hông đeo Thính Phong kiếm, chỉ xách một cái bao quần áo nhỏ.
"Chỉ có vậy?"
Chu Cửu Âm chỉ vào bao phục lỏng lẻo.
Tề Khánh Tập: "Phần lớn là vật ngoài thân, phiền phức."
"Ngược lại là ngươi, ngay cả giày cũng không mang."
Chu Cửu Âm: "Bạc có mang theo không?"
Tề Khánh Tập: "Bạc thì không có, ngân phiếu ngược lại có rất nhiều."
Chu Cửu Âm: "Rất tốt."
Phục Linh năm thứ 23, mặt trời sắp lặn.
Chu Cửu Âm và Tề Khánh Tập đứng trên cổ đạo.
Hai người đều quay đầu ngóng nhìn tiểu trấn.
Chu Cửu Âm: "Lần này đi, chính là bảy tám năm."
Tề Khánh Tập: "Lần này đi, chính là vĩnh viễn."
Thanh y thở dài một hơi.
Mặt trời chiều ngả về tây.
Hai người lên đường.
— —
Ps: Rốt cục kết thúc, chương chu du liệt quốc chính thức bắt đầu.
Chuyện xưa mới, cũng là khởi đầu mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận