Ta Một Con Rắn, Dạy Dỗ Một Đám Ma Đầu Rất Hợp Lý Đi
Chương 369: Xuân đi thu đến
**Chương 369: Xuân đi thu đến**
Đông qua xuân tới, đảo mắt đã là năm Nguyên Khánh thứ 15 của Ngụy quốc.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Trư Hoàng luôn cảm giác đệm giường dưới thân ướt nhẹp.
Giãy giụa ngồi dậy, vuốt vuốt đôi mắt ngái ngủ, Trư Hoàng vén chăn lên.
"Thao, lại mẹ nó đái dầm!"
Tiểu Lôi Động đã năm tuổi, nhưng thể cốt lại giống như hài nhi mười tháng tuổi, nhu thuận ngồi ở đầu giường, chớp đôi mắt to ngập nước, vẻ mặt vô tội.
"Cái cmm chứ, hài tử là ngươi nhờ nhận, sau khi trở về lại không chăm sóc, tự mình làm chưởng quỹ vung tay, bản hoàng đường đường là phó sơn chủ Chu Sơn, vừa làm cha lại làm mẹ!"
Trư Hoàng hùng hổ ôm đệm ra khỏi nhà phơi nắng, chăm sóc Tiểu Lôi Động bốn tháng nay, Trư Hoàng chưa từng được ngủ một giấc khô ráo, mua bốn năm giường đệm chăn vẫn không đủ dùng, cả căn phòng lúc nào cũng tràn ngập mùi nước tiểu khai, dù dùng bất kỳ biện pháp gì đều không loại trừ hết được.
Trở về phòng, Trư Hoàng đốt một nén đàn mộc tế hương, cắm vào lư hương, sau đó cầm bình sữa đi tới góc hàng rào viện.
Khu vực này, trước kia là Tề Khánh tật dựng ổ chó, hiện tại dùng để nuôi dê.
Một con dê rừng cái, rất khỏe mạnh, từng không chỉ một lần húc Trư Hoàng ngã xuống đất, vừa có thể ăn lại có thể ị, khiến cho hàng rào viện đầy mùi hôi.
Không bao lâu, Trư Hoàng vắt đầy một bình sữa, vừa đứng dậy đưa lưng về phía dê rừng cái, liền bị cặp sừng dê cứng rắn, sắc nhọn của nó đỉnh trúng mông.
"Ai u ngọa tào!"
Trư Hoàng chỉ cảm thấy một chỗ nào đó truyền đến cơn đau kịch liệt, cơ vòng bỗng nhiên thít chặt.
"Sớm muộn gì cũng đem con đĩ này nấu chín!"
Xông về phía dê rừng cái hung hăng phun một bãi nước miếng, Trư Hoàng khập khiễng trở về nhà.
Đầu giường, Tiểu Lôi Động nhìn thấy bình sữa vô cùng hưng phấn, a a a a duỗi hai tay nhỏ.
Một phút sau.
Trư Hoàng ngay cả điểm tâm cũng không kịp ăn, liền nhóm lửa đun nước, lấy xà phòng bột ra giặt từng bộ đồ lót của Tiểu Lôi Động.
"Muốn ta đường đường là Mặc Huyền Cổ Thần của Chu Sơn, lại lưu lạc đến nông nỗi này ~ "
"Đem tiểu tử này ị phân... Thương thiên không có mắt mà!"
Ánh bình minh vừa lên, nhưng Trư Hoàng không dám thay áo ở nơi có ánh mặt trời chiếu, chỉ có thể đợi trong phòng, bởi vì phải đảm bảo Tiểu Lôi Động có thể ở trong tầm mắt của mình mọi lúc.
Hài tử nằm trên giường, ôm bình sữa vui sướng mút lấy, hai chân nhỏ lòng bàn chân hướng lên trời, mười ngón chân thỉnh thoảng xòe ra.
"Nhóc con ngươi nhớ kỹ, là bản hoàng tay phân tay nước tiểu nuôi ngươi lớn, sau khi lớn lên ngươi nếu dám không hiếu kính với lão tử, lão tử không phải sẽ đánh cho ngươi cứt đái cùng chảy!"
Trư Hoàng là người này, tuy rằng miệng lưỡi không đáng tin, hay thích khoác lác, dẻo miệng, nhưng khi thực sự làm việc, vẫn là tương đối đáng tin, Chu Cửu Âm rất yên tâm.
Nhân khẩu Chu Sơn không thịnh vượng, A Phi quá lương thiện, đã chết sớm, nha đầu quá quật cường, thẳng thắn, Tiểu Toàn Phong quá hoạt bát, Tuyết Nương không có chủ kiến.
Thời khắc mấu chốt, vẫn phải xem Thái Bình và Trư Hoàng.
Thái Bình luôn làm việc rất hoàn hảo, gắng đạt tới mức hoàn mỹ.
Tuy nói quá trình làm việc của Trư Hoàng rất hỗn loạn, một lời khó nói hết, nhưng kết quả, nhìn chung vẫn có thể chấp nhận được.
Linh khí sắp khôi phục, Tiên Vương bá chủ chuyển thế trở về, từ nơi sâu xa, Chu Cửu Âm luôn cảm thấy một đời này, là cơ hội cuối cùng của mình, sẽ không còn kiếp sau.
Mặc dù không biết Tiên Đế rốt cuộc đã chế định kế hoạch như thế nào, nhưng trực giác mách bảo Chu Cửu Âm tin tưởng vững chắc, một đời này nếu mình lại thất bại, về sau Hỗn Độn, vũ trụ, thế gian sẽ không còn Chúc Âm nữa.
