Ta Một Con Rắn, Dạy Dỗ Một Đám Ma Đầu Rất Hợp Lý Đi

Chương 104: Lấy máu đốt chi

**Chương 104: Lấy m·á·u đốt giấy**
Sáng sớm.
Dưới núi, trước hang động.
Bên vách núi, Trư Hoàng mình đầy tuyết phủ, lưng quay về phía chúng sinh, bất động.
Tuyết Nương ngồi xếp bằng ở cửa hang động, tránh tuyết đồng thời chuyên tâm tu luyện.
Tiếng kẽo kẹt từ xa đến gần.
Tuyết Nương chậm rãi mở đôi mắt dài nhỏ.
Ngoài hai trượng, một tiểu nha đầu áo trắng thuần khiết, vác tay nhỏ sau lưng, đôi mắt hoa đào trong veo không chớp, nhìn chằm chằm Trư Hoàng.
"Tuyết tỷ tỷ, đã nhiều ngày rồi, Trư Hoàng thúc thúc có phải bị đông cứng mà c·h·ết rồi không?"
Tuyết Nương cười cười, vẻ mặt lộ ra chút mệt mỏi, "Trư Hoàng thúc thúc của ngươi cũng giống sư phụ ngươi, đều đang ngủ đông."
Thương Tuyết nhíu mày.
"Nha đầu, hôm nay trường tư không có lớp sao?"
Thương Tuyết gật đầu, "Tuyết lớn quá, phu t·ử cho chúng ta nghỉ mấy ngày."
Tuyết Nương trầm ngâm một lát, dò hỏi: "Nha đầu, có muốn gặp nguyên hình của sư phụ ngươi một lần không?"
"Ban đầu... Nguyên hình?!"
Thương Tuyết hoảng hốt.
"Đi thôi."
Tuyết Nương đứng dậy, nắm tay nhỏ của Thương Tuyết đi vào hang động.
...
Rất nhanh, tới nơi sâu nhất trong hang động.
Con mãng xà nằm ngang mặt đất, thân mãng dài ước chừng một trăm mười mét. Lân phiến màu đỏ thẫm rậm rạp, to bằng quạt hương bồ, phảng phất như ngọn lửa đang cháy hừng hực, khớp với nhau kín kẽ.
Dường như một con sông dài uốn lượn.
Đầu mãng to lớn như ngọn núi nhỏ nằm trên mặt đất, dữ tợn to lớn, lấp lánh ánh kim loại lạnh lẽo.
"Thật... Thật dài, thật to!"
Thương Tuyết sợ hãi, mắt mở to như chuông đồng, đồng thời, thân thể không ngừng lùi lại vì hoảng sợ.
"Đây là sư phụ ngươi, ngươi sợ cái gì?"
Cảm nhận được bàn tay nhỏ của tiểu nha đầu bỗng nhiên phát ra lực đạo, Tuyết Nương ôn nhu nói: "Đi sờ thử xem."
Thương Tuyết nuốt nước miếng, nhẹ nhàng tiến lên.
Rụt rè duỗi bàn tay nhỏ ra, nhẹ nhàng vuốt ve lân phiến lạnh băng.
Đột nhiên, tiểu nha đầu như nghĩ đến điều gì, quay đầu nhìn về phía Tuyết Nương.
"Tuyết tỷ tỷ, ngươi cùng Trư Hoàng thúc thúc, và sư phụ, đều là đại mãng xà sao?"
Tuyết Nương cười không lộ răng nói: "Cũng không phải."
"Trư Hoàng thúc thúc của ngươi nguyên hình là một con Hắc Xà, còn ta, là một con Bạch Xà."
"Chúng ta hai người đều rất nhỏ, cũng rất ngắn, không thể nào to dài như sư phụ ngươi được."
Tiểu nha đầu ngạc nhiên nói: "Tuyết tỷ tỷ, ngươi có thể hiển hiện nguyên hình cho ta xem một chút được không?"
Tuyết Nương thu lại nụ cười, "Không!"
...
Cửa hang động.
Tiểu nha đầu ôm cánh tay Tuyết Nương, hỏi han đủ điều.
"Tuyết tỷ tỷ, bình thường ngươi ăn gì?"
"Trên núi có rất nhiều Bạch Mao thử." ("thử": chuột)
"Bạch... Bạch Mao thử? Giống Phong tỷ tỷ sao?"
"Đúng."
"Phong tỷ tỷ rất mập, chắc hẳn nhiều t·h·ị·t, cũng rất thơm."
"Tuyết tỷ tỷ, ngươi xào lên ăn, hay là luộc lên ăn? Thích vị thanh đạm, hay là vị cay tê?"
Tuyết Nương im lặng nói: "Ta thường ăn s·ố·n·g."
Tiểu nha đầu trợn mắt há mồm, "Cả lông và xương cốt cũng ăn sao? Có tiêu hóa được không?"
"Tuyết tỷ tỷ, ngươi có thích uống m·á·u không?"
"t·h·ị·t tươi ăn có tanh không?"
"Tuyết tỷ tỷ, ngươi có cảm thấy buồn nôn không?"
"Tuyết tỷ tỷ..."
Hang động sâu thẳm.
Con tiên hạc đang say ngủ trên đỉnh quả sơn chợt tỉnh lại.
Từ trên cao quan s·á·t Xích Mãng.
Một lúc lâu sau, cúi đầu mổ quả.
Trong vô thanh vô tức, Xích Mãng đang trong trạng thái ngủ đông đột nhiên mở ra đôi mắt đỏ thẫm to như đèn lồng.
Toàn thân xích lân rung động khe khẽ.
Trong hốc mắt, con ngươi đỏ thẫm dài nhỏ như lưỡi kiếm bỗng nhiên co rút lại.
Bị bao phủ bởi cảm giác nguy cơ mãnh liệt, Chu Cửu Âm nhìn quanh bốn phía.
Ngoài con hạc xuẩn ngốc đang mổ một quả Xích Hương, không còn vật gì khác.
Bỗng dưng, không có dấu hiệu nào.
Tiếng răng rắc đột nhiên biến mất.
Chu Cửu Âm nheo mắt, vặn vẹo cái đầu mãng to lớn.
Trên đỉnh quả sơn, con hạc há to mỏ, cứng đờ như một cái kéo, không nhúc nhích.
Trong tiếng kẽo kẹt.
Lân phiến đỏ thẫm ép lên mặt đất đầy đá to, tóe ra từng tia lửa.
Chu Cửu Âm hướng về phía cửa hang động mà đi.
...
Ngoài hang động, Lão Liễu Đầu ở trong ngõ hẻm Tẩy Kiếm trấn, một tay gánh bia cỏ, một tay cầm tẩu đồng thau, phun mây nhả khói.
Bông tuyết đang rơi lơ lửng giữa không trung, con lợn tuyết bên vách núi sớm đã đẹp như tranh vẽ.
Ngay cả một cơn gió cũng không có.
Lão Liễu Đầu lặng lẽ nhìn chằm chằm cửa hang động, nơi có hai người, một lớn một nhỏ đang ngồi xếp bằng.
"Đúng là một bộ da tốt."
Ánh mắt dao động từ trên thân Tuyết Nương áo trắng tóc trắng, đến trên thân Thương Tuyết.
Lão Liễu Đầu thở dài: "Thật là một vị Cổ Tiên chuyển thế tốt, sao lại suốt ngày ở cùng với những loài thấp sinh noãn hóa, phi mao đái giác (chim, thú)..."
Tiếng kẽo kẹt từ xa đến gần, Lão Liễu Đầu vội vàng ngậm miệng.
Một cái đầu mãng dữ tợn thò ra khỏi hang động, đem Thương Tuyết và Tuyết Nương che chở dưới thân.
Nhìn lão đầu da dê, đôi mắt dọc của Chu Cửu Âm lạnh lùng nói: "Bán kẹo hồ lô mà bán đến tận rừng sâu núi thẳm này sao?"
"Hắc hắc."
Lão Liễu Đầu nhếch miệng cười, khẽ gật đầu nói: "Gặp qua Cổ Thần."
Chu Cửu Âm không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm lão đầu.
"Khụ khụ."
Giả vờ ho nhẹ hai tiếng, Lão Liễu Đầu nói: "Cổ Thần, ngài hẳn là đã cảm ứng được rồi."
"Hai tên tiểu quỷ ở Chiêu Diêu sơn, định dùng uy lực của cổ tiên khí, c·h·ô·n v·ù·i Cổ Thần ngài."
"Ai."
Lão Liễu Đầu khẽ thở dài, "Bọn chúng đâu biết, Cổ Thần ngài bất lão bất tử bất diệt."
Chu Cửu Âm thờ ơ nói: "Xem ra, ngươi rất nhàn rỗi."
"Hắc hắc."
Lão Liễu Đầu cười hèn mọn, "Cổ Thần cứ yên tâm, ta đã lừa tên ngốc trọc đầu ở Thiên Đình đi chặn đám tiểu quỷ Chiêu Diêu sơn rồi."
"Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại."
Nhìn lão đầu đang dần dần bước đến, Chu Cửu Âm trong lòng nghi ngờ.
Vì sao tiên nhân Chiêu Diêu sơn lại tìm mình gây phiền phức, Chu Cửu Âm hiểu rõ.
Dù sao đã táng diệt mười mấy vạn người của một huyện, còn mạnh mẽ chém đứt khí vận của một nước.
Đầu tiên là A Phi với xâu kẹo hồ lô, sau đó là sự kiện tiên nhân Chiêu Diêu sơn lần này.
Lão nhân này trong hồ lô rốt cuộc muốn làm gì?
Đáng tiếc thân mãng chỉ có hơn một trăm mười mét, tu vi cảnh giới quá thấp, không cách nào thức tỉnh được những ký ức ẩn sâu trong huyết mạch Chúc Long.
Nếu không, Chu Cửu Âm chắc chắn có thể biết được thân phận cụ thể của lão đầu, từ đó suy đoán ra lão già khốn kiếp này rốt cuộc đang mưu đồ cái gì.
Cái đầu mãng to lớn hạ xuống, nhẹ nhàng đụng vào đầu tiểu nha đầu.
Chu Cửu Âm quay trở lại hang động sâu thẳm, tiếp tục ngủ đông.
Trong khoảnh khắc đôi mắt dọc chậm rãi khép lại.
Tuyết rơi, gió nổi lên.
Bên tai, lại vang lên tiếng con hạc xuẩn ngốc gặm quả, răng rắc răng rắc.
Còn có ở cửa hang động, thanh âm tiểu nha đầu hỏi tới tấp không ngừng.
"Tuyết tỷ tỷ, ngươi thật sự biết đẻ trứng sao?"
"Thương Tuyết, đừng tưởng rằng sư phụ ngươi ngủ đông thì ta không dám làm gì ngươi!"
"Tuyết tỷ tỷ, ngươi một lần có thể đẻ mấy quả trứng rắn?"
...
Ngụy quốc, Vân Châu.
Di chỉ huyện Linh Thạch, phủ Ngô Đồng.
Lưu Hỏa chỉ vào bạch y thiếu niên trên giấy Tẩy Tiên, nói: "Lấy tiên huyết dẫn đốt Tẩy Tiên giấy, khi giấy này bị đốt thành tro bụi, người trong tranh cũng sẽ biến thành tro bụi."
"Bất luận ở nơi nào, dù cho là Lục Địa Thần Tiên, cũng phải tan thành mây khói."
"Ngay cả tam hồn, thất phách, ý thức các loại, cũng khó mà thoát được."
"Đến cơ hội luân hồi chuyển thế cũng không có."
Vài câu nói ngắn gọn, nghe mà Lạc Tinh Hà rợn cả da gà.
Không hổ là tiên nhân, thủ đoạn g·iết người quỷ thần khó lường này, thật là đáng sợ.
"Trước hết g·iết kẻ cầm đầu này, sau đó đến tòa tiểu trấn kia."
"Nghe nói Tề Khánh Tập đã tu được mười chữ bản mệnh."
"Lại đem mười chữ toàn bộ đánh nát, để trừng trị."
Lưu Hỏa lạnh giọng nói: "Phàm kẻ bất kính, ngỗ nghịch với Thiên Đạo, phàm kẻ coi thường, tàn sát chúng sinh, đều đáng bị phán quyết!"
Trên mặt tuyết, Phất Hiểu ngồi xếp bằng, hai tay bấm niệm pháp quyết, đang thức tỉnh tiên huyết.
Lưu Hỏa vẫn còn lải nhải không ngừng.
Lạc Tinh Hà thì tỉ mỉ nhìn chăm chú thiếu niên trên giấy Tẩy Tiên.
"A!"
Đột nhiên, một tiếng kêu sợ hãi, xé toạc gió tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận