Ta Một Con Rắn, Dạy Dỗ Một Đám Ma Đầu Rất Hợp Lý Đi
Chương 372: Chống lại
**Chương 372: Chống lại**
"Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính tương cận, tập tương viễn."
"Ý gì vậy ạ, sư phụ?"
"Người ta sinh ra lúc ban đầu đều là thiện, mỗi người đều như một tờ giấy trắng, không biết hại người, cho nên là thiện. Chỉ là do trong quá trình trưởng thành, hoàn cảnh học tập ở hậu thiên không giống nhau, tính tình cũng vì vậy mà có sự khác biệt tốt hay xấu."
"Sư phụ là người tốt hay là người xấu?"
"Sư phụ có thể là người tốt, cũng có thể là người xấu."
"Tam sư huynh là người tốt hay là người xấu?"
"Ngươi cho là thế nào?"
"Ta cho rằng tam sư huynh là đồ xấu xa! Hắn muốn g·iết Động Nhi!"
Xuân về hoa nở.
Trước động Chu Sơn, dưới cây đào, Chu Cửu Âm đang dạy Tiểu Lôi Động 《 Tam Tự Kinh 》.
Đứa nhỏ này quá tàn bạo, tháng trước nhập học lần thứ hai, ở được không đến hai ngày lại cùng đám bạn nhỏ đ·á·n·h nhau, bị Hoàng Thương cho khuyên lui học, Chu Cửu Âm bất đắc dĩ chỉ còn cách tự mình dạy, dù sao Trư Hoàng là một kẻ mù chữ, cho đến tận bây giờ đến chữ 'heo' cũng không biết viết.
"Sư phụ, đám mây ngũ sắc mà người giấu trong động kia có thể cho ta không?"
"Không thể."
"Vậy cái tháp kia thì sao?"
"Động Nhi, lượng từ của tháp là 'tòa', không phải 'cái'."
"Sư phụ có thể đem tòa tháp đó cho ta không?"
"Không thể."
"Sư phụ thật keo kiệt, Động Nhi cũng muốn giống như tam sư huynh, đeo bảo kiếm, oai phong lẫm liệt!"
"Ngươi thích kiếm?"
Tiểu Lôi Động lắc đầu, "Mặc Huyền ca ca nói, một tấc dài một tấc mạnh, kiếm là kim may, đàn bà mới dùng, nam nhi phải dùng đồ dài, càng dài càng tốt."
Chu Cửu Âm nói bổ sung: "Cũng phải cứng, dài và cứng tổ hợp lại, mới là bá đạo."
"Vậy đi, bây giờ con hãy xuống núi, đi tìm Trư Hoàng thúc của con, nhờ hắn dẫn con đến tiệm rèn ở ngõ Tật Phong tại thị trấn nhỏ, trong đó thập bát ban binh khí có đủ cả, tha hồ chọn kiểu dáng con thích, sư phụ sẽ tự mình rèn cho con."
"Sư phụ thật tốt!"
Tiểu Lôi Động 'Chụt chụt' một tiếng hôn Chu Cửu Âm một cái, đôi chân ngắn cũn cỡn của nó lon ton chạy như bay xuống núi.
Giữa trưa, Trư Hoàng mang theo Tiểu Lôi Động tìm tới Chu Cửu Âm.
"Nghe nói ngươi muốn rèn binh khí cho Động Nhi?"
Chu Cửu Âm gật đầu, "Thế nào, ngươi cũng muốn à?"
Trư Hoàng: "Trong lòng bản hoàng vốn không muốn, nhưng nếu ngươi thái độ cường ngạnh, bản hoàng cố mà làm, có thể miễn cưỡng nhận lấy."
Chu Cửu Âm: "Yên tâm đi, không có phần của ngươi."
Trư Hoàng: "Bản hoàng muốn một thanh đại kiếm, muốn vung lên một kích có thể bổ đôi Chu Sơn."
Dừng một chút, lại nói thêm: "Tốt nhất là có thể đem một con cự mãng thân dài bốn trăm mét chém một nhát như thái đậu hũ, chém đứt đầu con mãng!"
Chu Cửu Âm nhìn về phía Tiểu Lôi Động, "Nghĩ kỹ muốn loại binh khí gì chưa?"
Tiểu Lôi Động hưng phấn nói: "Sư phụ, ta muốn Hồng Anh Thương."
Chu Cửu Âm: "Trường thương? Được, đó là loại binh khí rất không tệ, đã nghĩ kỹ muốn đặt tên cho Hồng Anh Thương là gì chưa?"
Trư Hoàng: "Bản hoàng đã sớm nghĩ kỹ, cứ gọi là Quả Phụ Kêu Rên! Bản hoàng thề, nhất định sẽ kết thúc thời đại của đám quả phụ, trả lại cho thế gian một thiên hạ thái bình, không có quả phụ!"
Tiểu Lôi Động: "Con đã nghĩ kỹ rồi sư phụ, cứ gọi là Thái Bình Thương!"
"Đợi có được thanh thương rồi, Động Nhi sẽ dùng nó để đâm phân chó, phân gà, phân trâu, các loại phân!"
Chu Cửu Âm: ". . ."
Ngày hôm sau, Chu Cửu Âm liền tiến vào động thiên thế giới trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, tìm thân thể rồng thứ 237 của mình, lột từng mảnh từng mảnh vảy rồng, bắt đầu rèn Hồng Anh Thương.
Vảy rồng dùng long diễm hòa tan, ngưng tụ rồi làm lạnh là có ngay cán thương, còn về phần đầu thương, Chu Cửu Âm chuẩn bị dùng nghịch lân, còn chùm tua, tự nhiên cũng không thể thiếu được, rồng liệp, cũng chính là phần lông dài mọc ở long cảnh, không có gì thích hợp hơn.
Đáng tiếc rồng liệp có màu đen, cho nên không thể gọi là Hồng Anh Thương, phải gọi là Hắc Anh Thương.
— — Nguyên Khánh năm thứ hai mươi sáu, mùa hạ, Thái Bình mang theo Tuyết Nương cùng Tiểu Toàn Phong tiến vào địa phận huyện Tương Tú, Hồ Châu, Ngụy Quốc.
Đại Hòe thôn, từng là những năm Hàn Hương Cốt đảm nhiệm chức huyện lệnh Tương Tú huyện, là quê hương của sư gia Hồ Trùng, cũng là nơi ở của tên tay chân số một của gã.
Một người, một rắn, một chuột còn chưa vào thôn, liền trông thấy ở dưới cây hòe già nơi cửa thôn vây tụ rất nhiều thôn dân, già, trẻ, lớn, bé đều có đủ.
"Đại. . . Đại nhân? !"
Một thôn dân đứng ở ngoài cùng, nhìn thấy Hàn Hương Cốt, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt ngưng kết, ngạc nhiên há to mồm, không dám tin.
"Đại nhân? ! Thật sự là Hàn đại nhân!"
Thọ thất thập của lão nương Hồ Trùng được làm tại Đại Hòe thôn, lúc đó Hàn Thái Bình tự mình đến chúc thọ, cho nên các thôn dân đều nhận ra.
"Hàn đại nhân, ngài rốt cục đã trở về!"
Việc Hàn Hương Cốt không từ mà biệt đã trôi qua đằng đẵng hai mươi năm.
20 năm xuân hạ thu đông, bốn mùa luân phiên, những đứa trẻ nghịch ngợm gây sự năm đó, ở trên tiệc mừng thọ hướng Hàn Thái Bình xin kẹo, giờ đây đã lớn, làm chồng, làm vợ người ta, khi nhìn Hàn Hương Cốt, trong mắt bọn chúng ngấn đầy hơi nước.
"Đại nhân. . . Cuối cùng đã đợi được một ngày, có thể gặp lại đại nhân! Nếu không, lão hủ dù có c·h·ế·t, cũng khó mà nhắm mắt!"
Những nam nhân năm đó cùng Hàn Thái Bình nâng ly cạn chén trên yến tiệc đã già nua, lời nói hùng hồn sau khi say r·ư·ợ·u nay hóa thành tro tàn, trên khuôn mặt cũng hằn đầy nếp nhăn, giống như một lớp vỏ cây già cỗi, mắt mờ, chảy xuống từng hàng lệ đục.
Nhìn đám thôn dân quần áo tả tơi, nhìn những đứa trẻ gầy trơ xương, đến giày dép cũng không có mà mang, Hàn Thái Bình biết, những năm qua, bọn họ đã sống không tốt.
Hai mươi năm trước, Hàn Hương Cốt đã phụ lòng đám bách tính này, hai mươi năm sau, liệu nguyên tinh tinh chi hỏa, ngay tại nơi này, tóe ra tia lửa đầu tiên.
Hàn Hương Cốt thề, hắn chắc chắn sẽ làm ngọn lửa này, đem tầng lớp quyền quý, sĩ tộc, môn phiệt ở thượng tầng Ngụy Quốc, thiêu rụi thành tro tàn.
Hắn chắc chắn sẽ làm ngọn lửa này, thiêu đốt toàn bộ Tiên Cương!
— —
Ngôi nhà hai sân lớn nhất, khí phái nhất Đại Hòe thôn, chính là tổ trạch của Hồ Trùng.
Từ đường Hồ gia.
Hàn Hương Cốt tiếp nhận ba nén hương do trưởng tử của Hồ Trùng đưa tới, châm lửa rồi vái ba vái, cắm vào lư hương trên bàn thờ.
Trưởng tử Hồ Trùng tên là Hồ Huân, tuổi đã tứ tuần, hoàn toàn khác biệt với hình tượng mập mạp, trắng trẻo, phì nộn của Hồ Trùng. Hồ Huân thuở nhỏ đọc đủ thi thư, là một vị nho sĩ trung niên phong độ nhẹ nhàng.
Chỉ là rất gầy, cực kỳ gầy, hốc mắt trũng sâu, hai gò má hóp lại, bộ dạng hữu khí vô lực.
"Đại nhân, sau khi ngài đi, huyện lệnh mới nhậm chức liền đối với những người trong tổ chức của đại nhân tiến hành thanh toán."
"Trừ phụ thân ta tan hết gia tài, giữ được tính mạng, những người còn lại một ai cũng không thoát khỏi."
"Tình Ngọ đại nhân không muốn ngồi chờ c·h·ế·t, suất lĩnh thủ hạ huynh đệ tấn công nha thự, tử chiến không lùi, t·h·i t·hể bị chém đầu, treo cao trên lầu thành để uy h·iếp dân chúng, t·h·i t·hể không đầu bị vứt bỏ nơi hoang dã, vẫn là phụ thân mang theo ta đi nhặt xác."
Hồ Huân vành mắt đỏ bừng nói: "Ta cùng phụ thân dùng xe trâu, đem t·h·i t·hể không đầu của Tình Ngọ đại nhân bọn hắn kéo về Đại Hòe thôn, chôn cất cho yên ổn."
"Linh vị đều ở đây cả."
Ánh mắt Hàn Thái Bình từ trên xuống dưới, lướt qua những linh vị xếp thành núi nhỏ, từng cái tên, đều rất quen thuộc.
Đáy mắt hắn, xẹt qua một tia thống khổ, "Phụ thân ngươi c·h·ế·t như thế nào?"
Hồ Huân: "Từ sau khi đại nhân không chào mà đi, phụ thân liền suốt ngày say r·ư·ợ·u, ngơ ngơ ngác ngác, cơm không buồn ăn, như là cái xác không hồn."
"Về sau, hắn gầy gò đến đáng sợ, lúc c·h·ế·t còn không nặng bằng đứa con trai chín tuổi của ta, gần như chỉ còn da bọc xương."
"Trước lúc lâm chung, hắn cứ lẩm bẩm, nói đại nhân sẽ không bỏ rơi chúng ta, đại nhân nhất định sẽ trở về."
"Hắn nói hắn chỉ là cảm thấy hơi mệt, ngủ một giấc liền tốt, chờ đại nhân sau khi trở về, bảo ta lập tức đ·á·n·h thức hắn."
"Đáng tiếc. . . Hắn lại không bao giờ tỉnh lại."
"Những người trong tổ chức của đại nhân, phụ thân ta là người ra đi sau cùng, đến nay đã hơn bảy năm có lẻ."
Hồ Huân rời đi, từ đường chỉ còn một mình Hàn Hương Cốt.
Hắn lặng lẽ đứng thẳng thật lâu, bỗng nhiên xòe bàn tay.
Đầu ngón tay run rẩy, nhẹ nhàng lướt qua linh vị Hồ Trùng và Tình Ngọ.
— —
Tháng năm hạ, mặt trời treo cao giữa thiên tâm tùy ý vẩy ánh nắng chói chang, cả nhân gian tựa như một tòa hỏa lô.
Trong thôn, những bờ ruộng ngang dọc bị chiếu rọi đến lóa mắt, trên mặt đất bốc lên từng tia từng sợi hơi nóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Đúng vào giờ ăn trưa, trong nhà lớn có rất nhiều người.
Đa số là thiếu niên thiếu nữ, Hồ Huân lần lượt giới thiệu cho Hàn Hương Cốt.
"Hai người này là một đôi nhi nữ của Tình Ngọ đại nhân."
"Ba thiếu niên này là trưởng tử cùng một đôi song sinh của Tiểu Thất."
"Còn có người này. . ."
Hai mươi năm trước, sau khi Hàn Hương Cốt không từ mà biệt, Hồ Trùng nhạy bén ý thức được nguy cơ bị thanh toán.
Tình Ngọ trước khi dẫn một đám huynh đệ tấn công nha thự, đã đem nhi nữ giao phó cho Hồ Trùng.
Hồ Trùng tốn nhiều công sức, đem bọn nhỏ chia thành từng nhóm, phân tán đưa đến nơi khác.
Cho đến khi việc thanh toán kết thúc, cho đến ba năm sau, huyện lệnh nhậm chức thay Hàn Hương Cốt, do quy chế điều động quan lại, bị điều đi nơi khác, Hồ Trùng mới dám đem những đứa trẻ này trở về Đại Hòe thôn.
Đôi mắt đen láy của Hàn Hương Cốt lướt qua khuôn mặt của mười bảy thiếu niên thiếu nữ, dường như ăn một viên thuốc an thần.
Hồ Huân có học vấn, lại trong những năm gần đây, nghiêm ngặt tuân theo kế hoạch do Hồ Trùng đề ra, dốc lòng vun trồng những đứa trẻ này. Hai cha con đều tin tưởng vững chắc, Hàn đại nhân của bọn họ có một ngày, nhất định sẽ trở lại.
Lật đổ sự thống trị của giai cấp thượng tầng, dựa vào không chỉ là đao kiếm.
Ngoài đao kiếm, tri thức, tuyệt đối không thể thiếu.
Những đứa trẻ này, chính là trợ thủ đắc lực, là đoàn cố vấn của Hàn Hương Cốt.
Bữa trưa rất đơn giản, có thể nói là đạm bạc.
Cũng chỉ là cháo cám, bên trong thậm chí còn nổi lềnh bềnh vài miếng lá xanh.
Dê bò ăn lá cây, người tự nhiên cũng có thể ăn, thí dụ như lá hành, rau bina, lá cải dầu, rau hẹ vân vân.
Chỉ vì không nỡ bỏ muối, vị của cháo cám quá nhạt nhẽo, những loại lá này, sau khi nhai nát, có thể khiến đầu lưỡi cảm nhận được vị cay nồng.
Đồ ăn của Hàn Thái Bình, Tuyết Nương, Tiểu Toàn Phong lại phong phú hơn rất nhiều.
Tuy nói cũng là cháo cám, nhưng rõ ràng đặc hơn, còn có dưa muối thanh thúy, sướng miệng, ba viên trứng gà luộc, thức ăn mặn cực kỳ hiếm thấy trong hai năm qua ở Đại Hòe thôn.
Hàn Thái Bình vừa ăn, vừa dò hỏi: "Những năm này, cuộc sống của bách tính ở Tương Tú huyện khổ cực đến mức nào?"
Hồ Huân khẽ thở dài một cái, nói: "Năm trước Hồ Châu gặp hạn hán, suốt cả mùa hạ, không có lấy một giọt mưa, đến mùa đông lạnh lẽo kia, c·h·ế·t đói rất nhiều người."
"Năm ngoái tình huống đỡ hơn một chút, nhưng sản lượng lương thực sụt giảm nghiêm trọng, miễn cưỡng chỉ có thể duy trì một ngày một bữa."
"Năm nay e rằng cũng chẳng khá hơn năm ngoái, lão hoàng đế muốn tổ chức đại thọ sáu mươi tuổi, cực kỳ phô trương, đáng tiếc quốc khố trống rỗng, theo lệ cũ, chỉ có thể làm khổ bách tính mà thôi."
"Tháng trước có người trong huyện đến, nói năm nay thu thuế sớm, đây không phải là vấn đề, vấn đề là lại muốn một lần thu ba năm thuế."
"Lại không thu bằng lương thực, yêu cầu quy đổi thành tiền bạc."
"Chính lệnh này khiến cho giá lương thực hiện tại giảm thê thảm, đến hai ba tháng nữa, thu thuế kết thúc, giá lương thực sẽ lại tăng vọt, đám quyền quý lại được dịp vơ vét đầy túi tham."
"Than ôi, năm nay cũng không biết có bao nhiêu bách tính đáng thương phải c·h·ế·t đói!"
Hàn Hương Cốt ăn xong cháo cám, cầm lấy một quả trứng gà, bóc sạch sẽ vỏ cho vào bát.
"Đám quan lại ở nha thự khi nào thì đến?"
Hồ Huân đem vỏ trứng nghiền nát, rồi gọi mấy đứa trẻ nhỏ tuổi lại, chia đều cho mỗi người một ít vào trong bát.
"Nhanh thôi, chính là ngày cuối cùng của tháng này."
Hàn Hương Cốt vừa ăn dưa muối, vừa chậm rãi ăn xong quả trứng gà, rồi lau miệng sạch sẽ.
"Nói cho thôn dân, không cần phải vì một đống thuế mà phải lo lắng mất ngủ nữa."
"Sinh tồn ở trong vũng bùn hôi thối dưới chân núi, những tiện dân ở giai cấp hạ tầng, đã đến lúc phải bỏ nông cụ xuống, cầm lấy đao kiếm, đánh lên đỉnh núi, đi xem một chút đám người ở giai cấp thượng tầng cao cao tại thượng kia."
"Nhìn xem những cái đầu của đám quyền quý, sau khi bị đao kiếm chém xuống, trên cổ của bọn chúng, rốt cuộc có mọc ra cái đầu mới hay không!"
— — Ngày hôm sau, Hàn Hương Cốt không mang theo Tuyết Nương cùng Tiểu Toàn Phong, một mình đi tới đê Thương Lan.
Trăm dặm đê, cực kỳ kéo dài, phảng phất như một đoạn trường thành cổ.
Hàn Hương Cốt nhìn thấy rất nhiều dân chúng đang gánh nước, dùng nước sông Thương Lan để tưới tiêu cho mạ.
Đáng tiếc, khoảng cách đến sông gần thì còn được, nhưng những nơi có lộ trình xa xôi, tỉ như Đại Hòe thôn, một ngày đi về cũng chỉ có thể gánh được sáu đến tám thùng nước, đối với diện tích vài mẫu, mười mấy mẫu, thậm chí là mấy chục mẫu ruộng, chẳng khác nào muối bỏ biển.
Ngày ngày như vậy, không cần đến mười ngày nửa tháng, dù là một tráng hán khỏe mạnh, cũng phải mệt đến hộc máu.
Còn về việc đào sông đào mương cho mấy trăm thôn trấn trong địa phận Tương Tú huyện, càng là chuyện viển vông.
Sông lớn cuồn cuộn chảy về đông, Hàn Thái Bình đứng trên đê ngắm nhìn non sông tráng lệ.
Hai mươi năm trước, công tử của Quảng Lăng đạo châu mục đi du sơn ngoạn thủy, dọc đường qua Tương Tú huyện, theo quy củ, một quy củ không biết do tên vương bát đản nào đặt ra, với tư cách huyện lệnh Tương Tú huyện, Hàn Hương Cốt cần phải dâng ba ngàn lượng bạc trắng, cung cấp cho công tử châu mục tiêu xài.
Hàn Hương Cốt tự nhiên không có lấy máu và mồ hôi của dân chúng để nịnh bợ công tử châu mục.
Kết quả công tử châu mục mất hết thể diện, cảm thấy bị xem nhẹ, khuất nhục, giận dữ rời khỏi Tương Tú huyện.
Tháng chín năm đó, đúng vào vụ thu hoạch, Tương Tú huyện mưa thu liên miên, mực nước sông Thương Lan dâng cao.
Bất quá Hàn Hương Cốt không lo lắng, bách tính toàn huyện Tương Tú cũng không ai mảy may lo âu.
Bởi vì đê được xây dựng với vật liệu cực kỳ vững chắc, sẽ không có chuyện chỉ cần tách nhẹ là nứt, bóp một cái liền vỡ, cho dù nước sông có mãnh liệt đến đâu, cũng đừng hòng phá hủy được.
Nào ngờ trong đêm mưa, một tiếng 'Ầm ầm' vang lên, đê bị vỡ một lỗ hổng.
Thôn trấn bị nhấn chìm, nhà cửa ruộng đất bị cắn nuốt, số người c·h·ế·t quá nhiều.
Con đường làm quan của Hàn Hương Cốt, đi đến bước đường cùng.
Cũng không phải triều đình Ngụy quốc muốn lấy gã ra khai đao, dù sao đứng phía sau gã còn có Chu Cửu Âm cùng Tề Khánh Lân, hai vị Lục Địa Thần Tiên.
Mà chính là Hàn Hương Cốt đã nhận thức rõ ràng, lấy sức một mình gã, dốc cả một đời, cũng khó mà thay đổi được một triều đình mục nát.
Chỉ có thể phá đi làm lại!
Mặt trời lên cao, trời mùa hè không, luôn xanh thẳm, trong vắt như một viên ngọc bích.
"Ngài. . . Ngài là. . . Hàn đại nhân sao? !"
Một lão hán, đứng dưới chân đê, không xác định hỏi.
Hàn Hương Cốt cúi đầu nhìn xuống, lão hán khoảng chừng sáu mươi tuổi, vai mang đòn gánh, hai bên treo hai thùng nước. Thân trên trần trụi, thân dưới chỉ mặc một chiếc quần đùi, chân đi giày cỏ, trên mặt mồ hôi nhễ nhại, cuốn trôi lớp đất vàng trong những nếp nhăn chằng chịt.
Hàn Hương Cốt: "Lão nhân gia, là ta."
Lão hán ngẩn ra một chút, bỗng nhiên vừa khóc vừa cười, khoa chân múa tay như p·h·át đ·i·ê·n.
Trong miệng lớn tiếng hô: "Hàn đại nhân trở về rồi! Thanh thiên đại lão gia của Tương Tú huyện chúng ta trở về rồi!"
Càng ngày càng có nhiều bách tính nghe thấy tiếng hô, vội vàng vây tụ lại đoạn đê nơi Hàn Hương Cốt đang đứng.
Sinh hoạt, không đúng, phải nói là sinh tồn khổ cực đến nhường nào, giai cấp thượng tầng vĩnh viễn không biết.
Nhưng bách tính ở giai cấp hạ tầng, lại khắc cốt ghi tâm.
Đám người nước mắt tuôn rơi, quỳ xuống dập đầu với Hàn Hương Cốt, khẩn cầu nói: "Hàn đại nhân, xin ngài hãy cứu lấy chúng ta!"
Ánh mặt trời chiếu sáng một vùng đen kịt, rộng lớn những bách tính nghèo khổ đang quỳ lạy.
Đỉnh đầu đội trời xanh, chân đạp lên đê, mặt hướng về dòng sông Thương Lan hùng vĩ, Hàn Hương Cốt, bỗng nhiên rút kiếm.
'Keng' một tiếng, Hồng Huyết ra khỏi vỏ.
Lưỡi kiếm sáng loáng phản chiếu đôi mắt hẹp dài của Hàn Hương Cốt.
Hắn giơ cao trường kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng lên bầu trời.
Phát ra một tiếng thét gào đại diện cho sự phẫn uất của bách tính giai cấp hạ tầng, đối với áp bức, đối với bóc lột, đối với nô dịch, đối với những kẻ thống trị ở giai cấp thượng tầng, tuyệt vọng, như lửa đổ thêm dầu, như núi lửa bùng nổ, như lũ quét gào thét, khắc vào máu thịt xương tủy, vào linh hồn:
"Vương hầu tướng lĩnh, há phải bẩm sinh!"
—
"Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính tương cận, tập tương viễn."
"Ý gì vậy ạ, sư phụ?"
"Người ta sinh ra lúc ban đầu đều là thiện, mỗi người đều như một tờ giấy trắng, không biết hại người, cho nên là thiện. Chỉ là do trong quá trình trưởng thành, hoàn cảnh học tập ở hậu thiên không giống nhau, tính tình cũng vì vậy mà có sự khác biệt tốt hay xấu."
"Sư phụ là người tốt hay là người xấu?"
"Sư phụ có thể là người tốt, cũng có thể là người xấu."
"Tam sư huynh là người tốt hay là người xấu?"
"Ngươi cho là thế nào?"
"Ta cho rằng tam sư huynh là đồ xấu xa! Hắn muốn g·iết Động Nhi!"
Xuân về hoa nở.
Trước động Chu Sơn, dưới cây đào, Chu Cửu Âm đang dạy Tiểu Lôi Động 《 Tam Tự Kinh 》.
Đứa nhỏ này quá tàn bạo, tháng trước nhập học lần thứ hai, ở được không đến hai ngày lại cùng đám bạn nhỏ đ·á·n·h nhau, bị Hoàng Thương cho khuyên lui học, Chu Cửu Âm bất đắc dĩ chỉ còn cách tự mình dạy, dù sao Trư Hoàng là một kẻ mù chữ, cho đến tận bây giờ đến chữ 'heo' cũng không biết viết.
"Sư phụ, đám mây ngũ sắc mà người giấu trong động kia có thể cho ta không?"
"Không thể."
"Vậy cái tháp kia thì sao?"
"Động Nhi, lượng từ của tháp là 'tòa', không phải 'cái'."
"Sư phụ có thể đem tòa tháp đó cho ta không?"
"Không thể."
"Sư phụ thật keo kiệt, Động Nhi cũng muốn giống như tam sư huynh, đeo bảo kiếm, oai phong lẫm liệt!"
"Ngươi thích kiếm?"
Tiểu Lôi Động lắc đầu, "Mặc Huyền ca ca nói, một tấc dài một tấc mạnh, kiếm là kim may, đàn bà mới dùng, nam nhi phải dùng đồ dài, càng dài càng tốt."
Chu Cửu Âm nói bổ sung: "Cũng phải cứng, dài và cứng tổ hợp lại, mới là bá đạo."
"Vậy đi, bây giờ con hãy xuống núi, đi tìm Trư Hoàng thúc của con, nhờ hắn dẫn con đến tiệm rèn ở ngõ Tật Phong tại thị trấn nhỏ, trong đó thập bát ban binh khí có đủ cả, tha hồ chọn kiểu dáng con thích, sư phụ sẽ tự mình rèn cho con."
"Sư phụ thật tốt!"
Tiểu Lôi Động 'Chụt chụt' một tiếng hôn Chu Cửu Âm một cái, đôi chân ngắn cũn cỡn của nó lon ton chạy như bay xuống núi.
Giữa trưa, Trư Hoàng mang theo Tiểu Lôi Động tìm tới Chu Cửu Âm.
"Nghe nói ngươi muốn rèn binh khí cho Động Nhi?"
Chu Cửu Âm gật đầu, "Thế nào, ngươi cũng muốn à?"
Trư Hoàng: "Trong lòng bản hoàng vốn không muốn, nhưng nếu ngươi thái độ cường ngạnh, bản hoàng cố mà làm, có thể miễn cưỡng nhận lấy."
Chu Cửu Âm: "Yên tâm đi, không có phần của ngươi."
Trư Hoàng: "Bản hoàng muốn một thanh đại kiếm, muốn vung lên một kích có thể bổ đôi Chu Sơn."
Dừng một chút, lại nói thêm: "Tốt nhất là có thể đem một con cự mãng thân dài bốn trăm mét chém một nhát như thái đậu hũ, chém đứt đầu con mãng!"
Chu Cửu Âm nhìn về phía Tiểu Lôi Động, "Nghĩ kỹ muốn loại binh khí gì chưa?"
Tiểu Lôi Động hưng phấn nói: "Sư phụ, ta muốn Hồng Anh Thương."
Chu Cửu Âm: "Trường thương? Được, đó là loại binh khí rất không tệ, đã nghĩ kỹ muốn đặt tên cho Hồng Anh Thương là gì chưa?"
Trư Hoàng: "Bản hoàng đã sớm nghĩ kỹ, cứ gọi là Quả Phụ Kêu Rên! Bản hoàng thề, nhất định sẽ kết thúc thời đại của đám quả phụ, trả lại cho thế gian một thiên hạ thái bình, không có quả phụ!"
Tiểu Lôi Động: "Con đã nghĩ kỹ rồi sư phụ, cứ gọi là Thái Bình Thương!"
"Đợi có được thanh thương rồi, Động Nhi sẽ dùng nó để đâm phân chó, phân gà, phân trâu, các loại phân!"
Chu Cửu Âm: ". . ."
Ngày hôm sau, Chu Cửu Âm liền tiến vào động thiên thế giới trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, tìm thân thể rồng thứ 237 của mình, lột từng mảnh từng mảnh vảy rồng, bắt đầu rèn Hồng Anh Thương.
Vảy rồng dùng long diễm hòa tan, ngưng tụ rồi làm lạnh là có ngay cán thương, còn về phần đầu thương, Chu Cửu Âm chuẩn bị dùng nghịch lân, còn chùm tua, tự nhiên cũng không thể thiếu được, rồng liệp, cũng chính là phần lông dài mọc ở long cảnh, không có gì thích hợp hơn.
Đáng tiếc rồng liệp có màu đen, cho nên không thể gọi là Hồng Anh Thương, phải gọi là Hắc Anh Thương.
— — Nguyên Khánh năm thứ hai mươi sáu, mùa hạ, Thái Bình mang theo Tuyết Nương cùng Tiểu Toàn Phong tiến vào địa phận huyện Tương Tú, Hồ Châu, Ngụy Quốc.
Đại Hòe thôn, từng là những năm Hàn Hương Cốt đảm nhiệm chức huyện lệnh Tương Tú huyện, là quê hương của sư gia Hồ Trùng, cũng là nơi ở của tên tay chân số một của gã.
Một người, một rắn, một chuột còn chưa vào thôn, liền trông thấy ở dưới cây hòe già nơi cửa thôn vây tụ rất nhiều thôn dân, già, trẻ, lớn, bé đều có đủ.
"Đại. . . Đại nhân? !"
Một thôn dân đứng ở ngoài cùng, nhìn thấy Hàn Hương Cốt, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt ngưng kết, ngạc nhiên há to mồm, không dám tin.
"Đại nhân? ! Thật sự là Hàn đại nhân!"
Thọ thất thập của lão nương Hồ Trùng được làm tại Đại Hòe thôn, lúc đó Hàn Thái Bình tự mình đến chúc thọ, cho nên các thôn dân đều nhận ra.
"Hàn đại nhân, ngài rốt cục đã trở về!"
Việc Hàn Hương Cốt không từ mà biệt đã trôi qua đằng đẵng hai mươi năm.
20 năm xuân hạ thu đông, bốn mùa luân phiên, những đứa trẻ nghịch ngợm gây sự năm đó, ở trên tiệc mừng thọ hướng Hàn Thái Bình xin kẹo, giờ đây đã lớn, làm chồng, làm vợ người ta, khi nhìn Hàn Hương Cốt, trong mắt bọn chúng ngấn đầy hơi nước.
"Đại nhân. . . Cuối cùng đã đợi được một ngày, có thể gặp lại đại nhân! Nếu không, lão hủ dù có c·h·ế·t, cũng khó mà nhắm mắt!"
Những nam nhân năm đó cùng Hàn Thái Bình nâng ly cạn chén trên yến tiệc đã già nua, lời nói hùng hồn sau khi say r·ư·ợ·u nay hóa thành tro tàn, trên khuôn mặt cũng hằn đầy nếp nhăn, giống như một lớp vỏ cây già cỗi, mắt mờ, chảy xuống từng hàng lệ đục.
Nhìn đám thôn dân quần áo tả tơi, nhìn những đứa trẻ gầy trơ xương, đến giày dép cũng không có mà mang, Hàn Thái Bình biết, những năm qua, bọn họ đã sống không tốt.
Hai mươi năm trước, Hàn Hương Cốt đã phụ lòng đám bách tính này, hai mươi năm sau, liệu nguyên tinh tinh chi hỏa, ngay tại nơi này, tóe ra tia lửa đầu tiên.
Hàn Hương Cốt thề, hắn chắc chắn sẽ làm ngọn lửa này, đem tầng lớp quyền quý, sĩ tộc, môn phiệt ở thượng tầng Ngụy Quốc, thiêu rụi thành tro tàn.
Hắn chắc chắn sẽ làm ngọn lửa này, thiêu đốt toàn bộ Tiên Cương!
— —
Ngôi nhà hai sân lớn nhất, khí phái nhất Đại Hòe thôn, chính là tổ trạch của Hồ Trùng.
Từ đường Hồ gia.
Hàn Hương Cốt tiếp nhận ba nén hương do trưởng tử của Hồ Trùng đưa tới, châm lửa rồi vái ba vái, cắm vào lư hương trên bàn thờ.
Trưởng tử Hồ Trùng tên là Hồ Huân, tuổi đã tứ tuần, hoàn toàn khác biệt với hình tượng mập mạp, trắng trẻo, phì nộn của Hồ Trùng. Hồ Huân thuở nhỏ đọc đủ thi thư, là một vị nho sĩ trung niên phong độ nhẹ nhàng.
Chỉ là rất gầy, cực kỳ gầy, hốc mắt trũng sâu, hai gò má hóp lại, bộ dạng hữu khí vô lực.
"Đại nhân, sau khi ngài đi, huyện lệnh mới nhậm chức liền đối với những người trong tổ chức của đại nhân tiến hành thanh toán."
"Trừ phụ thân ta tan hết gia tài, giữ được tính mạng, những người còn lại một ai cũng không thoát khỏi."
"Tình Ngọ đại nhân không muốn ngồi chờ c·h·ế·t, suất lĩnh thủ hạ huynh đệ tấn công nha thự, tử chiến không lùi, t·h·i t·hể bị chém đầu, treo cao trên lầu thành để uy h·iếp dân chúng, t·h·i t·hể không đầu bị vứt bỏ nơi hoang dã, vẫn là phụ thân mang theo ta đi nhặt xác."
Hồ Huân vành mắt đỏ bừng nói: "Ta cùng phụ thân dùng xe trâu, đem t·h·i t·hể không đầu của Tình Ngọ đại nhân bọn hắn kéo về Đại Hòe thôn, chôn cất cho yên ổn."
"Linh vị đều ở đây cả."
Ánh mắt Hàn Thái Bình từ trên xuống dưới, lướt qua những linh vị xếp thành núi nhỏ, từng cái tên, đều rất quen thuộc.
Đáy mắt hắn, xẹt qua một tia thống khổ, "Phụ thân ngươi c·h·ế·t như thế nào?"
Hồ Huân: "Từ sau khi đại nhân không chào mà đi, phụ thân liền suốt ngày say r·ư·ợ·u, ngơ ngơ ngác ngác, cơm không buồn ăn, như là cái xác không hồn."
"Về sau, hắn gầy gò đến đáng sợ, lúc c·h·ế·t còn không nặng bằng đứa con trai chín tuổi của ta, gần như chỉ còn da bọc xương."
"Trước lúc lâm chung, hắn cứ lẩm bẩm, nói đại nhân sẽ không bỏ rơi chúng ta, đại nhân nhất định sẽ trở về."
"Hắn nói hắn chỉ là cảm thấy hơi mệt, ngủ một giấc liền tốt, chờ đại nhân sau khi trở về, bảo ta lập tức đ·á·n·h thức hắn."
"Đáng tiếc. . . Hắn lại không bao giờ tỉnh lại."
"Những người trong tổ chức của đại nhân, phụ thân ta là người ra đi sau cùng, đến nay đã hơn bảy năm có lẻ."
Hồ Huân rời đi, từ đường chỉ còn một mình Hàn Hương Cốt.
Hắn lặng lẽ đứng thẳng thật lâu, bỗng nhiên xòe bàn tay.
Đầu ngón tay run rẩy, nhẹ nhàng lướt qua linh vị Hồ Trùng và Tình Ngọ.
— —
Tháng năm hạ, mặt trời treo cao giữa thiên tâm tùy ý vẩy ánh nắng chói chang, cả nhân gian tựa như một tòa hỏa lô.
Trong thôn, những bờ ruộng ngang dọc bị chiếu rọi đến lóa mắt, trên mặt đất bốc lên từng tia từng sợi hơi nóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Đúng vào giờ ăn trưa, trong nhà lớn có rất nhiều người.
Đa số là thiếu niên thiếu nữ, Hồ Huân lần lượt giới thiệu cho Hàn Hương Cốt.
"Hai người này là một đôi nhi nữ của Tình Ngọ đại nhân."
"Ba thiếu niên này là trưởng tử cùng một đôi song sinh của Tiểu Thất."
"Còn có người này. . ."
Hai mươi năm trước, sau khi Hàn Hương Cốt không từ mà biệt, Hồ Trùng nhạy bén ý thức được nguy cơ bị thanh toán.
Tình Ngọ trước khi dẫn một đám huynh đệ tấn công nha thự, đã đem nhi nữ giao phó cho Hồ Trùng.
Hồ Trùng tốn nhiều công sức, đem bọn nhỏ chia thành từng nhóm, phân tán đưa đến nơi khác.
Cho đến khi việc thanh toán kết thúc, cho đến ba năm sau, huyện lệnh nhậm chức thay Hàn Hương Cốt, do quy chế điều động quan lại, bị điều đi nơi khác, Hồ Trùng mới dám đem những đứa trẻ này trở về Đại Hòe thôn.
Đôi mắt đen láy của Hàn Hương Cốt lướt qua khuôn mặt của mười bảy thiếu niên thiếu nữ, dường như ăn một viên thuốc an thần.
Hồ Huân có học vấn, lại trong những năm gần đây, nghiêm ngặt tuân theo kế hoạch do Hồ Trùng đề ra, dốc lòng vun trồng những đứa trẻ này. Hai cha con đều tin tưởng vững chắc, Hàn đại nhân của bọn họ có một ngày, nhất định sẽ trở lại.
Lật đổ sự thống trị của giai cấp thượng tầng, dựa vào không chỉ là đao kiếm.
Ngoài đao kiếm, tri thức, tuyệt đối không thể thiếu.
Những đứa trẻ này, chính là trợ thủ đắc lực, là đoàn cố vấn của Hàn Hương Cốt.
Bữa trưa rất đơn giản, có thể nói là đạm bạc.
Cũng chỉ là cháo cám, bên trong thậm chí còn nổi lềnh bềnh vài miếng lá xanh.
Dê bò ăn lá cây, người tự nhiên cũng có thể ăn, thí dụ như lá hành, rau bina, lá cải dầu, rau hẹ vân vân.
Chỉ vì không nỡ bỏ muối, vị của cháo cám quá nhạt nhẽo, những loại lá này, sau khi nhai nát, có thể khiến đầu lưỡi cảm nhận được vị cay nồng.
Đồ ăn của Hàn Thái Bình, Tuyết Nương, Tiểu Toàn Phong lại phong phú hơn rất nhiều.
Tuy nói cũng là cháo cám, nhưng rõ ràng đặc hơn, còn có dưa muối thanh thúy, sướng miệng, ba viên trứng gà luộc, thức ăn mặn cực kỳ hiếm thấy trong hai năm qua ở Đại Hòe thôn.
Hàn Thái Bình vừa ăn, vừa dò hỏi: "Những năm này, cuộc sống của bách tính ở Tương Tú huyện khổ cực đến mức nào?"
Hồ Huân khẽ thở dài một cái, nói: "Năm trước Hồ Châu gặp hạn hán, suốt cả mùa hạ, không có lấy một giọt mưa, đến mùa đông lạnh lẽo kia, c·h·ế·t đói rất nhiều người."
"Năm ngoái tình huống đỡ hơn một chút, nhưng sản lượng lương thực sụt giảm nghiêm trọng, miễn cưỡng chỉ có thể duy trì một ngày một bữa."
"Năm nay e rằng cũng chẳng khá hơn năm ngoái, lão hoàng đế muốn tổ chức đại thọ sáu mươi tuổi, cực kỳ phô trương, đáng tiếc quốc khố trống rỗng, theo lệ cũ, chỉ có thể làm khổ bách tính mà thôi."
"Tháng trước có người trong huyện đến, nói năm nay thu thuế sớm, đây không phải là vấn đề, vấn đề là lại muốn một lần thu ba năm thuế."
"Lại không thu bằng lương thực, yêu cầu quy đổi thành tiền bạc."
"Chính lệnh này khiến cho giá lương thực hiện tại giảm thê thảm, đến hai ba tháng nữa, thu thuế kết thúc, giá lương thực sẽ lại tăng vọt, đám quyền quý lại được dịp vơ vét đầy túi tham."
"Than ôi, năm nay cũng không biết có bao nhiêu bách tính đáng thương phải c·h·ế·t đói!"
Hàn Hương Cốt ăn xong cháo cám, cầm lấy một quả trứng gà, bóc sạch sẽ vỏ cho vào bát.
"Đám quan lại ở nha thự khi nào thì đến?"
Hồ Huân đem vỏ trứng nghiền nát, rồi gọi mấy đứa trẻ nhỏ tuổi lại, chia đều cho mỗi người một ít vào trong bát.
"Nhanh thôi, chính là ngày cuối cùng của tháng này."
Hàn Hương Cốt vừa ăn dưa muối, vừa chậm rãi ăn xong quả trứng gà, rồi lau miệng sạch sẽ.
"Nói cho thôn dân, không cần phải vì một đống thuế mà phải lo lắng mất ngủ nữa."
"Sinh tồn ở trong vũng bùn hôi thối dưới chân núi, những tiện dân ở giai cấp hạ tầng, đã đến lúc phải bỏ nông cụ xuống, cầm lấy đao kiếm, đánh lên đỉnh núi, đi xem một chút đám người ở giai cấp thượng tầng cao cao tại thượng kia."
"Nhìn xem những cái đầu của đám quyền quý, sau khi bị đao kiếm chém xuống, trên cổ của bọn chúng, rốt cuộc có mọc ra cái đầu mới hay không!"
— — Ngày hôm sau, Hàn Hương Cốt không mang theo Tuyết Nương cùng Tiểu Toàn Phong, một mình đi tới đê Thương Lan.
Trăm dặm đê, cực kỳ kéo dài, phảng phất như một đoạn trường thành cổ.
Hàn Hương Cốt nhìn thấy rất nhiều dân chúng đang gánh nước, dùng nước sông Thương Lan để tưới tiêu cho mạ.
Đáng tiếc, khoảng cách đến sông gần thì còn được, nhưng những nơi có lộ trình xa xôi, tỉ như Đại Hòe thôn, một ngày đi về cũng chỉ có thể gánh được sáu đến tám thùng nước, đối với diện tích vài mẫu, mười mấy mẫu, thậm chí là mấy chục mẫu ruộng, chẳng khác nào muối bỏ biển.
Ngày ngày như vậy, không cần đến mười ngày nửa tháng, dù là một tráng hán khỏe mạnh, cũng phải mệt đến hộc máu.
Còn về việc đào sông đào mương cho mấy trăm thôn trấn trong địa phận Tương Tú huyện, càng là chuyện viển vông.
Sông lớn cuồn cuộn chảy về đông, Hàn Thái Bình đứng trên đê ngắm nhìn non sông tráng lệ.
Hai mươi năm trước, công tử của Quảng Lăng đạo châu mục đi du sơn ngoạn thủy, dọc đường qua Tương Tú huyện, theo quy củ, một quy củ không biết do tên vương bát đản nào đặt ra, với tư cách huyện lệnh Tương Tú huyện, Hàn Hương Cốt cần phải dâng ba ngàn lượng bạc trắng, cung cấp cho công tử châu mục tiêu xài.
Hàn Hương Cốt tự nhiên không có lấy máu và mồ hôi của dân chúng để nịnh bợ công tử châu mục.
Kết quả công tử châu mục mất hết thể diện, cảm thấy bị xem nhẹ, khuất nhục, giận dữ rời khỏi Tương Tú huyện.
Tháng chín năm đó, đúng vào vụ thu hoạch, Tương Tú huyện mưa thu liên miên, mực nước sông Thương Lan dâng cao.
Bất quá Hàn Hương Cốt không lo lắng, bách tính toàn huyện Tương Tú cũng không ai mảy may lo âu.
Bởi vì đê được xây dựng với vật liệu cực kỳ vững chắc, sẽ không có chuyện chỉ cần tách nhẹ là nứt, bóp một cái liền vỡ, cho dù nước sông có mãnh liệt đến đâu, cũng đừng hòng phá hủy được.
Nào ngờ trong đêm mưa, một tiếng 'Ầm ầm' vang lên, đê bị vỡ một lỗ hổng.
Thôn trấn bị nhấn chìm, nhà cửa ruộng đất bị cắn nuốt, số người c·h·ế·t quá nhiều.
Con đường làm quan của Hàn Hương Cốt, đi đến bước đường cùng.
Cũng không phải triều đình Ngụy quốc muốn lấy gã ra khai đao, dù sao đứng phía sau gã còn có Chu Cửu Âm cùng Tề Khánh Lân, hai vị Lục Địa Thần Tiên.
Mà chính là Hàn Hương Cốt đã nhận thức rõ ràng, lấy sức một mình gã, dốc cả một đời, cũng khó mà thay đổi được một triều đình mục nát.
Chỉ có thể phá đi làm lại!
Mặt trời lên cao, trời mùa hè không, luôn xanh thẳm, trong vắt như một viên ngọc bích.
"Ngài. . . Ngài là. . . Hàn đại nhân sao? !"
Một lão hán, đứng dưới chân đê, không xác định hỏi.
Hàn Hương Cốt cúi đầu nhìn xuống, lão hán khoảng chừng sáu mươi tuổi, vai mang đòn gánh, hai bên treo hai thùng nước. Thân trên trần trụi, thân dưới chỉ mặc một chiếc quần đùi, chân đi giày cỏ, trên mặt mồ hôi nhễ nhại, cuốn trôi lớp đất vàng trong những nếp nhăn chằng chịt.
Hàn Hương Cốt: "Lão nhân gia, là ta."
Lão hán ngẩn ra một chút, bỗng nhiên vừa khóc vừa cười, khoa chân múa tay như p·h·át đ·i·ê·n.
Trong miệng lớn tiếng hô: "Hàn đại nhân trở về rồi! Thanh thiên đại lão gia của Tương Tú huyện chúng ta trở về rồi!"
Càng ngày càng có nhiều bách tính nghe thấy tiếng hô, vội vàng vây tụ lại đoạn đê nơi Hàn Hương Cốt đang đứng.
Sinh hoạt, không đúng, phải nói là sinh tồn khổ cực đến nhường nào, giai cấp thượng tầng vĩnh viễn không biết.
Nhưng bách tính ở giai cấp hạ tầng, lại khắc cốt ghi tâm.
Đám người nước mắt tuôn rơi, quỳ xuống dập đầu với Hàn Hương Cốt, khẩn cầu nói: "Hàn đại nhân, xin ngài hãy cứu lấy chúng ta!"
Ánh mặt trời chiếu sáng một vùng đen kịt, rộng lớn những bách tính nghèo khổ đang quỳ lạy.
Đỉnh đầu đội trời xanh, chân đạp lên đê, mặt hướng về dòng sông Thương Lan hùng vĩ, Hàn Hương Cốt, bỗng nhiên rút kiếm.
'Keng' một tiếng, Hồng Huyết ra khỏi vỏ.
Lưỡi kiếm sáng loáng phản chiếu đôi mắt hẹp dài của Hàn Hương Cốt.
Hắn giơ cao trường kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng lên bầu trời.
Phát ra một tiếng thét gào đại diện cho sự phẫn uất của bách tính giai cấp hạ tầng, đối với áp bức, đối với bóc lột, đối với nô dịch, đối với những kẻ thống trị ở giai cấp thượng tầng, tuyệt vọng, như lửa đổ thêm dầu, như núi lửa bùng nổ, như lũ quét gào thét, khắc vào máu thịt xương tủy, vào linh hồn:
"Vương hầu tướng lĩnh, há phải bẩm sinh!"
—
Bạn cần đăng nhập để bình luận