Chư thiên Khánh Vân và tiên tháp nhất định phải sớm ngày luyện chế, rèn đúc ra, tàn kiếm Chúc Chiếu cũng cần tiêu tốn rất nhiều thời gian và tâm lực đúc lại, vì thế, chỉ có thể giao Tiểu Lôi Động cho Trư Hoàng chăm sóc.
"Cái cmm chứ, lại mẹ nó đái dầm!"
"Thao, đó là phân, không thể ăn, mau bỏ xuống cho lão tử!"
"Tại sao lại nôn? Sữa dê kia không có độc chứ?"
"Đại phu, hài tử hôm qua lại ngã từ trên giường xuống, còn là đầu hướng xuống, tại chỗ liền co giật, ngươi nói sau khi lớn lên có khi nào bị ngu ngơ không?"
"Tốt cho ngươi tên Lý lão bát kia, dám bán rượu giả cho bản hoàng, hài tử nhà ta uống một ngụm nhỏ liền nôn mửa điên cuồng, giả một đền vạn, mau đưa bạc đây!"
"Đại phu, đại phu, hài tử nhà ta bị dê húc..."
"Đại phu, cứu mạng, hài tử nhà ta rơi xuống hố phân rồi..."
"Đại phu, hài tử nhà ta không biết nuốt cái gì, bị kẹt ở cổ họng..."
Rừng hoa tàn cuối xuân, quá vội vàng.
Xuân đi thu đến, bốn mùa luân phiên.
Bất giác, đã là năm Nguyên Khánh thứ 20 của Ngụy quốc.
Tháng sáu trời nóng bức.
Hai người, một lớn một nhỏ đều chỉ mặc quần đùi, ở trần, nằm ngửa chỏng vó trên giường.
Mãi đến khi mặt trời lặn, ráng chiều đỏ rực, Trư Hoàng mới tỉnh dậy, cầm quạt hương bồ che rốn cho Tiểu Lôi Động rồi ra hàng rào viện.
Nửa canh giờ sau, Trư Hoàng mang về một giỏ Xích Hương quả thơm ngát.
Tiểu Lôi Động mặc quần yếm, lúc này đang ngồi xổm trước bãi nhốt cừu, từng tiếng kêu: 'Mẹ ơi mẹ, ta muốn ăn sữa.'
"Cút cm ngươi đi, gọi ai là mẹ hả!"
Trư Hoàng níu lỗ tai Tiểu Lôi Động, kéo hài tử vào trong phòng.
Tiểu Lôi Động năm nay đã tròn mười tuổi, gần mười một, trải qua vụ hạ độc của sát thủ Vụ Ẩn môn, phát dục trì hoãn quá nhiều.
Hài tử tuổi này, đã là nam hài lớn, có thể xuống đất, dần dần trở thành trụ cột trong nhà, một số khu vực xa xôi thậm chí đã có thể sớm làm mai mối.
Mà Tiểu Lôi Động vừa khô vừa gầy lại nhỏ, năm ngoái mới bắt đầu biết nói, mỗi ngày còn la hét đòi uống sữa.
"Ca ca, đây là cái gì nha?"
Tiểu Lôi Động ngồi xổm trước giỏ rau, đôi mắt to trong veo hiếu kỳ nhìn Xích Hương quả dù đã bị hái xuống, vẫn còn sáng tối chập chờn.
Trư Hoàng dời ghế nhỏ đến, ngồi xuống, nói: "Đừng gọi ta là ca ca, phải gọi bản hoàng là Mặc Huyền ca ca."
Lười rửa sạch, Trư Hoàng trực tiếp cầm một viên Xích Hương quả, tùy ý xoa xoa lên ống quần, đưa cho Tiểu Lôi Động.
"Đây gọi là Mặc Huyền quả, có thể ôn dưỡng khí huyết, cường kiện gân cốt của ngươi, vì ngươi chưa tới tu hành đả thông cơ sở, ăn đi ăn đi."
Tiểu Lôi Động há to mồm, lộ ra hàm răng sữa trắng nhọn hoắt, 'A ô' một tiếng cắn xuống nửa viên trái cây, 'Răng rắc răng rắc' nước bắn tung tóe.
Trư Hoàng cười ha hả nói: "Ăn ngon không?"
"Ừm ân, ngon ngon."
Tiểu Lôi Động gật đầu nhỏ như gà con mổ thóc.
Trư Hoàng: "Có Mặc Huyền quả, sau này không được uống sữa nữa đâu nhé!"
Tiểu Lôi Động lập tức 'Oa' một tiếng, phun hết thịt quả trong miệng ra.
"Ta chỉ muốn uống sữa thôi!"
Trư Hoàng lấy tay đỡ trán, đau đầu không thôi.
Trăng lên giữa trời, sau khi dỗ Tiểu Lôi Động ngủ, Trư Hoàng đi ra hàng rào viện, đi qua lang kiều, tiến vào tiểu trấn.
Cuối cùng, đi tới bên cạnh giếng Tỏa Long cổ lão.
Xông về phía miệng giếng đen kịt, gọi: "Chúc Nhi, con của ta ~ "
Hôm sau.
Tiểu Lôi Động bị mùi thịt đánh thức.
Mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, nhìn thấy bên cạnh giường đang ngồi một vị thanh niên tuấn mỹ, áo bào trắng còn trắng hơn cả tuyết.
"Sư phụ, người lại từ trong giếng leo ra ạ?!"
Tiểu Lôi Động vui vẻ, nhào vào trong ngực Chu Cửu Âm.
Chu Cửu Âm hoàn toàn không đề phòng đứa đồ đệ mệnh đồ thăng trầm này, bất ngờ không kịp phòng bị bị đụng vào xương sườn, đau đến hít sâu một hơi.
"Sư phụ, sư phụ, đồ nhi muốn cưỡi đại bạch hạc!"
Tiểu Lôi Động đột nhiên hất đầu nhỏ, đầu đập mạnh vào cằm Chu Cửu Âm.
Chu Cửu Âm đang định mở miệng nói chuyện, cắn mạnh vào đầu lưỡi, đau đến mức nước mắt sắp chảy ra.
Có chút ngửa ra sau, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê của Tiểu Lôi Động, xác định đứa nhỏ xui xẻo này không có động tác tiếp theo, Chu Cửu Âm mới nói: "Đầu tiên, sư phụ không phải từ trong giếng bò ra."
"Tiếp theo, không được nói với mấy tiểu đồng bọn của ngươi, sư phụ ở trong giếng, sư phụ là con rùa."
"Cuối cùng..."
Tiểu Lôi Động lỗ tai trái vào, lỗ tai phải ra, tư duy phân tán, một giây trước còn muốn cưỡi đại bạch hạc, một giây sau đã run run cái mũi nhỏ, hiếu kỳ nói: "Mùi gì vậy ạ? Thơm quá! Sư phụ ngửi thấy không?"
Chu Cửu Âm vừa định trả lời, Trư Hoàng liền vào phòng.
Tiểu Lôi Động quay đầu nhìn về phía Trư Hoàng, "Mặc Huyền ca ca, bên ngoài có mùi gì vậy ạ?"
Trư Hoàng thần sắc trầm trọng, nói: "Động Nhi, ca ca phải xin lỗi ngươi."
Tiểu Lôi Động chớp mắt to, "Sao vậy, Mặc Huyền ca ca?"
Trư Hoàng: "Từ nay về sau, ngươi không còn sữa để uống nữa."
"Bởi vì ca ca đã giết mẹ của ngươi!"
Tiểu Lôi Động ngẩn người, một lúc lâu sau, đôi mắt to ngấn lệ, miệng nhỏ mấp máy, chuẩn bị khóc lớn.
"Ha ha, lừa ngươi thôi!"
Trư Hoàng cười lớn một tiếng, quay người bê vào một chậu đồng thau, "Mẹ ngươi ở đây!"
Một chậu cà rốt hầm thịt dê đầy ắp, điểm xuyết rau thơm xanh biếc, thơm quá.
Tiểu Lôi Động ngẩn người, đột nhiên khóc lớn, vô cùng thê lương.
"A a a! Mẹ ơi mẹ, mẹ chết thảm quá!"
"Mặc Huyền ca ca, ta hận ngươi! Ta không muốn gặp ngươi nữa!"
"Sư phụ, mẹ ta chết rồi!"
Tiểu Lôi Động vùi mặt vào trong ngực Chu Cửu Âm, khóc đến tê tâm liệt phế.
Chu Cửu Âm dở khóc dở cười, ôm Tiểu Lôi Động đến bên bàn ăn.
Sau khi ngồi xuống, Chu Cửu Âm gắp một miếng thịt dê cực kỳ mềm nát, nhét vào miệng đứa trẻ đang khóc lớn.
Tiếng khóc yếu dần, rồi biến mất hoàn toàn.
"Sư phụ."
"Sao thế?"
"Mẫu thân thơm quá!"
"Thơm thì ăn nhiều một chút."
Trư Hoàng gắp một vật, nhét vào miệng Tiểu Lôi Động, "Nào, nếm thử ánh mắt của mẹ ngươi, có thể sáng mắt."
— —
Nguyên Khánh năm thứ 21, mùa xuân, Chu Sơn hiếm khi nghênh đón một vị khách nhân.
Là Liễu Noãn Noãn, một mình xuôi nam tới Ngụy quốc thăm hài tử.
Lúc này thần thức của Chu Cửu Âm đã vô cùng cường đại, khi Liễu Noãn Noãn tiến vào cảnh nội Bảo Bình châu đã cảm nhận được, mang theo Trư Hoàng và Tiểu Lôi Động, đi tới lối vào dãy núi Thái Hành tự mình nghênh đón.
Trong gió xuân, Liễu Noãn Noãn vẫn rực rỡ rung động lòng người như lần đầu gặp, cách rất xa đã trông thấy hai con rắn và hài tử, vẫy cánh tay, trên mặt nở nụ cười.
Tiểu Lôi Động được Chu Cửu Âm nắm tay nhỏ, hiếu kỳ hỏi: "Sư phụ, đại tỷ tỷ này là ai vậy ạ?"
Chu Cửu Âm ôn nhu nói: "Là mẫu thân ngươi."
Có lẽ là mẹ con trời sinh thân cận, huyết mạch ràng buộc không thể cắt đứt, Tiểu Lôi Động rất nhanh liền tiếp nhận Liễu Noãn Noãn gần bảy năm không gặp, cơ hồ đã quên.
"Động Nhi!"
Liễu Noãn Noãn ngồi xổm xuống, từng chút một ngưng thị cốt nhục bảy năm không thấy, cuối cùng, ôm chặt hài tử vào lòng, nước mắt chảy dài.
"Mẫu thân, đừng khóc, đừng khóc."
Tiểu Lôi Động vươn tay nhỏ, ôn nhu lau đi nước mắt trên má Liễu Noãn Noãn.
Khi mặt trời sắp lặn, mẹ con cùng hai con rắn trở lại trấn Thanh Bình.
Bờ sông Thái Bình, hàng rào viện, Chu Cửu Âm khẽ nói: "Nơi này chính là nơi Lão Tề tự giam cầm gần trăm năm."
Dừng một chút, bổ sung: "Thay đổi rất nhiều."
Liễu Noãn Noãn vành mắt không khỏi đỏ lên, "Nơi này rất tốt, có núi có nước, còn có Nam Chúc đạo hữu, sư huynh ở đây, khẳng định rất thư thái."
Đêm đó, Trư Hoàng đã chăm sóc hài tử gần bảy năm, luyện thành một thân trù nghệ đỉnh phong, mua thịt tươi, tự mình xuống bếp, làm một bàn thức ăn phong phú.
Chu Cửu Âm và Trư Hoàng cùng Liễu Noãn Noãn - vị bằng hữu đường xa mà đến, nâng cốc ngôn hoan, mãi cho đến khi trời hửng sáng.
Chu Cửu Âm an bài Liễu Noãn Noãn đến tiểu viện Trần gia, gian nhà của Nam Cẩm Bình ở tạm.
Sau đó một thời gian, Tiểu Lôi Động luôn đi theo mẫu thân.
Mãi cho đến ba tháng sau, Thanh Thu, Liễu Noãn Noãn cáo biệt Chu Cửu Âm, Trư Hoàng.
"Động Nhi, mẫu thân đi, ngươi phải ngoan ngoãn, nghe lời sư phụ và Trư Hoàng thúc thúc."
Liễu Noãn Noãn không nỡ rời Tiểu Lôi Động, ôm hài tử hôn mãi không thôi.
Tiểu Lôi Động nghiêm mặt nói: "Là Mặc Huyền ca ca."
Liễu Noãn Noãn nhìn về phía Trư Hoàng, Trư Hoàng ngẩng đầu nhìn trời, "Hôm nay mặt trời thật tròn."
"Nam Chúc đạo hữu, Động Nhi nhờ ngươi."
Chu Cửu Âm cười, "Noãn Noãn đạo hữu xin yên tâm, những năm gần đây, ta chăm sóc hài tử rất tốt, về sau cũng vậy, chắc chắn sẽ coi như con đẻ."
Trư Hoàng nhìn Chu Cửu Âm, ánh mắt không tốt.
Liễu Noãn Noãn rời đi.
Đợi ba bốn ngày, xác định Liễu Noãn Noãn thật sự rời đi, sẽ không trở về, Chu Cửu Âm lập tức tiến vào động thiên thế giới trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, tiếp tục rèn đúc hình thức ban đầu của tiên tháp.
Trư Hoàng hướng về phía giếng Tỏa Long phun ra ba chữ, 'Nói mẹ ngươi!'
— —
Nhàn Vân Đàm Ảnh Nhật Du Du, Vật Hoán Tinh Di Kỷ Độ Thu. (Mây nhàn bóng nước ngày lại ngày, cảnh vật sao dời mấy độ thu.)
Các trung đế tử kim hà tại? Hạm ngoại Trường Giang không tự lưu. (Trong gác đế tử nay đâu tá? Ngoài thềm Trường Giang vẫn tự trôi.)
Thời gian trôi nhanh, bất giác đã là năm Nguyên Khánh thứ 25 của Ngụy quốc.
Chu Cửu Âm không ngủ không nghỉ, cuối cùng cũng luyện chế, rèn đúc xong Chư thiên Khánh Vân và tiên tháp, tiện thể đúc lại tàn kiếm Chúc Chiếu.
Sâu trong động quật Chu Sơn, Chư thiên Khánh Vân phiêu đãng giữa không trung, như một áng mây, hào quang năm màu huy hoàng mà rực rỡ.
Bên cạnh, tiên tháp được rèn đúc từ toàn bộ xương rồng toàn thân trắng óng ánh, chí thần chí thánh.
Còn tàn kiếm Chúc Chiếu, vẫn là hình dáng đoạn kiếm, bất quá vết rạn dày đặc đã biến mất không thấy gì nữa.
Hoàn toàn khác biệt với Chư thiên Khánh Vân và tiên tháp, tàn kiếm thỉnh thoảng rung động một tia cực đạo thần uy, dù là chủ nhân Chu Cửu Âm, đều cảm thấy rùng mình, sợ đại lục Tiên Cương dưới chân bị chém chết.
"Chư thiên Khánh Vân và tiên tháp, trước mắt chỉ là Cổ Thần Khí."
"Nếu thực sự đụng tới Cực Đạo Tiên Binh, Cực Đạo Thần Binh, nháy mắt sẽ bị đánh nát."
"Cũng không biết ba lần đại đạo kiếp..."
Chu Cửu Âm cưỡng ép áp chế suy nghĩ lan man, ba lần đại đạo kiếp quá xa xôi, trước mắt cần chú ý chính là Giao Long kiếp.
"Mãng khu 1000 mét, sẽ độ Giao Long kiếp, thành công, tu vi của ta, hẳn là có thể đối đầu đơn tôn Tiên Vương bá chủ."
Ngoài động, có tiếng bước chân gấp rút, Chu Cửu Âm há mồm nuốt Chư thiên Khánh Vân và tiên tháp vào trong miệng, cũng hấp thu tàn kiếm Chúc Chiếu vào lòng bàn tay.
"Nam Chúc! Đi ra! !"
Là giọng nói tức hổn hển của Trư Hoàng.
Khi Chu Cửu Âm đi ra khỏi động, liền nhìn thấy Trư Hoàng đang níu lỗ tai Lôi Động dưới cây đào.
Tiểu Lôi Động đã lớn, mặt mày càng giống Liễu Noãn Noãn, đáng tiếc, vốn nên là thiếu niên lang mười lăm mười sáu tuổi, bây giờ gầy gò, nứt vỡ trời cũng như năm chín tuổi.
Có lẽ là thời kỳ phản nghịch của hài tử đến sớm, bị Trư Hoàng níu lỗ tai, rõ ràng đã phạm sai lầm gì đó, Lôi Động không những không xấu hổ, ngược lại cứng cổ, bộ dáng bướng bỉnh.
Chu Cửu Âm nhìn thấy, hai tay nhỏ của hài tử đỏ huyết, còn đang nhỏ chất lỏng sền sệt, ngay cả y phục cũng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Đông qua xuân tới, đảo mắt đã là năm Nguyên Khánh thứ 15 của Ngụy quốc.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Trư Hoàng luôn cảm giác đệm giường dưới thân ướt nhẹp.
Giãy giụa ngồi dậy, vuốt vuốt đôi mắt ngái ngủ, Trư Hoàng vén chăn lên.
"Thao, lại mẹ nó đái dầm!"
Tiểu Lôi Động đã năm tuổi, nhưng thể cốt lại giống như hài nhi mười tháng tuổi, nhu thuận ngồi ở đầu giường, chớp đôi mắt to ngập nước, vẻ mặt vô tội.
"Cái cmm chứ, hài tử là ngươi nhờ nhận, sau khi trở về lại không chăm sóc, tự mình làm chưởng quỹ vung tay, bản hoàng đường đường là phó sơn chủ Chu Sơn, vừa làm cha lại làm mẹ!"
Trư Hoàng hùng hổ ôm đệm ra khỏi nhà phơi nắng, chăm sóc Tiểu Lôi Động bốn tháng nay, Trư Hoàng chưa từng được ngủ một giấc khô ráo, mua bốn năm giường đệm chăn vẫn không đủ dùng, cả căn phòng lúc nào cũng tràn ngập mùi nước tiểu khai, dù dùng bất kỳ biện pháp gì đều không loại trừ hết được.
Trở về phòng, Trư Hoàng đốt một nén đàn mộc tế hương, cắm vào lư hương, sau đó cầm bình sữa đi tới góc hàng rào viện.
Khu vực này, trước kia là Tề Khánh tật dựng ổ chó, hiện tại dùng để nuôi dê.
Một con dê rừng cái, rất khỏe mạnh, từng không chỉ một lần húc Trư Hoàng ngã xuống đất, vừa có thể ăn lại có thể ị, khiến cho hàng rào viện đầy mùi hôi.
Không bao lâu, Trư Hoàng vắt đầy một bình sữa, vừa đứng dậy đưa lưng về phía dê rừng cái, liền bị cặp sừng dê cứng rắn, sắc nhọn của nó đỉnh trúng mông.
"Ai u ngọa tào!"
Trư Hoàng chỉ cảm thấy một chỗ nào đó truyền đến cơn đau kịch liệt, cơ vòng bỗng nhiên thít chặt.
"Sớm muộn gì cũng đem con đĩ này nấu chín!"
Xông về phía dê rừng cái hung hăng phun một bãi nước miếng, Trư Hoàng khập khiễng trở về nhà.
Đầu giường, Tiểu Lôi Động nhìn thấy bình sữa vô cùng hưng phấn, a a a a duỗi hai tay nhỏ.
Một phút sau.
Trư Hoàng ngay cả điểm tâm cũng không kịp ăn, liền nhóm lửa đun nước, lấy xà phòng bột ra giặt từng bộ đồ lót của Tiểu Lôi Động.
"Muốn ta đường đường là Mặc Huyền Cổ Thần của Chu Sơn, lại lưu lạc đến nông nỗi này ~ "
"Đem tiểu tử này ị phân... Thương thiên không có mắt mà!"
Ánh bình minh vừa lên, nhưng Trư Hoàng không dám thay áo ở nơi có ánh mặt trời chiếu, chỉ có thể đợi trong phòng, bởi vì phải đảm bảo Tiểu Lôi Động có thể ở trong tầm mắt của mình mọi lúc.
Hài tử nằm trên giường, ôm bình sữa vui sướng mút lấy, hai chân nhỏ lòng bàn chân hướng lên trời, mười ngón chân thỉnh thoảng xòe ra.
"Nhóc con ngươi nhớ kỹ, là bản hoàng tay phân tay nước tiểu nuôi ngươi lớn, sau khi lớn lên ngươi nếu dám không hiếu kính với lão tử, lão tử không phải sẽ đánh cho ngươi cứt đái cùng chảy!"
Trư Hoàng là người này, tuy rằng miệng lưỡi không đáng tin, hay thích khoác lác, dẻo miệng, nhưng khi thực sự làm việc, vẫn là tương đối đáng tin, Chu Cửu Âm rất yên tâm.
Nhân khẩu Chu Sơn không thịnh vượng, A Phi quá lương thiện, đã chết sớm, nha đầu quá quật cường, thẳng thắn, Tiểu Toàn Phong quá hoạt bát, Tuyết Nương không có chủ kiến.
Thời khắc mấu chốt, vẫn phải xem Thái Bình và Trư Hoàng.
Thái Bình luôn làm việc rất hoàn hảo, gắng đạt tới mức hoàn mỹ.
Tuy nói quá trình làm việc của Trư Hoàng rất hỗn loạn, một lời khó nói hết, nhưng kết quả, nhìn chung vẫn có thể chấp nhận được.
Linh khí sắp khôi phục, Tiên Vương bá chủ chuyển thế trở về, từ nơi sâu xa, Chu Cửu Âm luôn cảm thấy một đời này, là cơ hội cuối cùng của mình, sẽ không còn kiếp sau.
Mặc dù không biết Tiên Đế rốt cuộc đã chế định kế hoạch như thế nào, nhưng trực giác mách bảo Chu Cửu Âm tin tưởng vững chắc, một đời này nếu mình lại thất bại, về sau Hỗn Độn, vũ trụ, thế gian sẽ không còn Chúc Âm nữa.
Chư thiên Khánh Vân và tiên tháp nhất định phải sớm ngày luyện chế, rèn đúc ra, tàn kiếm Chúc Chiếu cũng cần tiêu tốn rất nhiều thời gian và tâm lực đúc lại, vì thế, chỉ có thể giao Tiểu Lôi Động cho Trư Hoàng chăm sóc.
"Cái cmm chứ, lại mẹ nó đái dầm!"
"Thao, đó là phân, không thể ăn, mau bỏ xuống cho lão tử!"
"Tại sao lại nôn? Sữa dê kia không có độc chứ?"
"Đại phu, hài tử hôm qua lại ngã từ trên giường xuống, còn là đầu hướng xuống, tại chỗ liền co giật, ngươi nói sau khi lớn lên có khi nào bị ngu ngơ không?"
"Tốt cho ngươi tên Lý lão bát kia, dám bán rượu giả cho bản hoàng, hài tử nhà ta uống một ngụm nhỏ liền nôn mửa điên cuồng, giả một đền vạn, mau đưa bạc đây!"
"Đại phu, đại phu, hài tử nhà ta bị dê húc..."
"Đại phu, cứu mạng, hài tử nhà ta rơi xuống hố phân rồi..."
"Đại phu, hài tử nhà ta không biết nuốt cái gì, bị kẹt ở cổ họng..."
Rừng hoa tàn cuối xuân, quá vội vàng.
Xuân đi thu đến, bốn mùa luân phiên.
Bất giác, đã là năm Nguyên Khánh thứ 20 của Ngụy quốc.
Tháng sáu trời nóng bức.
Hai người, một lớn một nhỏ đều chỉ mặc quần đùi, ở trần, nằm ngửa chỏng vó trên giường.
Mãi đến khi mặt trời lặn, ráng chiều đỏ rực, Trư Hoàng mới tỉnh dậy, cầm quạt hương bồ che rốn cho Tiểu Lôi Động rồi ra hàng rào viện.
Nửa canh giờ sau, Trư Hoàng mang về một giỏ Xích Hương quả thơm ngát.
Tiểu Lôi Động mặc quần yếm, lúc này đang ngồi xổm trước bãi nhốt cừu, từng tiếng kêu: 'Mẹ ơi mẹ, ta muốn ăn sữa.'
"Cút cm ngươi đi, gọi ai là mẹ hả!"
Trư Hoàng níu lỗ tai Tiểu Lôi Động, kéo hài tử vào trong phòng.
Tiểu Lôi Động năm nay đã tròn mười tuổi, gần mười một, trải qua vụ hạ độc của sát thủ Vụ Ẩn môn, phát dục trì hoãn quá nhiều.
Hài tử tuổi này, đã là nam hài lớn, có thể xuống đất, dần dần trở thành trụ cột trong nhà, một số khu vực xa xôi thậm chí đã có thể sớm làm mai mối.
Mà Tiểu Lôi Động vừa khô vừa gầy lại nhỏ, năm ngoái mới bắt đầu biết nói, mỗi ngày còn la hét đòi uống sữa.
"Ca ca, đây là cái gì nha?"
Tiểu Lôi Động ngồi xổm trước giỏ rau, đôi mắt to trong veo hiếu kỳ nhìn Xích Hương quả dù đã bị hái xuống, vẫn còn sáng tối chập chờn.
Trư Hoàng dời ghế nhỏ đến, ngồi xuống, nói: "Đừng gọi ta là ca ca, phải gọi bản hoàng là Mặc Huyền ca ca."
Lười rửa sạch, Trư Hoàng trực tiếp cầm một viên Xích Hương quả, tùy ý xoa xoa lên ống quần, đưa cho Tiểu Lôi Động.
"Đây gọi là Mặc Huyền quả, có thể ôn dưỡng khí huyết, cường kiện gân cốt của ngươi, vì ngươi chưa tới tu hành đả thông cơ sở, ăn đi ăn đi."
Tiểu Lôi Động há to mồm, lộ ra hàm răng sữa trắng nhọn hoắt, 'A ô' một tiếng cắn xuống nửa viên trái cây, 'Răng rắc răng rắc' nước bắn tung tóe.
Trư Hoàng cười ha hả nói: "Ăn ngon không?"
"Ừm ân, ngon ngon."
Tiểu Lôi Động gật đầu nhỏ như gà con mổ thóc.
Trư Hoàng: "Có Mặc Huyền quả, sau này không được uống sữa nữa đâu nhé!"
Tiểu Lôi Động lập tức 'Oa' một tiếng, phun hết thịt quả trong miệng ra.
"Ta chỉ muốn uống sữa thôi!"
Trư Hoàng lấy tay đỡ trán, đau đầu không thôi.
Trăng lên giữa trời, sau khi dỗ Tiểu Lôi Động ngủ, Trư Hoàng đi ra hàng rào viện, đi qua lang kiều, tiến vào tiểu trấn.
Cuối cùng, đi tới bên cạnh giếng Tỏa Long cổ lão.
Xông về phía miệng giếng đen kịt, gọi: "Chúc Nhi, con của ta ~ "
Hôm sau.
Tiểu Lôi Động bị mùi thịt đánh thức.
Mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, nhìn thấy bên cạnh giường đang ngồi một vị thanh niên tuấn mỹ, áo bào trắng còn trắng hơn cả tuyết.
"Sư phụ, người lại từ trong giếng leo ra ạ?!"
Tiểu Lôi Động vui vẻ, nhào vào trong ngực Chu Cửu Âm.
Chu Cửu Âm hoàn toàn không đề phòng đứa đồ đệ mệnh đồ thăng trầm này, bất ngờ không kịp phòng bị bị đụng vào xương sườn, đau đến hít sâu một hơi.
"Sư phụ, sư phụ, đồ nhi muốn cưỡi đại bạch hạc!"
Tiểu Lôi Động đột nhiên hất đầu nhỏ, đầu đập mạnh vào cằm Chu Cửu Âm.
Chu Cửu Âm đang định mở miệng nói chuyện, cắn mạnh vào đầu lưỡi, đau đến mức nước mắt sắp chảy ra.
Có chút ngửa ra sau, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê của Tiểu Lôi Động, xác định đứa nhỏ xui xẻo này không có động tác tiếp theo, Chu Cửu Âm mới nói: "Đầu tiên, sư phụ không phải từ trong giếng bò ra."
"Tiếp theo, không được nói với mấy tiểu đồng bọn của ngươi, sư phụ ở trong giếng, sư phụ là con rùa."
"Cuối cùng..."
Tiểu Lôi Động lỗ tai trái vào, lỗ tai phải ra, tư duy phân tán, một giây trước còn muốn cưỡi đại bạch hạc, một giây sau đã run run cái mũi nhỏ, hiếu kỳ nói: "Mùi gì vậy ạ? Thơm quá! Sư phụ ngửi thấy không?"
Chu Cửu Âm vừa định trả lời, Trư Hoàng liền vào phòng.
Tiểu Lôi Động quay đầu nhìn về phía Trư Hoàng, "Mặc Huyền ca ca, bên ngoài có mùi gì vậy ạ?"
Trư Hoàng thần sắc trầm trọng, nói: "Động Nhi, ca ca phải xin lỗi ngươi."
Tiểu Lôi Động chớp mắt to, "Sao vậy, Mặc Huyền ca ca?"
Trư Hoàng: "Từ nay về sau, ngươi không còn sữa để uống nữa."
"Bởi vì ca ca đã giết mẹ của ngươi!"
Tiểu Lôi Động ngẩn người, một lúc lâu sau, đôi mắt to ngấn lệ, miệng nhỏ mấp máy, chuẩn bị khóc lớn.
"Ha ha, lừa ngươi thôi!"
Trư Hoàng cười lớn một tiếng, quay người bê vào một chậu đồng thau, "Mẹ ngươi ở đây!"
Một chậu cà rốt hầm thịt dê đầy ắp, điểm xuyết rau thơm xanh biếc, thơm quá.
Tiểu Lôi Động ngẩn người, đột nhiên khóc lớn, vô cùng thê lương.
"A a a! Mẹ ơi mẹ, mẹ chết thảm quá!"
"Mặc Huyền ca ca, ta hận ngươi! Ta không muốn gặp ngươi nữa!"
"Sư phụ, mẹ ta chết rồi!"
Tiểu Lôi Động vùi mặt vào trong ngực Chu Cửu Âm, khóc đến tê tâm liệt phế.
Chu Cửu Âm dở khóc dở cười, ôm Tiểu Lôi Động đến bên bàn ăn.
Sau khi ngồi xuống, Chu Cửu Âm gắp một miếng thịt dê cực kỳ mềm nát, nhét vào miệng đứa trẻ đang khóc lớn.
Tiếng khóc yếu dần, rồi biến mất hoàn toàn.
"Sư phụ."
"Sao thế?"
"Mẫu thân thơm quá!"
"Thơm thì ăn nhiều một chút."
Trư Hoàng gắp một vật, nhét vào miệng Tiểu Lôi Động, "Nào, nếm thử ánh mắt của mẹ ngươi, có thể sáng mắt."
— —
Nguyên Khánh năm thứ 21, mùa xuân, Chu Sơn hiếm khi nghênh đón một vị khách nhân.
Là Liễu Noãn Noãn, một mình xuôi nam tới Ngụy quốc thăm hài tử.
Lúc này thần thức của Chu Cửu Âm đã vô cùng cường đại, khi Liễu Noãn Noãn tiến vào cảnh nội Bảo Bình châu đã cảm nhận được, mang theo Trư Hoàng và Tiểu Lôi Động, đi tới lối vào dãy núi Thái Hành tự mình nghênh đón.
Trong gió xuân, Liễu Noãn Noãn vẫn rực rỡ rung động lòng người như lần đầu gặp, cách rất xa đã trông thấy hai con rắn và hài tử, vẫy cánh tay, trên mặt nở nụ cười.
Tiểu Lôi Động được Chu Cửu Âm nắm tay nhỏ, hiếu kỳ hỏi: "Sư phụ, đại tỷ tỷ này là ai vậy ạ?"
Chu Cửu Âm ôn nhu nói: "Là mẫu thân ngươi."
Có lẽ là mẹ con trời sinh thân cận, huyết mạch ràng buộc không thể cắt đứt, Tiểu Lôi Động rất nhanh liền tiếp nhận Liễu Noãn Noãn gần bảy năm không gặp, cơ hồ đã quên.
"Động Nhi!"
Liễu Noãn Noãn ngồi xổm xuống, từng chút một ngưng thị cốt nhục bảy năm không thấy, cuối cùng, ôm chặt hài tử vào lòng, nước mắt chảy dài.
"Mẫu thân, đừng khóc, đừng khóc."
Tiểu Lôi Động vươn tay nhỏ, ôn nhu lau đi nước mắt trên má Liễu Noãn Noãn.
Khi mặt trời sắp lặn, mẹ con cùng hai con rắn trở lại trấn Thanh Bình.
Bờ sông Thái Bình, hàng rào viện, Chu Cửu Âm khẽ nói: "Nơi này chính là nơi Lão Tề tự giam cầm gần trăm năm."
Dừng một chút, bổ sung: "Thay đổi rất nhiều."
Liễu Noãn Noãn vành mắt không khỏi đỏ lên, "Nơi này rất tốt, có núi có nước, còn có Nam Chúc đạo hữu, sư huynh ở đây, khẳng định rất thư thái."
Đêm đó, Trư Hoàng đã chăm sóc hài tử gần bảy năm, luyện thành một thân trù nghệ đỉnh phong, mua thịt tươi, tự mình xuống bếp, làm một bàn thức ăn phong phú.
Chu Cửu Âm và Trư Hoàng cùng Liễu Noãn Noãn - vị bằng hữu đường xa mà đến, nâng cốc ngôn hoan, mãi cho đến khi trời hửng sáng.
Chu Cửu Âm an bài Liễu Noãn Noãn đến tiểu viện Trần gia, gian nhà của Nam Cẩm Bình ở tạm.
Sau đó một thời gian, Tiểu Lôi Động luôn đi theo mẫu thân.
Mãi cho đến ba tháng sau, Thanh Thu, Liễu Noãn Noãn cáo biệt Chu Cửu Âm, Trư Hoàng.
"Động Nhi, mẫu thân đi, ngươi phải ngoan ngoãn, nghe lời sư phụ và Trư Hoàng thúc thúc."
Liễu Noãn Noãn không nỡ rời Tiểu Lôi Động, ôm hài tử hôn mãi không thôi.
Tiểu Lôi Động nghiêm mặt nói: "Là Mặc Huyền ca ca."
Liễu Noãn Noãn nhìn về phía Trư Hoàng, Trư Hoàng ngẩng đầu nhìn trời, "Hôm nay mặt trời thật tròn."
"Nam Chúc đạo hữu, Động Nhi nhờ ngươi."
Chu Cửu Âm cười, "Noãn Noãn đạo hữu xin yên tâm, những năm gần đây, ta chăm sóc hài tử rất tốt, về sau cũng vậy, chắc chắn sẽ coi như con đẻ."
Trư Hoàng nhìn Chu Cửu Âm, ánh mắt không tốt.
Liễu Noãn Noãn rời đi.
Đợi ba bốn ngày, xác định Liễu Noãn Noãn thật sự rời đi, sẽ không trở về, Chu Cửu Âm lập tức tiến vào động thiên thế giới trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, tiếp tục rèn đúc hình thức ban đầu của tiên tháp.
Trư Hoàng hướng về phía giếng Tỏa Long phun ra ba chữ, 'Nói mẹ ngươi!'
— —
Nhàn Vân Đàm Ảnh Nhật Du Du, Vật Hoán Tinh Di Kỷ Độ Thu. (Mây nhàn bóng nước ngày lại ngày, cảnh vật sao dời mấy độ thu.)
Các trung đế tử kim hà tại? Hạm ngoại Trường Giang không tự lưu. (Trong gác đế tử nay đâu tá? Ngoài thềm Trường Giang vẫn tự trôi.)
Thời gian trôi nhanh, bất giác đã là năm Nguyên Khánh thứ 25 của Ngụy quốc.
Chu Cửu Âm không ngủ không nghỉ, cuối cùng cũng luyện chế, rèn đúc xong Chư thiên Khánh Vân và tiên tháp, tiện thể đúc lại tàn kiếm Chúc Chiếu.
Sâu trong động quật Chu Sơn, Chư thiên Khánh Vân phiêu đãng giữa không trung, như một áng mây, hào quang năm màu huy hoàng mà rực rỡ.
Bên cạnh, tiên tháp được rèn đúc từ toàn bộ xương rồng toàn thân trắng óng ánh, chí thần chí thánh.
Còn tàn kiếm Chúc Chiếu, vẫn là hình dáng đoạn kiếm, bất quá vết rạn dày đặc đã biến mất không thấy gì nữa.
Hoàn toàn khác biệt với Chư thiên Khánh Vân và tiên tháp, tàn kiếm thỉnh thoảng rung động một tia cực đạo thần uy, dù là chủ nhân Chu Cửu Âm, đều cảm thấy rùng mình, sợ đại lục Tiên Cương dưới chân bị chém chết.
"Chư thiên Khánh Vân và tiên tháp, trước mắt chỉ là Cổ Thần Khí."
"Nếu thực sự đụng tới Cực Đạo Tiên Binh, Cực Đạo Thần Binh, nháy mắt sẽ bị đánh nát."
"Cũng không biết ba lần đại đạo kiếp..."
Chu Cửu Âm cưỡng ép áp chế suy nghĩ lan man, ba lần đại đạo kiếp quá xa xôi, trước mắt cần chú ý chính là Giao Long kiếp.
"Mãng khu 1000 mét, sẽ độ Giao Long kiếp, thành công, tu vi của ta, hẳn là có thể đối đầu đơn tôn Tiên Vương bá chủ."
Ngoài động, có tiếng bước chân gấp rút, Chu Cửu Âm há mồm nuốt Chư thiên Khánh Vân và tiên tháp vào trong miệng, cũng hấp thu tàn kiếm Chúc Chiếu vào lòng bàn tay.
"Nam Chúc! Đi ra! !"
Là giọng nói tức hổn hển của Trư Hoàng.
Khi Chu Cửu Âm đi ra khỏi động, liền nhìn thấy Trư Hoàng đang níu lỗ tai Lôi Động dưới cây đào.
Tiểu Lôi Động đã lớn, mặt mày càng giống Liễu Noãn Noãn, đáng tiếc, vốn nên là thiếu niên lang mười lăm mười sáu tuổi, bây giờ gầy gò, nứt vỡ trời cũng như năm chín tuổi.
Có lẽ là thời kỳ phản nghịch của hài tử đến sớm, bị Trư Hoàng níu lỗ tai, rõ ràng đã phạm sai lầm gì đó, Lôi Động không những không xấu hổ, ngược lại cứng cổ, bộ dáng bướng bỉnh.
Chu Cửu Âm nhìn thấy, hai tay nhỏ của hài tử đỏ huyết, còn đang nhỏ chất lỏng sền sệt, ngay cả y phục cũng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận